Chương 10: Cùng tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình đột phá lên Trúc Cơ của Trì Mục Dao tốn rất nhiều thời gian.

Hề Hoài nhớ khi hắn còn nhỏ đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ, nhưng có tài lực của Khanh Trạch Tông nâng đỡ, khi ấy hắn được cho rất nhiều thiên tài địa bảo mà người ta cầu còn không được. Trúc Cơ đan là loại tốt nhất, rất trân quý, còn có những loại đan dược bổ trợ khác, hắn ăn như ăn kẹo.

Khi Hề Hoài ngồi một mình bế quan trong động phủ để đột phá Trúc Cơ kỳ, bên ngoài động phủ còn có ba vị Thiên tôn Nguyên Anh kỳ hộ pháp cho hắn, cùng trông coi và quan sát tình hình dao động linh lực của Hề Hoài.

Hơn nữa bản thân Hề Hoài đã có sẵn có tư chất vô cùng tốt, là Hỏa hệ đơn linh căn, thậm chí còn mang Hỏa hệ do Thiên Linh Căn biến dị tạo thành.

Đột phá kỳ Trúc Cơ đối với Hề Hoài chỉ dễ như bỡn.

Nhưng Trì Mục Dao thì khác. Tư chất của y tầm thường không có gì đáng kể, nếu không dựa vào tâm pháp tu luyện đặc thù của Hợp Hoan Tông, e rằng y khó có thể tu luyện được đến Trúc Cơ kỳ, chỉ là đột phá sơ kỳ thôi mà y đã bị kẹt lại. Tuy Hề Hoài có thể giúp y tích lũy linh lực, nhưng đột phá để thăng lên Trúc Cơ thì hắn đành bó tay. Trì Mục Dao phải dựa vào sức mình để phá tan rào cản kiềm hãm tu vi của y, còn phải chiến thắng tâm ma nữa.

Hề Hoài cứ lo ngay ngáy, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh, người ta hay nói ngu si hưởng thái bình cơ mà, ngốc xít như Trì Mục Dao thì đào đâu ra tâm ma. Nếu mà có tâm ma thật thì chắc cũng là chuyện hắn tự nhiên "giúp đỡ" y song tu, làm Trì Mục Dao khóc hết nước mắt vậy thôi. Nghĩ vậy, Hề Hoài thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sâu trong tiềm thức của Trì Mục Dao nhận thấy mình đã sắp phá tan được rào cản kiềm hãm y, chỉ còn thiếu một chút nữa. Y liên tục hướng về phía tầng rào cản kia, muốn vượt qua nó, nhưng lại bị một lực đánh trả hất văng y ra ngoài.

Khi tỉnh lại, cơ thể của Trì Mục Dao đã bị trói chặt, tay chân đều đã bị xích sắt giam giữ. Vì y cử động nên xích sắt va vào nhau tạo thành tiếng, khiến người ở cách đó không xa nghe thấy, hắn lên giọng hỏi: "Tỉnh rồi sao?"

Là giọng nói của Hề Hoài, nhưng giọng điệu của hắn rất xa cách, mang theo hơi lạnh thấu xương. Trì Mục Dao mơ màng nhìn về phía phát ra giọng nói của hắn, thấy nửa người của Hề Hoài chìm trong bóng tối, lưng dựa vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, hắn dùng tay bịt mũi lại, giống như cảm thấy ghê tởm trước mùi hôi thối bốc ra từ người Trì Mục Dao.

Hề Hoài thấp giọng hỏi y: "Mới chặt có hai ngón tay thôi mà ngươi đã không chịu nổi rồi à?"

Nghe được câu này, cả người Trì Mục Dao run lẩy bẩy. Hề Hoài cũng chẳng cần câu trả lời của y, đứng dậy rồi đi, y chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn khi đứng thẳng sừng sững như một ngọn núi, không bao giờ có thể thấy được một mặt khác nữa. Bị xích sắt khóa chặt, Trì Mục Dao không thể đi đâu, trải qua từng ngày bị giam cầm.

Không biết đã qua bao lâu, Hề Hoài lại bước chân đến ngục giam này, hắn ném một cái đầu người vào chỗ Trì Mục Dao đang ngồi, nói với y: "Không biết đây là sư phụ hay là sư muội ngươi nhỉ? Ta không rõ lắm, ngươi thử nhìn xem có nhận ra là ai không?"

Đập vào mắt y là một cái đầu người vẫn còn đang rỉ máu, Trì Mục Dao sợ đến mức hồn bay phách lạc. Trước giờ y chưa gặp người chết bao giờ, càng đừng nói đến một cái đầu người còn đang túa máu, nhất là người này còn là đồng môn của y.

Trì Mục Dao sợ hãi la hét thất thanh, cố sức lùi về sau, y muốn trốn chạy, nhưng xích   sắt ràng buộc khiến y không thể chạy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái đầu người lăn lông lốc, lăn đến bên chân mình, thấm ra một vết máu đỏ tươi như hoa hồng nở rộ trên ống quần y.

"Lão già Dược Ông đã phát điên rồi, không ngờ ngươi vẫn có thể giữ vững tâm trí." Hề Hoài đứng trước lồng sắt, một tay của hắn còn đang vuốt ve một chuỗi dây xích bạc. Trì Mục Dao giật mình, có lẽ vật hắn đang cầm trong tay chính là di vật của một vị sư tỷ, sư muội đồng môn nào đó của y.

"Ngươi buông tha cho ta đi..." Trì Mục Dao khóc lóc cầu xin Hề Hoài.

"Vậy trong vòng bảy năm kia, đã lần nào ngươi tha cho ta chưa?"

"Không phải vậy... ban đầu ta cũng không muốn chạm vào ngươi, cũng chưa từng kéo dài đến bảy năm... Ta... Ta không phải là hắn, ta..."

"Ngươi mất trí rồi sao?" Hề Hoại cười khẩy.

Không phải vậy.

Y chưa từng làm chuyện như vậy với Hề Hoài.

"Trì Mục Dao, ta chỉ không có hứng thú với nam nhân thôi, nhưng nhờ có ngươi mà hiện tại chỉ cần nhìn thấy nam nhân là ta đã cảm thấy ghê tởm." Hề Hoài đi về phía Trì Mục Dao, rồi ngồi xổm xuống trước mặt y. Bởi vì Hề Hoài tới gần, cơ thể Trì Mục Dao tự khắc phát run, đây là phản xạ tự nhiên đã ăn vào trong máu của cơ thể này.

Đoạn hắn nói tiếp: "Mấy nữ đệ tử của môn phái ngươi dùng tốt lắm, nhưng yếu ớt quá, mỗi người chỉ có thể dùng được mấy tháng, ả kia là người vừa mới chết đó. Còn có một người vừa bị bắt đến, nếu ta chậm rãi dùng nàng, ngươi đoán xem nàng có thể chịu được mấy ngày?"

"Ngươi..." Trì Mục Dao mở trừng mắt, không dám tin vào những điều tai nghe mắt thấy.

À... y nhớ rồi, tâm pháp của Hợp Hoan Tông có thể tiêu trừ đi Hủy Long Diễm đang thiêu đốt trong cơ thể Hề Hoài. Hề Hoài cũng đã nói với y, sau khi thoát khỏi nơi giam cầm sẽ đến tìm y, sợ rằng đây mới là mục đích chính của hắn.

Việc hút đi Hủy Long Diễm có thể giúp Hề Hoài giảm đi bớt nỗi thống khổ, giằng xé mà hắn phải chịu đựng suốt bao năm, nhưng đó cũng chính là nguyên nhân khiến những nữ tu của Hợp Hoan Tông lần lượt thiệt mạng. 

Vậy thì sao? Hề Hoài vốn đâu quan tâm đến sống chết của họ?

Thấy được vẻ mặt sợ hãi đến chết lặng của Trì Mục Dao, Hề Hoài sung sướng, điệu cười của hắn chất chứa sự vui mừng, thỏa mãn đến điên cuồng. Hắn cười to, đứng dậy xoay người rời đi.

Trì Mục Dao suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, sự cầm tù này khiến y sống không bằng chết. Với y, điều nuối tiếc nhất lúc này là không thể sử dụng được công pháp, kinh mạch tắc nghẽn khiến y chẳng thể nào tự đoạn tâm mạch được.

Ngay cả chuyện như cắn lưỡi tự sát trong truyền thuyết cũng là chuyện quá xa vời, viển vông, không thể giúp y chết được. Trừ khi y may mắn cắn trúng ngay vị trí khiến máu chảy không ngừng, hoặc là có thể cắn vỡ mạch máu, khiến máu chảy ngược vào khí quản làm cho y ngạt thở thì may ra mới có thể giải thoát. Nhưng để làm được chuyện này thì quá khó.

Trong những ngày bị cầm tù, Trì Mục Dao chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, vô tri vô giác, sống không bằng chết.

Không biết đã trải qua bao nhiêu ngày tháng, trong nhà giam bỗng có một đoàn người xuất hiện, phá tan cấm chế của Hề Hoài để đưa y chạy thoát. Ngay lúc giải cứu y, những người này còn bàn tán với nhau rằng: "Chỗ này duy chỉ nhốt một người, đáng thương quá, hẳn là y bị tên đại ma   đầu kia cầm tù đã lâu."

"Tuy rằng y còn sống, nhưng không biết có trở thành tên ngốc điên điên khùng khùng không nữa."

Thì ra là danh môn chính phái tiến công đánh vào Khanh Trạch Tông.

Quần áo của Trì Mục Dao đã rách nát tả tơi, đầu bù tóc rối, trên người y bẩn đến nỗi chẳng nhìn ra hình dạng thế nào nữa. Y ngẩng đầu nhìn những người vừa cứu mình, thấp giọng nói lời cảm ơn. Nhưng khi đứng dậy y mới biết mình đi còn không vững, cứ khập khễnh xiêu vẹo, chân nam đá chân chiêu, chẳng ai muốn giúp đỡ Trì Mục Dao cả, vì nom y bẩn thỉu quá, người ta chê y hôi thối.

Vậy nên Trì Mục Dao tự mình vịn lên song sắt để lết ra ngoài, trùng hợp thế nào lại đến đúng chỗ đang xảy ra đại chiến.

Y nhìn thấy Hề Hoài đứng giữa một vòng vây. Đây cũng là lần đầu tiên Trì Mục Dao nhìn rõ dáng vẻ của Hề Hoài, thân hình hắn cao lớn, không quá vạm vỡ, nhưng lại rất thon dài, cân đối. Hề Hoài cao hơn rất nhiều so với đám người đang dùng trận phát vây khốn hắn. Tạo hóa còn cho Hề Hoài một mái tóc dài đen như mực và một cái sừng rồng màu đỏ sậm trên trán.

Ngũ quan của Hề Hoài khiến người ta càng nhìncàng thấy đẹp, một đôi mày kiếm nhô cao chếch về phía tóc mai, cùng với đó làđôi mắt như chim ưng sắc bén, hung tàn, lúc này đây bởi vì đang phát cuồng mà dầnbiến thành màu đỏ đậm, tàn bạo quét mắt liếc nhìn đám người đang nhốn nháo đòivây bắt hắn. Mũi của Hề Hoài vừa cao vừa thẳng, đôi môi không quá dày, cũngkhông quá mỏng. Đường xương hàm có đường nét góc cạnh, khóe môi hơi câu lênmang cho người ta cảm giác ác liệt.

Hề Hoài khoác một cái áo choàng gấm màu đen, dưới áo choàng là một chiếc áo lụa mỏng màu đỏ sậm, y phục trên người hắn theo sự xao động của linh lực mà tung bay phấp phới, tạo ra âm thanh phần phật xé gió.

Do phát cuồng, hắn không phân biệt được địch ta, chỉ biết chém giết đỏ cả mắt, hễ thấy ai tới gần là giết người ấy. Trong cổ họng Hề Hoài còn phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.

Trận pháp đang vây hắn ở giữa rất kín kẽ, huyền diệu, song Hề Hoài cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới, cậy mạnh mà đánh tan nó, tu sĩ cả một vùng bị đánh văng ra.

Đám tu sĩ ai nấy đều nhếch nhác, thảm hại, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện thân mình đã bị giữ chặt không thể cựa quậy. Trong số đó, Trì Mục Dao cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Tiếp theo, y trơ mắt nhìn Hề Hoài đi về phía mình, sau đó vươn tay bóp chặt lấy cổ y. Cả người Trì Mục Dao bị Hề Hoài bóp cổ giơ lên như nắm một con nhái. Bàn tay của hắn rất nóng, trên tay vẫn đang bốc lên lửa của Hủy Long làm làn da của y bị thiêu đốt đến bỏng rộp. Bàn tay đang bóp cổ   y của Hề Hoài tăng thêm sức, khiến Trì Mục Dao tưởng như không thể hô hấp được nữa.

Thân hình của hắn vốn rất cao lớn, cao hơn rất nhiều so với Trì Mục Dao. Cho nên sau khi y bị Hề Hoài túm lên, hai chân chới với trên không chẳng tài nào chạm đất, y chỉ còn cách giãy dụa một cách vô vọng và phí sức.

Lúc này, có người từ xa bắn lén một mũi tên, mũi tên xé gió đến từ phía sau lưng Hề Hoài, găm thẳng vào ngực hắn. Trì Mục Dao hẵng còn đang vùng vẫy bị máu của Hề Hoài bắn lên, khiến cả người y toàn là máu. Chỉ trong thoáng chốc, Trì Mục Dao mở trừng mắt, ngơ ngác nhìn máu trào ra từ khóe miệng Hề Hoài.

Hắn buông y ra xoay người nhìn về phía mũi tên vừa bắn đến.

Trì Mục Dao chật vật rơi xuống đất, y thấy Hề Hoài đang trong cơn điên cuồng chẳng phân biệt được phương hướng, đến cả người vừa bắn mình là ai hắn cũng không tìm thấy, việc duy nhất Hề Hoài có thể làm là phóng hỏa khắp nơi.

Thế rồi Trì Mục Dao lại nghe thấy tiếng vù vù của mũi tên phá thủng tầng không bắn thẳng đến. Trong nháy mắt, y đứng phắt dậy, chắn trước người Hề Hoài.

Những tu sĩ vây xung quanh nhìn chòng chọc y đầy khó hiểu, có người căm hận chất vấn y: "Ngươi đang làm gì vậy? Không phải chính hắn ta là người đã tra tấn ngươi bấy lâu nay ư?"

"Nếu là ta... là ta làm...sai..." Lúc Trì Mục Dao lên tiếng đáp lời người nọ, y còn thấy trên ngực mình, ở ngay trái tim có một mũi tên xuyên thủng qua, máu chảy ra ồ ạt "Thì ta... là ta đúng người đúng tội..., người nên chết phải là ta."

Nếu thực sự y là người đã tra tấn Hề Hoài suốt bảy năm qua, vậy thì quả thật y chết là đáng lắm, vì chính y mới là người đẩy Hề Hoài vào con đường cuồng loạn, biến hắn thành quái vật mất nhân tính trong mắt người đời.

Thật ra bản tính của Hề Hoài rất đơn thuần, nếu không trải qua nhiều chuyện dằn vặt hắn như vậy, có lẽ hắn sẽ không biến thành dáng vẻ thế này.

Lỗi không phải tại Hề Hoài.

Mà là ở chỗ hai người họ đã gặp nhau.

Đáng ra không nên có lần gặp gỡ ấy mới phải.

Đáng ra không nên trải qua những ngày tháng như thế.

Y nằm trên mặt đất, nhìn thấy đôi mắt Hề Hoài đã trở về dáng vẻ vốn có, nhưng hắn không đến bên cạnh y, chỉ nghiêng đầu nhìn y đầy khó hiểu.

Trì Mục Dao chạm mắt với Hề Hoài, nhoẻn miệng cười, y cười đến nỗi cả lồng ngực dâng lên cơn đau quặn thắt.

Đây là lần đầu tiên y được nhìn rõ hình dáng của Hề Hoài, y không ngờ được rằng lần đầu tiên ánh mắt của hai người chạm vào nhau thế mà lại ở trong tình cảnh thê thảm như vậy.

Hề Hoài....

Suất diễn của ta đến đây là xong rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành....

Chúng ta nên giống như lời người nói lúc trước, đường ai nấy đi....

Ta sẽ dốc hết tâm sức mình để không thương tổn đến ngươi, để trong ký ức của ngươi không có những vết tích của sự giày vò, thống khổ, vì ta không muốn trở thành tâm ma của ngươi....

Thế nhưng con đường sau này ngươi đi, ta không có cách nào giúp được, việc ta có thể làm chỉ có chút chuyện như vậy thôi...

*

Đột phá Trúc Cơ kỳ chẳng phải là một chuyện suôn sẻ đối với Trì Mục Dao, từ khi y bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đã có thể thấy nó gian nan nhường nào.

Nằm ở trên giường đá, Hề Hoài rất hoảng sợ, hắn vội vã muốn đứng lên, tiếc rằng cơ thể bị trói buộc nên không thể làm gì khác được. Hắn vẫn luôn chú ý đến Trì Mục Dao đang tiếp tục quá trình nhập định, không dám làm phiền y, chỉ đành sốt ruột chờ tiếp. Hề Hoài căng thẳng đến nỗi gân xanh nổi cả lên.

Trải qua hai canh giờ sau, Trì Mục Dao mới thu công dừng lại, hoạt động gân cốt trong cơ thể.

"Ngươi sao rồi?" Hề Hoài nóng vội hỏi y.

"Ừm, coi như là đã bước một chân vào Trúc Cơ, nhưng ta còn chưa độ kiếp."

"Ở chỗ này không độ kiếp được đâu, đợi chừng nào ngươi ra khỏi huyệt động lôi kiếp mới giáng xuống. Ngươi đừng sợ nhé, khi nào ngươi mở cấm chế ra, ta có thể hộ pháp cho ngươi."

Trì Mục Dao phất tay áo đứng dậy, lấy rượu Đào Thanh từ trong vòng xích trữ vật của mình ra, y mở nắp đậy ra uống một ngụm, sau đó say sưa thích chí mà "hà" thở hắt ra một hơi.

Hành động này của y khiến Hề Hoài bật cười khúc khích, hắn vội thúc giục y: "Ngươi mau phá vỡ cấm chế này ra đi, để ta còn vận công giúp ngươi ổn định lại tu vi nữa.

Trì Mục Dao như chẳng nghe thấy lời của hắn, y cầm rượu Đào Thanh đi đến bên người Hề Hoài.

Có lẽ vì Trì Mục Dao quá trầm lặng nên Hề Hoài đã dần nhận ra thái độ của y không đúng lắm. Đột nhiên y cúi người xuống, dùng đôi môi của mình lấp kín môi của Hề Hoài.

Hề Hoài lắp bắp kinh hãi, thế rồi hắn nhận ra Trì Mục Dao đang muốn độ rượu cho mình. Dù rằng được y chủ động hôn rất mê hoặc lòng người, nhưng Hề Hoài quyết nghiêng đầu tránh đi cám dỗ, tuyệt không mở miệng.

Trì Mục Dao chỉ đành nuốt rượu xuống, y khẽ nói: "Định."

Sau một chữ này, cả người Hề Hoài bỗng nhiên cứng đờ,   không thể động đậy, cũng không nói được thành lời.

Đây là công pháp của Hợp Hoan Tông, giúp đệ tử của phái có thể khống chế lô đỉnh của mình, dùng để định thân.

Cách khống chế thế này chỉ có thể kiểm soát được đối phương trong vòng một khắc, qua một khắc sau sẽ mất đi hiệu lực, nhưng chỉ vậy thôi là đã đủ xài rồi. Vì thật ra mục đích thật sự của cái cách chế ngự lô đỉnh này là để phòng khi đang tu luyện, nếu bị lô đỉnh phát hiện ra thân phận đệ tử của Hợp Hoan Tông, thì công pháp này sẽ được dùng vào việc tranh thủ thời gian  bọn họ sủi mất tăm mất tích.

Ở trong bóng tối, Trì Mục Dao lên tiếng giải thích với hắn: "Lúc đầu ta cũng không muốn dùng tới cách này đâu, vì dùng nó cứ như ra lệnh với sủng vật vậy. Nhưng ta chẳng còn cách nào khác nữa."

"Hề Hoài, ta đã hôn ngươi rồi, cho nên sau khi ta rời đi ngươi đừng giận nhé?"

"Tư chất của ta quá kém, ta ở lại bên cạnh ngươi cũng là đang lãng phí những bảo vật trân quý. Những lúc ngươi phát cuồng, ta không những chẳng thể bảo vệ nổi chính bản thân mình, mà còn rước thêm phiền phức cho ngươi nữa. Mấy bảo vậy này ngươi nên giữ lại để thưởng cho những tu sĩ ở Khanh Trạch Tông có tư chất xuất sắc. Như thế thì lúc đám danh môn chính phái đến tấn công Khanh Trạch Tông, các ngươi cũng có thể đánh một trận ngang tay ngang sức."

"Hơn nữa nếu mang ta trở về, ngươi nhất định sẽ bị người khác dòm ngó. Chuyện làm lô đỉnh của đệ tử Hợp Hoan Tông cũng là chuyện mất mặt. Sau khi ta đi, ta sẽ giữ kín như bưng, không nói với ai, ngươi cũng không động gì đến chuyện này nữa, thì sẽ không có ai biết cả. À, tất nhiên là   ngươi còn phải khiến cho lão Dược Ông kia ngậm miệng lại nữa."

"Ta không muốn phải hút đi Hủy Long Diễm trong cơ thể ngươi, Hề Hoài, hay là ngươi thảo luận những phương pháp khác với phụ   thân ngươi, thà rằng giải trừ linh khế đi... Bằng không ta cứ luôn cảm thấy, chuyện song tu giữa chúng ta chỉ dựa trên lợi ích đôi bên, ta không thích thế."

"Ta biết hiện giờ ngươi đang có chút cảm giác rung động với ta, nhưng đó là bởi vì trong ba năm nay ta là người ngươi trông cậy, gửi gắm. Đợi lúc ngươi thoát khỏi đây, loại rung động này sẽ tan biến. Khi ngươi nhìn thấy một cô nương nhỏ tuổi xinh xắn, sẽ cảm thấy các nàng tốt đẹp hơn ta nhiều. Ngươi là một tên lưu manh nhỏ, tuổi cũng còn nhỏ, chưa xác định được cảm xúc của mình, đang lầm tưởng tình cảm yêu mến, dựa dẫm này là thích thôi. Cần gì phải dây dưa với một người lớn tuổi như ta."

"Được rồi, ta phải đi đây."

Trong huyệt động tối đen như mực, Trì Mục Dao mãi không thể nhìn thấy được, đôi mắt của Hề Hoài cố sức mở bừng ra trong đêm đen, đôi mắt đục ngầu, trong ánh mắt chất chứa sự tan vỡ, như thể tất thảy trước mắt hắn đều đã sụp đổ. Trì Mục Dao không biết tình hình của Hề Hoài, y bóp miệng hắn, nâng cốc đút rượu cho Hề Hoài, khiến Hề Hoài chếnh choáng trong men say chìm vào giấc ngủ.

Y nhìn bóng dáng của Hề Hoài, thở hắt ra một hơi, sau đó quay người phá vỡ cấm chế.

Xiềng xích trói buộc Hề Hoài bao năm qua lập tức bung ra, trong huyệt động cũng xuất hiện một trận pháp truyền tống nhỏ, hiển nhiên đây là đường để thoát ra ngoài.

Không ngờ lời của lão già kia là thật, không lừa bịp bọn họ.

Trì Mục Dao xoay người lại, y cúi xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt Hề Hoài rất lâu, diện mạo và dáng dấp thế này quả thực giống người xuất hiện trong tâm ma trong khi đột phá Trúc Cơ kỳ của y như đúc, không sai một li nào cả.

Chỉ là gương mặt lúc ngủ say của Hề Hoài có nét dịu dàng hơn, thậm chí y còn thấy hơi đáng yêu.

"Chúc ngươi theo đuổi được nữ phụ nhé." Trì Mục Dao khẽ nói.

================================================

Lời của Editor: Trời ơi một ngày 3 chương cái lưng tui muốn gãy luôn, chương này gần 4000 chữ. Về lịch cập nhật truyện thì tui không nói trước được, vì có nhiều tuần tui bận liên tục á. Nhưng tui sẽ cố một tuần 1-2 chương, còn bữa nào vui vui thì 3 chương như vầy nhe. =)) Thường thì tui sẽ dịch và đăng vào thứ bảy chủ nhật. Đôi lời vậy thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net