Chương 11: Giữa chúng sinh tìm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khanh Trạch Tông tọa lạc trong rừng sương mù Vân Quyển nằm ở Vân Ngoại Thiên.

Trong khắp giới Tu Chân, chỉ có Vân Ngoại Thiên là nơi có nguồn linh khí nồng đậm nhất, trong đó phải kể đến rừng sương mù Vân Quyển - một vùng đất trù phú, dồi dào linh khí bậc nhất. Đúng như tên gọi của mình, linh khí nơi đây dồi dào đến mức có thể ngưng tụ lại thành một màn sương, như tấm lụa đào phủ lên khu rừng, khiến nó chìm vào trong sương mù dày đặc.

Từng rặng núi ở Vân Ngoại Thiên cao ngút ngàn, trùng trùng điệp điệp, trải dài ngàn dặm mãi mà không thấy điểm dừng. Sương mù vấn vít phủ kín nơi vực sâu thăm thẳm. Vậy nên người ta chẳng thể ước lượng được núi nơi đây cao bao nhiêu, hay đoán được đáy vực sâu chừng nào.

Chỉ biết ẩn mình sâu trong làn sương mù ấy là những cây cổ thụ cao vút che rợp trời, nhưng đến cả những tán cây cao vời vợi ấy cũng chẳng thể nào che đi được cảnh sắc cỏ xanh hoa thắm đưa nhẹ trước gió, oanh yến hót ca của nơi này

Động phủ của Hề Hoài nằm ở nơi tĩnh mịch, vắng vẻ nhất Khanh Trach Tông. Đó là một tòa núi cao trơ trọi được linh khí nâng đỡ treo lơ lửng trên tầng không, như thể nó vừa bị nhổ ra từ trên mặt đất rồi bị treo lên vậy. Cả ngọn núi chỉ có những bậc thang dài không có chỗ dựa nối với đỉnh núi khác.

Mà tòa núi cao đơn độc này cũng có phong cảnh rất riêng, rất độc đáo, dọc theo hẻm núi có một thác nước cao, dòng thác cuồn cuộn không ngừng chảy xuống phía dưới. Vùng lân cận thác nước đều có ánh cầu vồng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Nếu đi lên bậc thang thêm một đoạn nữa, có thể thấy *mái lầu khắc hoa cầu kì tinh xảo, màu tường sơn son ánh lên sắc đỏ nổi bật, bắt mắt.

*Nguyên gốc là 透空的山花: nghĩa là cái hình tam giác chính diện trên mái được chạm trổ và khắc hoa. Đơn giản thì nó như vậy:

Một cái tường viện nhìn có vẻ huy hoàng, nhưng bên trong nó lại chẳng khác nào tù ngục.

Cả đỉnh núi như khoác lên mình bộ cánh lạnh lùng, vô cảm, xung quanh vắng lặng, ngay cả cửa viện cũng hiện ra vẻ lạnh lẽo đến rợn người. Bởi mỗi góc bên trong sân viện cũng đều được bố trí trận pháp rất mạnh để đề phòng khi Hề Hoài phát cuồng. Khi ấy trận pháp sẽ được kích hoạt, khiến hắn không thể thoát ra ngoài, lửa cũng không bị lan ra nơi khác.

Đôi mày của Hề Hoài nhíu chặt lại, dường như hắn đang cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn mê, đến khi mở choàng mắt tỉnh dậy đã thấy trần nhà khắc hoa văn quen thuộc trong động phủ của mình. Hắn còn nghe được tiếng Tùng Vị Việt chửi mắng ầm ĩ văng vẳng bên tai: "Lão già Dược Ông đó muốn chết hả! Thế mà lão ta dám nhốt Thiếu tông chủ suốt ba năm trời!?"

"Tin tức chúng ta điều tra được xác thực là vậy, vị trí của cái huyệt động đó nằm trên địa bàn của lão."

"Rồi sẽ có lúc ta đốt trụi Dược Tông Phủ của lão cho mà xem!" Tùng Vị Việt tức giận đến mức nghiến răng ken két, rút cả Tịch Chiếu vốn là pháp khí bản mạng của hắn ra, xồng xốc xông ra ngoài định bụng đi sống mái một phen.

Đột nhiên người nói chuyện từ nãy đến giờ với hắn vui sướng reo lên: "Thiếu tông chủ tỉnh rồi!"

Lúc này Tùng Vị Việt mới dừng bước, trong chớp mắt đã xoay người vọt đến bên cạnh Hề Hoài, quan tâm thắm thiết hỏi hắn: "Thiếu tông chủ, ngươi thấy sao rồi? Có phải ngươi bị trúng độc không? Sao mấy tên lang băm chết dẫm kia lại bảo ngươi chỉ là say rượu thôi?"

Hề Hoài hoạt động gân cốt, nheo mắt nhìn thẳng vào Tùng Vị Việt. Mắt của hắn quen nhìn ở trong bóng tối đã lâu, đột nhiên gặp ánh sáng thì thấy hơi cộm mắt, không thoải mái cho lắm.

Nhưng trước sau như một, bây giờ hắn chỉ quan tâm một vấn đề duy nhất: "A Cửu đâu?"

"A Tửu nào?" Tùng Vị Việt lơ tơ mơ,"Ngươi còn muốn uống rượu nữa à? Thế là ngươi say thật hả? Còn A Tửu cái gì..."

Thấy Tùng Vị Việt ngu ngơ ngù ngờ như vịt nghe sấm, Hề Hoài đẩy hắn sang một bên rồi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi bỗng nghiệm giọng lạnh lùng hỏi: "Ta về đây kiểu gì?"

"Chúng ta đã tìm kiếm ngươi rất lâu mà vẫn chẳng thấy tung tích gì. Tự dưng hôm nay lại cảm ứng được vị trí linh lực của ngươi, nên mới đi lục soát khu vực kia, kết quả là thấy ngươi nằm trong một cái huyệt động, vậy nên mới cứu được ngươi về."

"Thế một người nữa ở trong huyệt động đâu?"

"Làm gì có ai nữa, nhưng mà còn có một tấm truyền âm phù đây nè."

"Vậy truyền âm phù đâu rồi?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Tùng Vị Việt bày tỏ mình rất ảo não: "Ta tìm thấy một tấm phù truyền âm, nhưng lúc ấy ta lại nghĩ rằng đó là của tên khốn giam cầm ngươi để lại nên nghe luôn. Ai mà ngờ đấy lại là loại truyền âm phù cấp thấp kém chất lượng nhất, vừa nghe được một lần thì nó đã biến thành tro tàn bay đi rồi."

"Vậy y đã nói gì!?" Suýt nữa thì Hề Hoài bị chọc giận đến mức đột tử, sao tên ngốc Tùng Vị Việt này chẳng nói trúng trọng điểm tí nào thế?

"Thì gã đó nói là mượn pháp y với mấy pháp khí phòng ngự của ngươi đi độ kiếp tí, xong gã còn bảo là đã để lại của cải tích góp cả đời của mình để bồi thường cho ngươi nữa, hết rồi đó. Đây này, tiền tài tích lũy cả đời của người ta đấy, ta mang về rồi đây."

Hề Hoài loạng choạng đứng phắt dậy, vội bước nhanh đến bên bàn nhỏ xem những thứ A Cửu để lại cho mình.

Vỏn vẹn chỉ có hơn trăm khối linh thạch, mấy loại pháp khí cấp thấp và mấy hạt ngọc, chắc đây là hạt ngọc được đính trên xích Bạch Điệp Đào Hoa bị hắn dựt xuống lúc trước.

Ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.

Tùng Vị Việt sáp lại xem, chống nạnh bình luận:"Linh thạch có chút éc như này còn chả đủ mua một cái ống tay áo của pháp y nữa chớ."

Trước mặt tu sĩ của Khanh Trạch Tông bọn họ thì bấy nhiêu đây mà gọi là tích góp cả đời gì chứ, đây là keo kiệt muốn chết.

"Tên ngốc này, chút đạo hạnh cỏn con kia của y mà cũng đòi tự đi độ kiếp, không bị đánh thành tro đã là may rồi!" Hề Hoài giận đến mức muốn tăng xông, hắn bật dậy, cho dù cơ thể còn chưa khỏe lại đã vội vã sải bước muốn đi ra ngoài: "Đi Hợp Hoan Tông!"

"Ủa, đi, đi Hợp Hoan Tông làm chi?"Tùng Vị Việt sợ xám hồn.

Vừa mới tỉnh dậy đã đòi đi ấy ấy là sao? Hề Hoài không phải loại người như thế mà!

Tùng Vị Việt vội hớt hải đuổi theo túm chặt lấy cánh Hề Hoài không cho hắn đi tiếp: "Thiếu tông chủ, gượm đã! Trên người ngươi chỉ mặc mỗi một bộ trung y kia kìa. Nếu ngươi mà mặc mỗi bộ áo trong rồi xồng xộc xông thẳng vào Hợp Hoan Tông thật, sợ là không đến một ngày chiến công anh dũng của ngươi sẽ bị truyền khắp giới Tu Chân mất!"

Bấy giờ Hề Hoài mới nhớ đến chuyện phải cúi xuống xem bản thân mình lúc này tròn méo ra sao, ngoại bào bộ pháp y của hắn đã bị A Cửu lột sạch, chỉ chừa cho hắn một lớp áo lót trắng mỏng tanh.

Túi trữ vật Vạn Bảo Linh của Hề Hoài đã bị cướp mất từ trước, trong tình huống cấp bách thế này, hắn cũng không thèm tìm xem trong động phủ của mình còn bộ pháp y nào không mà quay đầu nhìn về phía Tùng Vị Việt.

Tùng Vị Việt bị ánh mắt sắc lẹm của Hề Hoài quét một vòng khiến hắn không rét mà run, nhìn Hề Hoài đang đi gần đến gần mình mà sợ, hắn vội từ chối: "Không được, không được đâu nhá..."

Song pháp y của hắn vẫn bị Hề Hoài lột sạch

Tùng Vị Việt là người thích hoa lệ, lồng lộn, cái gì càng rực rỡ lòe loẹt hắn lại càng thích. Trên đầu của hắn còn cắm mấy sợi lông công, pháp y cũng là một mình một kiểu, được thiết kế riêng. Trước vạt áo được thêu hình lông công sặc sỡ, dưới ánh nắng mặt trời, đai lưng sẽ hiện ra ánh lục sáng lấp lánh. Tuy pháp y lấy màu xanh lục làm chủ đạo, nhưng trên đai lưng còn được khảm một viên đá quý ánh sắc đỏ.

Viên đá quý này ngoài tác dụng tăng tính phòng ngự cho hắn, còn có thể dùng để làm tăng giá trị thẩm mĩ, khiến Tùng Vị Việt trông có vẻ văn nhã hơn.

Nhưng sau khi Hề Hoài mặc bộ pháp y này vào lại làm người ta có cảm giác tùy tiện, bất kham. Phỏng chừng cũng chỉ có Hề Hoài mới toát ra được khí khái thế này.

Tùng Vị Việt chỉ đành ngậm đắng nuốt cay lấy ra từ trong túi gấm một bộ pháp y khác, ngậm ngùi nốt gót theo chân Hề Hoài ra khỏi cửa.

Vừa bước chân ra khỏi phòng, Tùng Vị Việt đã thấy Hề Hoài đứng trong sân viện quay đầu nhìn mình. Hắn nắm chặt Tịch Chiếu trong tay, dè dặt nói: "Thiếu Tông chủ, cái này ta không cho mượn được đâu..."

"Pháp khí phi hành."

"À, à." Mới vừa rồi bị Hề Hoài dọa sợ đến nỗi hú hồn hú vía một phen, Tùng Vị Việt quên phéng luôn cả chuyện muốn đi nhanh thì phải có pháp khí phi hành.

Địa vị của Tùng Vị Việt ở Khanh Trạch Tông cũng rất cao, vì hắn là con trai của cung chủ Tôn Nguyệt Cung, nên tất nhiên bảo vật trên người hắn cũng nhiều không đếm xuể, chẳng thiếu thứ gì. Vậy nên chỉ trong phút chốc Tùng Vị Việt đã lôi ra từ trong túi gấm một món pháp khí phi hành. Sau đó điều khiển pháp khí phi hành cùng Hề Hoài lên đường đến Hợp Hoan Tông, Tùng Vị Việt hẵng còn ngờ vực ngước lên nhìn lén Hề Hoài mấy lần, hắn nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể hiểu được Hề Hoài đang muốn làm trò mèo gì.

Lạ ghê, rõ ràng là tên này bị lão già Dược Ông nhốt tận ba năm cơ mà? Cứ đứng ngồi không yên đòi đến Hợp Hoan Tông làm chi vậy?

Rồi còn A Cửu là ai nữa?

Nhưng rồi hắn lại nhìn thấy bản mặt đen xì như đít nồi của Hề Hoài. Tùng Vị Việt thầm nghĩ, ai còn lạ lùng gì cái tính tình sáng nắng chiều mưa trưa thất thường của vị này nữa. Chủ yếu là do hắn không dám hỏi nhiều, giờ nên ngậm miệng không hỏi mới là khôn ngoan.

Sau khi đã đặt chân đến trước cửa Hợp Hoan Tông, Tùng Vị Việt dùng linh lực gõ cửa. Một đệ tử Hợp Hoan Tông uể oải ra mở cửa, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Mỗi đệ tử của Hợp Hoan Tông khi ra ngoài đều sẽ mặc một bộ đồng phục môn phái màu hồng nhạt, đeo dây xích Bạch Điệp Đào Hoa, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ màu bạc trắng.

Mặt nạ này có tên gọi là Đào Hoa Diện, giúp người đeo nó che khuất mất nửa phía trên khuôn mặt, từ cánh mũi trở xuống được đính những viên ngọc màu trắng rủ xuống như một tấm màn che, tấm màn ngọc dài đến tận ngực,thấp thoáng hiện ra cánh môi màu hồng nhạt và chiếc cằm thanh mảnh, mềm mại.

Đệ tử Hợp Hoan Tông mỗi khi ra ngoài thường xuyên phải cải trang, giả dạng làm tu sĩ bình thường để song tu cùng người khác. Thế nên để dễ bề ẩn trốn, che giấu tung tích của mình, khi bọn họ mặc trang phục môn phái sẽ đeo mặt nạ Đào Hoa Diện, không để người khác nhìn thấy dung mạo thật của mình.

Tùng Vị Việt không rõ đầu cua tai nheo thế nào, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, hắn ấp úng nói: "Tìm, tìm người!"

Trước giờ hắn được coi như là người không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại rất sợ nữ đệ tử Hợp Hoan Tông.

Căn bản là vì nếu những đệ tử tông môn khác không chịu tuân theo, thì cứ đè đối phương ra mà đánh đến khi chịu khuất phục là xong. Đằng này mấy nữ đệ tử Hợp Hoan Tông lại chẳng chịu làm theo lẽ thường gì cả, hở ra là lột quần áo người ta liền liền, chật vật dữ lắm mới không bị lột sạch thì các nàng lại bắt đầu giở chiêu thoát y.

Thử hỏi trước mắt là một cơ thể trắng nõn, nuột nà, uyển chuyển thì ai còn đánh được nữa!?

Đệ tử Hợp Hoan Tông nghe hai chữ này mãi thành quen, dù sao nam nhân bị đệ tử tông môn các nàng dụ dỗ cùng song tu, xong rồi tìm tới tận cửa làm rùm beng lên nhiều không đếm xuể, chẳng qua người có tư chất tốt như vậy còn bị lừa thì đúng là hiếm gặp thật. Vì dẫu sao bên người những đệ tử có tư chất tốt như này chẳng bao giờ thiếu cám dỗ cả.

Nữ đệ tử mở cửa vừa nghe đến hai chữ "tìm người" xong bỗng phì cười, nói vọng vào với người phía sau cánh cửa: "Là người Khanh Trạch Tông ở Vân Ngoại Thiên, vị này có cả sừng rồng đấy nhé. Không biết chị em nào chơi lớn dữ vậy, nhìn như này là đã ngủ với nhau rồi nha."

Mặt Tùng Vị Việt trong chớp mắt đã đỏ bừng lên, la lớn: "Không có ngủ nghê gì hết! Bọn ta chỉ định đi tìm người thôi, tìm... tìm A Cửu!"

Từ nãy đến giờ Hề Hoài vẫn đang kìm nén không nổi khùng ngay tại chỗ, đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi. Cái tông môn mà r hắn chẳng bao giờ đặt vào trong mắt, hôm nay lại làm hắn hiếm khi tốt tính một lần.

Suy cho cùng thì đây là môn phái của A Cửu

Nữ đệ tử mở cửa vừa nghe đến đây thì ngẩn ra, vội vàng hỏi lại: "Tiểu sư ca!? Sao các ngươi lại biết tiểu sư ca?"

Vài nữ đệ tử Hợp Hoan Tông nãy giờ vẫn luôn tránh phía sau cánh cửa cũng vội nối đuôi nhau đi ra ngoài, một người trong đó hỏi: "Mấy năm nay các ngươi gặp được tiểu sư ca sao? Y ở chỗ nào vậy? Thọ nguyên của y sắp hết rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Y lại chọn lúc này rời khỏi tông môn, chúng ta tìm mãi mà vẫn không tìm thấy tung tích của y."

Hề Hoài nhíu mày, hỏi: "Y không trở về sao?"

"Không!" Một nữ đệ tử vội vã nói: "Đã ba năm rồi chúng ta không tìm thấy tiểu sư ca, tuy đèn bản mạng của y vẫn còn sáng nhưng lại chẳng thấy người trở về. Bọn ta cũng đang lo sốt vó đây."

Nghe đến đèn bản mạng của y vẫn còn sáng, Hề Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra lôi kiếp cũng không muốn cướp mất cái mạng nhỏ của A Cửu.

Hề Hoài hỏi thêm: "Không phải là các ngươi đem y giấu đi rồi đấy chứ?"

Nữ đệ tử hất tay áo, giận dữ nói: "Cả cái Hợp Hoan Tông lớn như vậy, ngươi cứ thử dùng thần thức quét hết cả ngóc ngách ngọn núi này xem, trừ hai người ngoài là các ngươi có linh khí thuần dương thì làm gì còn ai nữa?"

Thật ra Hề Hoài đã sớm dùng thần thức quét thử, nhưng vẫn chưa phát hiện được gì. Không chỉ vậy, số người bên trong Hợp Hoan Tông còn chưa đến năm mươi người, đều là những đệ tử có tu vi không cao lắm.

Sau khi xác định A Cửu không quay về nơi này, Hề Hoài phất tay áo định rời đi.

Nữ đệ tử kia lại hỏi hắn: "Các ngươi gặp tiểu sư ca rồi đúng chứ? Khoảng thời gian nào thì gặp được y? Gặp được ở chỗ nào?"

Hề Hoài cân nhắc một chút, trả lời nàng: "Từng gặp rồi, hôm qua chúng ta còn ở chung với nhau chỗ lão già Dược Ông."

Hắn cũng đâu nói xạo, huyệt động kia là địa bàn của lão Dược Ông thật.

Vừa nghe xong, nữ đệ tử kia đã nổi giận:"Chúng ta chỉ mời Dược Ông đến để chữa bệnh cho một vị sư tỷ thôi, thế mà lão già kia cứ nhìn chằm chằm tiểu sư ca mãi, hay là lão có đam mê với Long Dương, ngấp nghé tiểu sư ca? Đi thôi, chị em ta phải đến chỗ lão già đó đòi người!"

Một nữ đệ tử khác túm tay áo ngăn nàng lại:"Có cần phải báo cho chưởng môn nữa không?"

"Sợ là bây giờ chưởng môn cũng không về kịp, chúng ta chờ sư phụ về rồi tính."

Tu vi các nàng đều đang ở kì Trúc Cơ, cho dù có tới được chỗ lão Dược Ông, chỉ sợ sẽ bị bắt nạt.

Hề Hoài đợi Tùng Vị Việt khởi động, điều khiển pháp khí phi hành xong, tiếp tục lên đường: "Đến chỗ lão già Dược Ông đi."

Đến đây, Tùng Vị Việt như được thông não, hắn hào hứng gằn giọng hung ác nói: "Được, đi đốt sạch cái Dược Tông Phủ của lão."

Vừa nói dứt câu, hắn vừa truyền đi mấy chục tấm truyền âm phủ loại có phẩm cấp cao, sau khi truyền ra thì hóa thành từng tia sáng bay vút đi chỉ trong tích tắc, tốc độ cực nhanh.

Đợi đến khi hai người họ vừa đặt chân vào Dược Tông Phủ, những tu sĩ khác của Khanh Trạch Tông đã tụ tập đầy đủ, trong đó còn có ba người có chức vị cung chủ, một người là phụ thân của Tùng Vị Việt.

Nội bộ Khanh Trạch Tông đã sớm biết chuyện Hề Hoài bị giam cầm, dĩ nhiên là bọn họ đã tức giận đến mức muốn ăn sống nuốt tươi lão già Dược Ông kia. Thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông đâu phải là quả hồng để cho lũ mọi bên ngoài muốn làm gì thì làm? Chân tay gã cháu trai lão Dược Ông bị phế bỏ bọn họ cũng chẳng coi ra gì, cho dù có giết chết gã thì đã sao? Chỉ cần Thiếu tông chủ muốn là được.

Trước nay bọn họ ngang tàng đã quen, vừa hùng hổ xông vào cửa Dược Tông Phủ đã bắt đầu phóng hỏa khắp nơi, ruộng thuốc quý báu của Dược Ông nháy mắt đã bị đốt trụi.

Dược Ông đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này, cho nên lão đã để phần lớn đệ tử trong phủ ra ngoài rèn luyện, chỉ để lại một số đệ tử tạp linh căn thường ngày giúp mấy việc lặt vặt ở lại. Những vật quan trọng cũng được chuyển vào trongtrận pháp mà người bên ngoài không thể phá thủng được.

Sau một hồi giao chiến cùng ba vị cung chủ, thấy không địch lại được, lão Dược Ông còn phá lên cười, giống như lão chẳng thèm để ý của cải bị phá hoại, khi đang so chiêu còn rảnh rang lên tiếng khích bác Hề Hoài: "Mùi vị của tên nam đệ tử Hợp Hoan Tông kia thế nào? Xem ra ngươi là một cái lô đỉnh không tồi nhỉ, mới ba năm đã chăm bón cho gã đạt được tới Trúc Cơ kì rồi."

Các Thiên tôn kì Nguyên Anh đang đấu pháp với nhau, Tùng Vị Việt và Hề Hoài đều chỉ đứng ở ngoài quan sát để tránh bị linh lực lệch ray gây thương tích. 

Nghe thấy câu hỏi của Dược Ông, những suy nghĩ lơ tơ mơ như gà mắc tóc tồn tại nãy giờ trong đầu óc của Tùng Vị Việt bỗng như được xâu chuỗi vào với nhau. Hắn trợn tròn đôi mắt vốn đã to của mình, vẻ mặt kinh hoàng, khiếp sợ nhìn về phía Hề Hoài.

Gì cơ, Hề Hoài bị... bị nam đệ tử Hợp Hoan Tông ấy ấy rồi á?

Còn bị dùng làm lô đỉnh tận ba năm!?

Hèn chi vừa rồi hắn đòi đi Hợp Hoan Tông kiếm người! Mới nãy mấy nữ đệ tử Hợp Hoan Tông cũng bảo tiểu sư ca của bọn họ mất tích ba năm còn gì nữa!

Tùng Vị Việt bị tin tức mới này làm cho sốc đến tận óc. Với hiểu biết của hắn về Hề Hoài, gặp phải chuyện này thật thì không chỉ đơn giản là phát cuồng ba ngày ba đêm thôi đâu, chừng nào chưa được chém gã kia tơi tả không chừa một mảnh giáp nào thì còn khuya Hề Hoài mới dừng. Mà khi chém giết Hề Hoài cũng đâu phân biệt được đâu là quân địch đâu là quân ta, mỗi lần như vậy người ở Khanh Trạch Tông đều phải lẩn mất tăm mất tích, trốn càng xa càng tốt.

Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm vang lên như xuyên thủng trời cao, một con rồng rất lớn mang theo khí thế hủy thiên diệt địa lao ra, tấn công về phía lão Dược Ông.

Con rồng màu đen to lớn che khuất cả một vùng trời, như đã nuốt chửng hết cả mặt trời vậy. Thân rồng lượn vòng về tận phía chân trời, màu đỏ sậm hiện ra thấp thoáng giữa chuyển động uốn lượn cơ thể của nó.

Con rồng này chính là Hủy, nó có bốn chân, mỗi chân đều đạp trên ngọn lửa đỏ rực đó nó tạo thành, quanh thân thấp thoáng ánh lửa lượn vòng, từng ngọn lửa phập phồng như những rặng mây chiều bị thiêu đốt.

Phút chốc khi Hủy vừa xuất hiện, ba vị cung chủ Khanh Trạch Tông không hẹn mà đồng thời đều rút lui. Chung quy lực công kích của Hủy rất hung tàn, đừng để bị liên lụy mới là phải đạo.

Là người đã ký khế ước với Hủy, cho dù tu vi của Hề Hoài vẫn đang dừng ở kì Trúc Cơ nhưng vẫn có thể đánh một trận với tu sĩ Nguyên Anh kì. Nếu như lần trước không bị lão già Dược Ông lập kế đẩy hắn vào trong độc trận thì Hề Hoài cũng không dễ bị bắt như vậy.

Đến tận khi thấy Hủy xuất hiện, Dược Ông mới thật sự cảm thấy luống cuống, sợ hãi. Hoảng hốt bỏ chạy, cuối cùng lão bị dồn đến mức ngồi liệt trên mặt đất, kinh hồn bạt vía ngẩng đầu đối mặt với Hủy, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này Hề Hoài đã đi sâu vào bên trong biển lửa, trên mặt đất khắp nơi đều là những ngọn lửa quái dị nhảy nhót, biến Dược Tông Phủ trở thành địa ngục la sát nơi trần thế. Trên người hắn không bị bắt lửa, dù thân ở giữa biển lửa nhưng Hề Hoài vẫn bình thản như chỉ đang đi dạo nơi sân vắng, tiếp đó hắn ngồi lên trên thân rồng màu đen của Hủy, vắt chéo chân ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống Dược Ông.

Sự ngạo mạn đã ăn sâu vào trong cốt cách của Hề Hoài, mày kiếm mắt sáng, trong mắt hắn luôn mang theo vẻ điên cuồng và bễ nghễ. Như thể hắn khinh thường tất thảy sự vật vậy.

Hắn hướng mắt nhìn về phía Dược Ông, chẳng để sự châm biếm của lão vào mắt, ngược lại còn nhếch miệng cười: "Tư vị của hắn tốt lắm, ta rất thích. Ta còn đang muốn trả công cho ngươi vì đã đưa hắn đến bên cạnh mình đây."

Lão Dược Ông nghe như sét đánh ngang tai. Lão biết nhất định Hề Hoài sẽ đến trả thù, nhưng trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net