Quyết Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Req của concaheo11Oni_Yoshiki , cảnh báo có H nha cả nhà, ai nhắm không ăn mặn được thì cảm phiền lùi bước!
_____________________________________
Giang Trừng là nam nhân.
Phải, Giang đại tông chủ của chúng ta là một nam nhân, nhưng đáng buồn thay, y thất thân trong tay một nam nhân khác.
Vị kia còn là Nhiếp đại tông chủ, đại ca của bằng hữu thời nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò của y ở Lam gia-Nhiếp Hoài Tang.
"Đây đúng là tạo nghiệt mà"-Giang Trừng nghĩ._
Mà chuyện vì sao đi đến nước này, lại phải nhớ đến tối qua. Mẹ nó, Ngụy Vô Tiện đúng là cái tội đồ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tối qua, nửa đêm canh ba sau khi Thanh Đàm Hội kết thúc ngày đầu........

Ngụy Vô Tiện vất vả vác đại tông chủ đã say mèm nhà mình về phòng, vừa đi vừa tự hỏi vì cái gì sư muội nhìn thì gầy, mà bế cũng thấy nhẹ tay vậy? Kỳ thực là do lực tay quái dị của ổng sau thời gian dài chép gia quy Lam gia thời gian cầu học chứ còn gì, thành ra mang một Giang Trừng không đến sáu mươi cân thì chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện cũng đã lâng lâng sau vài vò Quỳnh Hoa Lộ nặng ký của Kim Lân Đài rồi, thành ra mắt nhìn chữ A ra chữ O, đếm số cũng thành 1, 3, 7,.... Thành ra đáng lẽ phải đưa Giang Trừng về phòng nghỉ được sắp xếp cho Giang gia rồi đi say xỉn tiếp, kết quả lại ném sư đệ mình vào cái ổ của Nhiếp gia, còn là phòng của Nhiếp đại tông chủ của Thanh Hà nữa.

Dài dòng hơn, là Nhiếp đại tông chủ lúc đó cũng không có trong phòng, mà đang cùng Nhị đệ và Tam đệ ngồi phòng trà đàm đạo, mặt ngoài là thế chứ thật ra là chơi cờ ăn tiền, lộn lộn là chơi cờ phân tài. Thành ra đến lúc Nhiếp tông chủ Nhiếp Minh Quyết về đến phòng, chỉ thấy một Giang tông chủ quần áo xộc xệch, mắt hạnh mờ nước nhìn mình, một mặt ngây thơ vô tội vạ câu thú tính người nhìn. Mà Nhiếp tông chủ thì chú ý Giang tông chủ từ lâu, gì chứ cơ hội tốt vậy, y dù không lợi dụng lúc cháy nhà mà đi bộ của được thì cũng phải tận dụng chút đậu hũ để bản thân không hối tiếc. Vậy nên thay vì trực tiếp đưa Giang tông chủ về phòng, Nhiếp tông chủ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi ngồi xổm cạnh giường cùng Giang tông chủ chưa tỉnh rượu hai mắt nhìn nhau. Giang tông chủ khi say trí nhớ kém đi, gai nhọn trên người thu hết lại, phảng phất như mèo con thu móng vuốt để lộ ra cái bụng mềm mại mặc người trêu đùa, hỏi gì liền đáp nấy, nghe lời đến lạ. Nhiếp Minh Quyết đưa tay xoa đầu y, y cũng ngoan ngoãn để hắn xoa, thậm chí còn híp mắt tựa như tận hưởng đụng chạm của đối phương, thiếu điều meo thành tiếng thì đích thực là một tiểu miêu nghe lời mà. Nhiếp tông chủ thấy vậy, nháy mắt bị miểu sát trầm trọng, chỉ có thể ôm tim than thở đối tượng của bản thân sao có thể đáng yêu vậy, y kìm lòng không được mất. Mà Giang tông chủ không được xoa đầu nữa liền khó chịu, khoanh tay trước ngực phồng má nhìn hắn, một bộ ta đang rất dỗi rõ ràng, Nhiếp tông chủ lần hai trong đêm bị miểu sát tỏ vẻ, có chết cũng không hối tiếc.

Chính là trong lúc Nhiếp tông chủ còn ôm tim cảm thán, Giang tông chủ đã tự lột quần áo rồi. Bản thân y kỳ thực chỉ là uống rượu thấy nóng, cộng thêm việc bản thân nồng nặc mùi rượu, đối với một người khá ưa sạch sẽ như y mà nói, này quả thực là việc không thể chấp nhận được! Sau đó, Giang tông chủ ngang nhiên dưới ánh mặt cực nóng của Nhiếp tông chủ, thản nhiên ôm chăn, quay mông vào mặt vị họ Nhiếp nào đó muốn đi tìm Chu công tỉ võ. Mà Nhiếp tông chủ nhìn một màn xuân sắc như vậy, không chỉ tâm động mà cái vị trí nào đó bên dưới cũng động. Nhiếp tông chủ tỏ vẻ, có mỡ dâng tận miệng, còn kém há mồm ăn trọn, không ăn thì đích xác là kẻ ngu, thiểu năng trí tuệ, có vấn đề về đầu óc,.... Mà Nhiếp tông chủ tự xưng là có đầu óc, nên sẽ không làm cái việc như vậy.

Giang Trừng nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có thứ gì đó động đậy bên cạnh, theo bản năng tưởng đó là gối ôm của bản thân liền quay sang ôm. Chỉ là "cái gối ôm" này thế mà to gần gấp ba cái gối ôm bình thường y hay ôm, lại còn ấm áp, ừm còn khá mềm. Giang Trừng trong đầu thầm cảm thán quả nhiên là Kim gia có tiền, sau này y cũng nhất định phải kiếm cái gối ôm như vậy về mới được. Sau đó, y chỉ thấy một bóng người mờ ảo trước mắt, kẻ đó ôm y, sau đó liền kéo y vào một nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, không cả cho y cơ hội chối từ, đầu lưỡi kẻ kia hung hăng mà liếm lộng trong khoang miệng y, mật dịch không nuốt kịp theo khóe môi y chảy dài xuống cằm, càng làm hình ảnh Giang tông chủ tăng thêm vài phần dâm mỹ. Bóng trắng cắn lên cánh môi dưới y, Giang Trừng dường như mơ hồ mà nếm đến vị máu. Hương vị của máu tươi càng kích thích cả hai thêm cuồng nhiệt, Giang Trừng mơ mơ hồ hồ, đầu óc như keo dán, chỉ biết ngây ngô đáp trả theo sự cuồng nhiệt của kẻ kia, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã vòng qua cổ bóng trắng. Cả hai lưu luyến, say đắm trong nụ hôn đầy hương rượu và máu, Giang Trừng giờ mới biết hóa ra hôn môi lại thoải mái vậy, hạ thân y cũng không biết từ khi nào đã bán cương. Bóng trắng nhẹ dùng đầu gối cọ vào hạ thân y, Giang Trừng khẽ run rẩy trong nụ hôn với hắn, hai chân y khẽ co lại, kẹp lấy đầu gối người kia, tựa như chối từ lại tựa như cổ vũ cho động tác nhỏ đó. Bóng trắng buông môi y ra, khẽ cười nhẹ, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Ngươi thật mẫn cảm a, một nụ hôn mà nơi này đã bừng bừng sức sống như vậy, không biết nếu thực sự làm, ngươi sẽ như thế nào nữa.
Giang Trừng chỉ thấy giọng người này thật quen, nhưng là y cũng không biết là từ đâu nghe tới nó, mà Nhiếp Minh Quyết cũng không để y kịp nghĩ tới. Hai tay hắn chu du khắp thân thể y, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng mịn dưới thân, cảm tưởng như bản thân đang sờ đến một tấm lụa thượng hạng, sự mềm mại làm hắn khó lòng rời tay. Hắn thầm nghĩ, nếu là làm thân thể này in đầy dấu ấn của hắn, bức tranh này sẽ còn rực rỡ ra sao? Vậy nên hắn cúi xuống, nhẹ cắn lên yết hầu Giang Trừng, sau đó khẽ đánh từng hôn ngân đỏ rực lên cần cổ trắng nõn của y. Nghe âm thanh ngâm nga khẽ khàng của y nơi cuống họng, Nhiếp Minh Quyết chỉ thấy cả người nóng lên, hắn cắn lên xương quai xanh tinh xảo của y, lướt đầu lưỡi qua lồng ngực mềm mại, khẽ mút lấy một bên nhũ hoa vào khoang miệng. Giang Trừng bị kích thích đến cong người, hai tay vô lực đẩy đầu y ra, chỉ là sức lực của y quá nhỏ bé, Nhiếp Minh Quyết chỉ một tay đã trói chặt hai tay y lên đỉnh đầu, miệng vẫn không rời khỏi nhũ hoa đã cứng lại. Đầu lưỡi hắn đem nhũ hoa trêu đến sưng đỏ, bàn tay đầy chai sần cũng đùa nghịch với bên còn lại, đem Giang Trừng kích thích đến không ngừng rên rỉ, cả cơ thể run rẩy theo động tác của y. Đến khi hắn buông tha cho lồng ngực y, hai đầu nhũ tiêm cũng đã sưng đỏ, nổi bật rõ ràng trên nền da trắng. Nhiếp Minh Quyết mở hộc tủ bên giường, lấy ra một lọ bôi trơn(đừng hỏi sao hắn có, cái này xem như Tam đệ có tâm chuẩn bị đi), thô bạo mở nắp loi, đem phân nửa chai bôi trơn gần như đắt nhất thanh lâu đổ ra tay, sau đó, nhẹ nhàng đem một ngón tay đâm vào miệng huyệt của Giang Trừng. Giang Trừng khó chịu rên rỉ, hai chân co lại như muốn đạp tay y ra, cảm giác trướng đau làm y muốn thoát khỏi giấc mơ này, nhưng bàn tay đang giam giữ cổ tay y như có ma lực, giữ chặt y lại, không cho y cơ hội chạy thoát. Một ngón, hai ngón, ba ngón, rồi bốn ngón, Nhiếp Minh Quyết thận trọng làm tiền diễn, chỉ ở loạn động liền làm y đau rồi tỉnh lại, làm ơn, hắn vẫn không có dũng khí đối mặt với y đâu. Đến khi cảm thấy khuếch trướng đã không sai biệt lắm ổn định, cảm nhận miệng huyệt mềm xốp khẽ co rút quanh ngón tay y, Nhiếp Minh Quyết chỉ cảm thấy nhẫn nại cũng đáng. Hắn chầm chậm rút bốn ngón tay ra, sau đấy nhanh chóng thoát quần áo, sau đó hung hăng mà đem cự vật đâm vào sau huyệt mềm. Giang Trừng hét lên một tiếng vỡ vụn, bốn ngón tay chẳng là gì so với vật cứng kia, hai mắt y mờ nhạt vì nước mắt, cảm giác như bị xé làm hai từ hậu huyệt truyền đến làm y khó chịu, tiếng rên rỉ cũng đã mang theo tiếng nức nở vỡ vụn:
- Không.....đau...đau...mau đi ra....xin ngươi....mau đi ra!
Nhiếp Minh Quyết thở hắt ra một hơi, cảm nhận cự vật bị trạng đạo gấp gáp co rút đến khó thở, hắn cố nhẫn nhịn, tay nắm lấy tiểu côn thịt vì đau đớn mà mềm nhũn của y loát động, miệng lưỡi cũng tại bên tay y an ủi nhẹ nhàng:
- Giang Trừng, thả lỏng, thả lỏng liền không đau.
Giang Trừng thở hổn hển, nghe đến chữ "không đau" liền cố mà thả lỏng hạ thân, chỉ mong giảm bớt cơn đau nơi hạ thể. Phần thân bị toát động khẽ đứng dậy, hậu huyệt cũng dần thả lỏng tiếp thu đại dương vật trong cơ thể, cảm giác trướng đau dần bị khoái cảm lạ lẫm thay thế, Giang Trừng chỉ cảm thấy sau huyệt một trận lạ lẫm, cảm giác mới lạ làm y chìm đắm, chỉ mong người phía sau có thể động một chút. Tuy vậy, tôn nghiêm của y không cho phép bản thân nói ra lời cầu hoan, dù là mơ cũng không được. Vậy nên Giang Trừng khẽ hừ một tiếng nơi cuống họng, nhẹ giọng ra lệnh:
- Muốn làm....thì mau làm.
Nhiếp Minh Quyết nghe y nói vậy liền an tâm, dương vật chậm rãi ma sát với tường thịt nóng bỏng ẩm ướt, đem hậu huyệt thao tới mềm mại mặc người chà đạp, hắn đẩy nhanh tốc độ, cả phòng ngoại trừ tiếng cơ thể va chạm cùng với tiếng rên rỉ không kìm nén của Giang Trừng, âm sắc của tình dục hòa cùng mùi hương rõ ràng càng làm không gian nhuốm màu của dục, mà hai người đàn hoạt động cũng càng hăng say hơn. Quy đầu liên tục đánh tới điểm mẫn, cảm, Giang Trừng ngoại trừ rên rỉ mong người bên trên chậm lại cũng chỉ có thể bám chặt vào ga giường, đầu ngón chân y cứ co rồi duỗi, đôi chân dài không biết từ khi nào đã quấn quanh eo Nhiếp Minh Quyết. Cả hai làm một mạch tới rạng sáng, mặc kệ Thanh Đàm Hội, Nhiếp Minh Quyết ăn sạch sành sanh con nhà người ta.
Vậy nên, sau này, nếu các bạn độc giả có say, đừng bao giờ trông cậy vào một đứa bạn như tên họ Ngụy nào đó, cẩn thận kẻo bị ăn không còn một mảnh như Giang tông chủ nhà chúng ta đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net