Chương 3: Thẹn Thùng ☺️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào trong phòng, rơi tại cửa sổ bên cạnh giường lớn. Ngủ trên giường một người toàn thân trần trụi, một thiếu niên với khuôn mặt đầy nước mắt, trên thân thể tuyết trắng của thiếu niên được bao phủ bởi những dấu vết tình ái dọa người, hiển nhiên người này mới trải qua một hồi "Yêu chiến" kịch liệt.

"Ừm. . ." Thiếu niên thoáng chốc lật người lại, phát ra vài tiếng rên rỉ rất nhỏ, nháy mắt vài cái sau đó mới mở mắt ra.

Lộc Hàm quay đầu nhìn bên cạnh, không có một bóng người. Ngô Thế Huân thì sao? Trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, Lộc Hàm nghĩ thừa dịp Ngô Thế Huân không có ở đây mặc lại quần áo, nhưng vừa động thân một cái, lập tức hét thảm một tiếng.

Đau quá! Lộc Hàm toàn thân đau nhức vô cùng, một điểm khí lực cũng không có, căn bản không nhúc nhích được. Ngô Thế Huân cái tên dã thú kia sáng nay lại bắt cậu cùng hắn làm nhiều lần nữa, nhớ tới những cái hình ảnh đáng thẹn kia, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhiễm một vòng ửng đỏ. Ngô Thế Huân thật là một cái đại sắc lang, vậy mà ép mình nói ra nhiều lời nói hạ lưu như vậy..., cầu khẩn y xâm phạm mình, mặc cho y thừa cơ khi dễ mình. . .

"Cạch──" bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, cắt đứt suy nghĩ của Lộc Hàm, lông mày cậu nhẹ chau lại, chẳng lẽ là tên ác quỷ Ngô Thế Huân kia đã trở về

"Huân ca!" Một đạo nữ âm yêu kiều vang lên.

Thanh âm truyền vào tai làm Lộc Hàm lập tức choáng váng. Liễu Huệ Di? Nàng tại sao lại đến đây? Cúi đầu mắt nhìn thân thể trần trụi mượt mà của mình, Lộc Hàm tràn đầy kinh hoảng. Liễu Huệ Di là bạn gái của Ngô Thế Huân nếu để cho nàng chứng kiến bộ dạng này của cậu, không giết cậu đi mới là lạ. Làm sao bây giờ?

"Huân ca, ngươi ở đâu? Chúng ta mang quà đến cho ngươi, đảm bảo ngươi lập tức đã quên đi cái chuyện chết tiệt đó!" Thanh âm có chút lỗ mảng vang lên.

Kim Mân Thạc cũng tới! Lộc Hàm sắp điên rồi, nếu để cho mấy người này thấy bộ dạng của cậu, cậu tựu là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lộc Hàm bối rối mà nhịn đau đứng lên, muốn nhặt y phục mặc lên, nhưng mà chân vừa dẫm lên sàn nhà, lập tức ngã lại trên mặt đất.

"Thanh âm gì? Có phải hay không Huân ca còn đang ngủ ?" Nghe được trong phòng ngủ truyền đến âm thanh va đập, vẻ mặt bọn người Kim Mân Thạc liền thay đổi, lập tức đi về hướng phòng ngủ.

"Huân. . ." Liễu Huệ Di đi đầu đẩy cửa ra, chứng kiến bên cảnh tượng bên trong xong, lập tức xây xẩm mặt mày, khuôn mặt từ trắng chuyển thành xanh cuối cùng biến đen toàn bộ.

Phác Xán Liệt cùng Kim Mân Thạc ở sau lưng nàng cũng không khác là mấy, khuôn mặt tuấn tú toàn bộ biến sắc. Trong phòng một mảnh mất trật tự, quần áo bị xé nát vung vãi khắp nơi trên sàn nhà, dọa người nhất vẫn là cái giường lớn kia, chăn gối mất trật tự nhiễm đầy màu trắng của tinh dịch cùng màu đỏ của máu, bọn Kim Mân Thạc thậm chí còn có thể ngửi được mùi vị tình ái hơi gắt.

"Ah ──" xoay người nhặt lên quần lót trắng dưới chân, Liễu Huệ Di muốn điên rồi "Ta muốn giết tiện nhân kia!"

"Di Di, ngươi tỉnh táo lại đi!" Kim Mân Thạc lập tức an ủi. Nhưng trong lòng có chút hả hê mà cười trộm, ha ha! Thật tốt quá! Tức chết cái bà chằn Liễu Huệ Di này, để xem y về sau còn dám ỷ vào thân phận bạn gái của Huân ca mà làm càn nữa không.

"Đúng vậy a! Di Di." Phác Xán Liệt mỉm cười phụ họa nói.

"Không! Ta nhất định phải xé xác cái con hồ ly tinh kia." Liễu Huệ Di mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, mắt đều muốn phóng hỏa rồi. "Các ngươi mau giúp ta tìm ả mau lên, ả nhất định là nghe được thanh âm của chúng ta nên trốn đi rồi!" Nhìn quần áo trên mặt đất, Liễu Huệ Di khẳng định nữ nhân cùng Ngô Thế Huân phát sinh gian tình hẳn vẫn chưa rời khỏi đây.

"Di Di, ngươi đừng như vậy! Mọi chuyện hết thảy cứ đợi Huân ca về rồi nói sau." Kim Mân Thạc ngay tức khắc ngăn cản nàng, nếu để cho Liễu Huệ Di đem người kia bắt được, không biết có thể náo thành cái gì nữa, đến lúc đó bị Huân ca trách tội, bọn hắn nhất định sẽ thực thảm a!

Liễu Huệ Di căn bản nghe không lọt lỗ tai, nàng hiện giờ hệt như người điên, điên cuồng mà tìm bóng dáng của kẻ được cho là tình địch kia, Kim Mân Thạc cùng Phác Xán Liệt đứng ở một bên, bất đắc dĩ mà liếc mắt.

Hồ ly tinh ở trong lòng Liễu Huệ Di đều nhanh bị dọa ngất rồi. Nấp ở dưới giường tối đen như mực,Lộc Hàm lạnh run, khá tốt cậu thời cơ linh hoạt, ngay lúc Liễu Huệ Di mở cửa trong tích tắc chui xuống dưới giường, bằng không có khả năng cậu bây giờ đã trở thành một cỗ thi thể rồi!

Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn đừng cho bọn họ tìm được cậu, cậu hiện tại không mảnh vải che thân, bị tìm được không chỉ có bị Liễu Huệ Di đánh chết, mà bí mật của cậu cũng sẽ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. Lộc Hàm ở dưới giường không ngừng hướng mọi nơi mà cẩu khẩn.

"Tiện nhân kia đến cùng núp ở chỗ nào, tại sao tìm mãi không thấy?" Liễu Huệ Di cả buổi cũng không tìm được người. Nhưng nàng cơ hồ đã tìm hết mọi nơi rồi.

"Di Di, tìm không thấy coi như xong, rất có khả năng ả đã chạy thoát rồi a!" Nhìn nộ khí của nàng sắp phun trào, Kim Mân Thạc trong lòng khẽ khinh bỉ. Khó trách người ta nói phụ nữ khi ghen là nữ nhân xấu nhất trên đời, hiện tại Liễu Huệ Di như người điên nào vậy, một điểm khí chất cũng không có, bất quá nữ nhân này bình thường cũng không chẳng có khí chất gì cả.

"Không có khả năng, hồ ly tinh kia chắc chắn còn ở trong phòng mà!." Liễu Huệ Di một bên tiếp tục tìm người, một bên nổi giận mắng: "Hồ ly tinh, có gan đi ra cho lão nương, câu dẫn nam nhân của người khác mà còn bày đặt @%! %$#^@$#^#$^@^$. . ."

Nằm sấp dưới giường Lộc Hàm một chút cử động cũng không dám, nghe những lời nói xấu xa của nàng , cậu ủy khuất cực kỳ. Cậu lớn như vậy, chưa từng bị người khác mắng những lời khó nghe như vậy..., đây đều là do tên ác ma kia hại cậu. Bị hắn xâm phạm, bị bắt làm đồ chơi còn chưa tính, cậu vì cái gì còn muốn bởi vì y, trốn đến trên giường nghe bạn gái y chửi loạn nữa cơ chứ...

Mắt nhìn Liễu Huệ Di đang chửi ầm lên, Phác Xán Liệt cong khóe môi, ưu nhã mà ở trong phòng đảo một vòng, sau đó đứng ở trước giường, xoay người cúi đầu ──

Lộc Hàm đang âm thầm phàn nàn, bỗng nhiên trong bóng tối thấy được đôi ngươi chứa đầy ý cười, nhát gan như cậu vốn tính muốn hét lên, nhưng lại bị một bàn tay ấm áp bịt lại. Phác Xán Liệt duỗi ngón trỏ dựng trước miệng, ý bảo Lộc Hàm đừng lên tiếng, sau đó buông tay ra lại đứng lên. Liễu Huệ Di cùng Kim Mân Thạc đều không có chú ý Phác Xán Liệt, cho nên không có phát hiện đang có một người ẩn trốn dưới giường.

Bị Phác Xán Liệt phát hiện Lộc Hàm cuống lên đến phát khóc. Như thế nào xui xẻo như vậy, bị phát hiện! Cậu nhất định sẽ bị nàng đánh thành rô bốt mất, tên Ngô Thế Huân ác ma kia chạy đi đâu, như thế nào vẫn chưa trở lại, mau tới cứu cậu a!

Vừa lúc Lộc Hàm nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết lúc, bên tai truyền đến một nam âm nhu nhuận cười nói: "Di Di, vừa rồi ta nhìn thấy ngoài cửa sổ có một nữ sinh quần áo không chỉnh tề lén lén lút lút, rất khả nghi."

"Cái gì? Khẳng định chính là con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia, mau đuổi theo với ta nhanh lên!." Liễu Huệ Di lập tức kêu to, máu ghen đã xông lên tới não, sự tỉnh táo cùng không khéo thường ngày của nàng đã biến mất hoàn toàn.

"Tốt!" Phác Xán Liệt mỉm cười gật đầu, lôi Kim Mân Thạc không cam lòng đi theo Liễu Huệ Di ly khai phòng ngủ, ra khỏi nhà trọ đuổi theo "người đó".

Đợi nghe được tiếng đóng cửa, Lộc Hàm mới nhẹ nhàng thở ra. Thật tốt quá! Cuối cùng đã đi! Bất quá tên Phác Xán Liệt kia tại sao phải giúp mình, hắn rõ ràng phát hiện chính mình lại không nói cho Liễu Huệ Di, còn cố ý nói dối đem nàng lừa đi Lộc Hàm đầy bụng nghi hoặc, nghĩ nghĩ, cho rằng có thể là Phác Xán Liệt là bằng hữu Ngô Thế Huân , cho nên mới giúp mình a!

Toàn thân đau nhức Lộc Hàm, phí thật lớn sức lực mới từ dưới giường leo ra, cậu còn chưa kịp thở một ngụm, chợt nghe bên ngoài lại truyền tới tiếng mở cửa.

Má ơi! Chẳng lẽ bọn Liễu Huệ Di quay lại đây! Lộc Hàm thất kinh mà tiến vào dưới giường, đáng tiếc thân thể đang đau nhức không nghe sự sai bảo của chủ nhân, như thế nào cũng không bò vào được.

"Ngươi đang làm gì thế, như thế nào nằm trên mặt đất?" Ngô Thế Huân vừa vào nhà tựu chứng kiến Lộc Hàm như chuột vậy, hướng đáy giường chui vào.

Lộc Hàm xoay người, thấy người tới là Ngô Thế Huân, rốt cục mới buông tảng đá lớn trong lòng ra, nhịn không được bắt đầu gào khóc.

"Tại sao lại khóc?" Ngô Thế Huân đến ngồi xổm xuống trước mặt Lộc Hàm, đem cậu ôm vào lòng.(chưa gì mà đã tim bay phơi phới ;))))

"Ngươi đã chạy đi đâu, như thế nào bây giờ về? Ngươi có biết hay không ta thiếu chút nữa mất mạng!" Nghĩ đến chính mình phải chịu ủy khuất tất cả đều là nam nhân ở trước mắt làm hại, Lộc Hàm quên luôn cả việc sợ y, khóc hung hăng đánh cho cái lồng ngực rắn chắc trước mặt vài cái, bộ dáng kia cực kỳ giống tiểu nữ nhân hướng bạn trai làm nũng.

"Ta đi mua một ít thứ đồ vật! Đã xảy ra chuyện gì?" Lộc Hàm khí lực phi thường nhỏ, đánh vào Ngô Thế Huân trên người một điểm cảm giác cũng không có, Ngô Thế Huân cười tủm tỉm mà hỏi thăm, trong nội tâm tràn đầy hiếu kỳ, cái này bé thỏ trắng rốt cuộc thì bị gì cơ chứ?

"Ta. . ." Lộc Hàm khóc đem chuyện đã trải qua ban nãy nói cho Ngô Thế Huân.

"Ha ha. . . Ngươi vậy mà trốn dưới giường. . . Bảo bối, ngươi thực quá nhát gan rồi. . ." Sau khi nghe xong, Ngô Thế Huân ôm bụng cười cười to, cười đến đau cả bụng. Trên đời tại sao có thể có bé thỏ trắng đáng yêu như vậy, sớm biết như vậy, y sẽ không đi ra ngoài rồi, thật sự là đáng tiếc, bỏ qua một màn hay như vậy.

"Ngươi còn cười. . ." Lộc Hàm tức giận đến nhanh hộc máu, cái tên đầu sỏ này không an ủi cậu thì thôi, còn cười nữa. Càng nghĩ càng sinh khí, Lộc Hàm phẫn hận mà hung hăng cắn bả vai Ngô Thế Huân một ngụm.

"Ah ──" Lộc Hàm khi cắn rất dùng sức, Ngô Thế Huân không khỏi đau nhức kêu ra tiếng."Tiện nhân, ngươi cũng dám cắn ta?" Đem Lộc Hàm đẩy ngã xuống giường, sờ soạng bả vai chảy máu,Ngô Thế Huân hung ác mà trừng mắt Lộc Hàm.

"Ta. . . Ta không phải cố ý. . . Ta. . . Ta sai rồi, thỉnh nguyên. . . Tha thứ ta. . ." Hoảng sợ mà nhìn qua Ngô Thế Huân đang tức giận, Lộc Hàm sợ hãi co người lại. Nguy rồi! Cậu nhất thời tức giận, quên mất tên ác ma này đáng sợ đến mức nào.

"Phạm sai lầm thì phải hảo hảo bị 'Trừng phạt' ." Ngô Thế Huân cười lạnh, thô bạo mà nắm hai chân mềm yếu vô lực của Lộc Hàm, áp đến trước ngực của hắn, lộ ra hoa viên bí mật bị y chà đạp đến chịu không được mà sưng đỏ lên, phải trừng phạt Lộc Hàm như thế nào hẳn ai cũng biết.

"Cầu ngươi tha a. . . Ta cái kia đau quá, làm tiếp sẽ tệ hơn nữa. . ." Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước, Lộc Hàm khó có thể tin trên đời lại có tên dã thú như vầy, đều làm nhiều lần như vậy rồi, hắn còn muốn làm! Thần ah! Cứu mạng ah!

"Ngươi cái đó đau nhức à?" Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bộ dáng tươi cười tà ác, y thích nhất là xem bé thỏ trắng khóc a!

"Đúng vậy!" Lộc Hàm khuôn mặt đỏ bừng mà nhỏ giọng trả lời.

"Cái đó là chỗ nào?" Nam nhân cố ý truy hỏi kỹ càng hơn.

"Là . . . Là chỗ. . . Này này. . ." Chỉ vào hoa huyệt bị thương của mình, Lộc Hàm khuôn mặt đỏ giống hệt như mông khỉ vậy.

"Cái chỗ này gọi là cái gì?" Nam nhân có ý xấu mà tiếp tục truy vấn.

"Cái đó . . . Ta không biết. . ." Không biết nên trả lời như thế nào, Lộc Hàm nhanh chóng bị bức đến sắp khóc.

"Nếu như không biết, vậy thì để ta làm thì ngươi sẽ biết a!" Nam nhân lạnh lùng cười cười, giả bộ muốn đem ngón tay vừa thô vừa to vói vào hoa huyệt.

"Đừng. . . Chớ vào đi, ta. . . Ta biết mà. . . Gọi âm. . . Gọi là bộ phận sinh dục. . ." Lộc Hàm nói xong, xấu hổ và giận dữ đến khóc lớn lên.

"Cái gì bộ phận sinh dục, khó nghe muốn chết, cái này gọi là 'Tiểu muội muội'. . . Không, là 'Đại muội muội' mới đúng!" Nam nhân dời mắt nhìn hoa huyệt, lại hướng ánh mắt xuống u cốc phía dưới, cười xấu xa nói."Bất quá 'Đại muội muội' giống như thật sự bị thương rất nghiêm trọng, không thể làm tiếp rồi!" Cái này bé thỏ trắng hoa huyệt thật sự là cực phẩm khó gặp, tựa như Heroin vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Mặc dù y rất háo sắc, nhưng mà chưa từng điên cuồng như vậy!

Nhìn hoa huyệt của Lộc Hàm bị mình địt nát, đỏ như cây mận, Ngô Thế Huân nhịn không được lại cương lên, toàn bộ máu trong cơ thể dồn xuống bụng dưới. Nhưng mà Lộc Hàm rõ ràng không thể làm tiếp rồi, cậu tiểu hoa huyệt xác thực không chịu nổi một lần chà đạp nữa. Nhíu mày suy nghĩ Lộc Hàm trong đầu lóe lên, đã có a!

Tinh mâu lóe lên tà quang khủng bố, Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra, đem cậu kéo đến."'Đại muội muội' ngươi bị thương rồi nên ta cho phép ngươi dùng miệng nhỏ nhắn ở trên hầu hạ ta!"

"Có ý tứ gì?" Bé thỏ trắng đơn thuần căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ của đại sắc lang gian ác.

"Tức là dùng miệng của ngươi như 'Tiểu hoa huyệt' vậy, để cho 'Tiểu đệ đệ' đi vào, khiến nó thoải mái." Ngô Thế Huân chỉ chỉ môi anh đào của Lộc Hàm, lại sỗ sàng chỉ chỉ đũng quần của mình.

"Không muốn!" Lộc Hàm lập tức lắc đầu cự tuyệt. Cái này sắc lang như thế nào nghĩ ra được chuyện hạ lưu như vậy cơ chứ!

"Ngươi nói lại lần nữa xem!" Ngô Thế Huân khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo, nắm chặt cằm, âm trầm mà cười nói.

"Ta. . . Ta đáp ứng ngươi!" Bởi vì Ngô Thế Huân so với Quỷ Sa Tăn còn khủng bố hơn, nên Lộc Hàm nói không nên lời nên chữ.

"Hừ!" Khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, "Tới, quỳ xuống!" Ngô Thế Huân không thể chờ đợi được mà kéo quần chính mình, làm cho hung khí dọa người kia thẳng phóng ra.

Nhìn côn thịt trước mắt lộ đầy gân xanh, vừa hung ác lại xấu xí, so với người thường còn lớn hơn, Lộc Hàm sợ tới mức mặt như màu đất. Thứ này đi vào trong miệng, miệng của cậu nhất định sẽ biến thành cái miệng lớn dính máu a, hơn nữa cái kia mùi tanh gay mũi, cậu nhất định sẽ ói ra mất!

"Đồ đê tiện, mở miệng ra" Ngô Thế Huân cạy miệng cậu ra, đem phân thân vừa thô vừa to duỗi đi vào, nhưng Lộc Hàm miệng phi thường nhỏ, Ngô Thế Huân mới đi vào một phần ba đã cảm thấy không thể vào nữa rồi.

"Ô. . ." Lộc Hàm hít thở không thông, chỉ có thể cố gắng há to mồm.

Ngô Thế Huân không vui mà nhíu mày, mắng: "Mẹ kiếp, thật vô dụng! Đừng bất động, nhanh lên thè lưỡi ra liếm ah!"

Dương vật lớn của y nhét đầy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lộc Hàm, Lộc Hàm nuốt nước miếng còn không được huống hồ làm sao động đầu lưỡi hầu hạ y. Nhưng vì thập phần sợ hãi Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vẫn là rưng rưng nước mắt, cố gắng nhúc nhích cái lưỡi đinh hương, dốc sức liều mạng phun ra nuốt vào, bú liếm cái hung khí kinh khủng kia.

"Ừm. . . Ah. . . Không nghĩ tới là đồ tiểu lẳng lơ, lợi hại như vậy. . . Ngươi thật sự là lần đầu tiên sao?" Bị hầu hạ sảng khoái vô cùng, Ngô Thế Huân nhịn không được rên rỉ lên tiếng, Lộc Hàm thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng không dám dừng lại.

Ngô Thế Huân châm một điếu thuốc, thoải mái mà tựa ở đầu giường thưởng thức Lộc Hàm như chó cái ở dưới háng y, dốc sức liều mạng hầu hạ cục cưng của mình. Làm thật sự sảng khoái mà! Không những được hưởng thụ, còn có thể dạy dỗ kỹ thuật dùng lưỡi của bé thỏ trắng, về sau nhất định phải chơi nhiều hơn, dạy dỗ cậu tốt hơn, khiến cậu trở thành nô lệ tình dục giỏi nhất trên đời a!

Rít một hơi thuốc lá, Ngô Thế Huân thò tay sờ lên cái mông nhỏ có chút loạng choạng trước mắt, như nhào mì vậy, vừa bóp lại vừa nắn. Lộc Hàm dừng lại động tác trong miệng, ún éo mông muốn trốn ma chưởng của hắn.

"Không được ngừng! Bằng không thì lão tử sẽ chụp hình cái hành động lẳng lơ này của ngươi!" Ngô Thế Huân hung ác vỗ cái mông đẹp của cậu một cái, sợ hãi y sẽ thật sự làm như vậy, Lộc Hàm đành phải tiếp tục hầu hạ dục vọng của nam nhân.

Ngô Thế Huân tinh lực bền bỉ kinh người, Lộc Hàm phục thị cả buổi, y vẫn không có tiết ra, Lộc Hàm mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nhưng mà cậu không dám dừng lại, gắng gượng mà ra sức phun ra nuốt vào cái trong miệng.

Ngô Thế Huân một bên hưởng thụ cậu khẩu giao, một bên đùa bỡn cặp mông trắng bóc của Lộc Hàm, bàn tay to tà ác trượt theo rãnh mông xuống phía dưới, vuốt cái u cốc chưa từng bị khai phá ẩn sâu trong khe mông, y còn giở trò đùa dai mà đem một ngón tay đút vào.

"Ô. . ." Lộc Hàm lập tức đau đến phát ra một tiếng hét thảm, có thể là vì trong miệng hàm chứa hung khí, nên Ngô Thế Huân chỉ nghe được tiếng rên rỉ nhỏ giống như Mèo Ba Tư vậy.

"Thật chặt không sai mà! Thật muốn đem tiểu muội của ngươi ăn luôn!" Ngô Thế Huân cũng không có đẩy thẳng ngón tay vào sâu, mà là theo tiết tấu đút vào, có khi còn dùng móng tay cào nhẹ vào vách tường mẫn cảm của cậu. Ngô Thế Huân là song tính luyến nhân , nam nữ ăn sạch, nên cũng ưa thích tiểu cúc huyệt của Lộc Hàm.

"Ừm. . . Ô. . . Ô. . ." Lộc Hàm khó chịu mà đong đưa mông, dị vật xâm hại làm cho cậu phi thường đau nhức, ngay tại lúc cậu cho rằng cúc huyệt muốn nứt ra, Ngô Thế Huân bỗng nhiên rút ngón tay ra, quỳ ngồi xuống ôm đầu của cậu, bắt đầu điên cuồng mà ở trong cái miệng nhỏ nhắn của cậu đâm vào rút ra, mỗi một cái đều hung hăng đụng vào cổ họng của cậu, căn bản mà nói là do Lộc Hàm xui xẻo gặp phải dân chơi thứ thiệt.

Lộc Hàm đau đến lệ rơi đầy mặt, nhưng mà y chỉ quan tâm đến khoái cảm của mình, đâu màng đến cậu, tàn bạo mà chà đạp miệng nhỏ của cậu, Lộc Hàm cảm thấy cổ họng của mình sắp bị Ngô Thế Huân xuyên phá rồi. Sau một lúc, Ngô Thế Huân rốt cục ngừng lại, đại lượng tanh hôi, đặc sệt tinh dịch bắn vào trong miệng Lộc Hàm .

"Không được nhổ ra, toàn bộ ăn hết!" Lộc Hàm vừa định nhổ ra, đã bị Ngô Thế Huân ngăn cản. Vì thế Lộc Hàm chỉ có thể cắn răng nuốt xuống cái chất lỏng đáng ghét kia, nhưng mà vẫn còn một chút tinh dịch không kịp nuốt xuống, theo khóe môi sưng đỏ kiều diễm chảy ra, bộ dáng kia thật sự là đã dâm đãng đến mê người.

Rút ra dương vật, Ngô Thế Huân lộ ra nụ cười thỏa mãn, cười tà hỏi: "Tiểu dâm phụ, sữa của lão tử uống ngon sao?"

Lộc Hàm mắc cỡ nói không ra lời, nghĩ đến chính mình không chỉ có giúp y hấp dương vật, còn ăn nam nhân tinh dịch, cậu hận không thể đào một cái hố chui vào.

"Lại đỏ mặt, thật đáng yêu!" Vừa được khẩu giao xong, tâm tình Ngô Thế Huân không tệ, cuối xuống hôn hai má hồng hồng của Lộc Hàm . "Mặc quần áo vào, ta đưa ngươi về." Ngô Thế Huân xuống giường cầm một bộ quần áo mới muốn giúp cậu xuyên vào.

"Ta tự chính mình mặc!" Mặc dù đã cùng nhau làm chuyện chăn gối, nhưng mà Lộc Hàm vẫn cảm thấy xấu hổ.

"Ơ, còn thẹn thùng ah! Ngươi có cái gì ta chưa có xem, sờ qua, đùa qua, hiện tại có thẹn thùng cũng đã muộn!" Ngô Thế Huân xấu xa mà trêu chọc cậu.

"Ngươi. . ." Đáng thương bé thỏ trắng mắt ngấn nước, lại muốn khóc nhè rồi a!

"Ngươi bây giờ thực sự có sức mặc đồ sao?" Y muốn nhanh chóng đưa Lộc Hàm đi, sau đó về nhà,lão nhân hôm nay muốn y trở về nhà a.

"Ta. . ." Lộc Hàm mặc dù là muốn tự mặc đồ, nhưng mà tay chân đều đau muốn chết, cậu bị ác ma này hành hạ gần chết rồi a!

"Lại đây, ta giúp ngươi! Được bản thiếu gia giúp ngươi mang quần áo, đây chính là vinh hạnh của ngươi." Từ nhỏ đều là người khác hầu hạ y, đây là lần đầu tiên y hầu hạ người khác!

Ngô Thế Huân không để ý lời nói của Lộc Hàm, cưỡng ép giúp cậu mặc quần áo tử tế, sau đó đưa cậu về nhà. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net