Chương 17(18): Không Khoẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiễm Trầm gọt vỏ táo xong đưa sang cho Vân Thiển và nói: "Ngươi cầm ăn đi." 

Trong gã mắt hiện lên vô vàn ấm áp.

Vân Thiển không có lập tức cầm lấy quả táo, mà sửng sốt một hồi. Y thầm nghĩ, con người này mới quen biết mình mới có mấy ngày liền đối với mình tốt như vậy, nếu như liên luỵ đến gã thì phải làm sao đây.

Y lại từ chối gã: "Ta không đói."

Nhiễm Trầm như nhìn thấu suy nghĩ của y, hơi nhíu mày nhìn người nọ, khẽ thở dài: "Ta là y sư, đối đã với ai cũng tốt như nhau thôi. Thánh Quân hắn biết rất rõ, ngươi không cần quá lo lắng."

Vân Thiển lúc này mới cầm lấy quả táo, há miệng cắn một ngụm, ánh mắt y tràn ngập sự vui vẻ: "Cảm ơn." 

Y cười tươi, mãn nguyện tận hưởng khoảng thời gian bình yên này.

Ánh mắt của y bắt gặp được Thuỷ Sương Thạch đặt trên bàn, liền cảm thán: "Đây là cái gì? Sao lại trông đẹp như vậy?"

Nhiễm Trầm không hiểu tại sao Vân Thiển đối với mọi vật trên thế giới đều tràn đầy sự hiếu kỳ đến như vậy. Đến cả một thứ nhỏ bé cũng có thể làm cho y cao hứng và trở nên có sức sống hơn hẳn.

Khi Khuynh Nhan đưa Thuỷ Vụ Thạch cho Nhiễm Trầm vào ngày hôm qua, gã thật sự không có hứng thú gì với nó. Cho dù gã biết viên Thuỷ vụ Thạch này có bao nhiêu là trân quý. Khắp tứ hải bát hoang cũng chỉ có 4 viên, chúng hội tụ tinh hoa của mặt trời, mặt trăng, nước và bầu trời, có thể dùng để gia tăng linh lực.

Tuy nhiên, một kẻ có linh lực thâm hậu như Nhiễm Trầm sẽ không bao giờ để mắt tới một viên Thuỷ Vụ Thạch đơn thuần. Gã chưa bao giờ thích nhận ân huệ của bất kỳ ai, bất luận là có ân huệ mang ý tốt hay không.

Nhưng khi gã nhìn thấy Vân Thiển vì viên đá này mà trở nên vui vẻ, trong tâm không khỏi mừng thầm vì đã không từ chối ý tốt của Khuynh Nhan.

"Đây là Thuỷ Vụ Thạch, nếu ngươi thích nó, ta sẽ treo nó trong kho giúp ngươi." Nói xong, Nhiễm Trầm mang viên đá vào trong phòng kho.

Nhưng điều làm cho hắn kinh ngạc chính là, Thuỷ Vụ Thạch lại toả ra ánh sáng màu trắng như ngọc, căn phòng kho tối tăm trong nháy mắt trở nên sáng bừng.

"Vân Thiển, mau vào đây xem xem!" Gã kích động kêu lên, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui với Vân Thiển.

Vân Thiển không quên lại cắn thêm một miếng táo, nghe thấy tiếng gọi nên đi vào. Khi thấy không gian sáng chói như vậy, y nhíu mày có chút khó chịu, lấy tay che lại như thể bị ánh sáng mạnh mẽ kia làm cho đau mắt.

"Làm sao vậy?" Nhiễm Trầm lo lắng hỏi. "Chúng ta ra ngoài trước đi."

"Mắt ta khó chịu," Vân Thiển dụi dụi mắt, bóng đen trước mắt còn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhưng y sợ Nhiễm Trầm sẽ sinh khí, mới nói thêm: "Không sao không sao, chỉ là có chút chưa quen."

Y chớp mắt thật mạnh, cố gắng giải toả nửa phần khó chịu.

Nhưng Nhiễm Trầm lại không yên tâm, gã không nghĩ phản ứng kia của Vân Thiển chỉ là vì y không quen.

Lần trước khi bắt mạch cho Vân Thiển, gã đã rất ngạc nhiên khi thấy y bị nội thương nghiêm trọng. Nhưng kê thuốc chữa trị thế nào, y thuật Nhiễm Trầm dường như có cao siêu đến mấy, y chính là ở bước đường cùng rồi.

Gã nghiên cứu nhiều y thư như thế, vì lo cho vết thương trên người Vân Thiển mà gã không thể nhìn thấy. Khi nhắc tới các vấn đề liên quan đến y, Nhiễm Trầm không dám lơ là.

"Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, ta đi cất cái kia." Niềm vui mấy phút trước hoàn toàn tiêu tan, viên Thuỷ Vụ Thạch này, Nhiễm Trầm nhất định sẽ phá huỷ nó.

"Nhiễm Trầm..." Vân Thiển gọi một tiếng, trên lông mày lộ ra vẻ khó nói.

"Sao vậy?" Gã dừng lại bước chân, quay lại nhìn y, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cho dù ngươi có phát hiện ra điều gì về sức khoẻ của ta, cũng đừng nói cho hắn biết, có được không?" Vân Thiển nhìn sâu vào mắt Nhiễm Trầm, mong đợi có thể nhận được lời chắc chắn của gã.

Tuy Nhiễm Trầm nghe không hiểu, nhưng gã cũng không hỏi nữa mà chỉ đáp lại một chữ "Được."

Cho dù không có Vân Thiển nhờ vả, Nhiễm Trầm cũng không định nói cho Dạ Quân Ly. Gã sợ rằng nếu cơ thể Vân thiển có vấn đề gì và mất giá trị sử dụng, Dạ Quân Ly sẽ đối xử tệ với y.

Gã sẽ giữ im lặng vì Vân Thiển.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC