Chương 2: Cùng tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đã ở Tu Chân giới, chuyện thứ nhất phải làm là tẩy kinh phạt tuỷ, tiếp theo là tích cốc thành công, lúc này mới xem như đã thoát khỏi xác phàm.

Bọn họ không cần ăn cơm, đương nhiên cũng chẳng cần đi vệ sinh làm gì.

Như vậy, chuyện bị nhốt trong một cái động cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao, mức chịu đựng của cơ thể bọn họ hơn hẳn người thường. Chỉ là xung quanh quá tối khiến người ta không thoải mái, cảm giác áp lực quá nhiều.

Bóng tối giống như sương mù phủ kín ăn mòn con người ta, chậm rãi thẩm thấu vào làn da, dường như cả đầu ngón tay đều bị nhuốm màu đen đúa, người cũng sẽ trở nên táo bạo giống như bóng tối.

Trì Mục Dao biết tính tình Hề Hoài là dạng gì, cho nên sau khi vào trong động cũng không dám thở mạnh, sợ hơi thở của mình sẽ làm vị nhân vật lớn này tức giận.

Vì vậy y vẫn ôm chân ngồi bất động trong góc, vừa ngồi xuống đã là chín ngày.

Phép tắc, phảng phất giống như một cây nấm sầu muộn.

Hề Hoài chẳng mảy may để ý đến y, thậm chí chẳng phát ra xíu âm thanh nào.

Trì Mục Dao cũng chẳng cần hắn để ý đến, chỉ cần Hề Hoài không tìm mình gây sự là được rồi.

Giữa trời đất cô quạnh yên tĩnh như vậy đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.

Y không động, Hề Hoại cũng không động, âm thanh không đến từ nơi của Hề Hoài.

Y ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại dùng thần thức đảo qua. Thần thức vừa tới gần, thức hải đã bị công kích, làm cho y phải đứng phắt dậy.

Trong động vẫn còn một sinh vật sống khác!!

Trì Mục Dao lấy ra quạt tròn nắm trong tay, đây chính là pháp khí chính thống của Hợp Hoan Tông, thủ thế đề phòng.

Tu vi của y không bằng sinh vật vẫn luôn trực chờ trong động, thần thức mới quét qua đã bị đánh về, lúc này đầu vẫn còn đau nhức.

Nếu nó mang theo ác ý, trận này khó mà địch nổi.

Rõ ràng sinh vật kia cũng chẳng mấy hứng thú với y, giống như hổ rình mồi, trong bóng đêm chồm về phía Hề Hoài đang bị xiềng xích khống chế. Từ nãy đến giờ Hề Hoài vẫn nằm bất động, với chuyện trong động còn sinh vật khác sinh sống cũng không bất ngờ, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên bị thứ này tấn công, hắn lại không thể chống lại, hoàn toàn tuỳ cái thứ này muốn làm gì thì làm.

Hoá ra mấy ngày nay được sống yên ổn, là vì thứ này đã cắn nuốt máu thịt, hấp thụ linh lực của Hề Hoài đến no say, hiện giờ hấp thu xong rồi, nếm mùi ngon ngọt nên lại muốn la liếm tiếp.

Thứ kia chẳng quan tâm có cắn hỏng Hề Hoài không, động tác cắn xé khiến cơ thể Hề Hoài lắc lư theo, khiến xích sắt lắc lư va leng keng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc gay mũi.

Khứu giác của người tu chân tương đối nhạy bén, Trì Mục Dao đương nhiên cũng ngửi được.

Y nhón chân giậm đất nhảy lên, cơ thể giữa không trung vẫy quạt quấy nhiễu chuyện nhấm nháp con mồi của sinh vật kia. Khiến nó tạm thời dừng việc cắn xé Hề Hoài, nhảy về phía không trung.

Tu vi của Trì Mục Dao rất thấp, thị lực tuy so với người thường tốt hơn, song tại bóng đêm đặc quánh như này lại không dùng được. Thần thức không đủ mạnh, không thể phán đoán vật kia ở chỗ nào xung quanh mình, chỉ có thể dựa vào âm thanh chiến đấu.

Đợi sinh vật kia bay đi, y đạp một chân vào mép giường của Hề Hoài, xác định không giẫm vào hắn mới dám đặt cái chân còn lại lên trên giường.

Nếu lúc này có ánh sáng thì có thể thấy tư thế của hai người lúc này rất kì cục.

Tứ chi Hề Hoài bị xiềng xích giữ chặt, bày ra hình chữ "thái" (太) nằm thẳng trên giường đá, tuy rằng dùng chữ "hỏa" (火) để hình dung sẽ đúng hơn, nhưng nếu dùng chữ "thái" không phải sẽ hoàn chỉnh hơn sao.

Trì Mục Dao xoạc hai chân đứng thành hình chữ "tập" (亽) đứng thẳng ở trên, trụ ở hai bên mép giường, trùng hợp làm sao lại đứng ngang hông Hề Hoài, chỉ cần động đậy một chút là đã đá vào hắn.

Y hơi cúi người, săn sóc hỏi han: "Nó cắn ngươi à?"

"Ừ"

"Có chảy nhiều máu không?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Trong mắt Hề Hoài, cỡ này là vết thương nhỏ thôi thật.

Lúc diễn biến trong nguyên tác đã đến khoảng hai phần ba truyện, mắt Hề Hoài bị mù, còn bị độc giả giễu cợt là: Chú rồng đui.

Tới đoạn kết thì hắn càng thêm thảm thương, lúc Hề Hoài quyết chiến bị chặt đứt một cánh tay, cả người đẫm máu, da tróc thịt bong, đến nỗi trên người không còn nhìn được một miếng da thịt nào lành lặn hoàn chỉnh nữa. Trong tình trạng này, nam chính, nam phụ và bảy hồng nhan tri kỷ của gã cùng dùng trận pháp có chứa cấm chế vây chết Hề Hoài.

Trì Mục Dao nắm quạt tròn trong tay nhấc người dậy, vừa đề phòng xung quanh vừa nói: "Chắc nó vẫn còn chực chờ quanh đây, không từ bỏ dễ dàng vậy đâu. Nếu nó còn tấn công, đợi ta giết nó xong sẽ giúp ngươi băng bó vết thương."

Đến lúc này Hề Hoài vẫn có thể giáng cho y một cú: "Ngươi không phải đối thủ của nó đâu."

Hắn có thể cảm nhận được tu vi của Trì Mục Dao, chẳng qua là một tên Luyện Khí sơ kỳ tư chất kém cỏi. Trì Mục Dao có thể dẫn khí nhập thể đã chẳng dễ gì, nếu muốn đả thông kinh mạch trong cơ thể cần trình độ cao e là khó lòng làm được.

Trong khi thứ súc vật tấn công hắn đã có tu vi Huyền cấp.

Tu vi của linh thú chia làm 4 cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Ở Tu Chân giới, Huyền cấp đã tương đương với cảnh giới Trúc Cơ kỳ, Trì Mục Dao đứng trước mặt nó chẳng là cái đinh gì.

"Ta biết chứ." Trì Mục Dao chẳng những không rời đi, còn bày ra tư thế muốn bảo vệ Hề Hoài, "Nhưng ta không trơ mắt nhìn nó cứ cắn ngươi hoài được.   Vả lại nếu nó chén sạch ngươi rồi, thì nó cũng chuyển sang gặm ta vậy thôi, cũng coi như ta đang tự bảo vệ mình đấy chứ. Ngày đi, tháng chạy, năm bay, thọ nguyên của ta cũng sắp hết rồi, không bằng trước khi chết làm chút việc thiện cũng tốt."

Hề Hoài vẫn nằm im như trước, tư thế chẳng biến đổi gì, im lặng như giếng cổ không gợn sóng, xích sắt cũng tĩnh lặng như chẳng buồn phát ra tiếng động nữa.

Thứ kia lại mò tới, dần dà Trì Mục Dao cũng đánh không nổi nữa, chỉ có thể cắn răng gắng gượng. Có điều y đã đoán ra được nó là con gì.

Có cánh, lớp da cứng rắn như giáp sắt, hành động của nó vô cùng nhanh nhạy, hẳn là linh thú hệ dơi.

Hề Hoài mang bộ dáng uể oải dõi theo trận đấu phía trên, hắn để ý đến Trì Mục Dao dù đang đánh nhau nhưng vẫn không quên cẩn thận dưới chân để không giẫm trúng vào người hắn. Sau đó lại âm thầm ném ra linh thạch để bày trận, Hề Hoài quan sát một lúc xong ước chừng cũng phải cảm thán, còn chưa đến nỗi quá đần.

Dám đánh vượt cấp, hoặc là có pháp khí rất mạnh, hoặc là phải sử dụng một cách thức khác, ví dụ như phù chú hoặc là trận pháp.

Hắn xem xét một lúc, hình như Trì Mục Dao đối với trận pháp cũng coi như lành nghề, chỉ là tố chất của y kém một chút, mang thân là nam nhi ở Hợp Hoan Tông cũng không có cách nào khác để tu luyện, chỉ đành nghiên cứu trận pháp tỉ mỉ một phen.

Trận pháp mà Trì Mục Dao bày ra coi như không tệ, nhưng khó ở chỗ chiến đấu chỉ dựa vào âm thanh làm cho y chẳng làm nên cơm cháo gì.

Hề Hoài bất chợt lên tiếng: "Thay đổi đi, chấn tam cung, thiên hướng tinh."

Trì Mục Dao nghe xong tay bấm quyết niệm chú, dựa theo lời hắn sửa đổi trận pháp.

Hề Hoài tiếp tục lắng nghe, đưa ra chỉ dẫn: "Trực phù."

"Ta không có Hỏa Linh Căn đâu." Trì Mục Dao vừa chật vật giao đấu vừa trả lời.

"Vậy dẫn ra từ trong người ta đi, ngươi biết làm kiểu gì không?"

"Biết, nhưng ta có thể làm vậy không?"

Lúc trước Hề Hoài đã cảnh cáo không cho y động vào người mình.

"Vậy ngươi tự đánh nó đi." Hề Hoài ra chiều mặc kệ.

Thế là Hề Hoài thấy Trì Mục Dao nhếch nhác cởi giày ra, đánh tiếng: "Vậy mạo phạm rồi." rồi giẫm một chân lên người hắn, hình như thấy nơi vừa đặt chân có chút ngượng ngịu, lại ngại ngùng thay đổi bị trí.

Hề Hoài: "..."

Kiểu này là... sợ làm bẩn quần áo của hắn hả?

Trì Mục Dao dẫn ra một đòn tấn công hệ lửa từ trong người của Hề Hoài, đây là công pháp của Ma môn.

Số lượng tu sĩ Ma Môn ít hơn nhiều so với danh môn chính phái, vậy nên chỉ đành nghiên cứu vài công pháp kỳ quái. Đây là cách bọn họ tìm tòi nghiên cứu ra để chống đỡ lại kẻ thù bên ngoài, kết hợp lại để tấn công, đôi lúc có rất nhiều đệ tử tu vi Trúc Cơ kỳ của Ma Môn cùng hợp lực bày trận, có thể đấu một trận ngang tay với tu sĩ Kim Đan kỳ.

Cách này cần người bị rút công lực phối hợp, có thể sử dụng hệ linh căn khác để đánh ra một đòn tấn công.

Hề Hoài tập trung dõi theo tình hình chiến đấu, nhắc nhở y: "Cấn bát công, thiên nhậm tinh, trực phù!"

Vừa nói dứt lời, Trì Mục Dao đã làm theo, rõ ràng y đã phán đoán được ý của Hề Hoài, không nói mà đã đồng lòng.

Tuy đây không phải lần đầu tiên dẫn công pháp của Trì Mục Dao, nhưng lại là lần đầu tiên câu được ngọn chân hỏa khó kiểm soát như vậy.

Ánh lửa ngút trời như nuốt chửng thân ảnh của y, cả người y cũng vì vậy mà mất đà bật ngửa ra sau ngã khỏi giường đá, nhân lúc ngã xuống còn không quên mở ra không gian trữ vật trong vòng trang sức lấy ra phù giữ mạng mà tông chủ cho y, hai tay bấm niệm pháp quyết gửi ra ngoài.

Gặp phải chân hỏa mạnh mẽ tới vậy, lại bị phù chú của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trấn áp, con dơi kia rít gào một tiếng dài, quằn quại rơi phịch xuống đất. Thế   nhưng tần số âm thanh của loài dơi không ở trong phạm vi con người có thể nghe được, cho nên nó đành phải chết một cách im hơi lặng tiếng.

Hề Hoài vẫn luôn chú ý dõi theo chuyển động của súc sinh kia, mắt thấy ánh lửa cùng phù chú quả thực đánh bại được nó, mới nâng mắt nhìn về phía Trì Mục Dao.

Đáng tiếc đã lỡ mất cơ hội, hắn chỉ nhìn thấy dáng người mờ nhạt vụt qua với vạt áo màu hồng nhạt phấp phới cùng tay áo dài tung bay. Chẳng kịp nhìn rõ dung mạo của nam đệ tử Hợp Hoan Tông này.

Giờ phút này, hắn không biết được đây sẽ là lần duy nhất ánh lửa chiếu đến huyệt động tối tăm này.

Trì Mục Dao vừa sụp xuống giường đã đau đến nỗi lăn mấy vòng trên mặt đất, xoa cái lưng đau xót thở dài một tiếng, chật vật đứng dậy, đưa tay muốn tìm lại giày của mình. Trong không trung khua khoắng không cẩn thận đụng phải eo Hề Hoại, làm y sợ đến mức rụt tay lại thật nhanh.

"Hướng lên phía trước khoảng 1 tấc." Hề Hoài chỉ cho y.

Y vội vàng đưa tay túm được giày đeo vội, đi đến chỗ xác của con dơi, lấy ra ống trúc có thể đựng xác của nó thu vào, đậy nắp lại.

Tu sĩ sẽ thường xuyên ra ngoài săn linh thú, sau khi giết chết sẽ đem những bộ phận hữu dụng cất trữ để đưa ra chợ đổi lấy linh thạch, ống trúc cũng là một   vật hữu dụng luôn mang theo mình.

Kế tiếp, y đi đến bên Hề Hoài, không dám đụng vào hắn, sợ bất cẩn chạm phải vết thương của Hề Hoài làm hắn đau.

Y chỉ có thể cúi người xuống dùng mũi ngửi, tìm kiếm nơi có mùi máu tươi nồng đậm nhất. Trì Mục Dao ước chừng khoảng giữa từ cánh tay đến khuỷu tay qua một lớp áo: "Vết thương của ngươi ở chỗ này à?"

"..." Cách hỏi này trực tiếp khiến cho Hề Hoài câm nín, không biết phải trả lời kiểu gì: "Ừ"

Xác nhận xong, y lấy ra thuốc bột từ vòng xích, bởi vì không biết vị trí chính xác của vết thương ở đâu, cho nên khi đành tùy tiện rắc thuốc. Cả một cánh tay đều phủ đầy bột thuốc, làm cho không khí nồng nặc mùi thuốc đắng chát, khiến Hề Hoài bị sặc phải quay đầu sang hướng khác.

"Đau lắm à?" Y lại hiểu sai ý, quay sang hỏi Hề Hoài.

"Ta chưa dùng loại thuốc kém chất lượng thế này bao giờ."

"Nhưng ta chỉ có loại này thôi, là môn phái phát cho đấy." Trì Mục Dao rắc thuốc xong cất chỗ còn thừa đi, lấy băng gạc ra băng bó giúp Hề Hoài.

Loại thuốc mà Hề Hoài thường dùng khẳng định không phải loại có thể làm người ta sặc chết như này, toàn là đồ tuyệt phẩm, vừa bôi một cái vết thương cơ này sẽ khỏi luôn, chẳng cần băng bó làm gì cho mệt.

Nhất là chuyện băng bó qua một lớp quần áo như này nữa.

Thiếu chủ Khanh Trạch Tông Hề Hoài, thân phận sang quý, lần bị giam giữ này mới khiến hắn nếm mùi đời nghèo nàn đến vậy.

Vì ở Tu Chân giới, nếu Khanh Trạch Tông xưng là tông môn giàu thứ hai, thì chẳng ai tranh được hạng nhất nữa. Nếu không phải nó đã thu hút quá nhiều kẻ thèm nhỏ dãi nhăm nhe đến, Tông chủ Khang Trạch Tông cũng sẽ không bí quá hóa liều, đi ký kết linh khế với Huỷ.

Nếu chưa từng ký linh khế này, thì sẽ không hủy hoại cả đời Hề Hoài, khiến hắn muốn chết không được muốn sống chẳng xong.

Trì Mục Dao băng bó vết thương rất cẩn thận, nếu không cần đụng tới tuyệt đối sẽ không chạm vào, y lại không dám cởi quần áo ra, chỉ có thể cách một lớp quần áo băng vết thương lại.

Vừa băng bó xong, Trì Mục Dao lại lẩn ra một góc xa xa, bày ra bộ dạng: "Ngươi thấy đấy nhé, ta không có ý đồ cợt nhả ngươi đâu." Y đã dốc sức chứng minh mình không có suy nghĩ đồi bại gì với Hề Hoài, nếu không phải   tự nhiên nhảy ra một con linh thú, y cũng chẳng bằng lòng rời khỏi chỗ của mình đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net