Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sao, quẹt thẻ của tôi đi."

Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Đình càng thêm rạng rỡ, cô ta gật đầu nói: "Được, cảm ơn cậu nha Thiên Từ."

"Không cần khách sáo, chúng ta là bạn bè mà."

Tô Thiên Từ mặt không đổi sắc mỉm cười, hai mắt híp cả lại, sau khi quẹt thẻ thanh toán liền xách theo lọ serum mắt đi dạo trung tâm thương mại.

Cầm lọ serum mắt trong tay, trong lòng Lâm Uyển Đình không khỏi vui như mở cờ, giống như vừa mới kiếm lại được mấy trăm tệ tiêu phí ở quán cà phê vừa nãy vậy.

Trong lòng cô ta, cảm giác nắm gọn Tô Thiên Từ trong lòng bàn tay dường như đã trở lại rồi.

Cô ta biết Tô Thiên Từ chắc chắn sẽ mua tặng cô ta mà!

Lúc còn học cấp ba, Tô Thiên Từ có nghèo đến đâu thì cũng chỉ cần cô ta và Liễu An An hơi dỗ dành một tẹo liền sẽ tình nguyện dâng sạch toàn bộ tiền trên người mình cho họ, huống hồ bây giờ Tô Thiên Từ giàu thế cơ mà?

Lâm Uyển Đình thầm tính, lát nữa lúc mua lễ phục phải làm sao để Tô Thiên Từ cũng mua tặng mình một chiếc.

Phải hiểu là ở đây tùy tiện lấy một bộ váy thôi cũng đã mười mấy hai chục vạn rồi, nếu chặt được một bộ váy từ chỗ Tô Thiên Từ thì chuyến này cô ta mới coi như là bõ công.

Trong lòng nhẩm tính, Lâm Uyển Đình khoác tay Tô Thiên Từ, thân thiết lôi kéo làm thân.

Địa vị của trung tâm thương mại Tinh Hoàng ở đất Khang Thành này vô cùng đặc biệt.

Ừ, là đặc biệt đắt.

Tô Thiên Từ sao có thể không biết cô ta đang toan tính điều gì, nhưng ngoài mặt vẫn hoàn toàn không thể hiện gì.

Đi mãi, đi mãi, cuối cùng lại "vô tình" dẫn cô ta vào một cửa hàng đồ xa xỉ mà đời trước Đường Mộng Dĩnh cực kỳ thích dẫn cô tới mua.

Quần áo ở đây không những đắt, quan trọng hơn là rất "trưởng thành".

Một đống quần áo vẫn treo trong tủ quần áo của Tô Thiên Từ toàn bộ đều mua từ thương hiệu này cả, màu sắc thiên trầm, trưởng thành quý phái, nhưng lại khiến người ta trông đứng tuổi.

Lâm Uyển Đình vừa trông thấy cửa hàng này thì trong đầu chỉ có duy nhất một cảm giác: cao quý, sang trọng, đắt đỏ!

Lễ phục dạ hội quý phái xa xỉ được bày trong tủ kính, tà váy rất dài, phóng khoáng và xinh đẹp.

"Đẹp quá!" Lâm Uyển Đình hai mắt sáng bừng.

Tô Thiên Từ chú ý tới từng phản ứng của cô ta, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy những chiếc váy này thái độ của cô cũng giống như vậy.

Khi cảm thán về sự đẹp đẽ của những chiếc váy, cô lại chẳng cố kỵ xem chúng có hợp với khí chất và tuổi tác của mình hay không, gần như Đường Mộng Dĩnh chỉ vào chiếc nào cô cũng sẽ mua chiếc đó, ngốc đến đáng thương.

Lâm Uyển Đình giống hệt với cô năm ấy, Tô Thiên Từ dường như có thể phát hiện ra bóng dáng mình từ trong biểu hiện của đối phương.

Vô tri, bần cùng, khí chất hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí nơi đây.

Không chờ Tô Thiên Từ lên tiếng, Lâm Uyển Đình đã tự mình đi vào bên trong cửa tiệm.

Lúc Lâm Uyển Đình bước vào, nhân viên bán hàng tuy nhìn thấy nhưng lại không có bất cứ động tác nào, thế nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy Tô Thiên Từ thì họ lại lập tức tới nghênh đón.

Lâm Uyển Đình nhanh chóng chọn được một chiếc váy màu đen, xa xỉ, quý phái, vừa ướm thử lên người vừa không kìm được mà xoay vài vòng trước gương, nụ cười xán lạn: "Đẹp không cậu?"

Tô Thiên Từ gật đầu: "Đẹp."

Nhưng mà trông già.

Một người vốn chỉ mới hai mươi tuổi, lại bị bộ lễ phục trên người khiến mình trông như ba mươi tuổi.

Thế nhưng, đây lại chính là hiệu quả mà Tô Thiên Từ mong muốn.

Đời trước cô ta hại cô thảm như thế, đời này không thu về chút lãi sao được?

Nhân viên bán hàng từ phía sau nhanh chóng tiến lại khen không hết lời, khiến Lâm Uyển Đình được khen cho tâm tình nở hoa, vui như muốn bay lên trời.

"Thích thì mua đi."

"Ừ!"

Lâm Uyển Đình đúng thật là rất thích, chất liệu này, kiểu dáng này, là vẻ đẹp xa xỉ mà cô ta chưa từng được thấy.

Trước đó, cô ta thậm chí còn không dám tưởng tượng rằng bản thân lại có thể mặc lên người loại lễ phục này!

Nhân viên bán hàng là người tinh mắt, thoắt một cái đã bô lô ba la một tràng, nhưng câu cuối cùng báo ra lại khiến cho Lâm Uyển Đình sợ xanh mặt.

"Không đắt, cũng chỉ 288888, rất tôn khí chất của cô đây!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net