[Diệp Mục 1.5] Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bao giờ cũng vậy, cơn mưa đầu mùa kéo tới mang theo giông lốc và những tia sét xẻ ngang xẻ dọc bầu trời. Từng hạt mưa nặng nề va vào bậu cửa sổ càng làm không khí bên trong căn biệt phủ thêm u ám.

Diệp Mục Nam Trúc ôm khư khư lấy mạn sườn bên trái đã bị nhuộm thành một mảnh nhớp nháp đỏ thẫm bởi chính máu của mình. Mỗi nhịp thở lại trở nên càng nặng nhọc hơn vì sức sống đang bị kéo ra khỏi cơ thể từng chút một. Nàng nhìn Diệp Mục Nam Mặc phía trên hoảng loạn tới muốn phát điên đến nơi, trong lòng lại nổi lên một trận đau khổ cùng hối hận tột đỉnh.

Đây là đứa nhỏ nàng nuôi lớn a...

Rõ ràng trước kia chỉ là một đứa trẻ ngày ngày chạy theo sau nàng gọi 'tỷ tỷ', lại không biết từ bao giờ đã trưởng thành, thậm chí còn so với nàng cao hơn một cái đầu, dễ dàng ôm nàng vào lòng như thế.

Nàng muốn mở miệng nói gì đó, âm thanh lại nghẹn ứ trong cổ họng như bị ai bóp nghẹn. Nàng còn muốn giơ tay chạm vào khuôn mặt bị bi thương xâm chiếm của người kia, lại phát hiện ngay cả sức lực nhấc ngón tay lên cũng không có, chỉ có thể trân trối nhìn cô, như thể muốn khắc sâu từng đường nét vào trong tâm trí một lần và mãi mãi.

Có lẽ là do đời này thực sự đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cho nên khi tử vong cận kề, Nam Trúc dồn hết sức lực nhấc cánh lên ôm lấy khuôn mặt Nam Mặc, lại dùng tất cả ôn nhu của đời này dồn lại mà nói.

"Ngoan...sống thay cả phần chị nữa..."

"Chị...xin lỗi."

Xin lỗi, nếu thực sự có kiếp sau, nguyện cùng em nên nghĩa phu thê.

Giọng Nam Trúc nhỏ dần về cuối câu, bàn tay cũng vô lực mà trượt xuống dọc theo gò má Nam Mặc. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cô nói gì đó, nhưng rồi khoảng không xung quanh nàng cũng bị một màu đen bao phủ, và tai nàng ù đi như một lẽ đương nhiên, thẳng tới khi nàng chẳng còn cảm giác được gì nữa.

Mặt khác, Diệp Mục Nam Mặc vừa thấy cánh tay Nam Trúc buông thõng xuống liền theo bản năng bắt lấy bàn tay nàng ghì lên má mình, cố chấp muốn cọ ra một chút hơi ấm, xong, đôi mắt trống rỗng chết chóc không có tiêu cự kia đã làm mọi hy vọng của cô sụp đổ.

Thế nhưng Nam Mặc lại đột nhiên bật cười, cô ôm cả cơ thể Nam Trúc vào lòng, lại cẩn thận hôn lên trán nàng, trân quý như thể lo sợ chỉ sơ xảy một chút thôi người này liền tan biến. Đoạn, cô lăm le khẩu súng ngắn ổ xoay, kê lên sát ngay thái dương mình.

"Nam Trúc, đợi em một chút."

"Âm tào địa phủ tối tăm như vậy, em mở đường cho chị..."

----------------------------------------------------------

Khó thở quá!

Cảm giác vừa ngột ngạt lại vừa giống như đang chìm dần xuống làm Diệp Mục Nam Trúc nghi hoặc không thôi. Nàng gắng gượng mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt không phải là hỏa ngục, mà là mặt nước đang ngày càng cách xa mình. 

Nam Trúc bị cảnh này dọa giật mình, lại vô tình hít một hơi làm nước được dịp thâm nhập vào bên trong. Ngay lập tức, dây thanh quản theo phản xạ co thắt lại, và cơn đau đớn khi xương ức bị đè ép bắt đầu kéo tới. Tuy hiện tại nàng chưa nắm rõ được tình hình, nhưng cơ thể đã theo bản năng vùng vẫy để ngoi lên.

Nếu không nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, phỏng chừng nàng sẽ thực sự phải đối mặt tử thần!

Vật lộn một lúc, cuối cùng Nam Trúc cũng vào được bờ. Không khí lần nữa tràn vào buồng phổi làm nàng còng cả người lại ho sặc sụa. Phải một lúc sau đó nữa, Nam Trúc mới lấy lại được bình tĩnh mà bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh. Nàng lồm cồm đứng thẳng người dậy, hai tay trước hết là đưa lên mặt mình sờ soạng một lượt, xong lại vội kiểm tra vết thương bên mạn sườn trái.

Không có ? Hoàn toàn nguyên vẹn, một chút trầy xước cũng không có ?

Nếu như chỉ độc chuyện đó đã làm Nam Trúc trong đầu tràn đầy câu hỏi nghi ngờ nhân sinh, thì tới khi nàng đưa mắt nhìn xung quanh lại càng không dám tin tưởng vào những thứ đang hiện diện trước mắt.

Đây còn không phải bờ sông hay sao ??

Nàng lại nhìn đến mớ biển hiệu neon xanh đỏ trên đường, thậm chí cả những đoạn quảng cáo trên những tòa cao ốc, tất cả đều đang đề cập tới ngày 20/09/20XX.

Không sai, đây chính là ngày nàng vì cái xe bị động tay chân mà mất thắng lao xuống sông, cũng là một ngày sau khi 'cha' nàng mất. Nàng thế mà lại được quay trở về thời điểm hết thảy mọi thứ đều chưa hề xảy ra !

Dù gì trước khi sống lại, Nam Trúc cũng đã từng thay mặt Diệp Mục lão gia quản lý tập đoàn không ít lần, khả năng tiếp thu tất nhiên hơn hẳn so với người khác, chỉ một lúc sau đã lấy lại được bình tĩnh.  

Trước hết là phải tìm cách ra khỏi đây đã...

Nghĩ vậy, Nam Trúc nhanh chóng tìm tới một cái bốt điện thoại công cộng gần nhất quay số. Chuông chờ vừa mới vang lên tới hồi thứ hai, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy. Chưa để người kia kịp nói câu nào, Nam Trúc đã nói một câu vắn tắt.

"Tới đón tôi ở ..., xe tôi xảy ra chút vấn đề."

Chừng mười phút sau, một cái xe Porsche đen đã đứng ngay trước Nam Trúc, từ ghế lái có một người đàn ông lúi húi mở cửa xe ra ngoài. Mà vừa nhìn thấy Nam Trúc từ đầu tới chân ướt nhẹp như chuột lột, hắn liền vội vã cởi bỏ cái áo khoác ngoài của mình ra khoác lên cho nàng, còn hớt hải mà hỏi dồn.

"Chủ nhân ?! Sao lại ra nông nỗi này ?!"

Hắn là Liêm Thổ Thanh, là luật sư riêng của Nam Trúc, cũng là cánh tay phải đắc lực nhất của nàng. Chỉ có điều hắn hơi nhiều chuyện một chút, mà văn thì y hệt như mấy tay thầy cãi đang trong một buổi hầu tòa bảo vệ thân chủ vậy. Nam Trúc nghe hắn lải nhải tới phát phiền, cuối cùng chỉ mở cửa xe vào băng ghế sau ngồi trước. Liêm Thổ Thanh thấy nàng như vậy cũng tự biết điều mà nín miệng lại mà trở vào bắt đầu lái xe.

Chuyện như vậy xảy ra, người ngu ngốc cũng sẽ không chủ động đi chui đầu lại vào nơi có khả năng kẻ thù của mình đang trú ngụ. Nhất là với Diệp Mục Nam Trúc đã biết rõ thủ phạm là ai lại càng không. Nàng yêu cầu Liêm Thổ Thanh đưa mình tới một căn hộ khác nằm ngay bên cạnh công ty vốn ban đầu được sử dụng để nghỉ ngơi để tiện qua lại mỗi khi có việc cần. Liêm Thổ Thanh nghe vậy cũng không hỏi thêm Nam Trúc cái gì, suốt quãng đường chỉ chăm chú lái xe, hắn tin tưởng vào mọi quyết định của nàng, trước giờ đều như vậy. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ thông qua gương chiếu hậu mà lén lút nhìn ra băng ghế phía sau một chút. Mỗi lần đều trông thấy Nam Trúc mệt mỏi ngả đầu ra ghế, xong ánh mắt lại chăm chăm nhìn vào một tấm ảnh.

Diệp Mục Nam Trúc ngẩn người nhìn tấm ảnh hồi lâu, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa, ngón tay cũng bắt đầu vuốt ve khuôn mặt người trong ảnh.

Nếu như trời cao đã cho cơ hội làm lại từ đầu, ta nhất định sẽ nắm bắt cẩn thận.

Nam Mặc, đời này tới lượt chị bảo vệ em.

-----------------------------------------------------

Chủ tịch tập đoàn Diệp Mục qua đời, đám tang đương nhiên phải làm thật lớn, và cánh nhà báo rồi sẽ đổ cả tá giấy mực vào chuyện này. 

Bao nhiêu người tai to mặt lớn như mấy ông nghị sĩ, ông chánh án,...đều lũ lượt đổ về hết. Và tất nhiên cũng không thể thiếu được những kẻ muốn nhân dịp này bắt quàng được với các ông cho dù chính chúng nó cũng khinh rẻ cái địa phương này đến tột độ, điển hình là người đại diện của Đoàn gia và Trịnh gia, hai tập đoàn đã cùng Diệp Mục gia hùng cứ thành phố A cả mấy thập kỉ. 

Người đứng đầu tập đoàn Diệp Mục được sắp đặt chỗ an nghỉ cũng xa hoa và rộng lớn bậc nhất - Một mảnh đất rộng rãi với thảm cỏ tươi tốt được cắt xén thật khéo. Đến huyệt, đứa con gái út của Diệp Mục gia rấm rứt khóc lóc cùng nhị tỷ phu đem tro cốt của cha hạ xuống dưới, làm người xung quanh bỗng nổi lên một trận thì thào rỉa tai nhau, bàn tán về gia đình này.

"Không phải ông ta còn một người con gái lớn sao ?"

"Đám tang cha mà lại vắng mặt...có khi cô ta chết ngắt ở đâu rồi cũng chưa biết chừng ."

"Thiên a ! Ta cảm thấy Tam tiểu thư cùng tỷ phu của cô ta không bình thường chút nào..."

"Ngươi xem phía bên kia có phải Nhị tiểu thư hay không, đám tang cha mà lại mặc một thân âu phục trắng, còn thản nhiên ngủ gật như vậy, đúng là không có tim gan..."

Đoàn Cao Lãng đứng một bên nghe vậy cũng quay sang hỏi trợ lí về nữ nhân mặc âu phục trắng kia. Chỉ thấy tên trợ lí nhìn theo hướng tay của gã một lát rồi lập tức ghé sát tai gã.

"Cô ta là Diệp Mục Nam Mặc, Nhị tiểu thư của Diệp Mục gia. Khác với tỷ tỷ của mình, cô ta không can thiệp quá nhiều vào doanh nghiệp của gia đình. Chỉ liên hôn với Trì gia theo yêu cầu của Diệp Mục lão gia chứ không hề có tình cảm. Nghe nói hai năm trước cô ta bị tai nạn ô tô, hai chân cũng vì vậy mà tàn phế."

Đoàn Cao Lãng nghe xong không nói gì, chỉ đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm, xong, gã cười khẩy một tiếng.

"Hóa ra chỉ là một đứa trẻ nít yếu đuối mà thôi."

Đoạn, gã quay sang hỏi tên trợ lí.

"Phu nhân tương lai của ta thế nào rồi ?"

Ở một góc khác của đoàn người đưa tang, gã hộ pháp của Trịnh Giai Thụy cũng đang khom lưng xuống mà rỉ vào tai y mấy tin tức vừa thu thập được.

"Xem ra cô ta cũng còn tốt số đó chứ..."

Y lầm bầm như tán thưởng, xong tròng mắt lại chẳng hề lay động một chút nào, rõ ràng là không vui. 

Đã từng tiếp xúc với Diệp Mục Nam Trúc qua những lần hợp tác trong quá khứ, Trịnh Giai Thụy hiển nhiên biết được nàng không phải người dễ đối phó, và nàng còn sống thì y nằm mơ cũng không thể nuốt trôi nổi tập đoàn Diệp Mục, chứ còn cái đám kia...

Y quác mắt nhìn một lượt đám người còn lại của Diệp Mục gia, thấy bọn họ tự làm loạn lên chuyện gia đình chỉ cười khẩy một tiếng rồi dùng ánh mắt như quần chúng ăn dưa xem bọn họ diễn trò. Coi kìa, ông già vừa mất mà thằng con rể cả đã rước ngay ở đâu về một con ả ngon ăn quá. Thằng rể thứ thì dù đã là hôn phu nhưng vẫn thản nhiên dính lấy em vợ sát rạt như thể đôi vợ chồng son thực thụ ngay trước mặt vị hôn thê của mình, trông rõ là báng bổ. 

Y cứ nhủ như thế trong lòng mãi, cho tới khi nghe thấy từ phía sau lưng mình có tiếng động cơ ù ù và đoàn người đưa tang đều nhốn nháo lên.

"Là Đại tiểu thư !"

"Cô ta chưa chết ?!"

"Đại tiểu thư về rồi !!"

...

Nghe một loạt những lời bàn tán như thế, Trịnh Giai Thụy nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, cuối cùng hừ mạnh một tiếng rồi quay người bỏ về thẳng, trái ngược hoàn toàn với Đoàn Cao Lãng ở một bên cao hứng vỗ ngực.

"Không hổ là phu nhân của ta !"

Trên bầu trời, có cái trực thăng như xé gió mà tới, nó lượn lờ bên trên đám tang vài vòng rồi đáp xuống tại một ụ đất cao gần đó. Từ bên trong cái trực thăng, Diệp Mục Nam Trúc bước xuống với bộ váy đen đúng quy cách của một người trong tang gia. Nhìn một đám người mang danh nghĩa 'người cùng máu mủ' với mình làm khùng làm điên, ánh mắt Nam Trúc nổi lên một tia chán ghét đến cực điểm. Nàng trừng mắt cảnh cáo Hàn Văn Vũ cùng người phụ nữ lẳng lơ đứng bên cạnh hắn, sau đó mặc kệ con ả nổi đóa lên vì bị nhìn đểu mà rời mắt qua chỗ khác, hiển nhiên cũng chẳng thèm để tâm tới cô em út quý hóa Nam Nguyệt hay cậu hôn phu của Trì gia một chút nào, chỉ chăm chăm mà tìm kiếm bóng dáng mình mong chờ nhất.

Tới khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn ở tuốt cạnh một gốc cây ở phía xa, ánh mắt Nam Trúc mới bắt đầu mềm xuống.

Tìm được em rồi!

Một Nam Mặc an tĩnh ngồi trên xe lăn, không phải chịu bất cứ một thương tổn nào.

Coi, lại còn ngủ gật nữa chứ !

Sao trước giờ nàng không biết Nam Mặc còn có một mặt dễ thương như thế này ?!

Càng nghĩ, khuôn mặt Nam Trúc càng trở hèn mọn, thậm chí còn có chút ngốc nghếch làm người xung quanh còn phải tự hỏi xem chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không. Mà đương sự Diệp Mục Nam Mặc bị nhìn chằm chằm một hồi lâu như thế cũng bắt đầu tỉnh lại, mờ mịt nhìn về phía cô cảm giác ánh mắt phát ra.

Mà Diệp Mục Nam Trúc, thấy Nam Mặc ngơ ngác nhìn tới mình không những không cảm thấy chột dạ, ngược lại còn càng vui vẻ mà hướng tới cô nói ra mấy chữ.

"Nam Mặc, tỷ tỷ trở về rồi..."

Tỷ tỷ về rồi...Lần này sẽ không bỏ rơi em nữa.

____Tobe Continued____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net