Chương 3(1): Người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, mặt trời mới lên ở hướng đông, ánh bình minh rạng rỡ, thời tiết phi thường đẹp, nhưng tâm trạng Lộc Hàm  lại tràn đầy lo lắng. Đứng ở trước cổng trường, Lộc Hàm vẻ mặt do dự. Rốt cuộc là nên vào hay không nên vào đây? Tối hôm qua cái tên đại ác ma Ngô Thế Huân  kia gọi điện thoại đến, bảo cậu hôm nay đến trường đi học. Nhưng mà cậu thật sự không muốn gặp lại nam nhân khủng bố kia, lần trước bị y chà đạp xong, về sau cậu phải nằm trên giường trọn 2 ngày mới xuống được , hiện tại nhớ tới còn sợ . Nhưng nếu như không vào, tên ác ma đó không biết còn trừng phạt cậu ra sao nưã!

"Ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Như thế nào không vào ?" Đang lúc Lộc Hàm do dự, sau lưng truyền đến một đạo ngả ngớn nam âm.

Nghe vậy, Lộc Hàm sợ run cả người, sợ hãi mà chậm rãi xoay người. Chẳng biết lúc nào, Ngô Thế Huân đã lặng yên không một tiếng động mà đứng ở phía sau cậu.

"Một tuần lễ không gặp, có hay không nhớ chủ nhân a? Món đồ chơi đáng yêu của ta!" Nam nhân cười hỏi.

Lộc Hàm không biết trả lời như thế nào mới tốt, đành phải trầm mặc không nói. Ngô Thế Huân xấu xa cười cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu thổi ngụm khí, " 'Tiểu đệ đệ' của chủ nhân phi thường nhớ 'Đại muội muội' của ngươi a!"

". . . Hạ lưu!" Lộc Hàm khuôn mặt lập tức vì mắc cỡ đỏ bừng lên,  mắng. Trên đời tại sao có thể có người trơ trẽn như vậy chứ, lời nói tục tĩu kia cũng nói ra khỏi miệng được.

"Ngươi không phải là thích ta hạ lưu sao? Ta nhớ hình như ta càng hạ lưu mà làm ngươi, ngươi lại càng thoải mái!" Ngô Thế Huân ác liệt mà cười mỉa nói.

"Ta không có, ngươi nói bậy!" Cảnh tượng dâm uế hiện lên trong đầu, Lộc Hàm vừa thẹn lại phẫn nộ mà mắng.

Ngô Thế Huân vừa muốn mở miệng trêu chọc cậu, chợt thấy một cái bóng người quen thuộc, ánh mắt sáng ngời, một vòng cười tà hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn. Có trò hay để xem rồi a!

"Hiện tại ta sẽ chứng minh ta không có nói suông!" Ngô Thế Huân ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lộc Hàm như là chuẩn bị tặng cậu một nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay lớn còn dâm tà mà vuốt ve mông cậu, căn bản không quan tâm bọn họ bây giờ là ở trước cổng trường người này kẻ khác tấp nập ra vào.

Lúc này đúng vào thời điểm học sinh đến trường, trước cửa trường có không ít người. Mọi người đều bị hành vi của y làm cả kinh đến há to mồm trợn trắng mắt, nhao nhao dừng lại vây xem, đem cổng trưởng chắn chặt như nêm cối.

U-a..aaa. . . Ô U-a..aaa. . ." Lộc Hàm dốc sức liều mạng giãy dụa, phí thật lớn sức lực mới đẩy Ngô Thế Huân ra được. Y có phải điên rồi hay không, cư nhiên ở cửa trường học cưỡng hiếp cậu, hiện tại phải hướng mọi người giải thích làm sao đây!

"Ah ──" không đợi Lộc Hàm giải thích, đằng sau truyền đến một tiếng thét đinh tai nhức óc. Mọi người quay đầu nhìn lại, người thét lên không ai khác chính là bạn gái Ngô Thế Huân – Liễu Huệ Di

Nghẹn họng trân trối mà nhìn lửa giận của Huệ Di ngập đầy trời, Lộc Hàm muốn té xỉu rồi! Bị Liễu Huệ Di  bắt tại trận, làm sao bây giờ? Lão thiên gia nhanh kêu sấm đánh chết cậu a!

"Hi! Huệ Di!" So với Lộc Hàm đang hoảng loạn, Ngô Thế Huân có vẻ phi thường trấn định, không chỉ không có nửa điểm chột dạ, còn cười tủm tỉm hướng phía Liễu Huệ Di khoát tay.

"Tiện nhân!" Hành động đó của Ngô Thế Huân  còn là đổ dầu vào lửa, Liễu Huệ Di  tức giận đến giận sôi lên, đẩy đám người đang ngăn cản đằng trước, vọt tới trước mặt Lộc Hàm dương tay muốn cho cậu một bạt tai, nhưng lại bị  Ngô Thế Huân ngăn cản.

"Huệ Di, ngươi làm cái gì?"

"Tiện nhân kia vậy mà không biết xấu hổ câu dẫn ngươi, ta muốn đánh chết cậu!" Liễu Huệ Di phẫn nộ mà rống to.

"Ta không có câu dẫn hắn, ngươi đừng hiểu lầm, giữa chúng ta cái gì cũng không có."  Lộc Hàm lập tức giải thích. Nếu như không giải thích rõ ràng, cậu xong chắc, có trời mới biết Liễu Huệ Di sẽ xử cậu thế nào.

"Tiểu khả ái, ngươi sao có thể như vậy, chúng ta đã lên giường một lần rồi, ngươi còn nói giữa chúng ta không có gì."

Lời y vừa nói ra, lập tức dẫn tới toàn trường một mảnh xôn xao, tuy bọn hắn sớm có nghe thấy Ngô Thế Huân phóng đãng, bất cần đời, đối (với) nam sắc có hứng thú, là song tính luyến. Nhưng mọi người không tin, nghĩ là ai đó rảnh rỗi bịa ra, không nghĩ tới điều này là sự thật.

"Hắn nói loạn, ngươi không nên tin hắn, giữa chúng ta thật sự trong sạch." Lộc Hàm cũng bị Ngô Thế Huân  làm tức chết, hung hăng trừng mắt liếc Ngô Thế Huân, sau đó hướng Liễu Huệ Di cực lực giải thích. Nam nhân này đến cùng muốn làm gì? Y có phải hay không có chủ tâm muốn hại chết cậu ah!

"Bảo bối, không phải giải thích, ngươi không có nghe người ta nói qua càng sờ càng đen sao?" Ngô Thế Huân không để ý Lộc Hàm giãy dụa, cố ý thân mật  ghé vào lỗ tai cậu cười nói.

Xem của bọn hắn tình chàng ý thiếp mà liếc mắt đưa tình, Liễu Huệ Di đã muốn nổ tung rồi. Ngày ấy phát hiện Huân ca sau lưng nàng cùng người khác yêu đương vụng trộm, nàng lục tung khắp nơi tìm hồ ly tinh kia, nhưng mà như thế nào đều tìm không thấy, gọi điện thoại cho Huân ca hắn cũng không nhận. Thật vất vả hôm nay mới nhìn thấy Huân ca, lại là như thế này, nàng vẫn cho người câu dẫn Huân ca là nữ, không nghĩ tới lại là cái tên Lộc Hàm ẻo lả đáng ghét này.

"Đồ đê tiện đáng chết, ngươi dám câu dẫn nam nhân của  Liễu Huệ Di ta, hôm nay bà đây không tiêu diệt ngươi, bà sẽ không họ Liễu." Trong cơn giận dữ,  Liễu Huệ Di giương nanh múa vuốt mà nhằm Lộc Hàm đánh. Lần này Ngô Thế Huân  không có ngăn lại, mà là lặng lẽ buông eo Lộc Hàm ra, lui qua một bên.

Nàng từng học võ, có thể đánh ngã cả năm đại hán (ừm tựa tựa như mấy người to con ý), nhu nhược như Lộc Hàm căn bản không phải đối thủ của nàng, bị nàng đánh vai một cái đã té trên mặt đất dậy không nổi. Liễu Huệ Di kỵ đến trên người cậu, đưa tay bóp cổ cậu."Ta bóp chết ngươi cái tên biến thái hèn hạ này!"

"Ô. . . Ô ừm. . . Thả. . . Thả ta ra. . ." Lộc Hàm  vô lực phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Thấy thế, Ngô Thế Huân  trong lòng nhanh cười bật ra. Kỳ thật đây hết thảy đều là hắn cố ý làm, hắn sớm biết  Liễu Huệ Di ở phía sau, cho nên mới hôn Lộc Hàm.

"Ô. . . Ô. . . Huân ....Huân. . . . . . Nhanh cứu. . . Ta. . ." Lộc Hàm bị nàng bóp cổ nghẹt thở, chỉ có thể hướng Ngô Thế Huân đang đứng bên cạnh xem kịch vui mà cầu cứu. Cậu căn bản không biết tất cả đều là Ngô Thế Huân một tay bày ra, cậu chỉ là quân cờ của y.

"Đồ đê tiện, còn dám hướng Huân ca cầu cứu!" Liễu Huệ Di tức giận tát Lộc Hàm một  cái thật mạnh, làm khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lập tức sưng giống như bánh bao vậy.

Thấy Lộc Hàm bị đánh,  Ngô Thế Huân tuyệt không đau lòng, ngược lại cực kỳ hưng phấn. Đã rất lâu không có thấy có người vì y mà đánh nhau, chỉ là bé thỏ trắng như thế nào không phản kích ah! Chỉ có một bên đánh không vui, cả hai người cùng chơi mới tốt a! Như lần trước có hai cái nữ sinh kia, chỉ vì giành làm bạn gái y mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Đánh như thế mới gọi là xem cực thích a!

Những người khác xem đã sớm ha ha cười, không chỉ không có ai lên giúp Lộc Hàm, mà còn có nhiều người nhìn thấy cậu bị như vậy thực hả hê mà cười.

Bỗng y phát hiện Lộc Hàm mắt trở nên trắng dã, vẫn còn không đánh trả, Ngô Thế Huân mới thất vọng, đem Liễu Huệ Di kéo ra. Nếu không cứu Lộc Hàm, cậu thực sẽ mất mạng, đến lúc đó mới không còn thú vị!

"Khục. . . Khục khục khục. . . Khục khục. . ." Lộc Hàm vừa được cứu quỳ rạp trên mặt đất mà ho mãnh liệt, rốt cuộc cũng được cứu, cậu còn tưởng rằng hôm nay thật sự sẽ bịu Liễu Huệ Di giết chết na!

"Thả ta ra! Huân ca, để cho ta giết chết cái tên nhân yêu này!"  Liễu Huệ Di như một người điên vậy, một bên  giãy dụa, một bên mắng to.

"Ba~ ──" Ngô Thế Huân khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, dương tay cho Liễu Huệ Di  một cái tát, y nếu không cho nữ nhân này một cái tát thì cũng không biết làm sao mới thuyết phục được nàng dừng lại.

"Ngươi vậy mà vì tiện nhân kia đánh ta?" Vuốt má bị đánh, Liễu Huệ Di  khó có thể tin mà nhìn Ngô Thế Huân , nước mắt trượt trên khuôn mặt đầy mồ hôi.

Ngô Thế Huân nhìn cũng không thèm liếc nàng, ngồi xổm xuống nâng Lộc Hàm  dậy, vẻ mặt cố ý giả vờ đau lòng mà hỏi thăm: "Bảo bối, không sao chứ?"

"Khục. . . Ta không có. . . Khục khục. . . Chuyện gì. . ." Lộc Hàm  suy yếu mà lắc đầu. Kỳ thật làm sao không có việc gì, cổ họng của cậu đau quá, thở cũng đau nữa, nhất là mặt của cậu đều đau muốn chết, nhất định đã biếng dạng rồi!

"Di Di, chúng ta cùng một chỗ đã bao lâu?" Ngô Thế Huân bỗng nhiên quay đầu hỏi Liễu Huệ Di.

"Ba tháng không hơn! Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"  Liễu Huệ Di vẻ mặt khó hiểu, trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc.

Ngô Thế Huân  gật đầu, "Cho tới hôm nay vừa vặn ba tháng, ngươi có thể về hưu rồi!" (=)))) ta kết câu này của ảnh nhóe, về hưu được rồi )

"Ngươi có ý gì?" Liễu Huệ Di  không hiểu.

"Lão tử muốn nói là lão tử chơi chán ngươi rồi, ngươi có thể lăn!"  Ngô Thế Huân lãnh khốc vô tình mà cười nói.

"Huân ca, ngươi như thế nào có thể đối với ta như vậy? Ta yêu ngươi như vậy!" Liễu Huệ Di  thương tâm gần chết mà khóc lóc kể lể nói. Nàng thật sự yêu Ngô Thế Huân, từ lần đầu thấy Ngô Thế Huân, nàng không cách nào tự kềm chế mà điên cuồng mê luyến kiệt ngao bất tuần (ý muốn nói anh Huân là con ngựa không ai thuần hóa được, dạng như cao ngạo mà bất trị ý) , suất khí mê người nam nhân này.

"Nhưng ta không thích ngươi!"  Ngô Thế Huân khinh thường mà giơ lên khóe miệng. Những người như thế này đối với hắn tất cả đều giống như hàng hóa thôi, tùy tiện dỗ ngọt vài câu, bọn họ liền tin tưởng y yêu bọn họ, nguyên một đám tự cho là đúng. Hừ! Kỳ thật y căn bản không tin tưởng cái gì gọi tình yêu, y cả đời này cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào. ( chờ xem😏)

"Không! Ngươi gạt ta! Ngươi rõ ràng là yêu ta!" Liễu Huệ Di  không muốn tin, lắc đầu kêu to. Huân ca trước kia là như vậy sủng nàng, thương nàng, hắn làm sao có thể sẽ không thương nàng. Nhìn Lộc Hàm trong ngực Ngô Thế Huân, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy oán hận. Nàng đã biết, Huân ca sở dĩ vứt bỏ nàng, sở dĩ như thế tàn nhẫn đối với nàng, toàn bộ là vì bị cái tên gay này đầu độc rồi, mọi chuyện tất cả đều là do tên đáng chết này.

"Ngươi không yêu ta nữa, là là bởi vì hắn?" Liễu Huệ Di chỉ vào Lộc Hàm  chất vấn, hận không thể đem Lộc Hàm  giết chết.

"Đúng!"  Ngô Thế Huân mắt nhìn Lộc Hàm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy , trong mắt hiện lên một tia ác ý. Kỳ thật y sớm nghĩ quăng ả Liễu Huệ Di  ngực to mà không có não này đi rồi, vô luận như thế nào cũng chỉ là món đồ chơi, hay bạn giường, kể cả tình nhân, y đều tuyệt sẽ không cùng một chỗ với bọn họ hơn ba tháng.

"Nghe này tên gay kia, khoản nợ này ta nhớ kỹ, ngươi chờ đó cho ta!" Nàng đến trước mặt Lộc Hàm , hung hăng mà nói, xong  Liễu Huệ Di quay người rời đi, trên mặt là biểu tình thâm độc khiến người ta không rét mà run. Dám động đến nàng, nàng nhất định sẽ làm cho cậu trả giá thật nhiều!

Lộc Hàm mới nghĩ sẽ tức giận mà mắng Ngô Thế Huân vì sao hại cậu, đã thấy Ngô Thế Huân  ôm lấy eo của cậu, trước mặt mọi người tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, Lộc Hàm chính là người yêu mới của ta!"

Nhìn chuyện vừa rồi, mọi người đối với tin này cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ là những nữ sinh ái mộ Ngô Thế Huân  thật sự không tiếp thu được chuyện thần tượng của các nàng cư nhiên là gay, khổ sở mà khóc ồ lên, nhưng mà không ai dám kháng nghị.

"Ai là tình nhân của ngươi, ngươi không nên nói lung tung, ngươi mau cùng mọi người nói rõ ràng!"  Lộc Hàm muốn điên rồi. Ngô Thế Huân có phải hay không đầu óc có bệnh, không chỉ có trước mặt mọi người nói ra quan hệ của bọn hắn, còn nói cậu tình nhân mới của y, cậu chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của nữ nhân toàn trường mất, còn có Liễu Huệ Di  cũng sẽ không bỏ qua cậu, những ngày về sau của cậu nhất định sẽ rất khốn khổ a!

"Nói rõ ràng?" Ngô Thế Huân tại Lộc Hàm bên tai thấp giọng cười nói: "Tốt, ta lập tức nói sự thật cho mọi người, ngươi thật ra là song tính nhân, là món đồ chơi!

"Không muốn, cầu ngươi ngàn vạn đừng nói!" Lộc Hàm ngay tức khắc lắc đầu cầu khẩn nói. Ô ô! Cái này đại ác ma uy hiếp cậu!

Ngô Thế Huân giơ lên khóe môi, cái này bé thỏ trắng lão rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! Lại để cho mình có thể thỏa thích mà trêu cợt cậu, thật đáng yêu!

Ngô Thế Huân nâng con mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mấy học sinh đứng chắn ở cổng trường, các học sinh lập tức sợ hãi mà tự động hướng hai bên thối lui, nhường đường để cho y đi.

"Tiểu bảo bối, vào học rồi, chúng ta đi thôi a!" Ngô Thế Huân ôm bả vai Lộc Hàm, cậu nghĩ bỏ tay y ra, nhưng là sợ tên ác ma này nên chỉ có thể mặc cho hắn ôm đi vào trường học.

Đợi Ngô Thế Huân đi xong, đám học sinh hồi nãy vội tản ra, nhao nhao đi tuyên truyền cái tin tức đặc biệt này, để cho Lộc Hàm nhanh chóng từ một tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì, đã thành nhân vật nổi tiếng toàn trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net