Multiverse Of Madness (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

●●●●●●●

"Bây giờ chị qua đây với em..."

"Em sẽ không giết cô ta-"

"Đừng có mơ tưởng!!"

Không để Nam Mặc nói hết câu, Tri Hạ đã trực tiếp đánh gãy, cũng gắt gao bảo hộ Hứa Bạch Tinh phía sau lưng, như cự long đang bảo vệ báu vật quý giá nhất của nó. Mà Hứa Bạch Tinh cũng phối hợp với Tri Hạ, nắm chặt lấy bàn tay cô.

Một màn sinh tử tương tùy này mùi mẫn biết bao, hạnh phúc biết bao, vào mắt Nam Mặc lại chẳng khác nào đang trêu ngươi. Cô mím môi, hướng nòng súng ra một vị trí khác bên cạnh hai người, bóp cò.

Tiếng súng vang lên làm Hứa Bạch Tinh giật mình hét lên một tiếng, cả người co rúm lại nép vào bên người Diệp Mục Tri Hạ.

"Em nói chị qua đây !"

Nam Mặc kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, nhưng với âm điệu cao hơn, buộc Hứa Bạch Tinh phải bước ra khỏi vùng bảo vệ của Tri Hạ mà đối mặt với cô. Và rồi với bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay Diệp Mục Tri Hạ cùng chất giọng còn run rẩy vì sợ hãi, Hứa Bạch Tinh đáp lại.

"Nếu như cô muốn giết Tri Hạ, thì chi bằng giết cả tôi luôn đi !"

"Giết chị ?"

Đối diện với ánh mắt nửa là lo sợ nửa là thù hận của Bạch Tinh, Nam Mặc hỏi lại. Họng súng cũng theo đó từ từ hướng về phía Bạch Tinh làm Tri Hạ nóng ruột lần nữa phải đẩy nàng ra sau lưng mình. 

Phải biết, hiện tại Nam Mặc quả thực đang nắm trong tay quyền định đoạt với mạng sống của cả hai người họ. Và cô ta chắc chắn không có khái niệm nói khơi khơi cho vui mà hoàn toàn có thể nổ súng bất cứ lúc nào. 

Ai mà biết cô ta có vì không thể có được mà lựa chọn hủy diệt luôn hay không chứ ?!

Hai viên đạn thôi, và mớ hỗn độn này sẽ được giải quyết triệt để.                 

Chỉ thấy Diệp Mục Nam Mặc hỏi xong liền im lặng một lúc lâu, rồi lại lắc đầu bật cười thành tiếng. Nhưng điệu cười này không còn vẻ điên cuồng tự phụ nữa, mà càng giống như đang tự giễu chính mình,méo mó đến đáng thương.

"....Em làm sao nỡ..."

Cô thấp giọng than thở. Rồi ngay trước ánh mắt ngờ hoặc của cả hai người, Nam Mặc quay lưng lại, lôi ra từ trong hộc bàn cả tá đạn dược và vũ khí hạng nặng đặt lên mặt bàn.

"Đi đi."

"Đưa cô ấy ra khỏi nơi này..."

Cô nói trong khi cả hai cánh tay vẫn thoăn thoắt tra từng viên đạn vào ổ của hai ba khẩu súng khác. Tri Hạ tuy đối với hành động này của Nam Mặc nổi lên một tầng nghi hoặc, xong vẫn thực sự nắm lấy tay Hứa Bạch Tinh, kéo nàng rời đi thông qua cánh cổng dẫn cô tới đây.

Khoảnh khắc bóng dáng Hứa Bạch Tinh biến mất hoàn toàn vào hư không, cánh cổng không gian cũng biến mất. Từ khóe mắt Diệp Mục Nam Mặc, một giọt nước mắt lăn xuống, trượt dài trên gò má và cuối cùng rơi xuống tấm ảnh bên dưới. 

Nam Mặc gạt đi giọt nước mắt, đem hai khẩu súng đã lắp đặt xong trên mặt bàn giắt ra phía sau lưng, cái dao bấm cũng được cẩn thận giắt ở bắp chân. Xong xuôi, cô mới cầm tấm ảnh lên, thật cẩn thận mà vuốt ve khuôn mặt Diệp Mục Nam Trúc, sau đó trân quý cất nó vào ngực áo ngay vị trí trái tim của mình.

Cùng lúc đó, có tiếng lục đục truyền tới từ phía dưới nhà...

●●●●●●●

Bên này, Tri Hạ và Bạch Tinh vừa mới bước qua khỏi cánh cổng đã bị suýt chút nữa bị một cơn gió thổi bay. Trước mặt hai người là một mảnh thiên hà cùng tinh vân hỗn độn, khu vực hai người đang đứng thì bị một đám mây khổng lồ với những tia sét dữ tợn bên trong bao quanh, nguồn ánh sáng từ những cánh cổng đã bị nó nuốt chửng, cánh cổng vừa rồi thì thê thảm hơn, trực tiếp bị xé nát thành từng mảnh rồi tan biến. Dần dần, ánh sáng leo lắt từ khoảng tinh hà phía trên cũng bị bức tường mây che lấp, như một cái lồng lớn giam giữ cả hai ở bên trong, và dường như nó còn đang có xu hướng thu hẹp lại.

Diệp Mục Tri Hạ theo bản năng kéo Hứa Bạch Tinh lại gần mình hơn, hai tay cô ôm lấy mặt nàng nâng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó gấp rút mà nói với nàng.

"Hứa Bạch Tinh-"

Trong không gian tối đen như mực, thứ duy nhất giúp Hứa Bạch Tinh nhìn thấy Tri Hạ là những tia sét màu tím quỷ dị mỗi khi chúng rạch ngang nhau trên những tầng mây. Và chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi, không cần Tri Hạ phải nói thêm điều gì nữa, Hứa Bạch Tinh cũng hiểu được hết thảy. Nàng đáp lại cô bằng cái siết tay ngang hông và cái tựa đầu vào lồng ngực, hoàn toàn tin tưởng ỷ lại.

"Chỉ cần có em, chị đi đâu đều được..."

Diệp Mục Tri Hạ nghe xong, khoang mũi đều trở nên chua xót, cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng đáp lại nàng một tiếng 'ân' rồi im lặng. Hai tay cô vòng ra sau lưng Hứa Bạch Tinh, một tay gắt gao ôm lấy phía sau ót nàng che trở, một tay lại ôm siết lấy eo nàng, kéo sát nàng lại gần như thể muốn khảm luôn người trước mặt vào làm một với mình.

Hai người cứ thế nhắm mắt ôm chặt lấy nhau giữa cơn bão, mãi cho tới khi bên tai không còn tiếng rền vang của sấm chớp và tiếng gió rít gào liên hồi.

Tri Hạ là người mở mắt ra trước tiên. Và tới khi cô xác định rằng trước mắt mình là khung cảnh quen thuộc nơi căn phòng ngủ của hai người chứ không phải họ bị đẩy về chiều không gian ban nãy, cô mới yên tâm để Hứa Bạch Tinh rời khỏi mình.

"Chúng ta về nhà rồi, tỷ tỷ !"

Tri Hạ nói, đáy mắt là kinh hỉ không thể che giấu. Hứa Bạch Tinh trông thấy cô vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được vẽ nên một đường cong. Hai tay nàng vòng lên câu lấy cổ Tri Hạ, rồi không để cô kịp có thời gian phản ứng, nghịch ngợm nhón chân đặt lên môi cô một nụ hôn. Hành động của nàng làm Diệp Mục Tri Hạ đang vui vẻ biểu tình đột nhiên đông cứng. Sau đó lại lúng túng gục vào vai Hứa Bạch Tinh mà che đi khuôn mặt đỏ lên như phát sốt của mình.

"Đều sớm phải kết hôn tới nơi, em vẫn còn ngại ngùng như vậy sao ?"

"Vậy chúng ta đợi thêm-"

"Không được !"

Hứa Bạch Tinh trông thấy bộ dạng chạy trốn như đà điểu của Tri Hạ vốn đang muốn trêu chọc cô thêm một chút, lại không ngờ chỉ vừa nhắc đến chữ 'chờ', con đà điểu này đã vội vùng dậy phản bác.

"Chúng ta kết...kết hôn..."

Tri Hạ lắp bắp nói chưa hết câu, Hứa Bạch Tinh đã đưa tay gõ nhẹ vào trán cô một cái, sau đó lại nhanh chóng hôn đè lên trên dỗ dành.

"Chọc em thôi, ngốc tử..."

"Ngồi ở đây đợi chị một chút."

Nàng vừa nói, vừa kết hợp đẩy Tri Hạ xuống giường. Cô cũng ngoan ngoãn mà ngồi im trên giường đợi Bạch Tinh xuống dưới nhà rồi quay lại với một bộ dụng cụ sơ cứu trên tay.

Khoảng thời gian lạc lõng trong chiều không gian kì quái tưởng chừng như lâu dài kia hóa ra lại chỉ kéo dài 6 tiếng ở hiện thực. Tri Hạ nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ dài dằng dặc của Tôn lão gia trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn quyết định nghỉ làm một ngày mà chán ghét ném nó sang một bên, tiếp tục rúc vào lòng Hứa Bạch Tinh làm nũng, cùng nàng nị nị oai oai tới tận chiều tối.

Hoàng hôn xuống, hai người cùng nhau ngồi bên hiên nhà, ngắm nhìn đường chân trời với những áng mây nhuốm màu đỏ cam đặc trưng, nom không khác gì một đôi thê thê đã đi đến nửa bên kia của cuộc đời. Hai bàn tay vẫn chặt chẽ đan vào nhau, ai đều không thể chia căt, trường tồn đến thiên hoang địa lão.

●●●●●●●

Diệp Mục Nam Mặc vừa buông tay, gã đàn ông mặc đồ đen cũng theo đó mà trượt xuống ngã khụy trên mặt đất.

Đã là tên cuối cùng...

Nam Mặc thở dài một hơi, bàn tay đưa lên vuốt ngược mớ tóc mái lõa xõa ướt đẫm máu không biết của bản thân hay của kẻ địch. Cô loạng choạng đi qua một đống thi thể được trang bị vũ trang đầy đủ đến tận răng, đến nhà kho tìm mấy can dầu hỏa rồi lê bước tới từng ngóc ngách trong nhà để phân tán chúng.

Sau khi chắc chắn không bỏ sót chỗ nào, Nam Mặc mới bắt đầu lảo đảo tìm đường về phòng. Căn nhà mà ngày thường được cô giữ gìn như trân bảo giờ trông chẳng khác gì một mớ hỗn độn với cửa kính vỡ nát, vật dụng trong nhà hư hại nặng nề và thi thể thì rải rác khắp nơi, từ cầu thang cho tới phòng khách. Có lẽ hiện tại, chỉ có căn phòng ngủ là được bảo toàn toàn diện nhất.

Cái mùi thuốc súng lẫn lộn với cả mùi sắt ngai ngái của máu người nồng nặc làm Nam Mặc chán ghét tới cực điểm, nhưng hiện tại chính bản thân cô cũng đang mang một thân toàn máu, và cô thì chẳng còn sức để bận tâm tới chúng nữa, chỉ liều mạng leo lên cầu thang.

Đến được đầu cầu thang, cơ thể Diệp Mục Nam Mặc đột nhiên thoát lực, buộc cô phải ôm lại vết thương, một tay bám lấy bờ tường mà trượt xuống. Nhưng vết dao đâm bên mạn sườn vẫn vì vậy mà càng nghiêm trọng hơn, máu rỉ ra thấm ướt cả một mảng cái áo sơ mi đen, theo từng kẽ ngón tay mà tràn ra khắp bàn tay cô, tạo thành một cảnh tượng vô cùng chói mắt.

Nhưng Nam Mặc biết, đây còn chưa phải là lúc để nằm xuống. Vì vậy, Nam Mặc nén lại cơn đau đớn của da thịt bị xé rách, lần nữa bám lên tường, lồm cồm bò dậy, cũng không quên đem mồi lửa mình đã chuẩn bị sẵn ném xuống vị trí đã rải sẵn dầu hỏa ở dưới tầng, làm bùng lên ngọn lửa hung hãn và để mặc cho chúng cắn nuốt mọi thứ. Bản thân mình thì tiếp tục chật vật hướng về phòng ngủ mà đi tới.

Đến được phòng ngủ, được bao bọc trong thứ hương thơm quen thuộc, tâm trạng Nam Mặc bình ổn không ít, liền đau đớn ở vết thương cũng có dấu hiệu thuyên giảm. Nhưng cô cũng không có bận tâm tới nó, chỉ đi đến bên cạnh cái bàn làm việc, lôi ra một khẩu súng chỉ còn lại duy nhất một viên đạn, một cái điện thoại và tai nghe rồi quay về trượt xuống ngồi bên cạnh giường.

Nam Mặc vừa đeo tai nghe vào, cái điện thoại đã tự động khởi động, phát một đoạn ghi âm.

/Nam Mặc./

/Tại sao lại không khóa cửa thế này ?/

"Đợi chị đó."

Cô lẩm bẩm theo đoạn ghi âm, bàn tay lại vô thức lấy ra tấm ảnh chụp chung của mình và Nam Trúc nâng niu trên tay.

/Chị đưa em đi ngủ./

"Ân."

Đoạn ghi âm tới đây là kết thúc, bắt đầu phát lại. Nhưng mỗi một lần phát, Nam Mặc lại giống như được lập trình sẵn mà đáp lại lời của Nam Trúc, hệt như nàng đang thực sự nói chuyện với mình.

Mãi cho đến khi cảm nhận được sức nóng và thấy được ánh đỏ cam đồng màu với hoàng hôn của ngọn lửa đang tiến tới đây thông qua khe dưới cánh cửa, Nam Mặc mới rời tầm mắt sang khẩu súng ổ xoay kia.

Đây là khẩu súng đã lấy đi sinh mệnh của Nam Trúc vào đêm đó, cũng là thứ cướp đi linh hồn Nam Mặc.

Cô mân mê nó trên tay, lại mở ổ đạn xem thử. Quả thực chỉ còn lại có một viên, viên đạn mà Diệp Mục Nam Mặc đặc biệt chuẩn bị cho chính mình.

Nam Trúc...

Em mệt quá...

Em có thể đi tìm chị được không...

Nhìn ngọn lửa đang không ngừng cắn nuốt không gian xung quanh, Nam Mặc cuối cùng vẫn quyết định nhắm lại hai mắt mà đặt nòng súng phía dưới cằm mình.

Diệp Mục Nam Trúc.

Nếu thực sự có kiếp sau...

Chị có thể...có thể quay lại nhìn em một lần được không ?

Diệp Mục Nam Mặc tự nhủ, rồi lại tự mình bật cười, ngón tay dùng lực mà kéo cò.

Đoàng !

Một tiếng súng vang lên, bàn tay cầm súng của Diệp Mục Nam Mặc buông thõng xuống, chỉ có bàn tay đang cầm tấm ảnh là ngoan cố nắm chặt, và nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất...

●●●●●●●
●●●●●●
●●●●●
●●●●

●●●
●●


Diệp Mục Nam Mặc bị một mớ âm thanh hỗn độn làm cho khó chịu. Nó giống như tiếng mưa rơi lộp bộp trên tấm nhựa, lại giống như tiếng gió thổi bên tai, còn có mùi đặc trưng của không khí mỗi khi có cơn mưa nào đổ xuống.

Nhưng không phải mình chết rồi sao ?

Địa ngục cũng có loại đãi ngộ được trải nghiệm lại trần gian sau khi chết như thế này sao ?

Vậy Nam Trúc đang ở đâu nhỉ ?

"Nhị tiểu thư."

Đang chìm đắm trong hàng tá câu hỏi, Nam Mặc lại cảm giác như có người đang gọi mình, đồng thời còn nghe thấy cả cánh quạt của máy bay trực thăng đâu đó trên đầu mình, nhưng cô cố gắng bao nhiêu cũng không mở nổi mắt, cũng không thể cử động nổi.

Chết tiệt...

Cho đến khi người phía sau dường như mất kiên nhẫn mà lay lay vai Nam Mặc kết hợp với gọi cô một tiếng 'Nhị tiểu thư', cô mới có thể mở được mắt. 

Trước mắt Nam Mặc, một khoảng không mờ mịt hiện ra, làm cô phải nheo mắt lại để ổn định tầm nhìn. Cũng đúng vào lúc này, người đàn ông đằng sau lại lên tiếng một lần nữa.

"Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư quay lại rồi."

Đại...tiểu thư ?

Quay lại ?!

Một câu này làm Diệp Mục Nam Mặc bất ngờ tới trợn tròn mắt. Tầm nhìn cũng bắt đầu ổn định trở lại, giúp cô trông thấy rõ hơn khung cảnh trước mặt.

Cô đang ngồi xe lăn, trên người là bộ vest màu trắng. Đoàn người trước mặt điều diện lên mình những bộ âu phục màu đen, ngay cả cái ô che mưa cũng vậy. Trong số đó còn có những kẻ mà cô chưa từng quên lãng, những kẻ vốn đã phải chết dưới nòng súng của cô: Tam muội Diệp Mục Nam Nguyệt, hôn phu cặn bã Trì Sinh và đặc biệt nhất, kẻ có hóa tro Nam Mặc cũng nhận ra - Hàn Văn Vũ, cũng là đại tỷ phu.

Không sai, đây là tang lễ của cha bọn họ !

Vậy tiếng máy bay trực thăng vừa rồi...

Diệp Mục Nam Mặc vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim liền bắt đầu gia tốc, từng nhịp đập đều gõ vang cả lồng ngực. Cô suýt chút nữa đã tự mình phá bỏ cái vỏ bọc tàn tật để đứng dậy tìm kiếm hình bóng ấy nếu người thuộc hạ phía sau không kịp chặn lại.

Quả thực chỉ một lát sau đó, cái máy bay trực thăng đã hạ cánh xuống đồi cỏ, và Diệp Mục Nam Trúc bước ra từ bên trong.

Khỏi nói cũng biết Nam Mặc mừng tới mức nào khi trông thấy Diệp Mục Nam Trúc đứng đó nguyên vẹn không chút sứt mẻ đứng đối mặt với Hàn Văn Vũ.

Nhưng lần này có gì đó lạ lẫm lắm, một thứ gì đó khác xa với miền kí ức của Diệp Mục Nam Mặc trước kia về ngày Nam Trúc trở về.

Đó là nàng dường như không thèm quan tâm tới Hàn Văn Vũ mà chỉ ném cho hắn một cái lườm nguýt rồi trực tiếp bỏ qua, cũng không hề bày ra dáng vẻ điên cuồng muốn cùng hắn tranh đoạt gia sản.

Thay vào đó, nàng nhìn về phía cô.

Giữa màn mưa thưa thớt của cơn mưa đầu hạ cùng tiếng đập cánh còn chưa ngừng hẳn, lấn át mọi thứ của cái máy bay trực thăng, thế giới của Nam Mặc lại chỉ gói gọn bằng bóng dáng cao gầy của Nam Trúc. Cô thấy người kia ánh mắt nhu hòa nhìn mình, đôi bờ môi khẽ cong lên. Và rồi từ chính khuôn miệng của nàng, cô nhìn ra được một câu đủ để trái tim thoi thóp chằng chịt vết thương sung mãn đập trở lại, càng lúc càng mãnh liệt.

/Nam Mặc./

/Tỷ tỷ trở về rồi.../

———END———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net