1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa? Nó là gì? Một thứ long lanh dễ vỡ? Hay là thứ đưa người ta vào mộng cảnh? thứ làm xóa nhòa cơn đau? Mang lại nỗi buồn? Để lại thương nhớ? Đem lại niềm vui? Gợi lại kỉ niệm? Mưa là thứ khó hiểu nhất thế gian. Nó đem lại cho ta nhiều cảm giác kì lạ. Mưa thứ vừa đẹp lại vừa buồn. Mưa rơi! Nó có thể che đậy sự yếu đuối bên trong bằng những hạt nước long lanh và nó cũng khóc cùng ta khi ta đau khổ nhất. Người ta thường ví những hạt mưa là một con người. Mãnh liệt rơi xuống rồi lại vỡ tan trong tiết núi. Cho đến bây giờ chả có ai hiểu được nó...

*-*-*-*-*

Tại một quán coffe nhỏ ở góc phố. Cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn đang ngắm nhìn nhữnh hạt mưa kia rơi rồi lại vỡ qua tấm thủy tinh trong xuốt cùng với Một ly coffe đen và một quyển sách dày cộp. Đôi mắt bạc kia mang trên mình một nỗi buồn khó tả, cô dời mắt khỏi những hạt mưa và hướng đến quyển sách dày cộp kia. Bỗng một cậu trai tuấn tú đi đến ngồi đối diện cô, gương mặt mang nét lạnh lùng. Đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn vào cái người đang cặm cụi vào quyển sách kia mà lơ cậu.

Cái Người kia cảm thấy ai đó nhìn mình "đắm đuối" Thì ngước mặt lên liếc nhìn người kia lên tiếng

- mặt tôi dính gì à? - cô để quyển sách xuống vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu

- không! tôi chỉ đang thắc mắc là " Ai đó" Nói là mấy cái ngôn tình xước mước này chả có gì thú vị! Còn bình về những chi tiết không nên có nữa! Bây giờ lại cầm đọc đắm đuối! - cậu nói bằng vẻ lãnh đạm nhưng ẩn hiện trong đó là sự ranh mãnh.

- "ai đó" Là ai thế "dương thiếu gia"? - cô liếc anh một cái sắc sảo.

- là cái người mới lên tiếng ấy - cậu trả lời một cách thản nhiên nhưng đôi mày có nét không vừa ý.

- thế àk? Tôi không biết đấy - cô nhún vai rồi nói với vẻ đùa cợt

- ... - cậu dựa lưng ra sau hai tay gác lên gáy im lặng nhìn người kia, gương mặt có vẻ không hài lòng lắm.

- em nói mà không nghe - một cậu con trai khá giống với cô bưng một tách coffe ra bảo

. . .

Hai người kia lơ cậu con trai. Một người đọc sách, một người ngắm mưa

. . .

- bó tay luôn - cậu trai đó lắc đầu ngán ngẩm. Đặt tách coffe xuống rồi bắt ghế ngồi gần đó. Đưa đôi mắt xám ra ngoài nhìn những hạt mưa kia. Khẽ nhiết mép rồi lại tắt ngay! Từ đáy mắt ấy hiện lên sự kinh bỉ!

.       .        .

- không nói chuyện với cậu nữa. Tôi đi nộp bản thảo cho Xử Nữ đây! Em tiếp "Dương thiếu gia" nha Song Tử - sau một hồi im lặng. Cô lên tiếng nói, cầm theo một xấp giấy tờ và cuốn sách dày cộp kia đứng dậy.

" Nãy giờ chị có nói hả?" Đó là suy nghĩ của cậu con trai được gọi là Song Tử kia

*Đing*

Cô bước đi khỏi quán! Trời vẫn mưa. Cơ thể cô ướt đẫm. Ngước mặt lên bầu trời chứa hàng vạn hạt mưa kia, nó vô tình rơi lên khuôn mặt mĩ lệ của cô! Cô bất giác cười! Một nụ cười thực sự! Một nụ cười cô khát khao! Cô tự hỏi, tại sao từ lần đó cô lại thế. Nhớ lại khung cảnh lụi tàn...

. . .

Đỏ rực
...
Hoan tàn
...
Mưa
...
Máu
...
Nước mắt

. . .

Những dòng kí ức không hề lu mờ chảy trong đầu cô! Cô nhớ rõ nó như mới ngày hôm qua vậy! Trong vô thức những giọt nước mắt từ nơi khóe mi kia chảy ra. Ấm nóng nhưng rồi cũng lạnh lẽo đi chảy dài khuôn mặt vô cảm mà mang theo cái buồn của Trời mưa. Những hạt mưa đó vừa che đi sự yếu đuối của cô vừa làm lạnh đi những cảm súc ấy. Những hình ảnh kia dừng chạy. Trong đầu cô lại hiện lên một câu nói "cảm ơn cậu!" Đôi môi bất giác nhấp nháy theo. Cô Đứng đó cùng với những hạt mưa, những giọt nước mắt, những dòng kí ức kia và nụ cười, lời cảm ơn chân thành của cô. Nhắm hàng mi lại. Nhẹ nhàng cảm nhận sự lạnh lẽo của cơn mưa và những hoài niệm.

. . .

Ở trong quán! Cậu con trai tóc đen kia xòe bàn bàn tay chai sần do cự nhọc kia ra bảo giọng điệu max ngọt

- anh thua rồi! Đưa em 500 rup nhanh! - cậu cười ranh mãnh nói tiếp - em đã bảo là chị ấy không cười đâu! Không nghe em! Em cười không được sao huốn chi chị ấy! - giọng nói mang đầy mùi giễu cợt

- ô? - anh lơ đẹp câu nói của cậu! Hỏi một cách cộc lốc nhìn ra cửa khuôn mặt lạnh lùng, đặt lên bàn một tờ chi phiếu.

- . . . - mặt cậu đơ trong 3 giây rồi lại thở dài. Lười biếng đi lấy thứ anh cần. Đưa nó cho anh tiện tay cầm tờ chi phiếu kia rồi quay về làm việc.

*Đing*

Anh không nói gì. Bước ra ngoài. Bật ô lên đi về phía cô. Che đi những hạt mưa vô tâm kia. Nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, hiền diệu và ấm áp.

Cảm nhận được những hạt mưa ngừng rơi, cô tự nghĩ không lẽ trời tạnh mưa. Nhẹ nhàng mở mắt ra. Đập vào mắt cô là gương mặt tuấn tú mang vẻ lạnh lùng kia với đôi mắt ôn nhu và hiền diệu. Cô nhìn anh.

- lạnh không? - anh hỏi, giọng điệu ôn nhu và nhẹ nhàng khiến cô không khỏi giật mình nhưng rồi cũng lấy lại bình Tĩnh.

Dường như vẻ lạnh lùng của anh bị những hạt mưa dột rửa tất cả dờ chỉ còn nét ôn nhu mê người kia thôi. Cô lại vô thức đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn mà lạnh lẽo do mưa kia chạm vào gò má anh mà xoa.

- lạnh không? - cô hỏi ngược lại anh. Đôi mắt chứa bao cô đơn kia nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Tay cứ tiếp tục xoa xoa gò má anh.

- lạnh - anh trả lời. Đưa tay lên nắm bàn tay ấy đưa xuống. Xoay người cô đố diện mình. Tay xoa xoa cho bàn tay nhỏ nhắn kia ấm lên. Anh nhìn cô. Dùi vào tay cô cái ô, bàn tay tạm thời thả ra. Cởi chiếc áo khóac kia ra đặt lên đôi vai nhỏ đang gánh một nỗi buồn lớn kia. Cầm lại cái ô, anh đưa tay lên để vào một bên vai nhỏ khéo cô vào lòng.

- tôi đưa cậu về? - anh hỏi nhìn cô ôn nhu. Tay đặt trên vai nhẹ xoa xoa

- free nha - đôi mắt u buồn ban nãy được thay vào lớp mặt nạ vui vẻ lên tiếng tinh nghịch nháy mắt với anh.

- kiêm luôn đầu bếp - anh cười hiền lắc đầu rồi cùng cô đi đến chiếc xe đắt tiền màu xanh mà cô thích. Lên ga và chạy đi.

* * *

Tại Trung tâm của công ty T.T.B.Y, mưa rơi tầm tã. Một thân ảnh nhỏ nhìn vào trong vẻ lo lắng cứ thụt ra thụt vào trước cửa. Mái tóc đen nhánh đung đưa nhẹ làm vẻ dễ thương của cô được vẽ lên một cách tuyệt hảo.

- tiểu Dương nhanh đi - cô gái đó nhẹ nhành bảo. Đôi mắt ánh lên tia lo lắng

- rồi rồi tớ ra ngay - một cô gái điệu bộ khá vội bước ra. Mái tóc nâu ngắn bay nhẹ

- cậu đậu không? - cô gái kia gấp gáp hỏi. Gương mặt lo lắng khẽ níu tay áo cô gái kia.

- tớ... Đậu rồi! Cậu thì Sao? - Cô gái đó nói một cánh mừng rỡ nhảy cẩn lên rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh hỏi tiếp câu

- t-trượt rồi - cô gái đó nói giọng điệu buồn mang mác.

- t-tại sao - cô gái kia lo lắng hỏi tay nắm vai cô an ủi

- tớ nghe nói họ nhận lại người cũ - đôi mắt vàng kim Rủ xuống. Những giọt nước mắt rơi xuống. "Hức" Vang nhẹ lên

- ngoan! Ta về rồi mai đi xin vào khoa khác nha - Cô gái kia ôm cô vào lòng vỗ vai an ủi

- ư-ưm - cô gật đầu đồng ý, quẹt đi giọt lệ trên mi. Bật ô và tiến đến một quán coffe nhỏ gần đó.

Khi gần đến quán cô gái đó hỏi

- ai thế Dương - cô chỉ tay vào người con gái đang đứng ngước mặt lên trời với vẻ bị thương kia.

- cô ta hả! Nghe nói và "cây búp vàng" Của T.T.B.Y! Tên là Ma Kết nhỉ? Cô ta khá hướng nội chả nói chuyện với ai chỉ nói với cậu em trai của cô ta và nhị thiếu gia của T.T.B.Y thôi. - cô gái đó nói tay xoa xoa cằm.

- um - cô gái kia nghe xong thì gật gù đáp

Bỗng từ trong quán có một chàng trai bước ra, che ô cho cô gái tên Ma Kết kia, khoác áo cho cô, ôm cô ta vào lòng, cười với cô ta và đưa cô ta đi. Tất cả được thu vào tầm mắt của cô. Ôm ngực. Cảm giác đau này là sao. Anh ấy không phải là Thiên Yết sao? Tại sao? Nước mắt Cô lại rơi! Đau quá! Vứt chiếc ô xuống đất Cô vội chạy đi! "Ngư" Tiếng vọng của Dương theo sau lưng cô!

Vừa chạy vừa khóc! Những kí ức ấy ùa ùa về!
****
Hôm ấy! Cô và Mạc Bạch Dương đi xin việc trong T.T.B.Y, một nơi rất rộng lớn với đầy đủ thiết bị hiện đại. Mạc Bạch Dương rất thích thú và chạy khắp nơi. Sau một lúc cô đã lạc mất Mạc Bạch Dương. Lo lắng cô gọi dồn dập vào máy của Mạc Bạch D. Cuối cùng Mạc Bạch Dương cũng bắt máy, nhận được địa điểm. Cô tức tốc chạy đến tầng 5, khu mua sắm. Cánh cửa của thang máy vừa mở cô vội vã chạy vào vô tình đụng trúng một cậu con trai tuấn tú có mái tóc đen. Cô rối rít xin lỗi người đó, người đó không nói gì chỉ lắc đầu. Đứng trong khoản không chật hẹp như thế cô vụng về lấy chiếc máy mp-3 ra nghe nhạc để trấn an bản thân. Vô tình chiếc máy rơi xuống *cộp* vang lên đồng thời âm thanh trong máy phát ra làm mọi người xung quanh chú ý. Cô rối rít nhặt nói lên thì bỗng một bàn tay to và thô ráp nhặt lên đưa cho cô. Lại là mái tóc đen cùng đôi mắt xanh lam đượm buồn ấy! Cô hồi hộp nhận lấy chiếc máy.

- cảm ơn - cô lí nhí nói gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

- cô cũng nghe bài này ư? - cậu ta hỏi đưa đôi mắt lam kia nhìn cô với gương mặt lạnh lùng.

- U-um - cô lắp bắp trả lời - cậu... - chưa nói hết câu thì *tinh* vang lên, cửa tháng máy mở cậu ta vụt ra thật nhanh như đang sợ một điều gì đó!

"Cậu ấy giống quá!" Cô đi ra với dòng suy nghĩ đó! Cô lại đỏ mặt khi nhìn lại chiếc máy mp-3.

- - Mạc Bạch Dương từ đằng xa lên tiếng vẫy tay gọi cô.

Cô vội chạy lại chổ của Mạc Bạch Dương. Cả hai Đi lanh quanh một lát thì giờ phỏng vấn đã tới, chia nhau ra đi tìm nơi để phỏng vấn.

***

Cô chạy trong mưa, ướt đẩy cả người. Cô khó hiểu. Tại sao cô lại như thế? Cô chỉ biết là cô đau khi thấy anh ấy thân thiết với cô gái tên Ma Kết kia. Tại sao? Cô đau lắm! Nước mắt cô cứ chảy hòa vào những giọt! Cô tự hỏi có ai hiểu cảm giác bây giờ của cô. Đau đớn, bất lực. Cô chỉ biết khóc và khóc. Chả thay đổi được gì! Cô cứ như thế, vừa chạy vừa suy nghĩ mông lung cho tới khi ý thức cô mất dần! Cô ngất đi trong lòng cơn mưa.

. . .
Phía sau Mạc Bạch Dương cô chạy theo, trong lòng lo lắng khiến gương mặt thanh tú kia có phần nhăn lại. Cô cứ gọi tên của Ngọc Song Ngư đến khang cả họng. Một lúc sau cô thấy mình thân ảnh nhỏ bé nhưng chứa một nỗi đau vô vàng nằm trên mặt đường. Hối hả chạy lại, đỡ Ngọc Song Ngư dậy, cứ như thế mà cõng cô ta về. Cô không hề biết Ngọc Song Ngư đang nghĩ gì nhưng cô biết cô gái nhỏ này đang chống chọi với một nỗi đau rất lớn và không hề muốn ai biết. Cả hai thân ảnh mảnh mai nhưng mạnh mẽ kia ướt đẩm. "Thiên Yết" Vang lên khe khẻ từ đôi môi nhỏ ngắn kia. Cô nhìn Ngọc Song Ngư bằng đôi mắt đen chứa đầy tình thương. "Tình đầu là đơn phương à?" Thở dài trong đầu cô hiên lên một câu hỏi nửa đùa nửa thật. Cô biết Ngọc Song Ngư đang đơn phương. Cô hiểu mà! Cô cũng đã từng có một mối tình đơn phương! Nó đau lắm! Nhìn người mình thầm thương trộm nhớ đang hạnh phúc bên người khác chứ không phải mình. Lúc nào cũng phải tự nhủ, họ vui thì mình cũng vui. Cô hiểu và cô sẽ ủng hộ hết lòng cho chú cá nhỏ này. Cô cười nhẹ. Đưa cô bé này về.

Bầu trời hôm ấy mưa tầm tả!

₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫ ₫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong