Hàn Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Có xôi thịt, rất nhiều thịt. Là rape, các cô mà không đọc được thì đừng đọc.
Lần đầu tiên tôi viết H, không ngờ là viết cặp này, còn là rape nữa. Quà tôi thiếu của cô Sumire_82_2 , cô vào nhận hàng đi nè.
Giả thiết Giang Trừng sau khi bị hoá đan chưa kịp được cứu đi đã bị Ôn Triều đem về Kỳ Sơn.
_____________________
Lúc Giang Trừng tỉnh lại, thứ đầu tiên y cảm nhận được là cơn đau kịch liệt nơi ngực. Y chắc chắn rằng, vết giới tiên ở ngực đã in rõ trên da thịt, là một dấu vết đại diện cho ô nhục mà y đã phải chịu đựng. Thứ tiếp theo Giang Trừng cảm nhận được là bóng tối, cùng với việc hai tay bản thân đang bị trói. Bóng tối trước mắt làm cho y có phần sợ hãi, cho rằng bản thân đã mù rồi. Nhưng, rất nhanh, Giang Trừng đã bình tĩnh lại. Đúng lúc này, một mùi hương ngọt thanh tràn vào chóp mũi y, làm cho y giật mình. Hương thơm nhẹ nhàng, tựa liên hương luôn thoang thoảng nơi Liên Hoa Ổ. Giang Trừng mơ màng nghĩ, phải chăng tất cả chỉ là một cơn ác mộng thật đáng sợ, rằng Liên Hoa Ổ chưa bị diệt môn, rằng cha mẹ y vẫn còn. Thế nhưng, cảm giác trống vắng nơi đan điền cùng cơn đau ở ngực rát nhanh đã làm y thanh tỉnh. Là ai đó đang dùng Mê Hồn Hương! Lý trí không ngừng báo động, Giang Trừng ngay lập tức tự cắn nát môi, để cảm giác đau đớn cùng vị tanh ngọt của máu giúp y thanh tỉnh.

Ôn Ngược Hàn yên lặng quan sát thiếu niên trên giường. Tử y bào đã rách, nội y bên trong cũng đã có phần xộc xệch để lộ ra làn da trắng mềm, hai mắt bị một mảnh vải đen che lại, càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Thiếu niên tóc xoã dài, lúc này cắn môi tới chảy máu, hai tay đã bị trói gọn ra sau như có như không mà nhúc nhích như muốn thoát ra. Ôn Nhược Hàn yên lặng mà ngắm thiếu niên, cảm thấy tất cả thật đáng để hắn trả giá. Hắn đã quan sát y từ lâu, luôn nấp trong bóng tối mà nhìn người kia. Vân Thâm Bất Tri Xứ mà thiếu niên không thích, hắn đã huỷ. Liên Hoa Ổ, nhà của thiếu niên cũng đã bị hắn huỷ rồi. Thiếu niên đã không còn nơi để đi nữa rồi. Ý nghĩ chiếm lấy thiếu niên đầy vặn vẹo và biến thái chiếm lấy suy nghĩ hắn, làm từng mạch máu dưới da như sôi lên.
Thiếu niên cuối cùng cũng là của hắn!
Ôn Nhược Hàn tiến lại gần Giang Trừng đang không ngừng vặn vẹo muốn thoát trên giường, từng bước đi thật chậm rãi, tựa như thú săn mồi chuẩn bị tóm lấy miếng thịt tươi ngon làm người ta thèm thuồng vậy. Trong Mê Hồn Hương còn có trộn Mị Dược, có lẽ lúc này đã bắt đầu có tác dụng, bằng chứng là Giang Trừng bắt đầu đổ mồ hôi, làn da vốn dĩ trắng trẻo nay ửng lên từng vệt hồng, hơi thở y bắt đầu hỗn loạn. Ôn Nhược Hàn chậm rãi mà tháo đi lớp vải bao bọc mắt thiếu niên, lộ ra hạnh mâu ướt sũng nước đầy mê ly. Tiếp xúc đột ngột với ánh sáng, hai mắt Giang Trừng khẽ nheo lại. Cho đến khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt là ai, y hận không thể băm vằm kẻ kia ra làm nghìn mảnh. Y ngước lên nhìn hắn, trong mắt là điên cuồng hận thù cùng phẫn nộ, tựa ngọn lửa chứa đầy huyết hải thâm thù. Ôn Nhược Hàn nhìn đến ánh mắt này, hô hấp có phần cứng lại. Tại sao người kia lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy? Vốn dĩ không phải là ánh mắt này. Mà Giang Trừng thì cũng không chỉ yên lặng như vậy. Y gằn giọng, giọng nói mang theo chán ghét đến tận xương tuỷ:
- Ôn cẩu!
Ôn Nhược Hàn nhíu mày nhìn thiếu niên, cảm thấy con mèo con này không ngoan một tý nào, hắn cần dạy dỗ lại nó. Vì vậy, Ôn Nhược Hàn cúi đầu, bắt đầu gặm cắn bờ môi thiếu niên. Thiếu niên mở to mắt đầy ngạc nhiên, lợi dụng thiếu niên còn không phòng bị, hắn liền cạy mở hàm răng đối phương, dùng đầu lưỡi khuấy đảo cả khoang miệng người kia. Chỉ là hắn không ngờ tới, Giang Trừng thế mà lại cắn hắn. Ôn Nhược Hàn dứt ra, để lại một sợi chỉ bạc giữa hai bờ môi. Hắn liếm môi một cái, cảm nhận vị tanh ngọt nơi cuống họng liền tức giận. Y vậy mà dám cắn hắn. Xem ra, nếu hắn không dùng biện pháp mạnh, người kia sẽ không hiểu được hoàn cảnh của bản thân rồi. Ôn Nhược Hàn liền rút dây buộc tóc của bản thân, trực tiếp quấn quanh miệng Giang Trừng mà buộc lại. Giang Trừng vừa mới hoàn hồn sau nụ hôn, còn đang định chửi người, miệng đã bị khoá lại, chỉ có thể phát ra từng tiếng a ưm đầy phẫn nộ. Mà Ôn Nhược Hàn sau khi đã khoá miệng thiếu niên lại, ngay lập tức hôn một cái lên trán y, nhỏ giọng thì thầm:
- Ngoan, đừng để ta phải mạnh tay.
Lời vừa dứt liền ngay lập tức dùng linh lực bạo lớp tử y đã rách trên người Giang Trừng. Ngay lập tức, cơ thể đầy mê hoặc liền hiện ra trước mắt hắn. Làn da trắng nõn nay ửng hồng dưới tác dụng của thuốc, hai nhũ hoa trước ngực lại là một màu hồng phấn đầy xinh đẹp. Lồng ngực đơn bạc, in rõ ràng một vết giới tiên ở trên. Do luyện võ từ nhỏ, eo thiếu niên cũng nhỏ nhắn, nhưng lại không như nữ nhân ẽo uột mà lại rất rắn chắc, tinh tế. Tiểu côn thịt màu phấn, nằm im lìm giữa đôi chân thon dài của người kia. Hai má mông tròn vểnh, làm người thấy chỉ hận không thể cắn một cái. Cả một cơ thể đều ghi rõ hai chữ cực phẩm, làm cho nữ nhân cũng phải ghen tị. Ôn Nhược Hàn cảm thấy thật may mắn là bản thân chiếm được người này trước. Hắn làm sao không nhận ra những ánh mắt tham lam đầy bẩn thỉu xung quanh thiếu niên chứ! Từ tên nhóc họ Nguỵ luôn lấy danh trúc mã mà đụng chạm với thiếu niên ra, rồi cả thằng nhóc họ Lam luôn cười nữa. Còn cả thằng nhóc thứ nhà họ Nhiếp, rồi còn mấy tên đệ tử Giang gia cùng với mấy tên thế gia công tử khác nữa. Người này là của hắn, mấy kẻ kia làm sao có thể xứng với đoá liên hoa cao quý này chứ! Càng nghĩ, Ôn Nhược Hàn càng tức giận, liền hung hăng lưu lại dấu ấn của bản thân trên người Giang Trừng. Từ cần cổ thon, cho đến xương quai xanh quyến rũ, trải dài xuống lồng ngực đơn bạc, hắn liền hung hăng mà hút lấy một bên đầu nhũ, dùng đầu lưỡi không ngừng mà liếm láp, chơi đùa với hạt đậu nhỏ trong miệng. Mà Giang Trừng, dù có cố gắng giữ bản thân thanh tỉnh đến đâu, cũng không thể chịu đựng được luồng khoái cảm mới mẻ đang không ngừng xâm chiếm đầu óc y, đặc biệt là dưới tác dụng của Mị Dược, khoái cảm điên người làm cho y sợ hãi, từng đợt khô nóng trong thân thể dưới đụng chạm của kẻ trước mắt không chỉ thuyên giảm mà còn không ngừng dâng cao. Tiểu côn thịt màu hồng phấn đã đứng thẳng, càng đáng sợ hơn là tiểu huyệt phía sau thế mà lại ngứa đến phát sợ, không ngừng mấp máy như muốn ăn, từng đợt dâm thuỷ không ngừng trào ra ngoài. Mà hai điểm trước ngực lại bị Ôn Nhược Hàn chơi đến sưng đỏ, càng nổi bật trên da thịt trắng nõn. Mị Dược không ngừng làm y ham muốn, Mê Hồn Hương lại khiến đầu óc y quay cuồng muốn hỏng. Y muốn chống lại kẻ trước mặt, chống lại khoái cảm xa lạ đang không ngừng đánh úp lý trí y như thác lũ, thế nhưng lại cũng không nhịn được mà chìm vào trong từng lớp sóng vui vẻ đang đánh vào tâm trí. Mà lúc này, Ôn Nhược Hàn cũng đã ngừng trêu đùa với ngực y, rê lưỡi một đường từ ngực xuống bụng, trong lúc đó cũng không nhịn được mà trêu chọc:
- Bảo bối, ngươi xem đầu cú ngươi này. Sưng to như đầu vú nữ nhân vậy, thật đúng là tao lãng.
Giang Trừng nghe hắn nói mà tức muốn điên, muốn hét lên rằng y không phải nữ nhân, thế nhưng miệng bị trói buộc lại chỉ có thể phát ra vài tiếng ô ưm đầy tức giận. Mà Ôn Nhược Hàn cũng chả để ý đến tức giận của người dưới thân, hắn lúc này đã tìm được một thú vui mới, đó là tiểu côn thịt cùng tiểu huyệt phấn nộn dưới thân y. Côn thịt chịu đựng khoái cảm to lớn, dù không bị động cũng "thẹn thùng" mà chảy ra vài giọt thanh dịch, không ngừng run rẩy trước con mắt của người đối diện. Mà tiểu huyệt dưới tác dụng của Mị Dược đã sũng nước, khát cầu người đến chà đạp nó. Ôn Nhược Hàn nhìn không chớp mắt, sau đó liền ngậm lấy tiểu côn thịt. Tiểu Trừng Trừng đột nhiên tiến vào một nơi vừa ẩm vừa nóng, run lên suýt nữa thì bắn ra. Giang Trừng thấp giọng rên rỉ vài câu, sau đó vì thẹn mà nhất quyết cắn chặt răng, không để lộ một chút âm thanh nào. Ôn Nhược Hàn biết rõ tính khí thiếu niên, liền cũng chẳng ý kiến nhiều, trực tiếp dùng miệng hút mạnh một cái, sau đó liền liếm láp một lần quy đầu, lại dùng đầu lưỡi chọc vào mã mắt bên trên, sau đó liền liếm dọc xuống phần thân, đùa nghịch với hai túi tinh bên dưới. Trêu đùa một lúc, thiếu niên đã động tình mà bắn ra, lại bị Ôn Nhược Hàn nuốt sạch, sau đó liền giải khai trói buộc trên miệng cho thiếu niên, ngay lập tức hôn người dưới thân, bắt y phải nếm thử mùi vị của bản thân. Giang Trừng qua một lần cao trào, đầu óc đã chẳng còn tỉnh táo, hoàn toàn sa vào vũng bùn tình dục, há miệng nghênh đón dị vật. Mà vừa hôn, Ôn Nhược Hàn cũng vừa bắt đầu mở rộng cho tiểu huyệt bên dưới. Tiểu huyệt tiếp nhận một ngón tay liền thẹn thùng mà nuốt vào. Ngón tay trong huyệt xoáy tròn, không khoan nhượng mà mở rộng tầng lớp mị thịt. Một ngón, hai ngón, ba ngón rồi bốn ngón không ngừng mà đùa nghịch bên trong huyệt động. Đầu óc Giang Trừng quay cuồng trong khoái cảm, cơ thể vì động tình mà không ngừng xoay eo lắc mông mong người khác đến yêu thương tiểu huyệt. Nụ hôn bên trên như vũ bão, mà ngón tay ở bên dưới lại cực kì chẫm rãi mà khai thác. Mãi đến khi Giang Trừng cảm giác buồng phổi sắp bị hút cạn, Ôn Nhược Hàn mới dứt ra. Nhận ra thiếu niên đã không còn phản kháng, Ôn Nhược Hàn mỉm cười mà giải khai y phục của bản thân, lộ ra cơ thể cường tráng cùng với tình khí thô to đang không ngừng nổi gân xanh. Quy đầu to như quả trứng gà không ngừng ma sát trước miệng huyệt, sau đó không chút lưu tình, tựa như cách Ôn Nhược Hàn làm việc vậy, dứt khoát mà đâm vào trong tiểu huyệt. Từng lớp nộn thịt tựa như giác mút, không ngừng co bóp, ôm chặt lấy dị vật trong cơ thể. Quy đầu thô to vừa vặn đâm vào điểm mẫn cảm, đem tới điên cuống khoái cảm dọc theo sống lưng đánh thẳng vào đại não Giang Trừng. Y nhịn không được mà cong người, chút thanh tỉnh vừa lấy lại được lại bị điên cuồng vui vẻ đánh bay, cần cổ cong một độ cong xinh đẹp, để lộ ra trái cổ. Ôn Nhược Hàn cố định cơ thể thiếu niên nằm úp sấp, mông vểnh cao, đem tính khí không ngừng ra vào trong huyệt động. Huyệt nhỏ ẩm ướt, ấm áp lại chặt chẽ, tựa như thiên đường, làm cho Ôn Nhược Hàn chẳng muốn đi ra ngoài. Hắn không ngừng luận động, quy đầu thô to không ngừng đánh vào điểm mẫn cảm, chỉ làm cho thiếu niên không ngừng mà rên rỉ:
- A...aha...mau...mau dừng...a...ưm...Ôn...Ôn cẩu...mau ra...mau ra ngoài!
- A Trừng, ngươi gọi ta là gì cơ???- Vừa dứt câu, Ôn Nhược Hàn liền rút ra. Miệng huyệt bị thao đến hơi sưng đỏ, hơi lộ ra lớp mị thịt bên trong, như cái miệng tham ăn mà mấp máy không ngừng. Cảm giác hư không không ngừng hành hạ Giang Trừng. Lý trí nhỏ bé còn xót lại nhất quyết không cho hắn thoả hiệp, nhưng mà dục vọng đang không ngừng chi phối lại nói với hắn rằng hãy ngoan ngoãn mà cầu hoan đi, đắm chìm vào khoái cảm đi, không sao hết. Giang Trừng cố gắng nhẫn nhịn, nhất quyết đọc lại Thanh Tâm quyết của Lam gia (này phải cảm ơn Nguỵ Vô Tiện và những lần phải chép phạt thay cho hắn). Mà Ôn Nhược Hàn thấy thiếu niên bắt đầu lẩm nhẩm Thanh Tâm quyết, liền ngay lập tức đem tính khí đâm sâu vào trong tầng lớp nộn thịt, đem Giang Trừng đang cố gắng thoát ra ngoài một lần nữa lôi vào vũng bùn nhục dục. Ôn Nhược Hàn đâm rút cực kì mạnh bạo, đem thiếu niên thao đến bắn hai ba lần, hắn mới đem tính khí va chạm thật sâu trong tiểu huyệt, sau đó liền bắn ra. Dịch nóng đánh vào điểm mẫn cảm, đem Giang Trừng đánh đến run lên, ngất đi. Ôn Nhược Hàn thở dốc, đến khi từ trong khoái cảm phục hồi lại, đã thấy người dưới thân ngất đi rồi. Hắn ngắm nhìn người dưới thân bằng con mắt đầy yêu thương, ôn nhu hôn lên trán thiếu niên, sau đó liền bế người lên đi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, hắn liền ôm người vào trong lòng, ngủ.
Sáng hôm sau...
Lúc Ôn Nhược Hàn tỉnh dậy, hắn thấy người trong lòng vẫn còn ngủ trong vòng tay của bản thân liền vô cùng vui sướng mà cúi đầu hôn thiếu niên. Chỉ là đến lúc môi hắn chạm lên trán thiếu niên, nụ cười trên môi hắn cứng đờ lại, lại không dám tin mà nhìn thiếu niên.
Hai tháng sau...
Xạ Nhật chi chinh bắt đầu, thế lực Ôn gia rất nhanh liền bị các tiên môn thế gia khác đánh bại. Ôn Triều bị Nguỵ Anh giữ lại tra tấn, ép hắn phải nói ra vị trí của Giang Trừng. Lúc hắn run rẩy trong đau đớn mà khai ra, sắc mặt Nguỵ Anh biến lạnh, Lam Vong Cơ trước nay luôn thủ hạ lưu tình lại không chút do dự một kiếm giết chết Ôn Triều. Lam Hi Thần vốn luôn ôn hoà lần đầu tiên, trước sự chứng kiến của con cháu thế gia khác, đỏ mắt mà thảm sát Ôn gia tu sĩ.
Lúc tất cả bọn họ giết chết được Ôn Nhược Hàn, liền điên cuồng mà tìm kiếm trong động phủ của hắn. Kim Quang Dao liền ngay lập tức giúp họ mở ra mật thất. Hắn từng được Giang Trừng giúp đỡ, luôn cầu nguyện cho người kia một đời bình an, chỉ là không ngờ người kia vậy mà vẫn luôn ở cách hắn một bức tường. Lúc bọn họ xông vào mật thất của Ôn Nhược Hàn, chỉ thấy chính giữa mật thất là một chiếc giường làm bằng bạch ngọc, mà nằm trên đó chính là Giang Trừng. Y nằm như đang ngủ, gương mặt bình thản còn vương nét cười, gò má hồng hào còn môi vẫn giữ sắc hồng tự nhiên. Chỉ có lồng ngực không dao động, cùng với cơ thể không nhiệt độ là thể hiện rõ tình trạng của y. Y tự cắn lưỡi tự sát, ngay vào buổi sáng tỉnh giấc trong vòng tay Ôn Nhược Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net