8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có thể tìm một quán coffee nào đó ngồi xuống trước không? Tôi có chuyện cần nói với em"

"Tôi đang chờ bạn, lúc nãy tôi đã gửi mail xin nghỉ phép cho phòng nhân sự rồi, bây giờ tôi đang nghỉ lễ"

Lưu Chương đột nhiên tiến lại gần Lâm Mặc, khẽ cúi mặt thấp xuống nhìn vào mắt cậu.

"Em đang chờ người tên AK à?"

Lâm Mặc hai mắt tròn xoe ngẩn đầu nhìn Lưu Chương, phải chăng cậu đã bỏ qua điểm nào bất thường trong câu hỏi của anh, đúng vậy, người Lâm Mặc muốn gặp đến nỗi cậu phải bay đến tận Bắc Kinh trong đêm là AK, nhưng anh ấy đâu rồi, tại sao người trước mắt bây giờ lại là Trưởng phòng Lưu.

"Sao anh biết? Anh quen AK sao?"

"Tôi chính là người em muốn gặp, AK"

Lưu Chương chầm chậm nói ra từng chữ một, như thể muốn Lâm Mặc biết rõ rằng Lưu Chương và AK chính là một người.

Lâm Mặc lúc này lại càng không hiểu, nếu như Lưu Chương đến đây, vậy chẳng phải anh ta biết rằng người mỗi ngày đều nhắn tin cho anh chính là Hoàng Kỳ Lâm, cấp dưới của anh hay sao. Nhưng tại sao Lưu Chương lại tỏ vẻ nhưng chẳng biết cậu vậy? Anh ta đang đùa giỡn tình cảm của cậu sao? Lâm Mặc tức giận, hai mắt đỏ hoe rưng rưng nhìn Lưu Chương.

"Anh đùa vui không Lưu Chương? Anh cảm thấy việc này rất là buồn cười sao?"

"Không, chuyện này không hề buồn cười, tôi chính là muốn nghiêm túc cùng em trong mối quan hệ này. Lâm Mặc nghe tôi giải thích đã"

"Không, tôi không muốn nghe gì hết, đồ dối trá. Trưởng phòng Lưu nổi tiếng đào hoa trong công ty ai mà không biết, bây giờ lại nói muốn nghiêm túc với một người chỉ quen qua mạng như tôi"

Lâm Mặc lùi lại một bước, tay nắm tay kéo vali, cảm thấy chuyện này vô cùng nực cười, cậu muốn đi khỏi đây ngay lập tức.

"Cái gì mà anh công tác ở Bắc Kinh, rõ ràng hôm nay Lưu Chương vẫn còn ở Thượng Hải. Nếu muốn che giấu như vậy thì sao anh không giấu suốt cuộc đời đi, bây giờ đứng đây nói muốn giải thích hả?"

Lưu Chương vẫn im lặng từ đầu đến cuối, anh nghe rõ từng lời của Lâm Mặc, rõ là biết sai từ đầu nhưng vẫn cố chấp, tất cả những gì anh lo sợ nhất bây giờ đều đã diễn ra hết rồi.

Lâm Mặc quay lưng, kéo vali đi, Lưu Chương vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu. Nhưng anh không muốn mất đi người này, Lưu Chương thức tỉnh rồi, thấy bóng người đã khuất xa, Lưu Chương liền chạy đuổi theo, đến tận khi Lâm Mặc xuất hiện rõ trong tầm mắt anh, Lưu Chương liền giảm tốc độ, lặng lẽ cứ vậy đi phía sau lưng cậu.

Bắc Kinh tháng một trời lạnh giá, có một người cứ mãi đi theo một người. Lâm Mặc đôi khi quay đầu lại, cậu vẫn thấy bóng Lưu Chương chầm chậm phía sau mình. Trong lòng lúc này lại có cảm giác lo lắng, Lưu Chương với cái áo sơ mi mỏng manh đó cứ vậy mà đi theo cậu dưới trời lạnh giá.

Lâm Mặc đột nhiên dừng bước, Lưu Chương cũng dừng theo, cậu quay lại hét lớn với anh rằng

"Đừng có mà đi theo tôi nữa"

Lưu Chương không trả lời cậu, nhưng cũng không bỏ cuộc, anh vẫn tiếp tục đi phía sau Lâm Mặc

Lâm Mặc không chịu nổi nữa, cậu dứt khoát quay lại, bước thẳng về phía Lưu Chương, lấy từ trong túi ra một cái khăn len choàng vào cổ Lưu Chương.

"Có chết cũng chết xa một chút, đừng có mà chết trước mặt tôi"

Lưu Chương nhìn con mèo nhỏ tay chỉnh chỉnh lại cái khăn len, cái miệng nhỏ vẫn liếng thoáng mắng anh không ngớt. Anh bật cười, trực tiếp kéo Lâm Mặc vào lòng mà ôm một cái. Lâm Mặc bất ngờ mất thế, cả người dính vào Lưu Chương, cậu cứ để mặc cho Lưu Chương ôm lấy mình, không đưa tay ôm lại anh cũng chẳng từ chối cái ôm từ người đối diện.

"KK đáng ghét, chết tiệt, dám lừa tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh"

"Được, Mặc Mặc muốn phạt anh như nào?"

"Để tôi suy nghĩ đã, tạm thời tìm nơi nghỉ ngơi trước đã, tính chết cóng giữa đường luôn hả? Buông ra" Lâm Mặc đưa hai tay đẩy Lưu Chương ra xa

Hai người đột nhiên nổi hứng đến Bắc Kinh, chẳng ai chuẩn bị trước cái gì hết, đến khách sạn cũng chẳng thèm đặt. Lưu Chương cùng Lâm Mặc kéo theo một cái vali lớn đến trước một khách sạn.

"Cho chúng tôi 2 phòng"

"Xin chào quý khách, cho hỏi hai vị đã đã đặt phòng trước chưa ạ?"

Lâm Mặc nhìn Lưu Chương chầm chầm, đừng nói là chưa nha, cái đồ ngốc nhà anh

"Chưa"

"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ còn một phòng"

Lâm Mặc nhất quyết sẽ không đồng ý chung phòng với cái tên lừa đảo này

"Đến khách sạn khác xem sao?"

"À vâng, hiện tạ đang trong mùa du lịch, du khách rất đông, khách sạn quanh sân bay hiện tại không còn trống đâu ạ, chỗ chúng tôi chỉ còn trống 1 phòng duy nhất do vừa có khách đã hủy đặt"

Lưu Chương vội nói

"Tôi lấy phòng đó"

Lâm Mặc cạn lời, đành cam chịu đi theo Lưu Chương lên phòng. Lúc đứng trong thang máy cả hai chẳng ai nói với ai một lời nào.

Sau khi vào phòng, Lâm Mặc đi thẳng đến chỗ ghế ngồi xuống, lập tức nói

"AK... à không Lưu Chương chúng ta cần nói chuyện"

Lưu Chương nghe thấy, trong lòng chợt run một chút, anh bước đến ngồi đối diện Lâm Mặc.

"Anh muốn giải thích"

"Nói đi"

Lâm Mặc lạnh giọng trả lời, không thèm nhìn lấy Lưu Chương

"Anh cũng chỉ mới biết Lâm Mặc chính là Hoàng Kỳ Lâm gần đây thôi, anh không có ý giấu em. Anh thật sự muốn nghiêm túc với em"

Lưu CHương cẩn trọng giải thích, chỉ sợ thiếu một chút chân thành Lâm Mặc sẽ không nghe lọt tai

"Thế sao lại nói dối rằng anh ở đang ở Bắc Kinh?"

"Anh xin lỗi, anh sai rồi"

"Sai ở đâu?" Lâm Mặc khoanh hai tay, ngước mắt nhìn lấy Lưu Chương

"Không nên nói dối em"

"Đúng vậy, nếu anh không nói dối, tôi đã không phải tốn tiền mua vé máy bay rồi"

"Anh đền cho em" Lưu Chương bất chợt chồm người tới nắm lấy tay cậu

"Anh nghĩ có tiền là hay hả?"

"Không có, không có"

Lưu Chương đứng dậy, chạy ngay sang phía bên cạnh Lâm Mặc ngồi xuống, dịu dàng nắm lấy bả vai Lâm Mặc, xoay cậu quay về phía anh.

"Lâm Mặc, em nghe cho rõ, AK thích em, Lưu Chương cũng thích em, thích em mỗi ngày đều nhắn tin cho anh, thích lúc em cố gắng từng chút tìm hiểu con người anh."

Lâm Mặc đột nhiên đưa tay sờ bụng Lưu Chương, thản nhiên nói một câu

"Thích em mà đến ảnh đại diện còn dám nói dối là hình của anh, anh nói xem cơ bụng đâu? Đồ lừa gạt"

Lưu Chương đứng hình trong vài giây, Lâm Mặc vậy mà lại chê bai anh

"Ờm, ảnh đại diện... anh nghĩ nói là của anh thì sẽ nghe có vẻ đáng tin hơn"

"Lưu Chương anh nói dối giỏi thật" Lâm Mặc đẩy Lưu Chương ra, đứng dậy đi về phía vali mở lấy một cái áo thun trắng.

"KK lại đây" Cậu đưa tay vẫy Lưu Chương

"Cái áo này em mua lúc trên đường đến sân bay, anh mặc vào xem"

Lưu Chương cầm lấy cái áo thun mặc chồng nó vào cái áo sơ mi trên người, Lâm Mặc tiến đến, tay cầm bút lông chấm 4 điểm trên áo tạo thành hình chữ nhật kiên cố.

"Chấm 4 điểm rồi, sau này sẽ là người của em, dám nói dối lần nữa thì đừng có trách em"

Lưu Chương trong lòng nở hoa, vui vẻ kéo Lâm Mặc vào lòng ôm chặt.

"Cám ơn em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net