Tập 1 - Chương 1 : Những lá cỏ non tuyên bố rằng : " Chúng tôi là một đội Anh hù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Clear Earth, một thế giới của kiếm và ma thuật. Trong thế giới này, cái chết bị trói buộc trong khái niệm HP.

Luật thì vô cùng đơn giản.

Nếu HP của bạn rớt xuống 0, bạn chết. Nếu như còn 1 HP, bạn vẫn sống, tuy là phải chịu thương tích nghiêm trọng.

Tuy nhiên, cái khái niệm HP này không giống như trong game. Nó chỉ phản ánh về sức khỏe của mỗi người thôi.

Ví dụ như, gõ đầu người khác cả chục lần cũng chẳng làm tụt HP của họ đâu.

Về cơ bản, HP chỉ giảm khi phải chịu sát thương lên thực thể.

Kagami được nghe từ mẹ cậu từ rất lâu, rằng Đại Thuật Sỹ đã muốn biểu thị kỹ năng trạng thái của con người. Thời gian trôi qua, nó bắt đầu đại diện cho thân thế của từng người và cuối cùng, sau đó trở thành một công cụ để đánh giá một người.

Đối với Kagami, nhưng điều đó, không hề quan trọng.

Cái chuyện ung dung nằm dưới sàn nhà cho đến khi bị phát hiện, đi đến phía bên kia của thế giới bằng thứ phương tiện ảo lòi như máy bay, hay nâng cao thể lực bằng cách chống đẩy và chạy bộ chỉ còn là chuyện của mấy kỷ nguyên thần thoại thôi.

Lúc này cậu đang sống trong một thế giới mà chẳng ai biết đến mình, Kagami đã thực sự ngộ ra sự thật của thế giới này.

Mà nói đúng hơn, Kagami công nhận sự tuyệt vời của thế giới này.

Kagami đã từng nói câu gì đó từa tựa như: “Kỷ nguyên này đúng là số dách.”

Nếu cậu sinh ra vào vào thời thần thoại kia, có lẽ cậu đã nhận được cái danh hiệu thần thoại về 【Neet】 , danh hiệu của những kẻ ăn không ngồi rồi.

“Uoooo! Tuyệt thật đấy, cậu này hay thật đấy! Thêm cái này nữa, tổng cộng là 48 lần thắng!?”

Thực tế là nơi để hưởng thụ hết mình.

Đó mới là Kagami.

Mười phần vàng thì hết chín phần được sử dụng trong việc giải trí.

Kagami biết rõ điều này từ khi còn bé.

Vậy nên, Kagami quyết tâm trở nên mạnh hơn, để có được vàng.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, Kagami cũng nhận ra điểm yếu của mình.

Thường dân chỉ có một sức mạnh giới hạn để chiến đấu.

Dù bạn có vật lộn cỡ nào để trở thành một Thường Dân mạnh, điểm Trạng thái của bạn cũng không thể nào mạnh ngang với Trạng thái của người có chức nghiệp xứng đáng được gọi là Chức nghiệp đúng nghĩa.

Tuy nhiên, điều này chỉ đúng khi so sánh hai người có cùng cấp độ.

Nếu bạn chỉ biết lao đầu vào việc lên cấp, thì dù là Thường Dân đi nữa cũng có thể giết nổi một con Sên Xanh bằng gỉ mũi.

Đó là lý do tại sao Kagami vẫn tiếp tục tiêu diệt lũ Sên Xanh với cách đánh tầm xa cho đến khi cậu thăng cấp. Trong trận đấu đầu tiên, cậu nhận ra rằng cậu có thể hạ gục chúng mà không bị thương nếu chơi lầy và chỉ dùng đòn đánh tầm xa.

Khi cấp độ của cậu tăng lên, cậu tiếp tục chiến đấu với những con quái vật rơi ra nhiều tiền hơn. Cậu đã mất khá nhiều giấc ngủ trong suốt hai mươi năm trời, do việc không ngừng nghỉ giết quái vật như thể bị ám ảnh vậy.

Và kết quả là, Kagami lên đến cấp độ 999.

Bây giờ thì, Kagami thừa sức lang thang những làng giải trí kia; nơi những huyền thoại của kỷ nguyên gặp mặt nhau. Trong thời điểm hiện tại, Trung Tâm Game đã trở thành Thánh Địa của những triệu phú, những tên một khi đã chơi là vung tiền hết mức.

“Cậu ta, cậu ta là cái thứ gì thế này…?”

“Ai mà biết, nhưng mà nhìn cái nhịp điệu của cậu ta, coi bộ cậu ta thường xuyên lui tới đây. Dù cho cậu ta có chức nghiệp phù hợp và tiêu diệt được nhiều quái vật, thì cậu ta cũng chẳng có nhiều tiền để xài như thế này đâu. Tôi thắc mắc không biết cậu ta đến từ gia đình thương nhân khá giả nào đấy?”

Về cơ bản, chức nghiệp trong Bảng Trạng thái của mỗi người không hiện ra một cách công khai. Khi hai con người nói chuyện bình đẳng với nhau, Cấp Độ và Trạng thái trở thành tiền đề để phân biệt đẳng cấp. Nó bị coi là một sự chia rẽ về tầng lớp, như là một phương tiện để so sánh giữa những chức nghiệp với nhau. Một ví dụ, trong quá khứ người ta vẫn hay nói là Thường Dân không thể nào tham chiến dù cho có mua vũ khí.

Do vậy nên, công chúng chỉ cần biết Chức nghiệp của một người khi họ yêu cầu hỗ trợ họ trong thương vụ hay là tham gia những buổi họp mặt.

Tuy nhiên, Kagami đã giấu bặt Chức nghiệp của mình suốt. Lý do vô cùng đơn giản. Cái chức nghiệp Thường Dân vẫn bị nhạo báng như cơm bữa. Tuy nhiên, nó đúng hơn là làm cho người ta cảm thấy bị xúc phạm về tầng lớp khi bị quy vào chức nghiệp đó. Vì phiền toái, nên nó không bao giờ được lộ ra trước công chúng. Câu trả lời là để có tiền. Chỉ cần bạn có tiền, bạn cũng sẽ có tiếng tăm dù cho chức nghiệp được giấu kín.

“Xin lỗi,… Mấy ngày đây trông không giống như chỉ ngồi nhìn thôi nhỉ. Ta chiến nào. Zeze.”

Thói ham vui của Kagami, trông thì có vẻ vui đấy, nhưng thực chất là vì cái cơn thèm khát được thi thố.

“Đừ-Đừng có hàm hồ! Chúng tôi không có ý chơi ở bàn mà thương nhân có thể đặt 100 Silver như chuyện thường đâu! Chúng tôi chỉ là đang nói chuyện với nhau vì vừa được nghỉ thôi.”

Sau cuộc nói chuyện đó, Kagami rời Trung Tâm Game. Rõ là não khi chơi với 100 Silver, vì chẳng có cái ích lợi gì khi chơi cho vui đâu. Mà số tiền đó cũng đủ để thuê một phòng ngon ở nhà trọ tốt trong năm ngày.

Kagami rất thích chơi game. Mà trong game cũng có mức đặt cược thấp nhất nữa. Cậu thích làm mọi thứ mà cậu nghĩ là vui, và tất nhiên, đánh bạc với cậu là một sở thích khó cai.

Chuyện này là do Kagami, một thanh niên đã leo lên tận cấp 999, trở nên chán chường với việc kiếm tiền.

Kiếm tiền đâu có vui như cậu nghĩ. Người ta vẫn nói có một cái nghề để tận hưởng niềm vui vẫn là nhất mà.

Lượng tiền mà một người có thể kiếm được cả đời là 50 Gold. Kagami lúc này đang giữ hơn 5480 Gold. Nếu có thể đùa, thì thực sự là cậu không cần phải kiếm thêm tiền làm gì nữa. Có cả giới hạn diện tích đất một người có thể mua được, và giới hạn đó là không quá hai tòa lâu đài trong vùng Thị Thành Đế Quốc.

Dù là thế, nhưng Kagami, người điên cuồng chạy theo những phi vụ săn giết quái vật, không hề có lấy một chỗ cư trú. Cậu đã nghĩ đến chuyện mua một cô hầu gái ngon hết xẩy, nhưng vì sẽ rất rắc rối khi mang theo một người nữa, nên cậu quyết định từ bỏ ý nghĩ đó. Còn về vụ lập sòng bạc, tuy là cậu có khả năng kiếm tiền nhanh hơn cả việc giết quái vật, nhưng cậu lại đi đến cái suy nghĩ là giết quái vật vẫn thú vị hơn.

Dù đang kiếm cho mình một thú vui khác, Kagami vẫn cứ tiếp tục kiếm tiền.

Nếu Kagami được hỏi là cậu muốn điều gì, cậu đương nhiên là sẽ trả lời rằng “Không gì cả”, nhưng cậu còn một lý do nữa để kiếm tiền.

“… 4515 Gold rồi, huh? Vẫn còn xa quá.”

Sau khi đến trung tâm Game mà cậu vẫn thường xuyên ghé, Kagami đến Hội Đoàn giao nhiệm vụ, nơi đáng lẽ ra là điểm đến ban đầu của cậu.

Hội Đoàn Phiêu Lưu Gia là một tổ chức hợp pháp có quyền đưa nhiệm vụ tiêu diệt quái vật, là đại diện cho Đế Đô, nơi quản lý chính trị và công nghiệp của cả vương quốc.

Đương nhiên Hội Đoàn cũng trả thù lao cho ai hoàn thành nhiệm vụ. Kagami đã bỏ ra cả tuần giết quái và hoàn thành nhiệm vụ đó, kiếm được tổng cộng là 5 Gold, một số tiền lớn.

Tuy 5 Gold đúng là nhiều thật, nhưng không phải lạ gì khi có nhiều người cầm theo từng đó tiền trong Hội Quán. Ngay cả người có thể trạng tốt thôi là cũng có thể đi săn quái rồi.

Như thường lệ, Kagami xách theo túi tiền như thể cậu muốn giấu nó đi vậy, nhưng ở đây thì cậu chẳng việc gì phải che giấu cả.

Những chiến binh mạnh đi lại liên tục trong hội đoàn, vì họ mê mẩn với mấy cái nhiệm vụ mới được gắn trên bảng thông báo, trong khi mấy tên khác thì rên rỉ theo sau.

Kagami xé tờ giấy nhiệm vụ đem đến quầy tiếp nhận của Hội Đoàn rồi ra về.

Tờ giấy này là nhiệm vụ của Vương quốc dành cho các Phiêu lưu gia. Còn một điều nữa trong điều kiện của nhiệm vụ, danh sách vật phẩm, vũ khí, và áo giáp đó không dễ gì kiếm được.

Dù phải bỏ tiền ra mua chúng đi nữa, bạn cũng cảm thấy đáng để làm vậy. Trong số những vật phẩm này có thủy dược, thứ có thể mua ở bất cứ đâu, và có cả những trang bị mang theo ma thuật đặc biệt.

Vương quốc nắm trong tay một lượng lớn vật phẩm, trong đó có cả hàng có số lượng giới hạn từ những thị trấn tốt nhất, có luôn mấy thứ như đồ chơi nguy hiểm, thú cảnh, quản gia và hầu gái riêng dành cho quý tộc, thậm chí còn có cả nô lệ. Thông thường thì, hầu gái có giá khởi điểm là 20 Gold trong khi quản gia thì 50 Gold. Tuy nhiên, giá của họ phụ thuộc vào nơi xuất xứ. Nếu họ đến từ những thị trấn tốt nhất, giá có thể lên đến 1000 Gold, có khi họ được bán cho quý tộc với cái giá đến 2000 Gold.

Vật phẩm trị giá 5000 Gold bao gồm những thanh kiếm bất tử và huyền thoại được đồn đại là có thể cắt được bất cứ gì, tuy thế nhưng chẳng có ai điên đến mức mua những thứ vật phẩm với giá cao đến như thế.

Trên nó là những vật phẩm huyền thoại trị giá từ 6000, 7000, 8000 và 9000 Gold mà cậu nghe nói chưa có ai dám mua cả.

Lý do thì rõ như ban ngày rồi. Những trang bị như thế thực sự không cần thiết. Dù cho có mua nó đi chăng nữa, điều đó không có nghĩa là bạn có thể tiêu diệt được Vua quỷ. Có tên nào dám đặt tương lai của thế giới lên trên mạng mình để mua mấy món đồ như thế không?

Những tên đầu đất như thế làm gì tồn tại.

Tuy nhiên, bây giờ thì có một tên như thế rồi đấy.

Đó chính là Kagami.

Mục tiêu của Kagami là mua một vật phẩm giá 10000 Gold. Ờ mà, nó là cái gì vậy chứ? Cậu chẳng hề biết nó là gì cả. Nó được tuyên bố là một món vật phẩm chưa từng xuất hiện ở Vương quốc này, và giá mua nó là 10000 Gold.

【10000 Gold: ??????? 】

Chưa ai thấy người nào có thứ vật phẩm đó. Có vẻ như nó được gọi là Vật Phẩm Không Xác Định. Cái 【Thứ đó 】, tương đương với 200 lần lượng tiền một đời người có thể làm ra. Không ai dám thử mua nó vì họ chẳng biết nó là thứ gì cả.

Kagami đã tận hưởng cái cuộc sống này hết mình theo đúng nghĩa. Nó là một vật phẩm hoàn toàn không xác định mà chưa có ai dám mua. Trước giờ chưa có món vật phẩm nào khiến tim cậu loạn nhịp như thế này. Nếu một người muốn mua một món đồ thần thoại không thể nào có thể tìm được bình thường, thì ít nhất là họ phải biết được hình dạng thật của nó.

Cái cảm giác vui sướng điên cuồng sau khi mua được thứ đó, cộng với cái sự vĩ đại của nó, đã trở thành động lực để Kagami lao đầu vào kiếm tiền.

Tuy nhiên, dù cho nó là mục tiêu cuối cùng của Kagami, nhưng cậu cũng chẳng hối hải trong việc mua nó. Cậu tiêu tiền vì thú vui của mình, dù cho cậu vẫn kiếm tiền đều đặn mỗi ngày.

“Hôm nay là… ở kia. Sushi kìa.”

Cậu cũng đang tính xài dứt điểm luôn chỗ 5 Gold vừa kiếm được hôm nay.

Dù sự thật là cậu chỉ kiếm được vỏn vẹn 1 Silver trong mấy ngày vừa rồi, nhưng Kagami không thể nào quên nổi cái hương vị tuyệt vời của sushi. Đang đi giữa đường mà cậu vẫn rỏ dãi như một tên bựa nhân khi nghĩ đến mùi vị của nó.

Thị trấn này nằm ở phía Tây của Đế Thành, nơi trung tâm của thế giới. Nơi này được cho là một trong tám thị trấn lớn nhất liên quan đến Đế Thành. Vì nằm gần biển nên nhiều thương lái, nhà buôn, và thương nhân tụ tập ở đây để mua bán đồ quý hiếm. Theo sau họ là những người liên quan đến những phi vụ săn quái vật, bao gồm từ các thành viên trong một hội cho đến lính đánh thuê và có cả phiêu lưu gia.

Tuy dân số thì ít hơn hẳn, cái thị trấn mang tên Balman này cũng tấp nập như ở Đế Thành thôi.

Tuy rằng Kagami không hề có chỗ ở ở nơi này, cậu vẫn thường xuyên ghé thăm thị trấn này. Lí do là vì ở đây có nhiều thứ thú vị thu hút chú ý của mọi người. Trung tâm Game là một trong số chúng.

“Haah-, đúng như mình nghĩ, quảng trường ở hướng đó. Thú vị thật.”

Kagami lầm bầm trong lúc liếm cây kem, thứ làm cậu mê mẩn trong lúc đi đến nhà hàng.

Những người tuyển mộ thường xuyên tuyển thành viên, như là các thành viên của Hội và những phiêu lưu gia lão luyện, ở quảng trường để thực hiện nhiệm vụ. Ngoài ra họ còn đưa thông báo từ khu Biệt Thự nữa.

Vẫn có người cố gắng tuyển mộ thành viên này kia, nhưng hôm nay thì có hơi khác một chút.

Một đám người đang tụ tập một cách bất thường ở bục Quảng trường.

“Quý vị, các bạn có muốn thay đổi thế giới này không? Hãy để dấu ấn của mình vĩnh viễn tồn tại với lịch sử… Các bạn không muốn trở thành một anh hùng trong truyền thuyết sao?  Đó là những gì tôi nghĩ! Và… tôi muốn giải thoát thế giới này khỏi những đau khổi!”

“Uoooooooooooh!”

“Tại sao lũ quái vật lại không biến mất? Tại sao Vương quốc lại không ngừng đưa ra nhiệm vụ? Dù cho các bạn có đi từ nơi này đến nơi khác, liệu các bạn có thuê được vệ sĩ cho mình không?”

“Uoooooooooooh!”

“Tại sao những đứa trẻ… lại phải cầm kiếm lên khi còn quá nhỏ vậy? Tại sao chúng lại phải dựa dẫm vào những kẻ mạnh hơn? Vì thứ quái vật kia tồn tại!”

Một chàng thanh niên trẻ, đẹp trai tóc vàng, trông có vẻ thân thiện, đeo một cái vòng khuyên đính đầy đá quý, đứng trên bục.

Cậu ta ăn mặc rất diện và mang áo giáo bảo hộ trên ngực, cùng với bộ đồ trắng tao nhã và một cái áo choàng có vẻ giản dị mà rất đẹp, dù cho nó đã dính bẩn chút ít.

Tuy là cậu thanh niên này trông chẳng hề mạnh chút nào trong bộ trang phục, cậu ta đúng là táo bạo khi nói một bài như thế trước các phiêu lưu gia.

Dù gì thì lẽ tự nhiên thì những ai không đánh giá được sức mạnh của cậu ta sẽ nghĩ cậu ta yếu khi nhìn vào cái vẻ ngăn nắp kia, nhưng cậu trai này là ngoại lệ. Một Bảng Trạng thái xuất hiện bên cạnh cậu ta, phô rõ cái Chức nghiệp【Anh Hùng】được viết trên đó.

Đó là cái Chức nghiệp được gọi là hiếm nhất của hiếm, bởi lẽ số lượng của chúng quá ư là nhỏ trong thế giới này. Chỉ một số ít người may mắn lắm mới gặp được một, nên gần như không ai dám lơ bài diễn văn của cậu ta, trừ đám đông bên ngoài ra.

“Im dùm coi, cậu đang làm phiền cả khu phố đấy.”

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Kagami khi gặp người có chức nghiệp hiếm thấy như thế.

Trong khi chuyện diễn văn thì tốt và nó còn được anh hùng, thành phần cực kỳ hiếm, nói, nên người trong cả khu phố đều cho rằng chuyện này đáng hân hoan. Cái ý nghĩ kia là do Kagami nhớ lại về một lão già to mồm bất thường ở khu phố này trong quá khứ.

“Kẻ cầm đầu lũ quái vật là Vua quỷ! Đúng như thế, nếu bạn không tiêu diệt Vua quỷ, kẻ là gốc rễ của thứ quỷ dữ này, hòa bình sẽ không bao giờ đến! Để tiêu diệt hắn, tôi muốn chiêu mộ những người đủ can đảm và đủ khả năng chiến đấu bên cạnh tôi!”

“Uoooooooooooh!”

“Hãy theo tôi! Đây là một cơ hội hiếm có!”

Những tên có tiềm năng trong Quảng trường trở nên hào hứng hẳn. Trước giờ chưa có ai đủ mạnh để tiêu diệt Vua quỷ cả. Tuy nhiên, đã có người đến được thành trì của Vua quỷ, và thậm chí còn có nhóm còn dồn hắn vào chân tường nữa. Những nhóm người này luôn có người mang chức nghiệp anh hùng, nó cũng là lí do của sự hào hứng này.

Với khả năng ghi tên mình vào sử sách, họ sẽ nhảy bổ vào việc tham gia giúp Anh hùng.

“Hah… quyến rũ phết nhỉ, một cơ hội ghi tên vào sử sách. Hơn nữa, không phải sẽ tuyệt vời lắm khi đi cùng người đẹp thế này?”

“Và không chỉ thế thôi đâu. Nhìn chức nghiệp của cô gái kia kìa, cô ấy là Hiền Nhân đúng không? Nhóm của họ không chỉ có Anh hùng, mà còn có cả Hiền Nhân nữa chứ. Nếu đã như vậy, nhiều khả năng lần này chúng ta sẽ giết được Vua quỷ không chừng.”

Có một cô gái đứng bên cạnh, ở một góc, trông khá là nhút nhát, bênh cạnh chàng trai tóc vàng kia. Cô có mái tóc chàm dài và “khe núi thần” kia cũng vừa đủ lớn để nhìn xuyên qua áo. Cô ta mang theo phong cách tao nhã và một vẻ mỏng manh, trông có vẻ lùn hơn cậu anh hùng kia, và có cả nét gì đó đầy ngây thơ. Trông thì có thể thấy cô gái này vẫn còn trẻ để gọi là một cô bé thì đúng hơn.

Tuy trông như thể cô sắp muốn ngủ gục, nhưng cô lại có một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi chỉ cần đi ngang qua phố là cũng đủ để người khác phải chú ý ngước nhìn. Hiền Nhân đó tuy mang theo nhiều lớp áo choàng nhưng vẫn để lộ làn da trắng hồng của mình và một cái váy ngắn thuận lợi cho việc di chuyển nhanh chóng. Chẳng thể trách đàn ông lại không bị say mê cho được.

“Ủa mà, chẳng phải trước đây cũng có Anh Hùng và Hiền Nhân trở thành một nhóm với nhau sao? Dù như vậy đi nữa, Vua quỷ vẫn không bị đánh bại và sức mạnh của hắn còn được ghi vào sử thi nữa. Hắn mạnh đến mức truyền thuyết phải tôn hắn là một con quái vật đầy dũng mãnh và hung hãn.”

“Ngốc à, một tổ đội sao có thể hoàn hảo khi chỉ có Anh Hùng và Hiền Nhân chứ. Không lẽ những đồng minh còn lại của họ yếu lắm sao? Mà thực tế thì, có một nhóm đã tiến vào được thành trì của Vua quỷ tuy rằng họ chẳng có lấy một Anh Hùng hay Hiền Nhân nào sao?”

Một trong những tên chiến binh lực lưỡng lầm bầm “Ta là kẻ mạnh duy nhất ở đây”, và cười lớn.

Thực ra, tuy không cần đến Anh Hùng để vào được đến thành trì của Vua quỷ, nhưng nhóm người đó sẽ bị coi là chiến đấu không công minh để đến được đó.

Đó là lí do tại sao Anh Hùng và Hiền Nhân lại chỉ toàn nằm trong những đội được cử đi giết Vua quỷ.

“Oi,  Anh Hùng-sama! Tôi 25 tuổi rồi, và sau khi tham gia cái trò săn quái vật này, tôi tự tin rằng mình có khả năng tiêu diệt lũ quỷ đó! Thế có được không? Cậu sẽ nhận tôi vào đội chứ?”

Cậu Anh Hùng đứng trên bục hướng mắt đến cái chức nghiệp mà người kia đưa ra.

“… Chiến binh huh? Fumu. Cấp bao nhiêu?”

“Hehe, nghe mà ngạc nhiên này… 86 đấy! Tôi nhất định sẽ không gây cản trở gì đâu!”

Tên chiến binh to khỏe đó tự hào mở và khoe Bảng Trạng thái của hắn sau khi nói. Những người tụ tập xung quanh bắt đầu “Ooh-” lên trầm trồ.

“86 à… không được đâu. Tiếp theo.”

“H-hey! Đừng có đùa tôi nhé! Tại sao cậu lại bảo không được chứ!”

Người tụ tập quanh Quảng trường rầm rì bàn tán cái cách vị Anh Hùng kia từ chối người đàn ông ngay từ câu đầu tiên. Thực ra thì, tiếng phản đối của cậu ta lớn đến nỗi người ta không tài nào hiểu nổi.

“Ông chẳng là Chiến binh gì cả… Nếu chúng tôi nói đến những trận cận chiến khốc liệt, thì đó là về phần của tôi. Ông không thể làm gì cho đội được như tôi đâu, nên tôi không nhận ông.”

Sau khi nói, cậu Anh Hùng mở Bảng Trạng thái của mình ra.

Con số 90 hiện rõ mồn một bên cạnh từ Cấp độ.

Khi tên Chiến binh kia nhìn thấy, hắn chỉ còn biết cứng họng.

“Tuy tôi không cần biết ông đã có cuộc sống như thế nào, tôi cũng rất hà khắc khi đưa ra quyết định đó. Nếu người nào có Chức nghiệp chuyên môn trong cận chiến muốn đi theo tôi, ít ra người đó phải có cấp độ 100.”

Nhiều tiếng kêu đầy oái ăm vang lên trước tuyên bố đó.

“Đợi chút đã! Cấp độ thực sự của Hiền Nhân-sama này là bao nhiêu?”

“Cô ấy cấp 42. Thế là đủ rồi, phải không?”

“Đ-đủ sao…! Cô ấy còn chưa được nửa tôi nữa!”

“Cô ấy là Hiền Nhân. Cô ấy chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ tốt cho tôi trên chiến trường. Nói trắng ra là cô ấy có nhiều tiềm năng hơn ông đấy. Hơn nữa… cô ấy là công chúa của vương quốc này.”

Không ai trong Quảng trường, không trừ một ai cả, có thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Những ai không ngạc nhiên chứng tỏ là không quan tâm đến lời cậu ta nói.

“Cô ấy là Đệ Tam Công Chúa của Đế Quốc Hexal Doria; một cô gái thuần khiết đã chấp nhận chức nghiệp Hiền Nhân của mình từ thời thơ ấu và tiếp tục luyện tập chăm chỉ sau đó. Nếu cô ấy có thể tiêu diệt Vua quỷ… Nếu một người dòng dõi Hoàng gia, lại còn có huyết thống với nhà vua tiêu diệt được Vua quỷ, chẳng phải khi đó thế giới này sẽ lại hòa bình sao?”

Tay Anh Hùng đó nói ra một điều đầy nghi ngờ và xảo quyệt. Tuy nhiên, đến mức này thì người Chiến binh lực lưỡng kia không còn sức mà cãi lại nữa.

“Hơn nữa, tôi chiêu mộ đến hai người! Vì nó đã được tuyên bố công khai, chúng tôi vẫn cần phải trở nên lớn mạnh. Vì vấn đề thuận lợi, nên chuyện đi phiêu lưu với cả một đoàn người là không thể! Tôi có thể đánh cược rằng chúng tôi sẽ lại chiêu mộ người sau một trận đấu nghiêm túc. Ai muốn được mời đến để tiêu diệt Vua quỷ sẽ tụ tập cả vào lúc đó!”

Sau lời tuyên bố, những phiêu lưu gia từng người một rời khỏi Quảng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net