Hàn Quyết Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Req của Sumire_82_2 , cảnh báo có H, quý vị nào thận yếu cảm phiền lui ngay và luôn!(lần thứ n tui cắt H, xin lỗi xin lỗi!)
_____________________________________________
Vân Mộng quốc năm thứ bảy tân đế lên ngôi....
Tháng bảy đến, mở đầu cho mùa thu ấm áp. Tiết trời Vân Mộng quốc vậy nhưng vẫn mang chút oi nóng của mùa hạ vừa qua. Tiểu tân đế họ Giang vì ba tháng qua lao lực với vấn đề nơi biên giới, bị đại đại đỉnh danh Thừa tướng Nhiếp Minh Quyết vần vò mấy ngày mấy đêm bù đắp cho việc hắn sắp ra biên cương trán áp đám lâu la nào đó đang đe dọa các tiểu trấn nơi đó, dẫn đến Hoàng Thượng ngủ không ngon mấy đêm, sau đó liền không dám bãi giá hậu cung một tháng.

Thế nên hôm nay, Hoàng Thượng vì quá đau đầu cái đám triều thần cứ thích tách hắn khỏi tấu chương thân yêu, để bảo toàn cho đôi tai thân yêu của mình, tân đế quyết định lật thẻ hậu cung. Tất nhiên, việc này chỉ có đám sắc quỷ nơi hậu cung của ngài hân hoan mở tiệc, vì bọn họ đói thịt quá rồi.
Và vui mừng thay, người trúng vé độc đắc tối nay, không ai khác ngoài Ôn Hoàng Hậu, Ôn Nhược Hàn! Đám "phi tần" còn lại ấm ức cắn khăn tay mà khóc, thôi thì thịt để dành hôm khác vậy, hôm nay không đến tay bọn họ.

Ôn Hoàng Hậu tất nhiên rất vui mừng với tin tức này. Không uổng công ngài mua chuộc tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Thượng (đúng hơn là đánh đến khi nghe lời), đem toàn bộ thẻ tên đều đổi thành tên ngài. Ngài hân hoan tắm rửa sạch sẽ, còn bắt tiểu nô tài bên người phải lấy ra y phục đẹp nhất trong tủ để thay, thậm chí còn xức một chút sáp thơm mà Hoàng Thượng thích. Ngài bồn chồn đi qua đi lại trong phòng chờ đến giờ thị tẩm, chỉ sợ Hoàng Thượng nửa đường lại tuyên bố mệt mỏi, không cần ngài đến thị tẩm nữa.  Lo sợ có lý do, Hoàng Thượng từng bùng kèo "ăn đêm" của ngài một lần, nguyên nhân chỉ vì tên Ngụy quý phi có cặp mắt đào hoa kia. Phải, vì cái tên ăn mảnh đó, mà ngài đã phải ăn chay thêm một tuần mới được ăn thịt, thử hỏi có tức không cơ chứ!

Đây chính là nguyên nhân mà Ôn Hoàng Hậu của Vân Mộng quốc đến sớm một canh giờ so với giờ thị tẩm. Đứng trước cửa vào Liên Hoa Ổ-tư thất của Hoàng Thượng, Ôn Hoàng Hậu liền nghe được qua cửa phòng âm thanh rên rỉ nhỏ bé, đầy nghẹn ngào của Hoàng Thượng. Ngài tức giận giậm chân mạnh xuống đất, lực đạo vừa phải, không phá hư thứ gì, dù sao ngài cũng không muốn bị Hoàng Thượng giận rồi bắt ăn chay. Nhưng Ôn Hoàng Hậu giờ chẳng lẽ lại quay mông về điện? Thanh danh của ngài rồi sẽ ném vào đâu, rồi mọi người sẽ nói gì, ton đồn ngài thất sủng rồi sẽ lan tràn ra trong ngoài Vân Mộng quốc mất!

Lo sợ về cái tương lai mà tự ngài suy diễn ra, Ôn Hoàng Hậu hít sâu một hơi, sau đó rất không nữ tính mà.....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.......đạp gãy mịa nó cái cửa phòng.
May thay vì phòng ngừa tôn nghiêm và những thành phần phá hoại như vậy, Hoàng Thượng đã đặc biệt phải xây dựng tư thất thành hai lớp cửa.

Quả nhiên, qua một lớp cửa dày, âm thanh rên rỉ cầu hoan của Hoàng Thượng lại càng rõ ràng hơn với Ôn Hoàng Hậu. Đến cánh của thứ hai, may thay cho Hoàng Hậu, ngài vẫn còn nhớ đến đằng sau ngài có đến n cái thái giám đang hóng truyện, vậy nên Hoàng Hậu dùng tốc độ ánh sáng làm ba hành động mở cửa, tiến vô rồi đóng chặt cửa lại, nhanh đến mức chỉ lóe cái thân ảnh ngài đã biến mất, để lại đám nô tài đối mặt với cánh cửa gỗ đã đóng chặt.

Trong phòng là một mảnh xuân sắc đúng nghĩa, một bức Long Dương Đồ đúng tiêu chuẩn. Cơ mà, có ai có thể nói cho ngài biết, trên giường "phu quân" nhà ngài lúc này, thế con mẹ nào lại là cái tên Nhiếp Thừa Tướng mà ngài tốn sức trâu sức ngựa để dụ khỏi hoàng thành không? Mẹ hắn về lúc nào mà nhanh vậy, ngài còn không biết gì? Tiện nói luôn là hai vị đại nhân này có thù chồng hận chất từ mấy nay trở lại đây rồi, nên nhìn nhau thì tự nhiên là ngứa mắt mười phần. Nhưng là, so với cái mặt đối phương, họ càng thích tiểu tâm can bị thao đến thất thần đang nằm trong lòng Nhiếp Minh Quyết hơn.

Ôn Nhược Hàn nhìn đến Giang Trừng bị thao đến hai mắt thất thần tràn đầy dục vọng, cả cơ thể phủ đầy dấu vết tình dục liền ngạnh phát đau rồi, hắn ngay lập tức cởi bỏ bộ y phục rườm rà trên người. Âm thanh bạch bạch hòa cùng tiếng nước dâm mỹ vang vọng khắp phòng, Giang Trừng nghẹn ngào mà rên rỉ trong vòng tay Nhiếp Minh Quyết, đến khi định thần lại mới phát hiện Ôn Nhược Hàn trong phòng đang lột bỏ y phục trên thân. Y hé miệng muốn hỏi hắn sao lại ở đây, thế nhưng thoát khỏi hai cảnh môi chỉ có âm thanh rên rỉ cầu hoan. Ôn Nhược Hàn nghe vậy càng gấp gáp hơn, cởi đến mảnh vải cuối cùng trên thân liền tiến nhanh đến giường, hung hăng mà hôn lên môi y, ngăn chặn lại thứ âm thanh câu hồn kia. Hắn ranh mãnh đem lưỡi liếm hút nơi khoang miệng y, cuốn lấy lưỡi y trêu đùa, trêu đến Giang Trừng hai má đỏ bừng chỉ có thể nức nở xin tha. Nhiếp Minh Quyết thấy y dường như chỉ chú ý đến Ôn Nhược Hàn liền ăn dấm, cự vật trong tiểu huyệt hung hăng đảo lộn, hung hăng va chạm với tuyến tiền liệt, dẫn đến tiểu Trừng run rẩy mà cao trào lần nữa, đem cả y và Ôn Nhược Hàn đều làm bẩn. Thần chí Giang Trừng tan rã, cả cơ thể y vô lực, chỉ biết nghẹn ngào xin Nhiếp Minh Quyết tha cho y. Nhưng rất nhanh đến cả xin tha y cũng không thể, vì Ôn Nhược Hàn tên khốn kia thế nhưng đem phần thân cứng rắn đâm vào miệng y, bắt y phải khẩu giao cho hắn. Cả cơ thể Giang Trừng bị dày vò đến mệt mỏi. Hai tên cầm thú thao y ba lần, đến khi y ngất xỉu xong liền đồng thời bắn ra lần bốn, bắt y nuốt một bụng bạch trọc. May thay hai kẻ nào đấy còn chút lương tâm, thấy y đã ngất liền cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm và dục bồn, tự mình hầu hạ y tắm rửa, cũng biết đường mà mặc trung y vào cho y.

Thế nhưng, sau đó Hoàng Thượng cũng lưng đau eo run một tháng, hậu cung lại tiến vào những ngày ăn chay không hạn cuối, chỉ có hai con sói nào đó thỏa mãn xoa bụng ăn no thôi.
Tội Hoàng Thượng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net