LY HÔN 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Thiên Từ dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Uyển Đình liền quay đầu nhìn qua, ánh mắt nhẹ nhàng thoải mái dễ dàng tìm thấy đối phương.

Chỉ có điều, lúc cô nhìn thấy trang phục Lâm Uyển Đình mặc trên người thì không khỏi nhíu mày.

Cô không nói gì, nhưng lại khiến Lâm Uyển Đình cảm nhận được thái độ ghét bỏ rõ ràng.

Mặt Lâm Uyển Đình thoáng chốc nóng bừng, nhất thời có cảm giác bản thân giống như một chú vịt con xấu xí đang đứng trước mặt một con thiên nga trắng đích thực, không biết giấu mình vào đâu.

"Uyển Đình, cậu đến rồi đấy à?" Tô Thiên Từ cười rạng rõ, dường như chẳng phải cái người vừa mới dùng ánh mắt ghét bỏ để đánh giá cô ta.

Lâm Uyển Đình khó khăn nở nụ cười, "Ừ..."

"Nào, giúp tớ thử loại serum mắt này xem sao, tớ không hiểu lắm, chưa từng dùng mấy thứ này mà."

Lâm Uyển Đình nghe vậy tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Hừ, đậu được cành cao thì sao chứ, cũng vẫn cứ là gà rừng mà thôi!

"Không phải chứ, cậu đến cả serum mắt mà cũng chưa từng dùng?" Ngữ khí dường như mang theo chút ghét bỏ.

Tô Thiên Từ sớm đã dự liệu.

Cô nàng Lâm Uyển Đình này nhìn có vẻ là một người luôn dịu dàng với người khác, thực tế cô ta còn hẹp hòi hơn cả Liễu An An.

Chỉ cần để cô ta nắm được cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội bài xích cô đâu.

Lâm Uyển Đình tiến lại gần rồi đón lấy lọ serum mắt trong tay Tô Thiên Từ, trong lòng thầm kinh ngạc.

Serum mắt của nhãn hiệu này đắt có tiếng, sản phẩm Tô Thiên Từ đang xem chính là mẫu nổi bật họ mới tung ra gần đây, giá cả đương nhiên cũng ở trên trời!

Cầm trên tay, Lâm Uyển Đình không giấu được vẻ yêu thích, cô ta lấy một ít thử lên tay, hết bôi lại vuốt.

Hành vi này của cô ta khiến nhân viên bán hàng chú ý, nhân viên bán hàng nhíu mày, giơ tay lấy lọ serum về, nói: "Cô à, serum mắt này rất đắt."

Lâm Uyển Đình có phần không phục, cô ta trừng mắt nói: "Đắt? Cho nên cô không cho người ta thử nữa hả?"

Tô Thiên Từ vội ngăn lại, nói: "Thôi bỏ đi." Nói đoạn cô nhìn nhân viên bán hàng, lại nói, "Lấy cho tôi một lọ."

Nhân viên bán hàng lúc đối diện với Tô Thiên Từ thái độ rõ ràng là tốt hơn hẳn, đáp: "Được ạ, xin chờ một lát."

"Tôi cũng lấy một lọ, còn khinh thường người khác nữa cơ đấy!" Lâm Uyển Đình hơi giận.

Nhân viên bán hàng tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn lấy thêm một lọ rồi đóng gói lại.

Lâm Uyển Đình hét câu vừa rồi cũng chỉ để trút giận mà thôi, nhưng khi vừa nhìn giá tiền cô ta liền bị dọa cho nhảy dựng.

Trong lòng thầm đếm, chục, trăm, nghìn, vạn...

Một lọ serum mắt thế mà những hơn một vạn!

Lâm Uyển Đình trong lòng hoảng sợ, nhưng nghĩ tới chuyện Tô Thiên Từ vẫn còn đang đứng cạnh mình, cô ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nói: "Thiên Từ, cậu tính gộp đơn đi nhé, bây giờ tớ không mang tiền mặt theo người."

"Không sao đâu, tớ cũng thanh toán bằng thẻ mà." Tô Thiên Từ cười nói, rút tấm thẻ đen Lệ Tư Thừa đã đưa cho mình ra.

Nhìn thấy tấm thẻ này, trong lòng Lâm Uyển Đình càng thêm khó tả.

Lại nghĩ trước đây Tô Thiên Từ làm gì có cửa mà so với cô ta?

Mới chỉ vỏn vẹn hai năm không gặp, ấy thế mà... cô ta lại bị bỏ xa đến vậy!

Nhân viên bán hàng nhận thẻ của Tô Thiên Từ, nhanh chóng quẹt thẻ cho cô, sau đó liền nhìn Lâm Uyển Đình, nói: "Thưa cô, chắc không phải là cô quên cả mang thẻ đấy chứ?"

Lâm Uyển Đình nghe nhân viên ngân hàng nói vậy, trong lòng càng thêm nghẹn tức, cô ta nghiến răng cười gằn: "Ai nói?" Nói rồi liền lấy thẻ tín dụng từ trong túi xách của mình ra.

Nhìn nhân viên bán hàng quẹt thẻ tín dụng, trong lòng Lâm Uyển Đình thầm chảy máu.

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

"Số dư tín dụng không đủ, thưa cô, cô còn thẻ nào khác không?"

Không hiểu sao Lâm Uyển Đình lại thầm thở phào.

Thôi bỏ đi, mất mặt một chút thì cũng vẫn hơn là mất tiền!

Hơn một vạn, chính là tiền sinh hoạt phí bốn năm tháng của cô ta đấy!

Đang định nhận lại thẻ nói mình không mua nữa, Lâm Uyển Đình chợt nghe thấy Tô Thiên Từ lên tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net