Hồi kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giang Trừng! GIANG TRỪNG!  có CHÓ....... "
.......
Uống rượu tiên sầu sầu thêm sầu
Ngẩn đầu vọng nguyệt nguyệt không thấu .
"Tên chết tiệt, ngươi đi đâu rồi? "
Tết đoan ngọ phải uống rượu hùng hoàn ,ăn bánh tro, đêm về ăn bữa cơm đoàn viên cuối ngày. Nhưng phía ngoài Liên Hoa Ổ hắn lại ngồi ngây ngốc trên cây mà uống rượu, hắn về rồi nhưng hắn lại đi rồi....hắn quay đầu rồi nhưng lại lướt qua ta...
"Thâm tình huynh đệ mười mấy năm ngươi lại không xem trọng bằng mấy kẻ họ Ôn vừa gặp? Ta và hắn 13 năm kẻ vấn linh người chiêu hồn thì tại sao ngươi lại đưa tay cho hắn? Ngụy Anh! Cái tên chó cắn nhà ngươi cả đời này ta cũng không cho ngươi sờ chó của ta. "
Khoé mắt cay cay, tay cầm bình rượu xiết chặc. Tâm tình thật quá không tốt. Nhớ kẻ không thể nhớ, tìm người không nên tìm...
Hắn sợ, hắn sợ thời gian cướp đi mọi thứ của hắn lần nữa, cướp đi cha mẹ, lấy mất người thân, rồi mang cả tri kỉ của hắn rời đi trong gang tất. Mà...hắn còn gì sao? Phải rồi, còn gì để sợ? Căn bản là hắn không còn gì để mất nữa.
/Giữ lại gương mặt người , khắc sâu vào trái tim ta
không ai có thể xoá nhoà, hình ảnh lần đầu gặp gỡ
dẫu cho tháng năm có làm phai mờ nhan sắc
mà người thì vẵn như xưa, vẫn thiếu niên đa tình.../
Hắn và người kia chuyện quá khứ hay hiện tại cũng chỉ như cái xác không hồn, lưu luyến, cố giữ lại cũng chỉ là một chút hồi ức cuồng dại .không muốn quên đi, không cần sự thật vì cái hắn cần chỉ là thấy bóng dáng người xưa. Nơi hắn từng đi qua, cây sáo hắn từng thổi, thanh kiếm hắn từng vứt bỏ,... Tất cả đều là hồi ức, là cố sự, là cố sự bị chìm trong giấc mộng thảm thương!

Hắn không hề ghen, không hề ghét Lam Vong Cơ!  Hắn chỉ ganh tị với y, tại sao ta có một ca ca lại còn thêm một Ngụy Vô Tiện? Còn hắn? Sư huynh không còn lại mất cả song kiệt.
"Chuyện của ta và người là một chuyện buồn,mà chẳng phải là một chuyện tình. Cứ mặc kệ ta cũng  thường chịu thiệt. Xem như ta dùng sinh mệnh này lần cuối cùng nâng đỡ chân ngươi. Dù sống cô độc trên chiếc ghế vàng nhưng cũng phải sống , ngắm nhìn từng đài sen Vân Mộng mà cha mẹ ngươi dày công chăm sóc. Tri kỷ của người, đã chết từ đây...tất cả, là do ta tự làm tự chịu..!"
NGỤY ANH!
"Ngươi cho ta một ngay vàng. Phải. Một ngai vàng cô độc. Tú sắc giang sơn tạc nên hình hài một vị quân vương cô độc, hỏi thử ta sẽ chọn ngai vàng hay chọn Ngụy Anh? "
/Chưa từng sống một cuộc đời lặng yên
Cũng từng chịu thất bại nhưng vẫn cố chấp như xưa
Cũng từng có một người lưu vong đứng trước mộ phần
Hắn nói hắn không tin vào thần
Nhưng hắn đã đợi chờ mười ba năm
Hắn đợi đến khi trời xanh hóa thành biển thẳm
Hắn đợi đến khi bốn mùa đổi thay
Hắn đến chết vẫn không hối cải
Chỉ giữ trong tay một ngọn trường minh đăng
Hắn say mê chơi đùa giữa khoảng không mịt mù
Hắn trắng tay, hắn hóa điên
Nước thành băng, gió lặng im
Tuyết đọng trên cây tùng, tuổi thọ cuối cùng đã tận
Hắn cuối cùng cũng không đợi được y
Y cuối cùng cũng không trở lại
Hắn nhìn thấy một đóa hoa bỉ ngạn
Hắn lại nói nó thật giống y
Ngụy Anh của ta ơi
Rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy?/
......
Uống rượu tiên sầu sầu thêm sầu
Ngẩn đầu vọng nguyệt nguyệt không thấu
Lệ tuôn kiếm sắc hoá ảo ảnh
Chớp mắt hoang viên người nơi đâu?
P/s: những phần /.../ là lúc Giang muội tự xướng!
Bài đầu là "Họa Tình", bài cuối là "Tướng quân của ta ơi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC