Chương 18(19): Chính Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bấy giờ, Kiến Tà đột ngột xông vào, bộ dáng có vẻ gấp gáp lắm.

"Kiến Tà, khẩn trương như vậy, Thánh quân xảy ra chuyện gì sao?"

Kiến Tà còn chưa kịp trả lời, Vân Thiển ở bên cạnh đã sốt ruột đứng dậy khỏi ghế. Nhiễm Trầm kinh ngạc nhìn hành động đột ngột của y.

Đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Nhiễm Trầm, Vân Thiển kiềm chế bản thân một chút rồi ngồi lại xuống ghế.

Chỉ nghe Kiến Tà giải thích: "Không phải Thánh Quân, là Khuynh Nhan thiếu gia bị thương rồi. Thánh Quân nhờ ngươi qua giúp hắn trị thương."

Vân Thiển là lần đầu tiên nghe đến cái tên Khuynh Nhan, thật lạ.

Ở Ma Giới, Dạ Quân Ly lại nhờ Nhiễm Trầm đến trị thương. Nhất định là một nhân vật quan trọng đi.

Nghĩ tới đây, khoé miệng y không nhịn được mà khẽ nhếch lên. Như vậy cũng tốt.

"Đúng rồi, Thánh Quân cũng dặn mang theo hắn tới!" Kiến Tà tiếp tục nói, ngẩng đầu lên liếc nhìn Vân Thiển.

Nhiễm Trầm không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, nên gã mang Vân Thiển đi theo Kiến Tà tới Dạ Thương Cung.

Khi bước vào, Khuynh Nhan đang nằm trên chiếc ghế tựa trong góc mà Dạ Quân Ly lấy tạm ra cho cậu.

Có lẽ chỉ có Khuynh Nhan mới biết rõ nhất, Dạ Quân Ly đã tốn nhiều công sức cho những hành động không cần thiết như vậy là vì hắn không muốn người khác nằm trên giường của mình.

Nếu như Khuynh Nhan biết được rằng Vân Thiển đã nằm lên đó hai lần liền kể từ khi bị bắt. Vết thương của cậu có thể sẽ trở nên trầm trọng hơn ngay lập tức.

Khuynh Nhan yếu ớt ngay lập tứ chú ý đến Vân Thiển đang đi theo sau Nhiễm Trầm. Y trông như ánh sao và vầng trăng sáng không tì vết, đôi mắt ngây thơ kia cũng ngập tràn minh quang...

Cậu ta bất luận thế nào cũng không thể nào tưởng tượng nổi rằng thủ phạm khiến Dạ Quân Ly rơi xuống vực sâu lại có một khuôn mặt vô hại như vậy...

Cảm nhận được ánh mắt của Khuynh Nhan, Vân Thiển càng cúi đầu thấp hơn nữa.

Khuynh Nhan thật xinh đẹp, đây là điều mà ai khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên cũng sẽ cảm thán như vậy.

Khuôn mặt anh tuấn như hoa đào, đôi mắt phượng đỏ càng mê người, mỗi một động tác đều tràn đầy phong tình.

"Nhiễm Trầm, chữa khỏi cho hắn đi!" Dạ Quân Ly trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Vân Thiển ngay từ lúc y vừa bước vào.

Khi Khuynh Nhan tới tìm kiếm điều trị, cậu vẫn luôn muốn gặp mặt Vân Thiển. Dạ Quân Ly không chịu nổi sự quấy rầy của cậu nữa nên mới miễn cưỡng đồng ý.

"Miệng ngươi dính cái gì?" Dạ Quân Ly đột nhiên hỏi, tiến lên một bước. Ánh mắt hắn dừng ở khoé miệng Vân Thiển.

"A?" Vân Thiển nghe thấy âm thanh. Sau một lúc ngây người mới nhận ra rằng Dạ Quân Ly đang hỏi mình, vì vậy y bừa bãi lau lau khoé miệng.

Thì ra là vụn táo...

Vân Thiển trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, hắn phát hiện Dạ Quân Ly đối với hắn sau khi xảy ra chuyện ở Hư Không Đàm, thái độ đối với hắn tựa hồ đã dịu đi, ngoại trừ vẫn là lãnh đạm cùng ác ý, hắn cũng không có làm hại y nữa.

Mặc dù Nhiễm Trầm đang bắt mạch cho Khuynh Nhan, nhưng tâm trí của gã đều hướng về Vân Thiển. Ngay khi Dạ Quân Ly đến gần Vân Thiển, dây thần kinh của Nhiễm Trầm trở nên căng cứng, lo lắng về tính khí không ổn định của Dạ Quân Ly.

Sự mẫn cảm của Khuynh Nhan để ý thấy một tia dịu dàng từ đôi mắt của Nhiễm Trầm, giống như thủy triều vậy.

Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười gượng gạo, trầm giọng nói: "Nhiễm Trầm, ta là có triệu chứng gì vậy?"

Nhiễm Trầm lúc này mới rút ra suy luận của mình, dừng lại một chút mới lớn tiếng nói: Khuynh Nhan, đừng náo nữa, ngươi không có bị thương."

Kết luận của Nhiễm Trầm đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của Dạ Quân Ly, hắn kéo người kia ra khỏi ghế tựa "Không có bệnh thì mau cút! Đừng có làm lãng phí thời gian!"

"Aiya!" Khuynh Nhan ngã xuống đất, đáng thương vỗ ngực kêu: "Ma Vương muốn giết người!"

"Ngươi là người à?" Dạ Quân Ly khinh thường nói.

"Mưu hại yêu mệnh! Cứu mạng a!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC