Chương 14: Hãy bắt đầu mối quan hệ này bằng việc kết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô tô của Gia Khiêm mặc dù có hơi bẩn một chút nhưng vẫn là kiểu dáng sang trọng cao cấp. Ai đời tài xế chạy grab mà lại lái xe Mec trị giá hơn cả tỷ bạc. Cái người này làm sao có thể thiếu tinh tế đến mức độ đó chứ. Lia ngang gương mặt say ngủ mê man của cô, anh tự cảm thán bản thân quá nhân từ. Gặp người khác thì đã sôi máu điên từ lâu rồi. Không thể hiểu nổi mẹ anh sao có thể ưng ý được người thiếu quy chuẩn như cô ta.

Từ trong khu trung tâm thương mại Hoài An lao ra cửa chính như một cơn gió. Cậu bắt gặp thấy bóng dáng quen thuộc qua cửa kính mờ mờ liền thầm mừng trong lòng vắt chân lên cổ chạy. Nếu chỉ vì cái tính đãng trí của mình mà Hoài An làm mất cả chì lẫn chài thì cậu chắc chắn sẽ hận bản thân đến cuối đời.

Cho nên tốc độ của cậu ta lúc đó chẳng khác gì hoả lực của NASA. Đáng tiếc, sếp Nguyên lần này lại không hề nể nang gì mà lập tức nổ máy phi mất húc. Sau hàng cây um tùm trong màn đêm mờ ảo, Nhật Hạ vẫn thở phì pho ngon giấc bỏ lại tiếng khóc "thảm" của tiểu bạch thỏ phía sau.

Băng băng trên đường xe cộ thưa thớt, người ngồi ở ghế trước thở dài liên hồi. Có lẽ vì phải chở cục nợ trời đánh nên vô lăng thường ngày trở nên nặng hơn gấp trăm lần. Nhật Hạ vẫn ngủ say như chết. Lồng ngực cô nhấp nhô nhịp nhàng theo tiếng ngáy khò khò như một bé lợn được cho ăn no chờ bị thịt.

Chốc chốc Khôi Nguyên lại liếc qua kính chiếu hậu xem ai đó còn sống hay đã "ngủm". Chỉ thấy vài sợi tóc mai phủ qua gương mặt đáng ghét kia. Đôi môi hồng lâu lâu lại chu chu trông thật "dị hợm". Tổng thể từ đầu đến chân, Nhật Hạ hệt như một cái bánh bao hai trứng, vô cùng...tròn trĩnh. Khôi Nguyên là đang nghĩ người này đến ngủ cũng không thể đứng đắn hơn được tẹo nào, ngược lại còn có cảm giác hơi "đáng sợ". May mà có cuộc gọi nào đó đến đúng lúc, giúp anh đánh thức cô.

- hớ hờiiiiii...

Chắc hẳn lúc nhỏ Nhật Hạ chơi trò đấu"hơi dài" rất giỏi vì tiếng ngáp của cô bây giờ còn dài hơn cả sông mê kông. Cô vươn vai ngồi dậy ấn mở loa ngoài rồi quẳng điện thoại sang chỗ trống bên cạnh. Hai tay không quên vuốt vuốt lại mái tóc rối, vô tình để hương nước hoa ít ỏi còn lại bay vào không khí.

- Con nghe nè!

- Đang đâu đó, muộn rồi chưa về?

- Con gọi grab*. Đang trên đường, sắp về tới nơi rồi.

Nhật Hạ ngồi "sải lai", mắt mũi vẫn chưa tỉnh hẳn.

- Xem mặt thế nào? Có vui không?

-...hì hì...cũng được lắm...hí hí

Hễ nhắc đến Hoài An, Nhật Hạ lại bất giác vui vẻ, cười tít mắt. Biểu cảm của cô lúc này không may bị thâu hết vào tầm mắt Khôi Nguyên. Anh bấy giờ thiết nghĩ Nhật Hạ cô là bị nét đẹp "mầm non" làm cho lu mờ đầu óc.

- Thế á? Thằng bé sáng sủa lắm phải không?

- Vâng đẹp trai lắm mẹ. Nhưng có điều...

- Chuyện gì?

- Mẹ không để ý con hẹn hò người nhỏ hơn chứ?

Mắt của người đàn ông bị cho ngậm bom nổ chậm tự dưng lóe sáng. Khoé môi cố che đi ý cười nhưng rồi cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

- Con nói cái gì vậy. Quên ông nhà này nhỏ hơn mẹ hai tuổi à? Há há...

Thật tâm mà nói bà Huệ vô cùng vui mừng cho con gái. Cứ tưởng sau khi chia tay Gia Khiêm con bé sẽ rất khó mở lòng với ai, đau buồn đến chết đi sống lại. Không ngờ Nhật Hạ lại vượt qua không những nhanh chóng mà tính tình thay đổi hệt như biến thành một người khác. Cơ mà mẹ cô thấy thế cũng yên lòng mấy phần.

- Mẹ yên tâm. Giống tốt, cháu của mẹ sẽ rất đáng yêu.

*hụ hụ...*

Lời này vừa lọt vào tai Khôi Nguyên đã khiến anh một trận "dằn vặt" bản thân vì đã cư xử thái độ với cậu trợ lý nhỏ. E là Hoài An đã quá ngây thơ nên không nhận ra được ý đồ "xấu xa" của Nhật Hạ. Bởi vậy mới vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho cô "giăng lưới bẫy".

Thái độ của cô chẳng khác gì "chú sói già" vồ lấy được mồi ngon. Nụ cười "gian manh" thực sự quá kì dị rồi. Khôi Nguyên chẳng ngờ được từ một mối quan hệ mới chớm nở, Nhật Hạ đã có thể suy nghĩ "xa" đến thế. Cái gì mà giống tốt?! Cô ta đi lựa bò sao?

Rất nhanh sau đó, "chiếc taxi" hạng sang dừng lại trước cổng nhà số 22. Nhật Hạ lò mò mang ra tờ giấy hai trăm trong túi xách đặt lên hộp đựng đồ bên cạnh ghế lái say xỉn nói.

- Bác tài về cẩn thận!

Cô mở cửa nhét cặp guốc vào hai bên dưới cánh tay, xiểng niểng đi vào nhà. Từ đầu đến cuối không hề liếc lấy Khôi Nguyên một cái. Người ở yên đằng này trầm ngâm dõi theo bóng lưng Nhật Hạ cho đến khi cánh cửa cũ bị cô mạnh bạo đóng sầm lại. Trong đầu không nghĩ ngợi gì thêm liền đem tờ tiền cất cẩn thận vào ví. Tuy miệng không cười, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại có chút ý tứ vô cùng phức tạp.

Cách ấy chưa đến vài bước chân, hộ nhà số 25 vẫn còn để đèn sáng trưng. Đôi vợ chồng nọ đang quấn quít xem truyền hình thực tế trong phòng khách bất ngờ giật mình nghe thấy tiếng mở cửa ngoài sân. Quay sang thì phát hiện có cái tướng cao gầy nào đó tự nhiên lù lù xuất hiện giữa nhà. Hai ông bà trong giây lát bị làm cho câm nín không nói nên lời. Người phụ nữ bối rối khẽ bấu nhẹ vào đùi chồng.

- Con trai yêu của mẹ, con làm gì ở đây giờ này vậy? Chẳng phải bảo là về nhà sao?

Người đàn ông vẫn giữ nét mặt bất biến, hai lòng bàn tay bên dưới vô thức nắm hờ.

- Tối nay con qua đêm ở đây... Bố mẹ ngủ sớm. Con lên phòng trước.

Ông Nam bà Lan vẫn chưa kịp hỏi chuyện xong thì cái bóng đen kia đã vội vội vàng vàng vèo một mạch biến mất. Nội tâm cả hai đang cố trấn tĩnh bản thân để nhận thức khoảnh khắc vừa rồi là mơ hay thật. Mấy năm chuyển ra ở riêng, thằng trai thân quý này của ông bà đều mang lý do cho bố mẹ không gian riêng mà hiếm khi qua đêm ở nhà. Vậy mà không biết hôm nay uống nhầm thuốc gì mà lên cơn đòi ngủ lại. Chả những thế mà hành động vô cùng tự nhiên như người điên. Hai ông bà đoán chừng thằng bé đi đêm về muộn quá chắc là bị ma nhập nên mới hành động lạ lùng như vậy. Cả hai sợ quá liền tự ôm nhau về phòng ru ngủ.

Nửa đêm, trong khi mọi vật đang say giấc nồng thì phòng của Gia Khiêm vẫn còn le lói vài tia sáng vàng huyền ảo từ bàn làm việc. Để chuẩn bị cho dự án mới, anh mấy ngày rồi đều tăng ca đến quầng mắt đen kịt như gấu trúc. Lắm lúc mông vừa nhấc khỏi ghế đã đông cứng, di chuyển cực kỳ khó khăn. Chưa kịp chợp mắt được bao lâu thì lại phải gấp rút chuẩn bị cho cuộc họp tổ.

Giữa bầu không khí lạnh lẽo ấy, những ngón tay thon dài vẫn tiếp tục lướt nhanh trên bàn phím. Tiếng gõ tọc tọc cứ dai dẳng đi dai dẳng lại mãi và cuối cùng kết thúc ở nút enter. Khôi Nguyên mệt mỏi vươn vai ngã người ra lưng ghế thở dài. Khóe môi anh bất giác mỉm cười khi vô tình lướt ngang thứ đồ đặt bên cạnh đèn để bàn.

Mỗi lần nhìn thấy bức ảnh ấy trong lòng anh lập tức dâng trào một nỗi hoài niệm khó tả. Không ngờ rằng ba cô cậu học sinh ngây thơ trong sáng hôm nào, từng cùng nắm tay nhau đi qua bao cung bậc cảm xúc, bây giờ sớm đã trưởng thành, đầy đủ bản lĩnh đương đầu với thế giới đầy cạm bẫy. Năm năm kể từ lần cuối cả ba hội ngộ đầy đủ, có lẽ mọi chuyện gần như có sự chuyển biến rất lớn.

Chàng trai tuấn tú nhưng ham chơi ở bên phải khung ảnh giờ đã sớm trở thành phó tổng của một tập đoàn lớn. Người ở giữa với nụ cười toả nắng như những đoá hướng dương nở rộ không chỉ đơn giản là cô gái trong mơ của đám nam sinh trong trường nữa. Ở nơi xa xa bên kia đại dương, cô chắc chắn đang nỗ lực hết sức cho tương lai của bản thân.

Trong lúc đang đắm chìm trong dòng hoài niệm, bỗng nhiên có tiếng tin nhắn điện thoại lảnh lót truyền đến, cắt ngang những mảnh ký ức. Chẳng biết người nào lại vô duyên vô cớ làm phiền anh ngay một giờ sáng. Không biết xem đồng hồ sao. Chuyện gấp gáp gì mà cư xử thiếu tinh tế như thế.

Mở hộp thư thoại, ở giữa màn hình hiện lên 5 chữ vỏn vẹn vô cùng gọn gàng:

Chúng ta kết hôn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net