Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lý Ngọc bị cái liếc mắt lạnh lẽo kia làm cho chạy trối chết.

Hai chân lảo đảo chạy khỏi căn phòng, lúc lấy thẻ phòng ra hai tay vẫn còn run rẩy.

Cậu mở cửa căn phòng đối diện, như thể đang chui vào một cứ địa trú ấn rồi đóng sầm cửa lại.

Rèm cửa trong phòng mới chỉ kéo một nửa, đêm đen từ ngoài cửa tràn vào, đem ánh sáng mịt mù phủ lên những món đồ bày trí trong phòng.

Ngón tay Tiểu Lý Ngọc lạnh lẽo nhưng hai gò má lại nóng như thiêu đốt. Trong đầu cậu bây giờ hoàn toàn là một mớ hỗn loạn, toàn bộ suy nghĩ đều bị hình ảnh vừa mới diễn ra chiếm giữ.

Cậu thật sự cảm thấy có chút không yên lòng, lo lắng sự xúc động nhất thời của mình sẽ gây ra những mâu thuẫn không cần thiết giữa Lý Ngọc và Giản Tùy Anh.

Sau khi Lý Ngọc tức giận bỏ đi, cậu ngồi một mình trong phòng suối nước nóng xoắn xuýt một lúc lâu, đến tận khi nhân viên phục vụ vào dọn dẹp sạch sẽ hết những mảnh vỡ của bầu rượu trên mặt đất, hương cồn trong không khí cũng bị hơi nóng hun loãng rồi bốc hơi đi mất, cậu mới hạ quyết tâm phải đi nói lời xin lỗi cho đàng hoàng.

Suy cho cùng, chuyện này chung quy cũng là do cậu đã sai trước.

Tuy nhiên khi Tiểu Lý Ngọc đang ngập ngừng trước cửa phòng của hai người họ, lại phát hiện rằng cánh cửa nặng trịch lại hơi hé mở, hiển nhiên là do người ở bên trong đi vào vội vàng đã quên không đóng chặt lại.

Tiểu Lý Ngọc do dự một chút rồi đẩy cửa phòng ra, phòng khách rộng lớn lại không có một ai, bước vào trong thì mới loáng thoáng có tiếng động.

Ban đầu cậu vẫn không hề biết những âm thanh dày đặc và nhớp nháp đang liên tục vang lên này rốt cuộc là tiếng động gì.

Mãi cho đến khi cậu bước đến căn phòng ngủ với cánh cửa còn đang hé mở, những khối ánh sáng và màu sắc bén nhọn xoẹt qua trước mắt, cậu mới ý thức được bản thân mình đang nhìn thấy cảnh tượng gì.

Cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng vù vù rất nhỏ của các thiết bị điện đang trong chế độ chờ đợi, căn phòng cách âm vô cùng tốt, có thể chặn mọi âm thanh từ phía bên ngoài không cho tràn vào phòng ngủ, nhưng bên tai Tiểu Lý Ngọc vẫn mơ màng nghe thấy nhịp thở dồn dập nghẹn ngào hòa cùng với tiếng rên rỉ vừa đau đớn lại vừa sung sướng.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu khẽ run lên, cậu loạng choạng lùi về sau hai bước, lưng đập mạnh lên ván cửa dày cộp. Trái tim hỗn loạn giờ đang điên cuồng đập trong lồng ngực, dồn dập như từng hồi trống dội vào màng nhĩ, làm cho đầu óc cậu trống rỗng.

Cậu như bị rút cạn sức lực, dựa vào cửa rồi trượt dần xuống ngồi bệt trên mặt đất, mái tóc ẩm ướt rũ trên trán, cậu cúi gằm đầu xuống, vùi vào trong khuỷu tay, một bàn tay siết mạnh vạt áo choàng tắm, đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nổi đầy gân xanh.

Vành tai đỏ ửng như nhỏ máu lộ ra giữa mái tóc đen ngắn ngủn.

Khuôn mặt phủ đầy dục vọng của Giản Tùy Anh, đôi lông mày sắc bén nhíu chặt, đôi mắt trở nên thất thần, cả người bị chơi đến mức run rẩy, cùng với sự kích động bùng nổ trong con ngươi ngập sương mù đó khi bắt gặp ánh mắt của cậu.

Mỗi một cảnh tượng dường như đều tiến vào và in đậm vào sâu thẳm linh hồn cậu, liên tục hiện lên, không ngừng tua đi tua lại.

Cảm xúc hỗn loạn pha trộn giữa xấu hổ, giận dữ và hoảng hốt lúc đó không ngừng tra tấn từng tế bào thần kinh khiến cậu như sắp phát điên.

Một tiếng gầm gừ khàn khàn thoát ra từ trong cổ họng của Tiểu Lý Ngọc, như là một cú vùng vẫy yếu ớt nhất, suy sụp nhất và thất bại nhất.

—— Cậu cương lên.

Giản Tùy Anh ngủ thẳng một giấc đến tận giữa trưa.

Bức màn lụa mỏng không ngăn được ánh nắng chói chang từ mặt trời, Giản Tùy Anh bị những tia nắng làm cho chói mắt mà tỉnh giấc, khi mở mắt ra lại có một loại cảm giác ngơ ngác không biết đang là ngày tháng năm nào. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Lý Ngọc có vẻ như đã ra ngoài từ sớm.

".... Đệt."

Giọng của Giản Tùy Anh khàn đặc không còn chút âm sắc nào, hắn túm chăn muốn phủ lên che đầu, nhưng cái động tác vô cùng đơn giản này lại làm cho hắn đau đến mức giác ngộ luôn.

Hắn cảm giác phần eo dưới của chính mình đều không còn cảm giác, dây chằng ở bắp đùi vừa căng vừa đau nhức, chỉ co đầu gối lên cũng khiến phần thắt lưng cũng trở nên tê dại. Ký ức hồi tưởng dần quay về đã đá bay cơn buồn ngủ mơ màng của hắn, khi cảm giác rã rời và thỏa mãn trong cơ thể dần vơi đi, trong cổ họng Giản Tùy Anh suýt chút nữa tràn ra một tiếng rên đầy đau đớn.

Hôm qua hắn bị Lý Ngọc tra tấn gần như cả đêm.

Đến tận thời điểm cuối cùng, cả người hắn đều chìm vào trạng thái hỗn loạn, dục vọng quá tải đã chi phối tất cả những cảm giác khác. Hắn thậm chí còn bị tên súc sinh Lý Ngọc kia làm đến độ phải mở miệng xin tha không chỉ một lần.

Cho đến tận bây giờ hắn cũng không biết trận làm tình khiến da đầu hắn tê dại này rốt cuộc là đã kết thúc như thế nào.

Giản Tùy Anh nằm ở trên giường mãi mới lấy lại sức, hắn vươn tay kéo chiếc áo choàng tắm được gấp gọn gàng bên giường, vênh vênh váo váo mà bò xuống khỏi giường. Khi hắn ở trong phòng tắm nhìn thấy gương mặt có chút miệt mài quá độ của mình trong gương, ngay cả khi miệng vẫn còn ngậm bàn chải cũng không cản nổi hắn phun bọt kem đánh răng ra, lẩm bẩm chửi rủa.

Chỉ vì một lần cắn của Tiểu Lý Ngọc, hắn làm sao mà đến nỗi này cơ chứ?!

Giản Tùy Anh phun hết nước súc miệng ra, nghĩ đến đây thì sắc mặt không khỏi cứng đờ.

Đúng rồi, Tiểu Lý ngọc.

Hắn vậy mà con mẹ nó thiếu chút nữa quên mất, còn có Tiểu Lý Ngọc nữa.

Nghĩ đến cảnh đêm qua bị Tiểu Lý Ngọc vừa đúng lúc bắt gặp cái tình huống kia, Giản Tùy Anh liền cảm thấy mặt mũi của mình hoàn toàn phải vứt đi rồi.

Hắn đã sống đến hơn ba mươi tuổi rồi, chưa từng thấy xấu hổ và mất thể diện như đêm hôm qua.

Giản Tùy Anh cảm thấy ê hết cả răng, nhếch khóe miệng, hắn lắc mạnh đầu, cố gắng gạt đi tất cả những ký ức mà bản thân không muốn đối mặt, quay về phòng ngủ thay quần áo, chỉnh trang lại gọn gàng ngăn nắp, làm cho bản thân trông chỉn chu hơn, tính toán ra ngoài kiếm chút gì đó để ăn.

Nhưng mà ông trời lại không cho hắn đạt được ý nguyện, khi mà hắn vất vả tự thao túng tâm lý quyết tâm mở cửa bước ra, thì ngay lập tức cánh cửa phòng đối diện cũng bị đẩy ra cùng lúc.

Vẻ mặt Tiểu Lý Ngọc mệt mỏi, dường như cũng là vừa mới tỉnh ngủ. Cậu cúi đầu xuống, vệt xanh đen đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai của cậu.

Hai người nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, phút chốc bốn mắt chạm nhau, cả hai đồng thời cứng đờ tại chỗ.

Những hình ảnh khiến miệng lưỡi người ta khô khốc của đêm qua như ong vỡ tổ một lần nữa tràn lên.

Giản Tùy Anh thầm chửi trong lòng, thật sự là sợ cái quái gì cơ chứ, hắn cau mày, thần sắc không chút thay đổi im lặng, còn chưa kịp nghĩ cách làm thế nào để giảm bớt sự ngượng ngùng thì đã nhìn thấy Tiểu Lý Ngọc nhanh chóng quay phắt mặt đi chỗ khác, cả người muốn có bao nhiêu cứng nhắc thì liền có bấy nhiêu.

— Ái chà?

Đuôi lông mày của Giản Tùy Anh nhướng lên, vẻ mặt lại có chút kinh ngạc.

Trong lòng hắn vốn có chút lo sợ khi nhìn thấy Tiểu Lý Ngọc. Dù sao mấy năm trước cũng là chính mình trêu chọc người ta trước, từ đầu đến cuối đều là phóng đãng và vô cùng tự nhiên. Chưa nói đến việc có chiếm được tiện nghi hay không, ít nhất những gì treo ngoài miệng đều chưa từng khách khí. Kết quả đêm qua lại để cho Tiểu Lý Ngọc bắt gặp cảnh tượng hắn bị Lý Ngọc đè ra làm, chưa nói đến những việc khác, chỉ riêng mặt mũi lần này hắn cũng không giữ nổi nữa.

Hắn sợ hôm nay sẽ bị Tiểu Lý Ngọc dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần, trêu tức hoặc sắc bén đánh giá hắn, kiểu như sẽ đem khuôn mặt này của hắn ném xuống đất cho người khác dẫm lên, thật sự như vậy thì quá mất mặt. Tuy rằng đã cùng Lý Ngọc bên nhau nhiều năm như vậy, chuyện ở trên ở dưới hắn đã sớm không còn để ý đến nữa rồi. Nhưng đối với Tiểu Lý Ngọc, hắn vẫn thật sự không thể buông bỏ được sự kiêu ngạo ngút ngàn trong lòng.

Kết quả không ai nghĩ đến, Tiểu Lý Ngọc so với hắn còn xấu hổ hơn?

Này cũng thú vị ra phết đấy.

Giản Tùy Anh gần như tràn đầy tinh thần ngay lập tức, nhìn thấy ánh mắt tránh né của Tiểu Lý Ngọc lấp lánh sáng, thanh âm trầm thấp gọi hắn một câu "Giản ca." Giản Tùy Anh hắng hắng giọng, mặt không đổi tâm không động mà đáp lại, trông như một con sói với cái đuôi to đang vẫy vẫy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người nào không biết còn tưởng rằng ngày hôm qua người bị bắt gặp đang làm chuyện này kia là Tiểu Lý Ngọc ấy chứ.

"Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng nhau đi."

Giọng nói của Giản Tùy Anh vô cùng khàn, giọng nam thành thục tựa như rèn sắt rèn thép truyền đến lỗ tai Tiểu Lý Ngọc, chồng chéo lên với tiếng rên rỉ khàn khàn sau khi làm tình xong của đêm qua.

Hai bên tai của Tiểu Lý Ngọc như bị châm lửa: "Em..."

"Giản ca, anh dậy rồi à."

Tiểu Lý Ngọc còn chưa nói xong đã nghe thấy âm thanh của Lý Ngọc từ phía bên kia hành lang truyền đến.

Giản Tùy Anh tặc lưỡi, nhìn thấy bộ dáng phơi phới sảng khoái của Lý Ngọc thì nhịn không được mà cáu kỉnh.

"Em vừa đi đâu đấy?"

"Vừa nãy anh trai em gọi điện thoại đến, em sợ đánh thức anh nên ra ngoài nghe." Lý Ngọc cười cười, nhìn qua rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt, anh quay sang gật đầu với Tiểu Lý Ngọc, coi như là chào hỏi, hoàn toàn không thèm để ý đến tâm trạng đang như chó cắn của Giản Tùy Anh, dịu dàng nói: "Em nghĩ giờ này anh hẳn là dậy rồi, nên lúc nãy đã đến nhà hàng gọi hải sản và cháo cá cho anh rồi, anh muốn về phòng ăn hay đến đó ăn?"

Thái độ này của Lý Ngọc thật sự làm cho Giản Tùy Anh cảm thấy như kiểu chính mình đang cố tình gây sự, hắn xoa xoa cổ, có chút không tự nhiên mà lên tiếng:

"Đến nhà hàng đi."

Ba người trước sau lần lượt đi đến nhà hàng.

Sau khi bị tra tấn gần như cả đêm hôm qua, tiêu hao một lượng lớn thể lực, Giản Tùy Anh lại vừa ngủ qua cả bữa sáng, lúc này đã sớm đói đến mức bụng kêu ầm ĩ. Đồ ăn vừa vặn đã được Lý Ngọc dặn dò chuẩn bị trước, rất nhanh đã được mang lên.

Cháo cá nóng hổi, thịt mềm mịn ngon miệng, ngay cả Tiểu Lý Ngọc vốn dĩ rất kén ăn cũng đã ăn không ít.

"Anh trai em gọi đến có việc gì không?"

Giản Tùy Anh một bên ăn tiểu long bao nhân trứng cua mà Lý Ngọc gắp cho, một bên buồn bực hỏi.

"Cũng không có chuyện gì đâu, chủ yếu là hỏi thăm xem Tết Nguyên Đán năm nay chúng mình đã có kế hoạch gì chưa."

Giản Tủy Anh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ đến, Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, mà năm nay nhà bọn họ lại có thêm một người nữa.

Lúc trước, Tết Nguyên Đán mọi năm chính là thời điểm cả hai người đều bận rộn nhất. Giản gia và Lý gia nhất định phải lui tới cả hai nhà, bên nào cũng đều không thể thiếu lễ nghĩa được. Giản Tùy Anh từ nhỏ đã mất mẹ, ba hắn đã sớm cùng người khác lập gia đình, dù cho có tới lui thế nào, hắn cũng đều cảm thấy khó chịu. Cho nên bình thường đêm Giao thừa mỗi năm, Lý Ngọc đều cùng Giản Tùy Anh về nhà từ sớm, đến khi trời sẩm tối, bữa cơm tối thường sẽ không ở lại ăn. Muộn nhất là khoảng tám giờ rưỡi tối, sẽ mang theo vật này vật kia đến Lý gia.

Có thể nói là mấy năm nay, bữa cơm tất niên mừng năm mới và cả việc đón giao thừa của Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đều là cùng người nhà họ Lý.

"Anh trai em đã nói cho mọi người trong nhà chưa?" Giản Tùy Anh liếc mắt sang Tiểu Lý Ngọc một cái: "Ba mẹ em biết chưa thế?"

"Chưa biết." Lý Ngọc buông đũa "Em không cho anh ấy nói."

Chuyện này nói như thế nào cũng quá mức hoang đường, Lý Ngọc không biết nên mở lời với mọi người trong nhà thế nào. Huống gì mấy năm trước anh đã gây ra rất nhiều chuyện lộn xộn, thật vất vả mới khiến trong nhà không cần bận lòng nữa, giờ lại tiếp tục xảy ra chuyện như này.

Anh thật sự không muốn chuyện của Tiểu Lý Ngọc sẽ lại làm ba mẹ anh lo lắng thêm nữa.

"Giản ca anh nói đi, anh nói xem phải làm gì bây giờ, em nghe theo lời anh."

Giản Tùy Anh ăn no rồi, rút tờ giấy ăn ra lau miệng, trong lòng Lý Ngọc đang nghĩ gì hắn đều hiểu rõ.

"Việc này dễ thôi." Hắn bắt chéo chân, lắc lư "Năm nay không đến chơi nữa, ở lại nhà thôi. Chờ đến ngày mùng một Tết năm mới thì qua chào hỏi hai ông lão, dù gì thì cùng lắm là bị mắng mỏ mấy câu thôi, không có gì to tát cả."

Hốc mắt của Lý Ngọc nóng dần lên, lời nói của Giản Tùy Anh làm cho trong lòng anh cảm thấy vô cùng an tâm, hắn hiểu hết những rối rắm và phức tạp trong lòng của anh, hơn nữa còn nguyện ý cùng nhau gánh vác, cùng nhau vượt qua. Hầu kết của anh khẽ rung động, khẽ cụp mắt, gật gật đầu.

Tiểu Lý Ngọc ngồi một bên trầm mặc không nói gì.

Cậu nhìn thấy một tương lai mà ở đó, chính bản thân mình và Giản Tùy Anh ở cạnh nhau vô cùng phù hợp và hài hòa, đột nhiên cảm thấy nơi yếu mềm nhất từ tận đáy lòng nhận lấy một sự rung động mạnh mẽ.

Đó là bầu không khí thuộc về một gia đình, có ấm áp, cũng có pháo hoa rực sáng. Người ngoài không thể can thiệp vào, là thế giới chỉ dành riêng cho hai người họ.

Hai tay của Tiểu Lý Ngọc ở dưới gầm bàn vô thức siết chặt lại, cho tới thời điểm hiện tại, dù cho cậu có không muốn thừa nhận cũng không được.

Hai người bọn họ, quả thật rất xứng đôi.

Mà Giản Tùy Anh, cũng thật sự là người phù hợp nhất với cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net