Lam Tâm ( sương mù trong tâm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giang Vãn Ngâm, linh hồn không chịu đi đầu thai mà đứng mãi bên bờ Hoàng Hà làm gì? "
"Thôi Phán Quan, cho ta chờ thêm chút nữa, ta phải đợi hắn, lúc sống ta không đợi được hắn nhưng có lẽ ta và hắn có thể cùng đi chung đường lần nữa. "
Lại thêm một kẻ ngu ngốc, con người có vạn đường đi đến chết vẫn có ngàn lối về. Hắn lưu luyến dương gian, hắn đọa yêu tu quỷ, hắn thăng tiên tu đạo, đọa địa ngục hay tán hồn,... Lúc sanh thời đã vô duyên vô phận đến nước này vẫn chấp mê bất ngộ. Hoa bỉ ngạn nở rồi lại tàn nhân sinh có biết bao kẻ như ngươi ngốc nghếch chờ đợi cũng chỉ là đợi một ngày đến chính mình là ai cũng không nhớ rõ, đến khi vì cái gì luyến tiếc không đi mới chịu an lành về cõi sa bà . Địa Tạng bồ tát một lòng cứu vớt chúng sinh nhưng ta lại thấy chúng sinh bất phối (không xứng)  ngài lại bảo chúng sinh vốn đã ngu ngốc nếu bản thân ngươi cũng ngốc thì lấy ai cứu vớt chúng đây? Làm người mang một kiếp ngắn ngủi nhưng cũng thật đẹp đẽ, họ có thể nhìn thấy mỹ cảnh, ngửi thấy hương thơm, cảm nhận được ái tình điên loạn,... Nhưng vậy thì sao? Còn sống thì còn chịu đau khổ, đến chết đi các ngươi vẫn không chịu buông tha cho chính mình?
Kẻ nằm mộng quá lâu khi tỉnh lại hãy còn quên mất cái nào thực hư, tám giọt lệ nấu nên canh Mạnh Bà ,tám nỗi khổ nhân sinh cũng chỉ muốn các ngươi quên đi tất thảy đau khổ hỷ nộ thế gian mà làm lại cuộc đời mới. Dù đau khổ thì các ngươi cũng nên biết cảm ơn vì chính mình vẫn đang được sống.
_____

Trăm năm sau thế sự đổi thay, hồng trần biến hóa, tất thảy đều không còn như lúc ban đầu nhưng kẻ kia vẫn đứng đó, một vong hồn đáng thương vẫn chờ đợi nhưng
"Ngươi là ai? "
"Ta không nhớ.. "
"Vậy ngươi đứng đây làm gì? "
"Ta chỉ biết bản thân phải đợi một người cùng đi nhưng lại không nhớ bản thân mình đang đợi ai nữa! "
Ngụy Anh của ta, ngươi rốt cuộc đi đâu rồi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC