Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí quỷ dị trong phòng nháy mắt đông cứng.

Giản Tùy Anh trì độn mãi mới phản ứng lại, Lý Ngọc đây là đang thử nghiệm.

Anh và Tiểu Lý Ngọc nhất định tồn tại một mối liên hệ nào đó, kiểu liên hệ này không phải dùng khoa học hay lý luận để giải thích rõ ràng được. Theo suy đoán của Lý Ngọc, hoặc là cả hai người họ là cùng một người đến từ các khoảng thời gian khác nhau nhưng thuộc cùng một thế giới, hoặc là Tiểu Lý Ngọc thuộc về một thế giới hoàn toàn khác với nơi của họ, một chiều không gian khác.

Phương pháp thử nghiệm này vừa đơn giản vừa thô bạo nhưng thật sự rất hiệu quả.

Ánh mắt Lý Ngọc phức tạp nhìn thoáng qua Tiểu Lý Ngọc, cúi người lau đi vết máu nhỏ giọt trên mặt đất và xử lý sạch sẽ đống bông y tế vừa dùng để sát trùng vết thương.

Ba người cùng ở trong phòng khách với những tâm trạng khác nhau, không một ai nói chuyện.

Cả ngày hôm nay bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, thật sự không còn nhiều tinh lực để suy đi tính lại, nghĩ ngợi sâu xa thêm nữa.

Buổi tối, Tiểu Lý Ngọc một mình một người nằm trên giường, dù cho cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt nhưng làm thế nào cũng không vào giấc ngủ được. Tác động từ chuyện này đánh vào trong lòng cậu mạnh hơn nhiều so với những việc Lý Ngọc làm với cậu.

Bọn họ tuy hai nhưng thật ra lại là một, điều này cũng có nghĩa là mặc kệ hiện tại cậu có phủ nhận thế nào thì bản thân cậu trong tương lai nhất định sẽ yêu Giản Tùy Anh, thậm chí còn vì hắn mà công khai với cả gia đình.

Chuyện này đối với Tiểu Lý Ngọc 19 tuổi mà nói chính là một câu chuyện hoang đường. (*)

(*) bản gốc là 天方夜谭/Thiên Phương dạ đàm: một câu chuyện cổ tích trong "Nghìn lẻ một đêm" - chỉ những câu chuyện kỳ lạ, phi lý, những chuyện hoang đường không thể xảy ra.

Cậu mở to mắt nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, nằm hơn cả tiếng đồng hồ nhưng không hề buồn ngủ. Vết thương trên cánh tay vẫn còn âm ỉ đau, như muốn hết lần này đến lần khác nhắc nhở cậu, dù cho có nực cười đến đâu, đây vẫn là sự thật mà cậu buộc phải đối mặt.

Mắt thấy càng nằm càng tỉnh táo, trong lòng Tiểu Lý Ngọc thật sự buồn phiền, cậu xoay người ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa bước ra, nương theo ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ mà đi xuống dưới tầng.

Đêm tối yên tĩnh, trong nhà chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ mấy ngọn đèn điện, phản chiếu mơ hồ bóng dáng các đồ đạc trong nhà. Tiểu Lý Ngọc mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá quanh quẩn, cậu dẫm lên cái bóng đen như mực bước ra phòng khách, trong đoạn ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn thấy cửa sổ kính sát đất ở phía ban công không đóng, một bóng người cao lớn đang được bao phủ trong làn khói thuốc mờ mịt.

Là Giản Tuỳ Anh.

Mùa đông ở thủ đô thật sự rất lạnh, ban đêm không gió không tuyết, không khí lại vẫn xen lẫn chút mùi vị băng lạnh quạnh quẽ. Trên người Giản Tùy Anh chỉ khoác độc một chiếc áo khoác lông mỏng bên ngoài bộ quần áo ở nhà, dưới ánh trăng sáng và bầu trời đầy sao, hắn hít vào một hơi rồi nhả khói, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nồng đậm lượn lờ phiêu tán, dưới màn đêm dày đặc, Giản Tùy Anh bây giờ nhìn trông mỏng manh đơn độc hơn ban ngày nhiều lắm.

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa kính trong suốt sát đất tràn vào, xé tan những tầng mây, một chùm ánh sáng trắng đục phủ lên một bên sườn mặt của Giản Tùy Anh, tạo nên một bóng dáng vừa mơ hồ lại vừa dịu dàng.

Tiểu Lý Ngọc không biết vì cái gì, trong lúc nhất thời lại trở nên ngây dại.

Cậu trầm mặc đứng im tại chỗ, nhìn thấy Giản Tùy Anh hút xong điếu thuốc trên tay, ánh sáng từ tàn thuốc lóe lên vài cái đã bị dụi tắt vào gạt tàn. Giản Tùy Anh có vẻ như là bị gió lạnh thổi đến cóng người, sau khi hà hơi ra một làn khói dày đặc ngập tràn từ dưới phổi, chà xát hai cánh tay rồi xoay người vào nhà.

Vì thế, ánh mắt hai người chạy từ những áng mây lang thang dưới ánh trăng đến khi chạm vào nhau.

Giản Tùy Anh sửng sốt, rồi lại nở nụ cười. Hắn đóng cánh cửa sổ sát đất, đem áo khoác lông trên người cởi ra, tùy tiện vứt lên trên ghế sofa.

"Làm sao thế, không ngủ được à?"

".... Vâng." Tiểu Lý Ngọc không biết sao cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại không nói được, rầu rĩ hỏi "Cái đó... "Em" đâu rồi?"

"Em ấy ngủ rồi."

Lý Ngọc đáp chuyến bay cả đêm hôm qua, gần như một giây cũng chưa từng chợp mắt. Rạng sáng mới về đến Bắc Kinh, về đến nhà lại diễn một vở gà bay chó sủa như vậy, thể lực dù có tốt đến như nào cũng không chịu nổi sự tra tấn kiểu vậy, Lý Ngọc gần như vừa chạm đầu vào gối đã chìm vào giấc mộng.

Ngược lại, Giản Tùy Anh hôm qua vừa ngủ một giấc không mộng mị, giữa trưa ăn cơm xong lại chợp mắt thêm một lúc, hiện giờ trong đầu đều ngổn ngang đủ thứ, nằm mãi cũng không thấy buồn ngủ, nên dứt khoát ra ngoài hút thuốc.

Lại không nghĩ đến trong nhà cũng có thêm một người không ngủ được.

"Vết thương thế nào rồi?" Thanh âm của Giản Tùy Anh rất nhẹ, nhưng hiện giờ đang trong một hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, nghe chừng có vẻ vẫn rất vang dội.

Cánh tay của Tiểu Lý Ngọc run lên một chút ".... Đau."

Lời vừa thốt ra, chính Tiểu Lý Ngọc cũng ngây ngẩn cả người. Câu cậu vừa nói ra không khác gì đang làm nũng, âm cuối còn nói hơi dài ra khiến âm thanh cũng trở nên mềm mại mơ hồ, hoàn toàn đối lập với sự ương ngạnh và bướng bỉnh lúc ban ngày của cậu.

Nhưng mà Giản Tùy Anh vẫn đang dồn toàn bộ sự quan tâm đến vết thương của cậu, không nhận ra điều gì, hắn cau mày, vươn tay ấn công tắc mở một chiếc đèn nhỏ treo tường.

Ánh sáng màu vàng ấm áp trong nháy mắt lan rộng khắp phòng khách mờ mịt, Tiểu Lý Ngọc dường như bị ánh sáng làm cho giật mình mà rụt người lại một chút.

"Để tôi xem." Giản Tùy Anh mang theo hộp thuốc y tế đến, cùng với đó còn mang đến hỗn hợp hòa trộn giữa hơi lạnh và hương thuốc lá.

Tiểu Lý Ngọc ngoan ngoãn nghe lời duỗi cánh tay ra, nương theo ánh sáng dịu nhẹ, lẳng lặng cẩn thận quan sát người đàn ông này.

Rõ ràng giữa hai người lúc này tồn tại khoảng cách năm năm nhưng Tiểu Lý Ngọc không phát hiện dù chỉ một chút dấu vết bị năm tháng ăn mòn trên người hắn. Ánh sáng ấm áp làm dịu đi đường quai hàm rắn rỏi của Giản Tùy Anh, khiến nó trở nên thật nhu thuận, mái tóc ngắn lúc trước luôn được dùng keo xịt tóc để tạo những kiểu tóc đẹp đẽ giờ đây lại tùy tiện xõa trên trán, những lọn tóc mềm mại theo từng động tác cúi đầu của hắn mà rũ xuống, ngược lại làm cho Giản Tùy Anh còn có phần trẻ trung hơn so với hình ảnh trong trí nhớ trước đây của cậu.

"Bị sưng rồi."

Giản Tùy Anh nhíu mày, cúi đầu cẩn thận xem xét vết dao cắt trên cánh tay của Tiểu Lý Ngọc.

Một vết dao này tuy rằng không cần phải khâu nhưng Lý Ngọc xuống tay với mục đích là phải để lại vết sẹo, đương nhiên sẽ không cắt nông. Miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa nhưng lại vẫn sưng đỏ lên. Giản Tùy Anh trong miệng mơ hồ mắng Lý Ngọc một câu, dùng loại thuốc tốt nhất vừa dịu dàng vừa cẩn thận băng bó lại.

"Hai ngày tới đây cậu chú ý một chút, đừng có để dính nước, nếu bị nhiễm trùng thì phiền lắm."

Giản Tùy Anh nói xong lại phát hiện không có ai đáp lại, vừa ngẩng đầu lên thì lại va phải ánh mắt thẳng thừng của Tiểu Lý Ngọc đang nhìn chằm chằm.

"Đơ ra cái gì thế."

Tiểu Lý Ngọc sửng sốt, chột dạ mà giật mạnh cánh tay về. Cảm giác bối rối khi nhìn lén mà bị bắt quả tang khiến hai má cậu nóng bừng lên, vành tai đỏ như nhỏ máu. Cũng may ánh sáng trong phòng ảm đạm, Tiểu Lý Ngọc xụ mặt làm ra vẻ không có việc gì, thành công che giấu.

Phản ứng này của cậu rơi vào trong mắt Giản Tùy Anh lại giống như là cậu đang tránh né những sự đụng chạm dư thừa từ hắn.

Giản Tùy Anh cười nhạo một tiếng, thờ ơ lườm một cái.

"Cậu trốn cái gì, tôi có thể ăn thịt được cậu à?"

Tiểu Lý Ngọc không nói gì, chỉ vội vàng cúi đầu đem cổ tay áo đang cuộn tròn trên tay rũ lại xuống.

Trong phòng nhất thời lại rơi vào im lặng, trong lòng Tiểu Lý Ngọc cảm thấy dao động không ngừng, cảm thấy bản thân mình vừa nãy đã phản ứng hơi quá lố, do dự không biết có nên mở miệng giải thích hay không. Cậu nhìn Giản Tùy Anh mang hộp thuốc cất đi, vừa định mở miệng thì thấy Giản Tùy Anh đột nhiên đi gần về phía cậu, đôi mắt nheo lại chớp chớp, ý vị sâu xa mở miệng, hơi thở ám muội dán vào bên tai cậu.

"Huống chi, trên giường của tôi vốn là đã có "cậu" rồi."

Nói xong, Giản Tùy Anh cười đến là đắc ý, quăng lại một câu "Nhớ tắt đèn đấy." rồi thoáng bước ngang qua Tiểu Lý Ngọc để đi lên tầng trên đi ngủ.

Tiểu Lý Ngọc gần như là cứng đờ ngay tại chỗ, gương mặt cậu đỏ bừng lên, không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận, chỉ cảm thấy bên trong tai đều là từng đợt máu chảy cuồn cuộn ầm ầm dội vào màng nhĩ. Sự quyến rũ vừa xong qua đi, lý trí cũng quay trở lại, tất cả tình cảm khác lạ đều biến thành giận dỗi khiến người ta dở khóc dở cười.

—— Giản Tùy Anh, anh đúng là cái đồ lưu manh!

Sau ngày hôm đó, Tiểu Lý Ngọc vẫn như trước không hòa nhã gì với Giản Tùy Anh nhưng cũng không còn giương cung bạt kiếm như hồi đầu nữa, Lý Ngọc thì tuyệt nhiên không thèm để ý đến nội tâm phức tạp của Tiểu Lý Ngọc, hằng ngày khi ở chung thì hoàn toàn không tiết chế những săn sóc và tình yêu đối với Giản Tùy Anh. Cuối năm cũng là lúc Giản Tùy Anh vội vội vàng vàng bận rộn với các hạng mục công việc ở công ty, thật sự không có thời gian để đếm xỉa đến chuyện đấu đá nội bộ ở nhà.

Mối quan hệ giữa ba người dường như được duy trì ở thế cân bằng một cách khéo léo nhưng cũng rất mỏng manh, nhìn thì có vẻ an ổn, thật ra lại thường xuyên xung đột đến nỗi tia lửa bắn ra khắp nơi.

Trong khoảng thời gian này, Lý Huyền cùng Bạch Tân Vũ cùng thường xuyên chạy đến nhà, thường khi có mặt Lý Huyền, không khí giữa bốn người họ mới thật sự nghiêm túc, cùng nhau trao đổi các loại thông tin và suy đoán, khung cảnh như một buổi họp công việc. Còn khi có mặt Bạch Tân Vũ, trong nhà lại càng loạn thành một đống, Tiểu Lý Ngọc trong ngoài đều chịu đủ loại chèn ép, tức giận đến mức vài lần đã định bỏ của chạy lấy người.

Mỗi khi việc như vậy xảy ra, Giản Tùy Anh sẽ cười đặc biệt vui vẻ. Vừa ăn miếng táo mà Lý Ngọc đã gọt sạch vỏ, vừa rung đùi đắc ý: "Tiểu Lý Tử, cậu con mẹ nó cũng có ngày hôm nay!"

Khi vết thương trên tay của Tiểu Lý Ngọc hoàn toàn khép lại, lớp vảy bong ra, quả nhiên để lại một vết sẹo màu hồng nhạt rất rõ nét.

Mỗi khi Tiểu Lý Ngọc nhìn thấy vết sẹo đã mờ dần trên cánh tay mạnh mẽ của Lý Ngọc, cậu liền cảm thấy thế giới này quả thật đã mở ra cho cậu một trò đùa quá sức to lớn.

Vào đông, liên tiếp hai trận tuyết lớn cứ vậy rơi xuống. Diện mạo của thành phố Bắc Kinh đã được thay đổi, phủ lên một màu bạc trắng, làm cho khung cảnh quen thuộc thường thấy trước đây giờ cũng trở nên khác biệt.

Không khí lạnh ập đến dữ dội mà bá đạo, sáng sớm lúc Lý Ngọc có chút vội vàng ra ngoài, dường như không cẩn thận bị trúng gió, đến giữa trưa bắt đầu ho khan. Đợi đến nửa buổi chiều thì cả người đã nóng đến mức choáng váng.

Lúc Giản Tùy chú ý đến, Lý Ngọc đã nằm trên bàn làm việc mơ mơ màng màng.

Gần đây công ty bận rộn lại vội vàng các công việc cuối năm, Giản Tùy Anh chỉ hận không thể phân thân, quả nhiên là đã sơ suất bỏ bê Lý Ngọc.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lý Ngọc nóng bừng lên như thiêu như đốt, đôi mắt long lanh nước vì bị ốm, trong lòng Giản Tùy Anh vừa lo lắng vừa tự trách.

Đều nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Lý Ngọc lần này sốt đến tận ba ngày. Anh không chịu nằm viện, nói không thích mùi bệnh viện, còn không bằng ở nhà thuận tiện hơn. Vì thế Giản Tùy Anh chỉ có thể nhờ người tìm bác sĩ, mỗi ngày đến nhà truyền nước biển cho Lý Ngọc.

Ban ngày, chờ lúc Lý Ngọc ngủ say sau khi truyền dịch, Giản Tùy Anh vẫn phải đến công ty xử lý một số những công việc thiết yếu. Có Tiểu Lý Ngọc trông ở nhà, thật sự hắn cũng không quá mức lo lắng. Chỉ cần khi công việc của công ty xong xuôi, Giản Tùy Anh sẽ lập tức bật dậy chạy trở về.

Tuy rằng Lý Ngọc nhiều lần nói rằng bản thân anh đã khỏe hơn rất nhiều rồi, không cần hắn bôn ba chạy qua chạy về như vậy nhưng Giản Tùy Anh cũng vẫn không đồng ý.

Tâm can bảo bối Tiểu Ngọc Ngọc của hắn đang ốm phát sốt, hắn làm gì còn tâm tư yên ổn ngồi ở văn phòng nghe cấp dưới cùng khách hàng tranh luận qua lại này kia được.

"Em mau mau lên, uống hết thuốc nhanh đi."

Giản Tùy Anh cầm một cốc nước ấm, cẩn thận đưa đến bên miệng Lý Ngọc.

Mấy hôm gần đây hắn bận đến choáng váng đầu óc, hôm nay vẫn may có thư ký Lương nhắc nhở, hắn mới nhớ ra tối đến còn có một buổi tiệc rượu giao lưu mà hắn phải tham dự. Công ty bọn họ năm nay vừa mới triển khai hoạt động kinh doanh mới ở Hải Nam, người chủ trì buổi tiệc rượu giao lưu lần này là một khách hàng của công ty họ Tề, theo tin tức mà Giản Tùy Anh có được, vị họ Tề này có một vài mối quan hệ với phía bên trên, bọn họ thật sự không thể sơ suất không tiếp đón được.

Đáng nhẽ ra Lý Ngọc sẽ cùng đi với hắn, nhưng bây giờ, Giản Tùy Anh không nỡ để anh mang một thân thể ốm bệnh đi để ứng phó mấy con cáo già kia được.

"Tối nay anh bảo lái xe đưa đến là được, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé."

Giản Tùy Anh đem cốc nước đặt sang một bên, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Lý Ngọc.

Lý Ngọc nhíu mày, vẻ mặt không đồng tình. Những buổi tối như dịp hôm nay, Giản Tùy Anh chắc chắn không thể tránh được việc phải uống rượu. Bên cạnh lại không có người nào đáng tin cậy đi cùng, Lý Ngọc làm sao có thể yên tâm cho được.

"Không thương lượng gì hết." Giản Tùy Anh kiên quyết nói như chém đinh chặt sắt "Em như thế này mà còn bước ra cửa, gió thổi một cái là bay về được luôn rồi."

"Em không yếu ớt như vậy đâu."

"Như vậy cũng vẫn không được."

Giản Tùy Anh cúi người xuống dùng sức hôn một cái thật mạnh lên trán Lý Ngọc, hắn vốn dĩ nghĩ sẽ gọi Bạch Tân Vũ đi cùng mình nhưng buổi chiều đúng lúc đấy Bạch Tân Vũ mẹ nó lại có việc gấp, Giản Tùy Anh thật sự cũng không thể làm gì khác được, khoát tay cho thằng lỏi kia chạy đi.

"Giản ca, em thật sự không sao đâu mà, để em đi cùng với anh." Lý Ngọc nắm lấy cổ tay Giản Tùy Anh, nhiệt độ từ lòng bàn tay khô khốc của anh so với bình thường vẫn còn nóng hơn một chút, cọ lên làn da của Giản Tùy Anh, mang đến một cỗ nhiệt khí ấm áp.

"Đừng để anh phải nói với em đến lần thứ ba đấy."

Giản Tùy Anh không hề nghĩ ngợi đem bàn tay của Lý Ngọc gỡ ra, khi liếc đến vết sẹo dài nhỏ dọc theo cánh tay của Lý Ngọc, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Lý Ngọc nhìn thấy hắn nheo mắt lại như vừa nảy ra một kế hoạch, chậm rãi tém hết các góc chăn vào một cách cẩn thận.

Sau đó, Giản Tùy Anh đứng lên, nghiêng đầu hướng về phía ngoài cửa cao giọng.

"Tiểu Lý Tử ——!" Giản Tùy Anh hét lên: "Lăn đến đây thay quần áo, tối nay cùng anh đây đi tham gia tiệc rượu!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net