Chương 15: Hoá ra cô gái may mắn lại là em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi nước mờ mờ tựa sương bay ra từ cửa phòng tắm. Nhật Hạ trong chiếc áo choàng tắm dài qua gối vừa đi vừa lau nhẹ mái tóc ướt. Đặt lưng xuống chiếc đệm êm ái, cô cố tình để nửa thân dưới lọt khỏi giường, hai chân ngắn ngoe nguẩy nhịp nhịp xuống sàn. Cô quẳng khăn tắm chộp lấy di động lăn lóc bên cạnh.

Lúc nãy vừa về đến nhà, Nhật Hạ mệt quá không chịu được mà quỵ xuống ghế sofa ngủ lăn quay. Bà Huệ ông Đức kêu mãi cô vẫn bất tỉnh nhân sự. Mà bị cái cô lại quá nặng nên kiểu nào thì hai người già bọn họ cũng chẳng đủ sức khiêng con gái vào phòng. Vợ chồng nọ đành "tàn nhẫn" để cô lạnh cóng tự tỉnh.

Đúng như dự đoán. Nửa đêm, cái bóng đen thùi trong phòng khách lò mò tự giác "bò" về phòng. Mở máy nước nóng ngâm mình thật lâu, Nhật Hạ suýt nữa thì thiếp đi ngay trong bồn tắm. Bộ dạng vô cùng "bê bết".

Nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, cô tự nhiên nhớ đến Khôi Nguyên, cảm thấy thực ra hẹn hò với anh chàng này cũng có chỗ thú vị. Lúc trước vì mãi dính lấy một người có lẽ cô đã vô tình bỏ lỡ quá nhiều trải nghiệm cho nên lần này quyết định dại gì không thử.

Cô bấy giờ khá tò mò muốn biết thêm về con người anh ta, liền không ngần ngại nhập số điện thoại trong danh bạ vào thanh tìm kiếm facebook. Một tài khoản cá nhân hiện lên với ảnh đại diện (đối với cô) là khá đáng yêu.

Người cao nhất trong hình ăn vận lễ phục tốt nghiệp màu xanh đen long trọng dài qua gối, đầu đội mũ có miếng ván cứng hình vuông nằm ngửa với cọng dây màu "lủng lẳng" quen thuộc. Trên tay anh ta là tấm bằng tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá có tiếng trong nước. Nhưng cớ gì mà biểu cảm kia cứ lạ lạ làm sao í. Chính là kiểu vui không vui, buồn chả buồn, nụ cười vô cùng gượng gạo. Nếu mà là Nhật Hạ đem bộ mặt kia trưng lên thì chắc chắn Hà My sẽ không tha mà lưu lại khoảnh khắc ấy làm trò đùa hết phần đời còn lại.

Tuy nhiên vì đó không phải cô mà là một người có gương mặt đẹp. Vậy nên suy ra tổng thể vẫn hiển nhiên đường đường chính chính đốn gục tim bọn con gái.

Đứng sát bên cạnh không ai khác ngoài bố mẹ anh ta. Ông Nam bà Lan bảy tám năm trước vẫn trông y hệt chỉ là ít nếp nhăn hơn nhiều. Bù cho thằng con trai đơ như cây cơ thì hai ông bà lại tạo dáng rất "chuyên nghiệp". Cả hai phối hợp mỗi người làm nửa hình trái tim ghép lại, không quên nhoẻn miệng cười tươi đến mang tai trông cực kỳ vui vẻ.

Tưởng chừng sản phẩm cho ra sẽ là một gia đình hạnh phúc đi dự ngày quan trọng của con trai, ai ngờ đôi vợ chồng này vui quá làm người ta cứ liên tưởng đứa con ở giữa đang cố ý làm bóng đèn phá đám.

Sau này nghe kể lại, bà Huệ tối đó định chuẩn bị đi tiểu đêm, bỗng dưng xui xẻo nghe thấy tiếng cười khúc khích văng vẳng vang ra từ phòng Nhật Hạ, liền sợ quá chạy ngược vào trong chùm mền nhắn tin cho bà Lan rủ ngày mai đi chùa xin bùa trừ quỷ. Hoá ra tối đó không phải một mà đến tận hai người bị cho là đi đêm quá bị...ma nhập.

....Chuyện quan trọng hơn, thì ra sếp Nguyên và Khôi Nguyên... là một.

Nhật Hạ tự nhận bản thân mình quá xàm xí khi "bịa chuyện" chữ Nguyên phổ biến rồi đòi sau này sinh con sẽ đặt tên y vậy. Nhất thời mù quáng vì sắc mà cô mới không nhận ra sự thật rành rành trước mắt. Bảo sao cảm thấy cái tên sếp Nguyên đó lại trông đặc biệt quen thuộc. Nghĩ kỹ thì quả thật anh ta thừa hưởng rất nhiều đường nét từ vợ chồng bà Lan. Thêm nữa, không thể nào trùng hợp đến mức, hai người cùng tên ở chung một chỗ vả lại còn rất gần nhau. Rõ ràng đã có sự sắp đặt trước. Ở điểm này, Nhật Hạ căn bản không đủ tinh tế để nhận ra chi tiết bất thường đó.

Cô kéo xuống xem thêm bài đăng trên tường tài khoản. Càng kéo xuống dưới càng nhận ra Sếp Nguyên quả thực rất... nhạt nhẽo. Trên trang cá nhân của anh ta toàn là ảnh tập thể công ty đi công tác, dã ngoại. Vài bức khác nhiều lắm thì chụp chung với gia đình vào dịp lễ, ngoài ra không hề tự chụp kiểu nào riêng lẻ một mình. Anh ta là thể loại "boi nghiêm túc"?

Ngón tay cô vô tình dừng lại ở một bức ảnh có sự xuất hiện của người quen.

Dòng trạng thái: Hoài An is feeling happy with Khôi Nguyên.

Bên dưới là khung hình hai người đàn ông đẹp trai trong văn phòng công ty. "Tiểu bạch thỏ" đáng yêu lúc này đang đứng hơi khom người. Thẻ nhân viên trên cổ treo lủng lẳng với chức danh trợ lý giám đốc. Tay cậu đưa tập tài liệu cho gã mặt đơ bên cạnh, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

Ở góc phải tấm hình còn được dán thêm logo của tập đoàn HoMEUs. Hình như là ảnh trích từ hoạ báo cho một tạp chí doanh nghiệp. Cô công nhận một điều: đã thích ai thì thích luôn cả đường đi lối về. Caption vài chữ thôi mà đã đáng yêu vô đối rồi:

Chính thức kiêm luôn chức thư ký. Sếp Nguyên, em bây giờ phải làm việc nhiều gấp đôi, chẳng phải tiền lương cũng nên tăng gấp đôi sao?

Trẻ thế mà đã là trợ lý giám đốc kiêm thư ký, xem ra Hoài An của cô không phải dạng vừa.

Quay về chuyện của ông sếp mặt đơ. Để đánh giá sơ sơ con người Khôi Nguyên thật ra không quá phức tạp. Trong công việc: tài giỏi, nghề nghiệp ổn định; tính cách tử tế, rất có chừng mực, ngoài hơi đơ bên trong ấm áp; lối sống đơn giản, giản dị và quan trọng là hiếu thảo với bố mẹ.

Vẫn như ban đầu, Nhật Hạ cảm thấy ai lấy được anh ta khá may mắn. Vậy nên, đó là lý do tại sao cô ban đầu lại tưởng anh đã thành gia lập thất, bởi đối tượng kết hôn tốt như anh theo lẽ thường đã bị người khác chiếm mất. Thế nên Nhật Hạ hiện tại thiết nghĩ sao không tiện thể để người may mắn đó là cô? Và rồi mọi chuyện ra sao thì ai cũng biết...

Ở hộ nhà số 25 đang có một người bị "đứt bóng" tạm thời. Khôi Nguyên vẫn chưa tin vào mắt mình là bản thân đang được người ta "hỏi cưới". Lồng ngực anh bỗng dưng vô cùng khó chịu. Nhịp tim giống như đang tham gia giải đua xe mà bị hết xăng, lên xuống thất thường.

Bấy giờ chính là tự hỏi con gái lúc được cầu hôn cảm giác sẽ như sắp chết thế này sao? Nhưng anh là đàn ông, không thể chỉ vì một câu nói của phụ nữ mà bị làm cho ngại ngùng được. Nhất định phải bình tĩnh. Nhưng chưa được một lúc anh lại cảm thấy hình như bản thân đang kích động vô ích bởi người Nhật Hạ thực sự nhìn trúng là Khôi Nguyên nào? Anh lập tức trấn an bản thân: không cần quá căng thẳng. Cũng đâu phải cô ta nói với mình.

*ting*

*Nhật Hạ sent you a friend request*

...mình...bị lộ rồi...

Sáng hôm sau là thứ bảy. Bữa nay, bố mẹ cô tự dưng muốn ăn lẩu nên liền rủ hai đồng chí hàng xóm qua chung vui. Hại Nhật Hạ sáng sớm còn chưa ngủ đủ đã bị lôi đầu dậy đi chợ, cô chính là chán chả buồn nói, mắt nhắm mắt mở lo chuẩn bị đồ ăn.

Ở dưới sân, ông Nam cặp nách bộ bàn cờ vội vội vàng vàng chạy sang nhà anh em chí cốt, mặt mày hí ha hí hửng. Hai lão già cứ thế mà chăm chăm chơi cờ suốt sáng để mặc mấy bà vợ bận rộn lay hoay phụ Nhật Hạ nấu cơm. Bà Lan để ý thấy "con dâu" sáng giờ có biểu hiện lạ. Đứng bếp mà mắt cứ liếc ngang liếc dọc di động. Xem ra tụi nhỏ thời này tiến triển nhanh hơn bà nghĩ.

Về phần Khôi Nguyên, đáng lý sẽ có lịch trình gặp mặt đối tác. May mà giữa chừng Hoài An gọi báo dời hẹn chứ không thì anh lại phải đem bản mặt lờ đờ bị ai đó làm cho mất ngủ đi làm. Lúc anh tỉnh cũng đã gần 12 giờ, đúng lúc Bà Lan gọi điện bảo con trai sang nhà vợ chồng ông Đức ăn cơm. Trong lòng anh bấy giờ liền có chút căng thẳng bất an.

Ông Đức bên này mới hay rằng "con rể tương lai" trưa nay sẽ sang nhà ăn cơm, trong lòng không khỏi nôn nao, phấn khích. Đang sắp chén đũa ở bàn vừa nghe thấy tiếng chuông cửa đã lăng xăng chạy vù ra niềm nở đón tiếp. Chả trách sau này con rể lại thương bố vợ vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net