Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt cả hai Lý Ngọc đều ngạc nhiên, Giản Tùy Anh lại hoàn toàn không thèm để ý đến, anh nhìn Tiểu Lý Ngọc vẫn còn đang ngơ ngác từ trên xuống dưới, cảm thấy mình quả thật đúng là một thiên tài.

"Không phải chứ, Giản ca..."

Lý Ngọc trừng lớn hai mắt, từ trên giường bật dậy, cơ mặt vô thức mà giật giật một chút, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện đã thấy Giản Tùy Anh từ trong tủ quần áo lôi ra một bộ tây trang trang nhã của anh, ướm thử lên người Tiểu Lý Ngọc.

"Đi, thay vào cho tôi xem."

Tiểu Lý Ngọc vẻ mặt mờ mịt ôm lấy quần áo, bị Giản Tùy Anh thúc giục thêm lần nữa, mới xoay người đi sang phòng bên cạnh.

Bộ tây trang thường ngày nhưng sử dụng chất liệu cao cấp được đo đạc cắt may vô cùng tinh xảo ôm sát người Tiểu Lý Ngọc, tôn lên phần thắt lưng cao lớn và đôi chân dài thẳng tắp gợi cảm của cậu.

Hai mắt Giản Tùy Anh sáng ngời, không nhịn được mà huýt sáo một cái, sắc mặt Lý Ngọc thoáng cái liền đen kịt.

"Được đó, Tiểu Lý Tử." Giản Tùy Anh đánh mắt nhìn cậu với vẻ cực kỳ thưởng thức, sau đó từ trong ngăn tủ rút ra một chiếc cà vạt có hoạt tiết chìm màu xanh ngọc, không hề cầu kỳ nhưng lại cũng như điểm mắt cho rồng (*), giơ tay vòng qua cổ Tiểu Lý Ngọc, lưu loát thắt cho cậu một nút Windsor (**).

(*) bản gốc là 低调却又点睛: vẽ rồng điểm mắt - theo sự tích Trương Tăng Dao vẽ rồng nhưng không vẽ mắt vì cho rằng khi vẽ thêm mắt con rồng sẽ trở nên quá sống động mà bay đi mất. Hành động "điểm mắt" ý chỉ hoàn thiện, làm nổi bật lên một việc gì đó.

(**) nút thắt Windsor là một kiểu thắt truyền thống khi thắt cà vạt, tên của nút thắt được đặt theo tên một vị công tước người Anh.

"Được rồi, tối nay cùng tôi đi ra ngoài."

Giản Tùy Anh hài lòng mà vỗ bả vai Tiểu Lý Ngọc, không thèm nhìn đến biểu cảm phức tạp trên mặt của cả hai Lý Ngọc. Tiểu Lý Ngọc có chút không thoải mái mà kéo kéo cà vạt, cậu vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lý Ngọc, cảm thấy trong lòng bực bội, khó chịu mà quay đầu sang chỗ khác.

-- Lườm cậu làm gì, cũng có phải cậu muốn đi đâu.

Cuối cùng thì mặc kệ vẻ mặt của Lý Ngọc có không hài lòng đi nữa, Giản Tùy Anh vẫn mang theo Tiểu Lý Ngọc ra ngoài.

Lý Ngọc đứng dậy nghĩ muốn ra tiễn, bị Giản Tùy Anh trừng mắt cảnh cáo đẩy trở về. Anh không thể làm gì khác, chỉ có thể thừa dịp Giản Tùy Anh đi sửa sang lại tóc tai, dặn đi dặn lại Tiểu Lý Ngọc, nhắc nhở cậu chú ý kỹ đến Giản Tùy Anh, để anh uống ít rượu thôi.

Tiểu Lý Ngọc ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại nghĩ, tôi cũng không thể nâng anh ta trong tay mà để ý suốt được.

Giản Tùy Anh tùy tiện chọn một chiếc xe, để Tiểu Lý Ngọc lái. Hắn lên xe thì bắt đầu gọi điện thoại, sau đó chỉ đạo Tiểu Lý Ngọc chạy xe đến một câu lạc bộ cao cấp.

"Không phải đến dự tiệc rượu à?" Tiểu Lý Ngọc nhìn kiểu gì cũng không thấy khu này có chỗ nào giống địa điểm hôm nay cần đến.

"Xuống xe đi." Giản Tùy Anh lưu loát mở cửa, chào hỏi với nhà tạo mẫu tóc đang chờ đón sẵn ở cửa câu lạc bộ "Đưa cậu đến làm tóc, cậu như này không được."

"Không được chỗ nào?" Tiểu Lý Ngọc nhíu mày, vẻ mặt đầy phản kháng, cậu nhìn thoáng qua gã đàn ông mà trông lại như phụ nữ đang lau láu chào hỏi Giản Tùy Anh, thật sự không muốn nhúc nhích chút nào.

"Từ đầu đến chân đều không được." Giản Tùy Anh một tay đặt lên cửa xe, cúi người nhìn Tiểu Lý Ngọc ở trong ghế lái xe "Quá non, buổi tối nếu cậu gặp được người quen, không khéo người ta còn nghĩ là ngủ với ông đây vài năm là có thể cải lão hoàn đồng đấy."

".....!"

Mặt Tiểu Lý Ngọc nháy mắt đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn gương mặt cười cợt ngứa đòn của Giản Tùy Anh, cuối cùng vẫn cúi người ra khỏi xe.

Nhà tạo mẫu đứng ở cửa chờ đợi kia là bạn bè của Giản Tùy Anh, cũng quen biết với cả Lý Ngọc. Nhìn thấy hai người một trước một sau đi vào nhưng chẳng nói năng lời nào với nhau, anh ta cũng chỉ coi là cặp vợ chồng son này giận dỗi nhau mà thôi, trêu chọc thêm vài câu rồi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Tiểu Lý Ngọc ngồi xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm, Giản Tùy Anh thì cứ đi đi lại lại khoa tay múa chân chỉ đông chỉ tây. Động tác của nhà tạo mẫu tóc lưu lát đem tóc của Tiểu Lý Ngọc tỉa ngắn đi, sau đó dùng keo xịt cố định phần tóc được vuốt ngược lên, để lộ ra vầng tràn đầy đặn và đường cong gò má mạnh mẽ.

Cặp lông mày sắc bén không động cũng uy nghiêm, cả người nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái nhưng thần sắc đẹp trai cũng không kém cạnh.

"Không tồi." Giản Tùy Anh cười nói "Có chút ra dáng người trưởng thành rồi đấy."

Chuyện này thật sự không trách Giản Tùy Anh khó tính với Tiểu Lý Ngọc được, dù sao cậu cũng chỉ mới mười chín tuổi, mặc dù khung xương sớm phát triển nhưng bên trong vẫn có một vầng hào quang lấp lánh dáng vẻ của sự ngây ngô thẳng thắn. Thật sự không thể so sánh với Lý Ngọc của vài năm sau, sự hồn nhiên vốn có này đã bị thay thế bởi sự thành thục, từng trải biết mình biết ta được tích lũy qua mấy năm vừa rồi, tuyệt đối không phải là thứ mà một thân tây trang chỉnh tề hay một kiểu tóc có thể hóa thành được.

Tiểu Lý Ngọc không để ý đến sự trêu chọc của Giản Tùy Anh, xong việc thì ngay lập tức nhấc mông đi ra ngoài. Giản Tùy Anh nhìn nhà tạo mẫu với ánh mắt "thằng nhóc này đang cáu kỉnh ấy mà" rồi vẫy tay chào xong rồi mới đuổi theo ra bên ngoài.

Cả một đường hai người đều không nói gì, cho đến khi tới chỗ tiệc rượu, là một khách sạn, Giản Tùy Anh mới dặn dò Tiểu Lý Ngọc một câu: "Một lát nữa cậu nhớ đi theo tôi, đừng có chạy đi lung tung."

Tiểu Lý Ngọc thật ra cũng không phải là người không hiểu chuyện như vậy, buồn chán ừ một tiếng, đi theo Giản Tùy Anh như một nhân viên thực thụ.

Thành phố Bắc Kinh này nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nói lớn thì quanh đi quẩn lại cũng vẫn là những người đó thôi. Trong vòng tròn kinh doanh và chính trị ai cũng đều quen biết lẫn nhau, Giản đại thiếu gia và Lý nhị thiếu gia là một đôi, việc này gần như không ai là không biết.

Mấy năm gần đây, Giản Tùy Anh ra vào nơi nào cũng đều có Lý Ngọc theo cùng, hai đại lão gia này chính là kiểu quấn lấy không rời. Bởi vậy nên trong tiệc rượu, đại đa số mọi người nhìn thấy Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đi cùng nhau, hầu như sẽ là cười nói trêu chọc, không ai nói thêm gì khác.

Giản Tùy Anh mang theo Tiểu Lý Ngọc đi chào hỏi vài người bạn, lại đụng vị chủ trì bữa tiệc thì hồ hởi cụng mấy ly, hai người họ ngoài mặt thì hoan hỉ như là anh em thất lạc nhiều năm, nhưng mà lời nói trong ngoài đều là các loại lợi ích rối rắm tôi lừa anh gạt. Đây chính là thương trường, Tiểu Lý Ngọc mới chỉ là một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp còn chưa từng tiếp xúc với loại địa bàn này, cậu nhìn thấy Giản Tùy Anh thành thạo đi lại trong đó, tựa như là với ai cũng đều có thể vui vẻ trò chuyện cùng, từ tận đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó mà tả xiết.

Tiểu Lý Ngọc không quên lời dặn dò của Lý Ngọc trước khi ra ngoài, nhìn thấy trên gương mặt Giản Tùy Anh đã lộ ra vài phần say rượu, cậu lén lút lôi kéo hắn ra một góc thoáng gió.

"Anh uống ít đi một chút."

"Đây là đâu thế." Gió lạnh ngoài đại sảnh thổi đến, Giản Tùy Anh cũng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, hắn lấy bật lửa ra châm thuốc, dùng khói thuốc để tách men say ra khỏi đầu: "Trên tầng còn hai bàn đơn nữa, chắc lát nữa tôi phải lên đó."

Nói xong, Giản Tùy Anh nghiêng đầu đến gần Tiểu Lý Ngọc, nâng cầm cậu lên, thanh âm khàn khàn có phần lười biếng: "Nhìn thấy người ở sảnh bên kia không, cô nàng mà mặc cái váy màu đỏ rượu ấy, tiểu thư nhà họ Tiêu, Tiêu Nguyệt. Đứng đằng trước là bạn trai cô nàng, à không đúng, bây giờ là chồng sắp cưới rồi, ỷ vào Tiêu gia có chút quan hệ, đã biển thủ gần một trăm triệu tệ từ mấy dự án xây dựng của thành phố. Hiện tại thì chuyện này không che dấu được nữa rồi, tiền thì họ có thể bù lại được, nhưng chuyện này cũng không dễ để lấp liếm, Tiêu gia đang nghĩ đến khả năng phải ra ngoài kiếm người đấy."

Tiêu gia ở thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này mà nói không tính là căn cơ mạnh mẽ, chỉ là hai năm gần đây phát triển nhanh chóng, bọn tiểu bối trong nhà coi như được ra mặt trong vòng này. Nhưng thật sự mà nói, bọn Giản Tùy Anh trong Thái Tử đảng nhìn đến nhà họ đều là ánh mắt khinh thường. Thật sự cũng không phải do họ tự cho là mình thanh cao gì, mà là thủ đoạn lập nghiệp của Tiêu gia có chút không chính đáng.

Tiểu Lý Ngọc nhíu mày, không hiểu vì sao mà Giản Tùy Anh lại đột nhiên nói với cậu điều này: "Vậy cho nên?"

Giản Tùy Anh gảy tàn thuốc, dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngu ngốc mà liếc Tiểu Lý Ngọc một cái: "Chuyện này có chút quan hệ với anh trai cậu, nhà bọn hắn trước nay vẫn muốn chạy đến cửa của anh cậu, anh cậu đã từ chối mấy lần rồi nhưng vẫn còn chưa bỏ cuộc. Nếu biết hôm nay nhà bọn họ cũng tới, tôi đã không đưa cậu theo rồi."

Trong lòng Tiểu Lý Ngọc vẫn là chưa từng trải qua chuyện như thế này, nếu hôm nay là Lý Ngọc ở đây, Giản Tùy Anh sẽ không cần phải đặc biệt dặn dò như vậy, sẽ bị phân tâm.

Hắn thầm thở dài một hơi, ngậm điếu thuốc giữa cánh môi, còn chưa kịp giải thích thêm với Tiểu Lý Ngọc, chợt nghe phía sau có người gọi hắn.

"—— Anh."

Tiểu Lý Ngọc và Giản Tùy Anh đồng thời sửng sốt, cùng lúc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Giản Tùy Lâm với sắc mặt không nhìn rõ đứng một mình cách đó vài bước chân.

"Tùy..."

Ánh mắt Tiểu Lý Ngọc sáng lên, mở miệng muốn gọi tên cậu ta, nhưng còn chưa kịp nói ra, cậu liền phát hiện, Giản Tùy Lâm gần như không hề nhìn cậu, ánh mắt đều chỉ dừng lại trên người Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh mới vừa rồi còn treo nụ cười lười biếng trên mặt, giờ đã dần dần biến mất, hắn thổi ra một làn khói thuốc, bình tĩnh mở miệng: "Cậu cũng đến à."

"Vâng."

Ba người đừng yên tại chỗ không nhúc nhích, niềm vui bất ngờ khi được gặp Giản Tùy Lâm của Tiểu Lý Ngọc cũng dần nguội lạnh xuống. Trong ấn tượng của cậu, Giản Tùy Lâm vẫn luôn là người tao nhã, ấm áp như gió xuân, cậu chưa từng nhìn thấy biểu tình u ám như vậy trên khuôn mặt cậu ta, dường như mọi ánh sáng đều không còn nữa.

"Anh, em có thể nói chuyện với anh một chút được không?" Giản Tùy Lâm bước về phía trước từng bước một, cuối cùng cũng nhìn thoáng qua Tiểu Lý Ngọc, nhưng sự hờ hững và lạnh lùng trong đó khiến Tiểu Lý Ngọc cảm thấy kinh sợ: "Một mình anh thôi."

Giản Tùy Anh không nói gì, hắn đem đầu mẩu thuốc lá dụi tắt trên khay cát trắng của thùng rác.

"Anh, chỉ một chút thôi, được không?" Giọng nói của Giản Tùy Lâm mang theo run rẩy không thể tự kiểm soát được, thái độ hèn mọn đến cực điểm.

Giảm Tùy Anh hai tay đút vào túi quần, liếc nhìn gã em trai này của mình một cái, cuối cùng hơi nghiêng đầu.

"Bên này."

Hai người rời khỏi đại sảnh, không khí lạnh lẽo nhưng trong trẻo ngăn cách với sự ấm áp từ chiếc điều hòa bên trong sảnh, Giản Tùy Anh lại muốn hút thuốc, sờ soạng hộp thuốc lá nhưng rồi lại nhịn xuống.

"Cậu muốn nói cái gì?"

"...." Giản Tùy Lâm nhìn anh trai mình một cách thật sâu xa, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới hạ mắt xuống, thanh âm cứng ngắc: "Tháng sau, em sẽ đính hôn. Anh, anh có thể đến không?"

"Tôi nghe ba nói rồi, chúc mừng." Giọng Giản Tùy Anh bình thản "Đến lúc đó rồi xem đã. Nếu có thời gian, tôi và Lý Ngọc sẽ đến. Nếu không có thời gian thì tôi sẽ gửi cậu một bao tiền mừng."

Hô hấp của Giản Tùy Lâm như muốn dừng lại, cậu ta kéo kéo khóe miệng, cố gắng để cười, nhưng vẻ mặt lại như muốn khóc.

Tiểu Lý Ngọc cách một tấm kính hành lang nhìn hai anh em họ, trong đầu là từng cơn cuồng phong gió lốc quét qua, những suy nghĩ hỗn loạn làm cho cậu cảm thấy mờ mịt choáng váng. Ánh mắt của Giản Tùy Lâm vừa nãy nhìn Giản Tùy Anh chứa đựng sự mãnh liệt và quan tâm, đó hiển nhiên không phải là một ánh mắt mà người làm em trai có thể chằm chằm nhìn vào anh trai mình. Tình cảm sâu sắc và những niềm khao khát cầu mà không được đều quá mức mãnh liệt, khiến cho Tiểu Lý Ngọc khó mà có thể bỏ qua được.

Cậu đột nhiên nhớ tới những lời Giản Tùy Lâm từng nói trước đây, nhớ tới Giản Tùy Lâm năn nỉ cậu giúp cậu ta, nhớ tới Giản Tùy Lâm khi đối mặt với Giản Tùy Anh thì đều là sự dịu dàng và ngoan ngoãn, cùng với cảnh tượng vừa mới xảy ra trước mắt cậu...

Tiểu Lý Ngọc đột nhiên cảm thấy tay chân trở nên lạnh lẽo, một suy nghĩ vô cùng điên rồ đột ngột xông ra trong đầu cậu, làm cho máu trong cơ thể cậu nháy mắt đều đông cứng cả lại.

"Đây là, Lý nhị công tử có phải không?"

Một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên, sắc mặt Tiểu Lý Ngọc vô cùng khó coi mà chớp chớp mắt, quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh mình không biết từ khi nào đã có một người phụ nữ đi đến, chiếc váy dài màu đỏ rượu tôn lên những đường cong duyên dáng, mùi nước hoa nồng nặc làm cho cậu cảm thấy có chút không thoải mái —— Đây là Tiêu Nguyệt mà Giản Tùy Anh vừa nhắc qua với cậu.

"Ai da, vẫn được nghe nói đến Lý gia có hai vị công tử, người sau so với người trước lại càng xuất sắc, thật sự là hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt." Tiêu Nguyệt nói cười ríu rít, ý trong ý ngoài đều là những lời hết sức nịnh nọt.

Tiểu Lý Ngọc không rảnh để ý đến ý tứ trong lời nói của cô nàng, trong đầu cậu bây giờ đều bị ý nghĩ điên rồ kia chiếm lấy.

Tiêu Nguyệt bên cạnh còn đang nói cái gì, Tiểu Lý Ngọc một câu cũng nghe không lọt tai, trên tay cô nàng cầm hai ly rượu champagne, đưa một ly tới, giống như cố ý muốn kéo dài thêm câu chuyện.

Đầu lưỡi Tiểu Lý Ngọc chạm vào khoang miệng, cố gắng để ngăn chặn suy nghĩ vớ vẩn đang luẩn quẩn trong đầu mình, cậu hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, nhận lấy ly rượu mà Tiêu Nguyệt đưa tới. Dáng người tiêu sái của Giản Tùy Anh đứng chắn trước mặt cậu, nở nụ cười nửa thật nửa giả: "Tiêu tiểu thư, ngại quá. Lý Ngọc nhà tôi hôm nay trong người không được khỏe, không thể uống rượu được, xin thứ lỗi cho."

Biểu tình trên mặt Tiêu Nguyệt nháy mắt cứng ngắc, hiển nhiên là đối với Giản Tùy Anh có điểm cảnh giác, không dám trêu chọc vào.

Hai người đều lãnh đạm mà hàn huyên mấy câu, Tiêu Nguyệt tự biết bản thân không đạt được gì khác, thức thời chủ động rời đi.

Giản Tùy Anh trực tiếp đem ly rượu đổ vào trong bồn hoa bên cạnh, lúc này Tiểu Lý Ngọc mới nhận ra, Giản Tùy Lâm không biết đã rời đi từ lúc nào.

Cậu mở miệng nhưng khi nhìn đến Giản Tùy Anh lại không thể nói ra được gì.

Cái suy nghĩ hoang đường kia lại dường như đang cắm rễ trong đầu cậu, ký ức theo dòng hồi tưởng xuất hiện càng lúc càng nhiều, hình ảnh càng thêm phong phú, suy nghĩ đó lại càng bành trướng một cách mạnh mẽ.

Tiểu Lý Ngọc cảm thấy chính mình thật sự là điên rồi, cậu nhất định là đã bị điên rồi, nếu không cậu tại sao lại nghĩ được rằng ——

—— Giản Tùy Lâm thích anh trai của chính mình, Giản Tùy Anh!

————————

Đoạn này tác giả có update về tình hình viết lách thôi nên mình không dịch nữa. Tác giả confirm trong chính văn sẽ không có 3P (2 Lý Ngọc x 1 Giản Tùy Anh ấy) có thể xuất hiện ở phiên ngoại nếu mọi người thích, mình không nhầm thì không thấy có phiên ngoại 3P này hoặc mình bỏ sót, lúc nào dịch đến cuối sẽ xem lại nha.

Tin vui nữa là mình đã nạp xong tiền để xem chương có H có bộ này rùi nên cả nhà sẽ được ăn thịt chứ không ăn chay nữa nha ^^ Tầm chương 10 là có chịt ăn roàiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net