Trùm trường và giáo thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sáng trong tay cho tôi: “Ăn trước đi, em đừng lo, chúng ta từ từ đi.”

Phải mất nửa giờ để đến thư viện.

Tôi đưa tập tài liệu đã tổng hợp cho Trần Nhất, khá là đắc ý: “Thành tích của em mấy ngày nay!”

Anh ta cầm nó và nói, "Không có gì ngạc nhiên khi nó nặng."

Tôi có chút vui mừng, thành quả lao động của mình đã được khẳng định, lòng tràn đầy ngọt ngào.

Tôi lắc cái bình và hỏi: “Em đi lấy nước, anh có muốn uống không?”

Anh ấy đưa cho tôi chiếc cốc và nói: “Cảm ơn".

Khi tôi đi lấy nước về, Trần Nhất vẫn đang đọc cuốn sổ của tôi, nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy có gì đó không ổn, rất lạnh lùng.

Tôi nghĩ rằng đó là do tôi đã không làm tốt công việc thu thập dữ liệu, vì vậy tôi vội vã đến.

“Có chuyện gì…” Tôi im lặng một lúc, không thể nói nên lời.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy những gì trên cuốn sổ!

Đó không phải là dữ liệu tôi đã làm rất chăm chỉ để sắp xếp những ngày này, mà là cuốn sổ tình yêu đó.

Nó chứa đầy những ghi chú tình yêu của Trần Nhất và những lời vô cảm của tôi.

Tôi đã mang nhầm cuốn sổ!

Cuốn sổ tình yêu 999 nhân dân tệ giống cuốn sổ 10 nhân dân tệ ở sạp ngoài đường quá, nhầm luôn!

Tôi ớn lạnh sống lưng−−!

Trần Nhất ngẩng đầu nhìn tôi: "Em thích Trần Nhất Phong đến như vậy?"

11.

Tôi đang rất lo lắng và bối rối.

Cảm xúc dâng trào, với những cảm xúc lẫn lộn, và chỉ còn một suy nghĩ trong đầu tôi

Trần Nhất đã nhìn thấy nó! Anh ấy đã thấy những gì tôi viết trong cuốn sổ của mình!

Anh đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đó, tôi bỗng có chút sợ hãi.

Có lẽ tôi sợ anh ấy sẽ phớt lờ tôi, hoặc có lẽ tôi sợ điều gì khác, nên tôi lo lắng nắm lấy cánh tay anh ấy.

Anh ta sững sờ cúi đầu hai giây rồi nói với tôi: "Anh ra ngoài hút một điếu thuốc. Hai ngày đó anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em đọc trước đi."

Nói xong, anh đi ra ngoài.

Tôi ngơ ngác lật giở những ghi chú của anh ấy, buộc mình phải bình tĩnh và đọc từng dòng một, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, những từ này vẫn không thể lọt vào tâm trí tôi.

Tôi mở phích nước và uống một ngụm nước, sau vài giây im lặng, tôi đứng dậy và đi tìm Trần Nhất.

Anh đang đứng ở bên ngoài cửa thư viện, xung quanh là dù che nắng, bàn ghế gỗ, ánh nắng chói chang mang đến cho anh một tầng ánh sáng vàng, người thanh niên tinh thần phấn chấn nhưng bóng lưng lại cô đơn và u uất.

Có một cô gái đang nói chuyện điện thoại ở phía xa, đi xung quanh và lén nhìn anh.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Tôi nhớ rằng trước ở trường trung học cũng giống như thế này, nhiều cô gái sẽ nhìn trộm anh ấy.

Tôi đã không hoàn toàn hiểu nó, nhưng tôi dường như đã hiểu rồi.

Anh ấy rất đẹp trai.

Tôi bước tới, thấy trên đầu ngón tay anh có điếu thuốc chưa châm lửa, tôi bắt chuyện: “Anh đến đây không phải hút thuốc sao?”

Anh cúi xuống nhìn tôi, cười như tự giễu: “Anh nghĩ sau này vào học với em, anh sợ sẽ làm hư em”.

Tôi không thể nói lại.

Anh ném điếu thuốc vào thùng rác cách đó không xa, nói: "Đi vào đi, anh không sao."

Tôi nghĩ thế nào lại nắm lấy cổ tay anh: “Em có thể giải thích.”

"Lúc đầu, em cảm thấy cuốn sổ tình yêu là thật, và em cũng nghĩ là anh thích em vì cuốn sổ đó. Lúc anh tỏ tình, em có chút sợ hãi ... Em vẫn luôn cảm thấy sợ anh, và em không dám ở bên cạnh anh, vì vậy em muốn thử viết vào cuốn sổ rằng anh không thích em xem nó có ích không?"

"Những lời này đều là do em viết. Khó có thể nói là em không có lẫn lộn chân thành khi viết... Nhưng hiện tại em thật sự không nghĩ như vậy."

Trần Nhất đột nhiên cười lên, anh nói: "Giang Sở, nếu em muốn dỗ người khác, không thể nói vài câu dễ nghe sao?"

"Anh muốn nghe gì?"

Anh không nói, chỉ nhướn mày nhìn tôi.

Tôi không thể hiểu được anh ấy muốn tôi nói rằng tôi thích anh ấy, nhưng những lời như vậy không thể tùy tiện nói ra được, và tôi phồng má lên.

Suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Không sao, trước kia là hiểu lầm, em xin lỗi."

“Là hiểu lầm?” Trong mắt hắn lộ ra ý cười, nhưng lại rất nghiêm túc: “Vậy em vẽ hình trái tim cho Trần Nhất Phong là như thế nào?"

"..." Chẳng lẽ là ghen sao?

Tôi giải thích: “Em đang nhàn rỗi và buồn chán nên tùy tiện vẽ.”

Anh ấy nói, "Vậy thì cũng vẽ một cái cho anh đi."

Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.

Anh ấy nói thêm: "Vẽ trên cổ tay."

Tôi nghĩ mình vẽ ở đâu không quan trọng nên vẫn đồng ý.

Đêm đó, Trần Nhất, người đã không đăng gì lên wechat một năm, đột nhiên đăng một bức ảnh.

Đó là cổ tay gầy guộc của anh, với một trái tim đơn giản làm bằng những đường kẻ màu đen trên các khớp nhô ra.

Anh viết: "Đi xăm."

Tôi hơi kinh ngạc, mở ra nhìn kỹ thì thấy hình tròn của đường kẻ hơi đỏ, giống như vạch theo hình tôi đã vẽ, và nó thật sự được xăm.

Thật sự xăm?!

Tôi xấu hổ không thể giải thích được.

Làm thế nào để xăm thứ này...

Nhìn thôi cũng thấy kì rồi, anh ấy là một người đàn ông to lớn, xăm trái tim nhỏ này trên cổ tay thì không phải rất kì sao?

Dưới phần bình luận, có một số bạn chung từ thời trung học hâm mộ, cảm mến và tò mò, nhưng Trần Nhất không hề trả lời lại, rất lạnh lùng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không sao, không ai biết tôi đã vẽ cái này.

Không lâu sau, người bạn thân nhất của tôi, Chu Đường, đã gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình.

Vẫn là vòng đăng bạn bè của Trần Nhất, nhưng lần này có nhiều câu trả lời của Trần Nhất hơn trong phần bình luận mà tôi thấy.

Giả Diên: " Có phải Giang Sở có vẽ không?"

Trần Nghị: "..."

"..." Mọi người học chung trung học không phải đều biết là tôi vẽ sao?

12.

Câu lạc bộ piano có buổi biểu diễn công khai vào cuối tháng.

Đó là quy định câu lạc bộ đặt ra, cứ hai tháng lại dựng một sân khấu biểu diễn ở sân khấu trường học, một là giám sát kỹ năng piano của các thành viên, hai là tăng cường độ nổi tiếng của câu lạc bộ piano.

Những người biểu diễn trên sân khấu áp dụng mô hình xổ số, và bốc trúng ai là người đó sẽ diễn.

Lần này không may đã bốc trúng tôi và tôi nghĩ đến dự án còn dang dở của mình, tôi muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

Mọi thứ đều chất đống!

Tiền bối Trần Nhất Phong đã tìm gặp tôi và nói rằng nếu khó khăn, anh ấy có thể giúp cho tôi.

Trước đây, việc người khác giúp đánh đàn trên sân khấu không phải hiếm, nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ, tôi rất do dự.

Anh ấy thích tôi, mọi người đều biết, nhờ anh ấy giúp đỡ chắc chắn sẽ gây ra nhiều lời đàm tiếu.

Hơn nữa, trong đầu tôi luôn lóe lên hình bóng của Trần Nhất tôi không muốn gây chuyện nên đã từ chối.

Chỉ còn một tuần nữa là đến buổi biểu diễn, kỹ năng chơi piano non nớt của tôi thực sự rất khó để lên sân khấu, để không bị mất mặt, tôi phải tăng cường luyện tập piano.

Lo đầu này thì khó lo đầu kia.

Trần Nhất và tôi đã bàn luận về hoạt động của câu lạc bộ piano, đồng thời nói về việc giảm số lượng các buổi gặp gỡ và trao đổi, anh ấy bày tỏ sự thông cảm của mình và nói rằng tôi không cần phải lo lắng về việc làm dự án.

Tôi chọn một bài nhạc pop quen thuộc, luyện đàn ngày đêm, cuối cùng đã chơi nhuần nhuyễn trước khi biểu diễn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, có tiếng vỗ tay sau lưng, khi tôi nhìn lại thì đó là đàn anh Trần Nhất Phong.

Anh ấy cười và nói, "Em chơi rất hay."

Cảm giác được người trong cuộc khen khác với được người ngoài khen, tôi nói lời cảm ơn chân thành.

Anh đi tới, ngồi trên ghế đàn bên cạnh tôi, buông ngón tay, đánh vài nốt rồi hỏi: “Anh có nên không thổ lộ tình cảm không?”

Tôi sững sờ, không biết trả lời thế nào.

"Nghe nói em gần đây cùng Trần Nhất rất thân."

"Nếu anh tỏ tình sớm hơn, người đi bên cạnh em có phải là anh không?"

Tôi thật sự không biết nên nói chuyện này như thế nào.

Mặc dù tôi vẫn chưa ở bên Trần Nhất, nhưng sự hình như trái tim tôi hơi nghiêng về phía anh ấy rồi.

Ngồi gần tiền bối như vậy, tôi sẽ cảm thấy khó xử và muốn tạo khoảng cách, nhưng khi tôi và Trần Nhất ngồi cùng nhau ở khoảng cách này, tôi chỉ lo lắng và ngại ngùng, tôi chỉ quan tâm đến cách anh ấy nhìn nhận tôi.

Tôi đã thật sự yêu Trần Nhất?

"River Flows In You", em có thể chơi bài đó với anh một lần, đó là mong muốn duy nhất của anh?"

Tiền bối cười nói: "Ước mơ thuở nhỏ của anh. Nếu anh thích một cô gái, anh muốn cùng cô ấy chơi bản nhạc này."

"River Flows In You", dòng sông trong tim bạn.

Dịch theo nghĩa đen là - bạn sẽ luôn ở trong ký ức của tôi.

Ý nghĩa thật sâu sắc.

Tôi bằng cách nào đó không dám chơi một bản nhạc như vậy với anh ấy.

Nhưng anh ấy nói: "Sau khi chơi bài hát này, anh sẽ không theo đuổi em nữa. Anh hy vọng em sẽ được hạnh phúc."

Ánh mắt anh chân thành và ấm áp, có lẽ anh động lòng, có lẽ anh mê mẩn, tôi chầm chậm đặt tay lên phím đàn.

Nốt nhạc đầu tiên vang lên bên tai tôi, và suy nghĩ của tôi tập trung vào những phím đen trắng trước mắt, và những chuyện trước đó đã biến mất trong ngón tay của anh ấy.

Buổi biểu diễn piano kết thúc suôn sẻ, kèm theo những bông hoa, tràng pháo tay và lời khen ngợi.

Tôi quay trở lại thế giới của mô hình toán học và hẹn với Trần Nhất để cùng viết luận án vào ngày mai.

Trần Nhất đồng ý và đề nghị, lần này đi quán cà phê đi, anh ấy lo rằng tôi sẽ chán đi thư viện.

Tôi không có ý kiến về việc học ở đâu, gật đầu đồng ý.

Cuộc hẹn với Trần Nhất là vào lúc hai giờ chiều, tôi đến quán cà phê với chiếc cặp trên lưng và chọn một góc cạnh cửa sổ.

Có những người ngồi rải rác xung quanh, tôi bật máy tính xách tay của mình, nhấp vào tài liệu và kiểm tra tiến độ dự án của Trần Nhất trong tuần.

Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng đàn piano.

"những ngôi sao nhỏ".

Đó là bài đồng dao quen thuộc với trẻ ba tuổi, phiên bản piano.

Vài người xung quanh đều cười nhạt, tựa hồ đang thắc mắc tại sao lại có người đến quán cà phê chơi loại nhạc này, tôi cũng tò mò, nhìn về phía cây đàn piano, liền thấy Trần Nhất đang ngồi ngay ngắn.

Biểu cảm trên mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc, chỉ vào từng nốt nhạc, không ngừng nghỉ, mang theo một loại chân thành mờ nhạt.

Trần Nhất, người đang tập trung vào piano, rất đẹp trai, và tôi dần chìm đắm trong những nốt nhạc của anh ấy.

Mãi cho đến khi chơi xong "Những ngôi sao nhỏ", tôi dường như mới tỉnh khỏi những đắm chìm.

Mọi người xung quanh vỗ tay và cổ vũ vì lòng dũng cảm và sự nhiệt tình của anh ấy.

Anh bước về phía tôi bất chấp những ánh mắt trêu chọc của những người xung quanh, rồi điềm nhiên ngồi xuống cạnh tôi.

Đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của tôi, anh chợt ngượng ngùng xoa xoa mũi.

Anh cười nhạo bản thân: “Không ngờ ở tuổi này anh lại chơi đàn để tán gái”.

“Anh học nó khi nào?” Tôi hỏi.

"Tuần trước." Anh nói.

“Tại sao anh muốn học?” Tôi hỏi lại.

Anh ấy tránh ánh mắt của tôi, một lúc lâu không trả lời, đột nhiên quay đầu lại nghiêm túc nhìn tôi: “Anh muốn chứng minh rằng mình cũng có thể chơi dương cầm, sớm muộn gì anh cũng sẽ vượt qua Trần Nhất Phong. Đừng thích anh ấy nhanh như vậy."

Tôi đột nhiên nói: “Tối hôm đó em đánh đàn với anh ấy, anh có thấy không?”

Anh ấy không nói gì.

Tôi chỉ đơn giản nói: “Nếu sau này em kết thân với một cậu bé múa ba lê, anh có muốn học múa ba lê không?”

Anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm tôi vài giây rồi có chút tự tin nói: “Không phải là không thể.”

Anh ấy có thể, nhưng tôi đã bị Trần Nhất, người đang mặc một bộ đồ ba lê bó sát, xuất hiện trong tâm trí tôi khiến tôi muốn bật cười.

Tôi nói: "Gần đây, em chỉ thân với một cậu bé có thể phân tích dữ liệu."

Anh nhìn tôi, ngập ngừng và bối rối, hồi hộp và hoang mang xen lẫn chút mong chờ.

“Là anh sao?” Anh sửng sốt hỏi.

Tôi cười: “Ngoài anh ra thì còn ai nữa?”.

Anh sửng sốt đến có chút ngây ngốc: "Nói như vậy, anh có cơ hội theo đuổi em đúng không?"

Tôi vô cùng xấu hổ và không dám trả lời, vì vậy tôi nhấp một ngụm cà phê.

Anh vẫn nhìn tôi đắm đuối, không chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi, gần như quên cả cách thở.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được anh ấy như vậy, vì vậy tôi trả lời anh ấy: "Hình như em có chút thích anh."

13.

Vào ngày tôi đoạt giải nhất về mô hình toán học, Trần Nhất và tôi đã ở bên nhau đúng một tháng.

Trần Nhất để tâm về những ngày kỷ niệm hơn tôi, chúng tôi ở bên nhau một tuần, mười ngày, hai mươi ngày... Tất cả đều là ngày kỷ niệm, và anh ấy nói chúng tôi phải đi hẹn hò để ăn mừng.

Tôi đã từng thắc mắc làm thế nào mà các cặp đôi có thể dính lấy nhau mỗi ngày, sau khi yêu nhau, tôi mới hiểu, thật sự chỉ muốn dính lấy nhau mỗi ngày.

Sau khi xem phim xong, chúng tôi ngẫu nhiên chọn một nhà hàng trong trung tâm thương mại để ăn tối.

Tôi đưa cho anh ấy cuốn sổ trong cặp: "Đây, thứ anh muốn."

Trần Nhất đã xin tôi cuốn sổ tình yêu đó, nhưng tôi không hiểu vì sao.

Anh lật từng trang, thấy những lời lẽ vô cảm của tôi về anh, đã bị xé sạch, trên môi anh nở một nụ cười mãn nguyện.

Tôi vừa cầm cốc vừa hỏi anh ấy: "Cuốn sổ này dùng để làm gì? Muốn ghi chép thì em còn mấy cuốn mới."

Anh cất cuốn sổ đi, nghiêm túc nói: “Anh muốn viết tên hai chúng ta vào cuốn sổ này mỗi ngày.”

"..." Tôi nhớ đến những chuyện trước kia và lại bắt đầu ngại ngùng

“Nhưng đây không phải là cuốn sổ tình yêu, nó là đồ giả.” Tôi nói.

Anh nói: “Không cần biết đó là thật hay giả" anh ấy nắm lấy tay tôi và nói tiếp, “Chỉ cần anh tin vào điều đó khi anh viết nó, thế là đủ để anh yêu em mãi mãi.”

"..." Tôi nghĩ tình hình não của anh ấy càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Nhưng ghi tên vào sổ cũng chẳng hại gì nên tôi quyết định để anh ghi.

Tôi đặt chiếc cốc còn nóng trước mặt anh, rót cho anh một ly nước, anh bất ngờ tiến đến hôn lên má tôi.

“Phần thưởng,” anh nói.

Tôi bắt đầu quen dần với những nụ hôn của anh từ lúc nào không hay, từ ngại ngùng, rồi bình tĩnh, thành thói quen và thỉnh thoảng, tôi cảm thấy ngọt ngào.

Tôi nghĩ mình có thể đã bị nhiễm tình yêu bởi anh ấy.

Giữa bữa ăn, điện thoại bỗng reo lên.

Tôi nhấp vào nó, và đó là người bạn cùng phòng thời đại học của tôi, người đang tranh cử cho giải cổ động viên bóng rổ xinh đẹp nhất, và muốn tôi bình chọn cho cô ấy.

Tôi mở đường link, hàng loạt cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục cổ vũ hiện ra, tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Trần Nhất.

Tôi hỏi anh ấy, "Anh bắt đầu thích em từ khi nào?"

Tôi giơ màn hình điện thoại lên trước mặt anh: "Khi em ăn mặc như thế này?"

"Đúng vậy". Anh nói và gương mặt hơi ửng đỏ.

"Khi em xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng như thế này, anh cảm thấy em rất xinh đẹp." Anh nói.

"Hôm đó anh chơi bóng rất tệ. Tâm trí anh chỉ toàn là em. Mọi người xung quanh anh cũng đều nhìn ra là em. Anh không thể tập trung ném bóng vào rổ. Lúc đó trong đầu anh chỉ toàn bộ dạng em mặc bộ đồ đó."

"..." Triệu chứng phát điên vì yêu?

"Bây giờ cũng vậy. Ngày nào anh cũng nhớ em, dù ngồi cạnh em, anh vẫn nhớ em."

"Anh có phải rất kì lạ không?" anh hỏi.

Tôi muốn gật đầu, nhưng lại cảm thấy tốt hơn là không nên gật đầu.

Gần đây Trần Nhất đặc biệt thích hôn tôi, anh ấy hôn tôi để thưởng hoặc phạt, nếu anh ấy lắc đầu, nhất định sẽ hôn để trừng phạt tôi.

Anh nghiêng người, dựa vào vai tôi, khẽ thì thầm, như thể đang dụ dỗ: “Bác sĩ Giang, giúp tôi với.”

Trái tim tôi tê liệt không thể giải thích được .

Tôi thực sự không biết phải đáp lại anh ấy như thế nào, tôi không thể nói những lời yêu thương như anh ấy, và đôi mắt tôi chợt rơi xuống cổ tay phải của anh ấy.

Tôi nén xấu hổ, vượt qua căng thẳng, nắm lấy cổ tay phải của anh, nhắm vào trái tim nhỏ ở khớp mà hôn nhẹ.

"Phần thưởng của anh."

(Hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hauhuoc