CHAP IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ 45 phút tối, Sở Cảnh Sát thành phố Z.

Xử Nữ còn đang tăng ca ở công ty thì nhận được điện thoại từ cô cháu gái bảo bối, bảo đang bị giữ ở đồn cảnh sát, thế là liền tức tốc chạy ngay tới. Đối với đứa trẻ ngoan ngoãn chưa từng gây chuyện như Bảo Bình, lần này thế mà lại bị bắt tới nơi này, anh quả thật là vô cùng hoài nghi chính mình đã nghe nhầm.

"Chú út, cháu ở đây".

Vừa bước một chân vào trong, Xử Nữ liền nhìn thấy Bảo Bình đang ngồi ở hàng ghế chờ vẫy vẫy tay, kế bên còn có một cậu trai trạc tuổi với cô.

"Con nhóc này, cháu như vậy mà lại dám gây chuyện?".

Chú út chính là chẳng thèm hỏi thăm cô cháu gái này có bị làm sao không, ngược lại vừa gặp liền trực tiếp giáo huấn.

"Ai, cháu mới không có, chú còn chưa nghe cháu giải thích nha".

Bảo Bình phụng phịu, cũng không thèm để ý bên cạnh còn có tiền bối đang nhìn mình.

"Vậy, cậu đây là?"

Xử Nữ lúc này đã di chuyển sự chú ý lên chàng trai đứng bên cạnh.

"Ah, để cháu giới thiệu, đây là tiền bối cùng trường với em, Song Tử. Còn đây là chú út của em, Xử Nữ".

Song Tử còn chưa kịp trả lời thì đã bị Bảo Bình giành lên tiếng trước.

"Oh, chào cậu".

Xử Nữ theo thói quen đưa tay ra trước.

"Vâng, rất vui được gặp..."

Song Tử có chút khó xử, không biết nên xưng hồ như thế nào mới phải. Nên gọi là chú hay gọi là anh đây? Chú của Bảo Bình cư nhiên lại trẻ như vậy? Cảm giác nếu lỡ miệng gọi sai, chính là mất điểm trước mặt người lớn trong nhà nha.

"Gọi anh là được rồi, tôi cũng không hơn cậu bao nhiêu tuổi".

Xử Nữ nhanh trí nhìn ra thái độ ngập ngừng của cậu chàng liền lên tiếng giải vây.

"Được rồi, chào hỏi để sau, nói chú nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bảo Bình hơi cúi đầu, khẽ liếc xem phản ứng của chú út rồi mới ấp úng trả lời.

"Cái đó...cái đó...Chú út bình tĩnh nghe cháu nói đã nhé..."

Xử Nữ gật đầu ra hiệu ý bảo cháu gái "có rắm nhanh thả".

"Chuyện...chuyện là, lúc nãy cháu đang một mình chờ xe ở trạm, đột nhiên một tên biến thái nhân lúc cháu không để ý mà xông ra dở trò. Lúc ấy tiền bối không có mặt ở đó, cũng không có ai ở xung quanh để kêu cứu, cháu còn tưởng bản thân sẽ thật sự xảy ra chuyện".

Nói đến đây, Bảo Bình lại ngưng một chút, thăm dò sắc mặt Xử Nữ. Chú út tay khoanh ở trước ngực, khẽ nhíu mày, có cảm giác là đang kiềm chế bình tĩnh.

"Cơ mà chú thấy đấy, cháu thật sự không sao, chú đừng tức giận".

"Chú không giận".

Xử Nữ nói, mặt mày trở lại trạng thái không biểu tình.

"Nhưng mà cháu thật sự đã rất hoảng sợ nhaaa".

Bảo Bình bĩu môi, có ý bồi thêm một câu, hy vọng chú út có thể phản ứng mãnh liệt hơn một chút.

"Ừ, chú cũng đoán thế".

Ách, Bảo Bình đen mặt, thầm mắng đáng nhẽ cô không nên trông chờ gì ở con người này.

"Thế tên biến thái kia đâu? Bị bắt đi rồi?"

Xử Nữ hỏi tiếp.

"Ách, cái đó,..."

"Nhanh nói, chú đây còn phải tăng ca".

"Tên biến thái...hắn...bị xe cấp cứu đưa đi rồi?".

"Cấp cứu?"

Xử Nữ có chút hoài nghi.

"Vâng!"

"Là cậu đánh sao?"

Xử Nữ liếc mắt nhìn Song Tử một cái.

"Không, không. Lúc em quay lại thì mọi chuyện đã xong rồi".

Cậu chàng lắc đầu, cười bất lực.

Bảo Bình đứng bên cạnh lại bắt đầu lắp bắp giải thích.

"Chú, cái đó... cháu còn chưa nói hết. Chính là, trong lúc cháu tưởng mình sắp xong đời đến nơi thì đột ngột có người xông tới, đánh cho tên đó tới nỗi răng môi lẫn lộn".

"A, thế thì có liên quan gì đến hai đứa? Chú chỉ quan tâm tên biến thái kia có bị bỏ tù hay không thôi".

"Không, không, chú ơi, rất liên quan là đằng khác".

Nói đoạn, Bảo Bình chỉ tay vào góc phòng, một cô gái tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch còn có chút lấm lem đang ngồi cặm cụi viết cái gì đó.

"Chú thấy không, là cái chị ngồi trong góc ý".

"Ừ? Nhưng làm sao?"

Xử Nữ nheo nheo con mắt, cảm thấy người này có phần quen mặt.

"Thì, chính là chị ấy cứu cháu đấy ạ".

"Gì?"

"Chú cũng rất ngạc nhiên đúng không? Cháu cũng không nghĩ chị ấy lại ra tay nặng như vậy".

"Cháu quen biết người đó?".

"Vầng, chị ấy là trưởng nhóm ở chỗ cháu thực tập".

"Không phải cháu đang học việc ở chi nhánh phía Tây của công ty anh cả sao?"

A, Bảo Bình chỉ là theo phản xạ tự nhiên mà trả lời, không ngờ bản thân lại sơ suất để lộ bí mật.

"Ách, chuyện đó để sau nhé ạ? Tình thế cấp bách, chị ấy rất cứng đầu không chịu gọi cho người quen tới bảo lãnh, cảnh sát bảo nếu không có người ký giấy bảo lãnh giúp thì chị ấy sẽ bị tạm giam mất thôi. Bọn cháu lại có mặt ở hiện trường, không làm gì được".

"Được rồi, để chú tính".

Xử Nữ cũng không làm khó cháu gái, trực tiếp qua bên đó xem xét tình hình.

- z z z z z -


Viên cảnh sát đưa tay day day trán, nhận lấy bản tường trình mà Kim Ngưu vừa viết xong, nhìn lướt qua một lượt rồi lên tiếng.

"Như vậy được rồi, cũng may cho cô là hiện trường có máy quay an ninh ghi lại, tên kia lại từng có tiền án quấy lối tình dục nên tội của cô cũng xem như phòng vệ chính đáng".

Đưa ly nước bên cạnh nhấp một ngụm, anh ta nói thêm.

"Lần sau đánh người cũng nhẹ tay một chút, đàn bà con gái lại ra tay mạnh như vậy. May cho cô mà hắn ta không có gì đáng ngại, bằng không sẽ không đơn giản chỉ là đợi người tới ký giấy bảo lãnh thôi đâu".

Kim Ngưu chỉ ngồi nghe, cũng không có gì để phản bác, gật đầu mấy cái xem như đã biết.

Bảo Bình đi tới đầu tiên.

"Chị Kim Ngưu, chị xem, em gọi người nhà tới đây rồi, chúng ta rất nhanh có thể ra về".

Theo sau cô nàng còn có Song Tử cùng với... Kim Ngưu thoáng kinh ngạc, không phải chứ, người nhà mà Bảo Bình nhắc tới lại là anh ta.

Xử Nữ lúc này cũng đã nhớ ra người kia là ai, sắc mặc có chút thay đổi, trong lòng không nghĩ lại có sự trùng hợp như vậy.

"A, để em giới thiệu, kia là chú út của em".

"Chào anh".

Kim Ngưu lịch sự chào hỏi như thể đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Xử Nữ rất tinh ý mà nhận ra thái độ xa cách của cô nên cũng chỉ gật đầu đáp lễ cho có lệ rồi hướng phía viên cảnh sát mà nói chuyện.

"Xin chào, tôi tới để bảo lãnh cho cô gái này".

"Được, mời anh ký tên vào đây".

"Được, cảm ơn anh".

Xử Nữ cùng viên cảnh sát trao đổi thêm dăm ba câu về cách xử lý tên biến thái kia xong thì cả bốn người cùng đồng loạt rời đi.

Tới trước cửa đồn, Xử Nữ quay sang bảo với Song Tử.

"Cảm phiền cậu đưa Bảo Bình về giúp tôi một chuyến, để nó đi một mình tôi không yên tâm".

Song Tử gật đầu đáp.

"Được ạ".

"Chú không đưa cháu về sao? Cháu biết ăn nói thế nào với bà nội bây giờ?"

Bảo Bình thắc mắc.

"Ăn ngay nói thật, có sao nói vậy".

Xử Nữ đáp gọn lỏn.

"Chú đây còn phải giúp cháu xử lý tên đồi bại kia, không phải sao?".

Bảo Bình lại bĩu môi.

"Vầnggg, đã rõ".

"Được rồi, hai người đi trước đi, chú muốn nói chuyện với Kim Ngưu một lát".

"Tôi á?".

Kim Ngưu kinh ngạc hỏi.

"Vậy bọn em đi trước, anh ở lại sau ạ".

Song Tử nhìn thấu tình cảnh trước mắtt, vội lôi lôi kéo kéo Bảo Bình rời đi. Rất nhanh, chỉ còn lại hai người, bầu không khí lúc này trở nên hết sức kỳ quái cùng khó xử.

"Thật khéo, lại gặp cô ở đây".

Xử Nữ nói, tròng mắt khẽ quét qua một lượt trên người Kim Ngưu. Tóc rối xõa ngang lưng, quần áo là trang phục thường ngày, trẻ trung cùng thoải mái, trái ngược hoàn toàn với outfit công sở trưởng thành và có phần cứng nhắc mà lần trước anh gặp cô. Chỉ có điều, Xử Nữ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở lạnh lùng cùng xa cách mà người con gái này toát ra.

"Vâng, tôi cũng không ngờ anh cùng Bảo Bình lại có quan hệ như vậy".

Xử Nữ nhướn mày.

"Quan hệ như thế nào?".

"Thì chính là quan hệ chú cháu? Không phải sao? Xem ra lại lịch của cô bé cũng không phải tầm thường".

"A, chuyện con bé đến công ty cô thực tập rồi vừa hay lại tham gia vào dự án của công ty chúng tôi, tôi cũng là vừa được nghe nói mới đây thôi".

"Không, anh không cần phải giải thích với tôi, cho dù cô bé có là con cháu của ai thì vẫn là cấp dưới của tôi, sẽ không có chuyện tôi thiên vị hay châm chước này kia".

"Xem ra cô là người rất thẳng thắn".

"Anh quá khen"

"Lại còn rất thích xông pha cứu người?"

Xử Nữ không nhịn được mà trêu chọc.

"Chỉ là tiện tay mà thôi".

Kim Ngưu không mặn không nhạt đáp, thành công làm ý cười trên mặt Xử Nữ chưa kịp lộ ra đã phải thu lại. Anh không tưởng tượng ra, bộ dạng mặt lạnh này lúc đánh người sẽ có biến hóa như thế nào.

"Không phải anh nói còn có việc sao? Vậy, tôi đi trước nhé".

Thấy đối phương còn mải suy nghĩ gì đó, Kim Ngưu liền tranh thủ tìm đường thoái lui.

"Để tôi đưa cô về".

"A, không cần, bắt taxi là được rồi".

Kim Ngưu rất mạnh mẽ từ chối.

"Lần trước cô cứu tôi, lần này lại cứu cháu của tôi, tôi đây chỉ là muốn báo ân, hoàn toàn không có ý gì khác".

"Tôi thật sự không cần anh trả ơn mà".

Xử Nữ cười khổ, anh cũng là bất đắc dĩ nha.

"Thế nào? Hình như tôi còn chưa đủ thành ý?"

"..."

Kim Ngưu cuối cùng cũng bị ánh mắt khẩn thiết chờ mong của Xử Nữ làm cho lúng túng, đành ậm ừ để anh đưa mình về nha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net