Chương 3: Cùng tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do ở trong động quá mức bức bối, hoặc là do Hề Hoài đã xác định được Trì Mục Dao không có ý đồ gì với hắn, hiếm khi Hề Hoài chủ động nói chuyện với Trì Mục Dao: "Ngươi tên là gì?"

Trì Mục Dao không muốn nói tên thật của mình cho hắn, nghĩ bụng phải để lại cho mình một đường lui. Nếu thực sự y có thể thoát khỏi chỗ này, đến lúc thoát vẫn còn chưa chết thì để lại càng ít tin tức càng tốt, y càng an toàn. Nếu không tìm thấy y, Hề Hoài cũng chẳng thể nào tìm y gây phiền toái, hoặc là đuổi giết y.

"Ta là đệ tử đứng thứ chín dưới trướng sư phụ, hay là ngươi gọi ta là Tiểu Cửu đi." Y tính toán một lúc, tuổi của mình lớn hơn Hề Hoài nhiều như vậy, ở nhân gian hắn gọi mình là ông nội còn được, để Hề Hoài gọi y là Tiểu Cửu cứ kì cục thế nào ý, vì thế y chữa cháy: "Hay ngươi gọi ta là Cửu gia gia đi... Ấy, thôi gọi ta là A Cửu là được."

Thật ra hiện tại Hề Hoài cũng chẳng thèm biết y tên là khỉ gì, chỉ là một cái tên thôi mà, không cần để trong lòng.

Hề Hoài lại hỏi: "Ngươi cũng mặc đồng phục màu hồng nhạt của Hợp Hoan Tông, cầm trong tay một phiến quạt tròn à?

"Hợp Hoan Tông chỉ có một mình ta là nam đệ tử thôi, trời sinh tư chất của ta cũng chẳng ưu tú, trong tông môn hằng năm luôn ở trạng thái không một bóng người, thành ra làm gì có ai chịu một mình chăm sóc ta, vì thế trang phục chi phí các kiểu đều giống sư tỷ, sư muội luôn"

Đồng phục môn phái của y phối giữa màu hồng nhạt và màu trắng, trên quần áo có thêu hoa đào, trên vai còn có một dây xích đính hoa đào và bướm trắng, bên trong hạt ngọc đính trên dây xích là ám khí của môn phái.

Phái Hợp Hoan thích nhất là hoa đào, bởi vì vận đào hoa là vận mệnh tốt nhất đối với bọn họ. Pháp khí của môn phái cũng được thống nhất là quạt tròn.

Lúc người có tu vi cao che giấu thân phận xuất môn ra ngoài, quạt tròn có thể ngụy trang thành kiếm. Nhưng tu vi của Trì Mục Dao không đủ cho nên pháp khí của y vẫn luôn là quạt tròn.

Hiển nhiên Hề Hoài không ưa gì quần áo có màu hồng nhạt, ghét bỏ mà hỏi: "Một tên nam nhân cao to mặc thân quần áo màu hồng ra ngoài, không có ai cười vào mặt ngươi à?"

Trì Mục Dao uất ức trả lời: "Bình thường ta không ra khỏi tông môn."

"Sao ngươi lại gia nhập Hợp Hoan Tông thế? Không phải Hợp Hoan Tông không thu nhận nam đệ tử hả?"

Trì Mục Dao hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nếu ta nói ta đẹp thì ngươi có tin không?"

"Có thể vào Hợp Hoan Tông, tất nhiên cũng không thể xấu rồi." Về điểm này thì Hề Hoài rất tán thành.

"Ta vốn là nạn dân chạy nạn ở thế gian." Trì Mục Dao ôm gối ngồi một góc, nhớ lại tình cảnh lúc mình vừa xuyên sách đến đây "Ta sinh ra ở thành trì đã loạn lạc vì chiến tranh nhiều năm, giữa trời đông giá rét, người chết đói ở khắp nơi, ta chỉ có thể theo một đoàn người chạy nạn đến thành trì khác. Dọc đường đói ăn khát uống, lúc ấy tuổi còn nhỏ, mắt thấy đã sắp chết đến nơi. Thế nhưng ta lại gặp được tiên nhân, tiếc là các nàng chỉ thu nhận bé gái, khi ấy ta không cam lòng, dựa vào mặt mũi thanh tú cũng mặt dày mày dạn theo vào."

Hề Hoài nghe xong thì trầm ngâm một hồi, dường như đã hiểu được phần nào, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Từ đầu đến cuối các nàng chưa từng phát hiện ngươi là nam giới à?"

"Đến khi mang về sắp xếp chỗ ở, lúc tắm rửa thì bị phát hiện rồi. Thật ra ban đầu họ muốn đuổi ta đi, dù sao các nàng cũng không có tâm pháp tu luyện thích hợp với nam tử. Nhưng về sau có lẽ là cảm thấy ta quá đáng thương, nên giữ ta lại ở trong môn phái làm mấy việc lặt vặt. Ta phụ trách việc phân phát vật phẩm trong tông môn.

Thực ra, lý do Hợp Hoan Tông giữ Trì Mục Dao lại không phải vì thấy y tội nghiệp, mà bởi vì dáng dấp của y đẹp hết nước chấm, thậm chí có thể nói rằng tuy chỉ là đứa nhỏ nhưng đã có thể gọi là tuyệt thế mỹ nhân.

Loại giá trị nhan sắc này bùng nổ, khiến Hợp Hoan Tông phá lệ vì y, trên dưới tông môn đều là "fan nhan khống" của Trì Mục Dao. Giữ lại nuôi lớn mỹ nam ở trong tông môn, thỉnh thoảng nhìn một cái cũng khiến người ta vui vẻ phấn chấn. Nhưng Trì Mục Dao lại không nói, thứ nhất là vì lời này nói ra khiến y có vẻ rất tự luyến, thứ hai là y không muốn Hề Hoài biết quá nhiều thông tin.

Trì Mục Dao để lại ấn tượng cho Hề Hoài rằng diện mạo của y đứng hạng trung bình khá, dù sao ở Tu Chân giới người nào sau khi phạt kinh tẩy tủy thì đều có da dẻ mịn màng, khí sắc phơi phới, khắp nơi đều là người có diện mạo trung bình khá, người đẹp nhiều vô số kể, muốn tìm một người không có gì nổi bật khó như mò kim đáy bể.

Hề Hoài ngờ vực hỏi: "Lão rùa rụt đầu nói ngươi lớn tuổi rồi, ngươi cũng nói thọ nguyên của mình sắp hết, nhưng sao ta nghe giọng của ngươi cứ như thiếu niên ấy nhỉ?"

"Tâm pháp tu luyện của Hợp Hoan Tông có công hiệu trú nhan. Tướng mạo của đệ tử Hợp Hoan Tông đều dừng lại ở độ tuổi mười bảy, mười tám. Trừ khi tự mình cố tình thay đổi, nếu không sẽ không có gì biến đổi cả."

Tuổi tác trong giới Tu Chân linh hoạt, chủ yếu là phải nhìn vào tốc độ tu luyện của tu sĩ. Luyện Khí Kì đem lại trăm năm thọ nguyên, luyện tới Trúc Cơ Kì sẽ tăng lên ba trăm năm. Nếu lúc mười tuổi đột phá Trúc Cơ Kỳ thì hình dạng cũng sẽ được giữ nguyên ở độ mười mấy tuổi, cũng sẽ có thêm hai trăm năm tuổi thọ. Nhưng nếu đến năm bảy mươi, tám mươi tuổi mới đột phá được kỳ Trúc Cơ, tuổi thọ tuy cũng tăng lên nhưng tướng mạo vẫn giữ nguyên dáng vẻ già nua. Giống như lão Dược Ông gầy như cành củi khô, tóc bạc trắng da lốm đốm nốt đồi mồi.

Tu sĩ có tu vi cực cao, mang dáng dấp của người trẻ tuổi, chỉ cần nhìn thoáng quá cũng biết hắn chính là một thiên tài có tư chất tốt.

Trong đó duy chỉ có Hợp Hoan Tông là ngoại lệ, tiền vốn để bọn họ tu luyện là vẻ bề ngoài, tất nhiên đặc biệt để ý đến nhan sắc của mình, vì thế bọn họ đã dốc sức nghiên cứu ra tâm pháp trú nhan.

Hề Hoài không quá hiểu biết về Hợp Hoan Tông, trước khi gặp được Trì Mục Dao, hắn chưa từng để ý điều này, cũng chẳng xem môn phái này là cái đinh gì.

Nghe được kiến giải về tâm pháp này, hắn lại hỏi: "Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"87 tuổi."

Hề Hoài luôn giữ tâm vững như bàn thạch, không sợ hãi trước sóng to gió lớn cuối cùng cũng chấn động: "Già thế á!?"

"..." Cứ như vậy, đoạn hội thoại này đi vào ngõ cụt.

Ở Tu Chân giới, bước ra đường hỏi bừa một người là thấy có tu sĩ đến cả mấy trăm tuổi, người lớn tuổi như Trì Mục Dao cũng không tính là già. Nhưng để so với Hề Hoài, thì đúng là có hơi lớn tuổi một chút.

Nhất là tên đã tám mươi bảy tuổi rồi mới bước chân vào Luyện Khí sơ kỳ, tư chất này sợ là muốn lết đến Trúc Cơ cũng khó, chỉ có thể sống nay chết mai, chờ hết thọ nguyên rồi chết trong nhà. Lợi ích của việc tu tiên chính là trước khi chết y không bị ốm đau bệnh tật tra tấn, coi như ra đi thanh thản.

Rõ ràng Hề Hoài đã dẹp luôn ý tưởng chờ đến khi Trì Mục Dao luyện đến Trúc Cơ kỳ rồi phá bỏ cấm chế, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu.

Trì Mục Dao cũng cảm nhận được hẳn là hắn đã hết hi vọng với mình rồi, lại thành thật tìm một góc bằng phẳng để ngồi.

Hề Hoài cũng chẳng còn trông chờ gì vào Trì Mục Dao nữa hết, thuận tiện hỏi: "Ngươi có biết thuật tẩy rửa không?"

Người tu tiên thường không tắm rửa, để tiết kiệm thời gian chuyên tâm cho việc tu luyện, việc tắm rửa này hầu như đều dùng thuật tẩy rửa để thay thế. Đã nhiều ngày Hề Hoài bị nhốt ở chỗ này, hắn không có cách nào vận chuyển linh lực, nên cũng chẳng thể rửa ráy gì, hắn tạm coi Trì Mục Dao là người thật thà, nên định nhờ y giúp một chút.

Ai ngờ Trì Mục Dao dù đã biết ý của Hề Hoài nhưng muốn mà chẳng giúp được: "Không được đâu, ta không có linh căn Thủy Hệ."

"Thủy, Hỏa đều không có, chẳng trách ngươi tu luyện mãi cũng chỉ được có vậy."

"Trong cơ thể ngươi có không? Ta giúp ngươi dẫn ra nhé." Y chủ động nói.

Hề Hoài trả lời: "Ta là Hỏa Hệ đơn linh căn."

Hai người lại rơi vào im lặng.

Nếu không nhắc đến Trì Mục Dao cũng không cảm thấy gì, nhưng Hề Hoài vừa nói, y cũng thấy trên người mình ngứa ngáy khó chịu, suy cho cùng đã một thời gian chưa tắm rửa gì.

Trong lúc y vẫn đang chần chừ, Hề Hoài lại mở miệng: "Thôi, ta đành dạy cho ngươi công pháp của Khanh Trạch Tông vậy."

Học lỏm công pháp của môn phái khác, nếu như việc này bị  Trạch Tông phát hiện, nhất định sẽ giết y diệt khẩu.

Y vội vàng lắc đầu: "Ta không dám đâu."

"Ta dạy thì ngươi sợ cái quái gì?"

Trì Mục Dao đắn đo mãi, cuối cùng vẫn đồng ý, làm theo chỉ dẫn của Hề Hoài vận chuyện linh lực toàn thân. Tuy y vốn là người hiện đại, nhưng từ lúc xuyên sách đến đây đã có hơn tám mươi năm tuổi đời, nhận thức đốii với thế giới Tu Chân này cũng coi như nắm chắc, công pháp đã học được nền tảng, sau khi nghe Hề Hoài dạy khẩu quyết xong không đến mức ù ù cạc cạc như mít đặc.

Hề Hoài vốn tưởng Trì Mục Dao là gỗ mục không thể đẽo, nào ngờ y học rất nhanh.

Bởi vì thiếu kiên nhẫn, hắn chỉ đọc khẩu quyết một lần, thế mà Trì Mục Dao đã học thuộc được hết.

Như vậy xem ra tu vi của Trì Mục Dao kém cỏi không phải vì đầu óc của y chập cheng không dùng được. Ngược lại Trì Mục Dao còn rất thông minh, hoàn toàn là do bị tư chất kéo chân.

Mà tư chất lại là thứ thiết yếu không thể thay đổi được.

Trì Mục Dao tự luyện một lúc, sau đó đứng dậy bấm tay niệm pháp quyết, thực sự triệu hoán ra được một dòng nước, đồng thời còn dùng thuật tẩy rửa để rửa mặt sạch sẽ, sau khi rửa xong còn có thể khống chế không để bọt nước làm ướt người và quần áo.

Cảm giác khó chịu cũng dịu đi nhiều.

Y nhanh chóng lần mò tới chỗ Hề Hoài, đứng ở vị trí đỉnh đầu của hắn, tay bấm pháp quyết, sử dụng thuật tẩy rửa lau mặt giúp Hề Hoài. Trì Mục Dao làm được một nửa mới chợt nhớ đến phải tránh đi miệng vết thương của Hề Hoài, khiến y bị phân tâm, nước không thể cầm giữ được, bỗng nhiên tụ ở một chỗ bất chợt xối xuống, trùng hợp thế nào lại chảy hết xuống mặt Hề Hoài.

Hề Hoài như thể bị người khác tạt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt, tóc tai mặt mũi nháy mắt bị xối ướt. Bọt nước tung tóe đánh vào mặt làm da của hắn đau rát.

Trì Mục Dao bị cảnh này dọa sợ chết khiếp, muốn khống chế nước trở lại, ai ngờ vì hoảng loạn nên làm cả nửa ngày cũng không có tác dụng.

Hề Hoài trầm giọng hỏi y: "Ngươi cố ý à?"

"Không, không phải đâu!" Y bị dọa sợ gần chết "Ta chỉ định tránh miệng vết thương của ngươi thôi."

"Đã tu luyện không tới nơi tới chốn rồi mà còn không tập trung nữa?"

"Xin lỗi mà..."

Không thể khống chế được nước nữa, nên Trì Mục Dao chỉ có thể dùng ống tay áo của mình lau mặt giúp Hề Hoài. Vừa lau vài cái, Hề Hoài đã bực dọc quát: "Xéo đi."

Y tin chắc rằng, nếu Hề Hoài không bị nhốt, có thể y đã bị Hề Hoài đốt thành đống tro rồi, đây là chuyện mà vị tai to mặt lớn này làm được. Trì Mục Dao ngoan ngoãn xéo ngay tắp lự, vô cùng nghe lời, thậm chí còn có cảm giác như trút được gánh nặng. Giống như nếu không phải nói chuyện cùng Hề Hoài, y sẽ rất vui vẻ vậy.

Linh lực của Hề Hoài bị phong ấn lại, bị giội ướt cả người cũng chẳng làm được gì, may rằng thể chất hắn đặc thù nên nhiệt độ cơ thể cao hơn so với người bình thường nhiều, làm cho hơi nước trên người bốc hơi cũng rất nhanh. Thế là hắn cứ thế nằm nguyên trên giường đá để quần áo tự khô. Được cái thuật tẩy rửa đã tiến hành được một nửa, không khiến hắn khó chịu như lúc đầu nữa.

Mấy canh giờ sau khi Trì Mục Dao tìm chỗ né xa Hề Hoài, hình như đã dựa vào vách động ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì tìm một góc trong động tự tập luyện thuật tẩy rửa. Sau đó dường như y rất thích thú, còn dùng thuật tẩy rửa dọn dẹp sạch sẽ từng ngóc ngách của huyệt động. Y cũng nhân cơ hội dò xét cảnh vật xung quanh huyệt động, mặt đất coi như bằng phẳng, giường đá ở chính giữa huyệt động. Chỗ này giống như được tạo ra chỉ để dành riêng cho việc nhốt người vậy, khắp nơi đều giăng đủ loại cấm chế. Những loại cấm chế này cũng là nguyên nhân khiến huyệt động tối đen như vậy.

Vốn Hề Hoài đã được nuông chiều từ bé đến lớn, không chịu được cảm giác cả người dơ dáy, bẩn thỉu. Cho nên có lẽ Hề Hoài cảm thấy Trì Mục Dao đã nắm chắc được thuật tẩy rửa, thành thử lại nhờ y giúp mình rửa mặt một lần nữa.

Lúc hỏi y còn hơi xấu hổ: "Ngươi... Ngươi có thể giúp ta rửa mặt một lần nữa được không?"

Đã lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên Hề Hoài nói chuyện khách sáo với người ta như vậy. Cứ như đang lột vỏ hạt đậu, lột xong thì không muốn bỏ xuống, cho nên chần chừ mãi mới bỏ xuống từng hạt từng hạt một, nói một câu mà nửa ngày mới rặn ra.

Hề Hoài chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với ai. Trì Mục Dao cũng biết tính tình của vị này, chẳng muốn trêu hắn làm gì, chỉ cần nghe theo là được.

Có chuyện này gỡ gạc, quan hệ của hai người đã dần dần hòa hoãn, chí ít cũng không đề phòng lẫn nhau, gượng gạo như lúc ban đầu.

Trì Mục Dao ngồi lâu thấy hơi nhàm chán, vậy nên y lấy từ trong vòng dây xích ra một cái ống trúc chỉ bằng cái cốc. Trong ống trúc này có rượu Đào Thanh chỉ duy Hợp Hoan Tông có, đệ tử của Hợp Hoan Tông ai cũng có một cái ống trúc này, bên trong rượu sẽ tuôn ra không ngừng, uống mãi không hết, dùng mãi không cạn.

*Có lẽ cái ống trúc của bạn Dao trông như này:

Chắc là nghe được tiếng động, Hề Hoài hỏi y: "Ngươi đang uống cái gì thế?" Nghe ý của hắn có vẻ như cũng muốn thử. Trì Mục Dao quơ quơ ống trúc trong tay, phát ra tiếng nước sóng sánh: "Rượu Đào Thanh của Hợp Hoan Tông đấy, ngươi có uống không?"

"Rượu à?"

"Chỉ như nước trắng thôi, nhưng có chút hơi men, không say được đâu, hương vị ngon lắm đó."

"Ừ."

"Nhưng ta không mang cái chén khác đâu, ngươi mở miệng, ta đổ rượu cho ngươi được không?"

"Được."

Trì Mục Dao lại mò mẫm trong bóng tới đến chỗ đỉnh đầu Hề Hoài, ước chừng vị trí miệng của Hề Hoài ở đâu xong mới nói tiếp: "Ta đổ đó nhé, ngươi mở miệng đi."

Một lát sau, Trì Mục Dao đổ rượu Đào Thanh cho Hề Hoài, làm xong còn lau miệng giúp hắn. Đây là lần đầu y tiếp xúc trực tiếp với Hề Hoài, ngón tay lướt nhẹ qua cánh môi và cằm: "Ngươi có uống nữa không?"

Hề Hoài không đáp lại, ngủ rồi.

Cũng có thể nói... hắn xỉn rồi.

Tám mươi năm nay Trì Mục Dao uống rượu Đào Thanh như uống nước, các sư tỷ, sư muội khác trong môn phái cũng uống rượu mà lớn, lần đầu tiên y biết có người uống loại rượu nhạt như này mà còn say được.

Chẳng phải Hề Hoài là kẻ được thiết lập là một tên điên sẽ hủy thiên diệt địa sao?

Sao một ly đã gục rồi??

Trì Mục Dao cúi đầu nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt Hề Hoài, chỉ có thể nghe nhịp thở đều đều của hắn. Trong phút chốc, y không nhịn được phì cười một tiếng.

=============

Suy nghĩ của tác giả:

- Họ và tên?
- Trì Mục Dao.
- Bao nhiêu tuổi nà?
- Ờm... Tám... tám mươi bảy tuổi, nếu tính cả tuổi trước khi xuyên sách là mười sáu... vậy... vậy đã à cụ già hơn trăm tuổi...
- Nghề nghiệp là gì?
- Nam đệ tử duy nhất của Hợp Hoan Tông.
- Sở thích là gì?
- Ta thích câu cá nhất!!
- Ý ngươi là làm hải vương á??

- Không không không, nghĩa trên mặt chữ mà, có cần có mồi, cứ ngồi ngẩn bên hồ cả một ngày, à phải rồi, còn phải có một cái thùng đựng cá nữa, trong thùng nhất định phải có nước,...
*
- Họ và tên?
- Hề Hoài
- Bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
- Nghề nghiệp là gì nè?
- Lô đỉnh của Trì Mục Dao.
- Thích nhất làm gì?
- Song tu cùng Trì Mục Dao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net