Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cú đạp bằng cái chân phải bi thương của Bách Thảo đã không thể khống chế được lực chân. Đầu Đình Nghi bị đạp trúng. Cô mở to mắt nhìn người con gái đang ôm cái chân bị thương của mình nằm kia. Sơ Nguyên lập tức đứng dậy. Nhìn Đình Nghi lảo đảo và từ từ ngã xuống, rồi nhìn Bách Thảo đang ôm chân nằm kia, anh cảm thấy lòng mình thật rối bời. Anh chợt nhớ đến lời hứa với Nhược Bạch và Sơ Nguyên. Anh phải bảo vệ cả hai người con gái.
Anh chạy đến nâng người Bách Thảo lên. Mặt cô hoàn toàn trắng bệch. Vết thương đau nhức khiến cô không thể nghĩ gì được.
" Sơ ... Nguyên sư huynh, có phải .... Có phải em đã đánh.... Đánh thắng Đình Nghi tiền bối rồi phải không? Có phải ..... Có phải em làm trái lời ... hứa của mình với Nhược Bạch sư huynh rồi phải không?"
Đỡ Bách Thảo đang đờ dẫn ngồi vào chiếc xe lăn Hiểu Huỳnh đã chuẩn bị sẵn, anh ngồi xuống nhìn cô:
" Em đã đánh thắng Đình Nghi, giành được giải quán quân rồi. Bách Thảo, chúc mừng em"
" Nhưng em lại .... em lại làm trái .... lời hứa với Nhược Bạch sư huynh. Em đã dùng.... cái chân phải mà Nhược Bạch sư huynh không cho em sử dụng.... để đánh bại Đình Nghi tiền bối... anh ấy sẽ không .... sẽ không tức giận em chứ?" – Bách Thảo dù đã mệt đến không thể nói thành câu hoàn chỉnh, nhưng cô vẫn lo lắng Nhược Bạch sẽ giận cô. Cô biết cô đã làm sai cô không nên lấy chân mình ra đùa giỡn như vậy. Nhưng lúc đó nếu không sử dụng cái chân phải này, chắc chắn cô sẽ thua. Lời hứa cùng Nhược Bạch sư huynh có lẽ không bao giờ thực hiện được
Bách Thảo rất lo lắng, cô không biết bây giờ Nhược Bạch sư huynh có thuận lợi để trải qua phẫu thuật hay không. Cô nghĩ đến cái khả năng 60% kia. Lòng cô trống rỗng. Hiện tại cô chỉ muốn ở bên cạnh Nhược Bạch sư huynh, cô muốn cùng anh vượt qua ca phẫu thuật lần này.
Vo tay thành nắm đấm, chịu đựng cái cảm giác đau ê ẩm phát ra từ chân phải bị thương, cô ngập ngừng:
" Sơ Nguyên sư huynh... em .... em muốn trở vào bệnh viện..... Em muốn ở bên cạnh Nhược Bạch sư huynh... em... em muốn cùng anh ấy..."
Cô chưa dứt lời thì thấy Đình Nghi được mang ra bằng băng ca. Nét mặt huấn luyện viên Thẩm lo lắng đến cực độ. Bách Thảo ngây người nhìn Đình Nghi đang ngất ở đấy. Cô không biết mình đã làm gì.
" Em.... Em đã ... em đã.... Không... không thể nào.... Đình Nghi tiền bối"
Sơ Nguyên vừa nghe Bách Thảo kêu lên liền hiểu chuyện gì xảy ra. Anh nhìn Bách Thảo với ánh mắt kiên định:
" Chuyện này em không có lỗi. Một khi đã bước lên sàn thi đấu thì cách tôn trọng đối thủ là dùng hết lực. Em đã cố gắng hết sức rồi."
Dù anh nói lời hay ý đẹp thế nào, Bách Thảo cũng không thể nghe. Trong đầu cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô đã làm tổn thương người khác, cô đã đả thương Đình Nghi tiền bối. Sư phụ cô đã dặn cô không được tự ý đã thương người. Nhược Bạch sư huynh cũng nói học võ là để tăng cường sức khỏe và bảo vệ người thân của mình. Cô đã làm gì đây. Cô không những làm trái với lời dạy của sư phụ, còn làm trái với lời căn dặn của Nhược Bạch sư huynh. Trời ạ, cô đã làm gì thế này.
Cô nhìn xuống cái chân phải đang bị thương. Không phải vì cái chân này, có lẽ Đình Nghi tiền bối cũng sẽ không như bây giờ. Đầu óc cô vô cùng hoảng loạn. Tay cô liên tục đánh vào chân phải dường như không phải là của mình.
Sơ Nguyên nhìn cô hoảng loạn như vậy liền đau đớn không thôi. Hiểu Huỳnh nhìn Bách Thảo thành ra thế này, cô rất đau lòng. Cô quỳ xuống, ôm chặt lấy cả người Bách Thảo. Cô nghẹn ngào không nói nên lời:
" Bách Thảo, nghe mình. Cậu không hề sai.... cậu không hề có lỗi.... Bách Thảo à, mình xin cậu... cậu bình tĩnh..... Đừng làm tổn thương bản thân mình."
Bách Thảo ôm chặt lấy Hiểu Huỳnh lắc đầu:

" Là mình..... mình đã làm..... tổn thương Đình Nghi tiền bối, chính mình ..... chính mình làm trái lời căn dặn... của sư phụ và Nhược Bạch sư huynh.... Mình không xứng tập Taekwondo.... Mình thật sự không xứng...."
" Cậu không xứng đáng thì ai xứng đáng đây hả?" Ôm chặt lấy Bách Thảo, Hiểu Huỳnh như muốn san sẻ tâm trạng cùng với Bách Thảo. "Nghe lời mình, đừng như vậy nữa. Nhược Bạch sư huynh đang đợi cậu trở về"
" Nhược Bạch sư huynh..." Bách Thảo ngây ngốc ngồi đó. Trong lòng cô hoàn toàn bị nỗi lo lắng lấp đầy. Đúng vậy, cô không thể để Nhược Bạch sư huynh một mình được, nhưng còn Đình Nghi tiền bối. Ánh mắt cô dõi theo chiếc xe cấp cứu đã sớm không thấy hình dạng.
Sơ Nguyên như biết được lo lắng của cô, anh mỉn cười dịu dàng nhìn cô:
" Em cứ trở về với Nhược Bạch. Tình hình của Đình Nghi anh sẽ nói cho em biết sau. Bách Thảo, yên tâm. Đình Nghi sẽ không xảy ra việc gì"
Nói rồi anh nhìn sang đám người của Hiểu Huỳnh:
" Chăm sóc Bách Thảo, đừng để cô ấy nghĩ linh tinh. Anh đi xem thử tình hình của Đình Nghi."
" Vâng, Sơ Nguyên sư huynh"
Nói rồi, Hiểu Huỳnh đẩy chếc xe lăn của Bách Thảo đi về phía bệnh viện. Cô rất lo lắng cho chân của Bách Thảo, lo lắng cho tình hình của Nhược Bạch sư huynh. Hơn thế nữa là lo lắng cho tình trạng của Đình Nghi tiền bối. Nhìn người con gái đang cúi đầu ủ rũ ngồi đấy, cô biết một khi Đình Nghi tiền bối xảy ra bất cứ chuyện gì, Bách Thảo ngốc nghếch ấy cũng sẽ tự trách bản thân của mình. Xoa đầu Bách Thảo, HIểu Huỳnh ân cần nói:
" Mình biết bây giờ trong lòng cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng cậu cũng phải nghĩ cho bản thân của mình. Cậu nghĩ lại xem, cú đá đó của Đình Nghi tiền bối mà dán vào chân cậu thì người giờ này đang nằm ở bệnh viện là cậu, chứ không phải cô ta. Bách Thảo ngốc, cậu hoàn toàn không có lỗi."
Mặc kệ Bách Thảo có nghe được hay không, Hiểu Huỳnh vẫn tiếp tục nói:
" Cậu không sai. Là do cô ta có ác ý trước. Cô ta cố tình nhằm vào chân phải của cậu mà ra tay. Cậu chỉ là phản ứng lại thôi, cậu không hề cố ý."
" Không..... là mình cố ý..... là mình biết Đình Nghi tiền bối sẽ phản ứng như thế nào nên mới ra tay..... Là lỗi của mình."
Bách Thảo tự chìm vào trong thế giới riêng của mình, cô không hề nghe bất cứ lời nào của Hiểu Huỳnh nữa. Cô lặng lẽ khóc, cô biết cô đã sai. Cô đã sai khi làm trái lời dạy của sư phụ, cô đã sai khi không làm đúng với lời giao ước của Nhược Bạch sư huynh. Nhược Bạch sư huynh......
Chợt nhớ ra Nhược Bạch đang ở trong phòng cấp cứu, cô tạm gác cảm giác tội lỗi của mình sang một bên và nắm lấy tay áo của Hiểu Huỳnh:
" Đưa mình..... đến bệnh viện, mình muốn ở...... bên cạnh Nhược Bạch sư huynh."
" Được rồi, nhưng mà phải đi khám chân cho cậu trước. Mình thấy nó càng nặng hơn rồi." Hiểu Huỳnh nhìn cái chân phải đang rỉ máu của Bách Thảo, liền la toáng lên:
" Trời ạ, chân của cậu.... không được phải lập tức đến bệnh viện khám ngay, còn chuyện của Nhược Bạch sư huynh đã có Diệc Phong và bác sĩ lo liệu. Cậu yên tâm"
Bách Thảo nhìn chân của mình rồi kiên định lắc đầu:
" Không... Hiểu Huỳnh đưa mình.... đến phòng phẫu thuật của Nhược Bạch sư huynh. Mình... Mình muốn thấy anh ấy an toàn trở lại gặp mình."
" Mình nói không được là không được." Hiểu Huỳnh không thể nào chấp nhận việc này. " Nhược Bạch sư huynh đã dặn mình phải chăm sóc tốt cho cậu, mình không để cậu mạo hiểm như thế. Đi thôi"
Hiểu Huỳnh không để cho Bách Thảo có thời gian để nói nữa, cô gọi taxi rồi đỡ Bách Thảo đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, vị bác sĩ già cúi người xem xét chân của Bách Thảo. Ông tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Rõ ràng đã đau đến mặt xanh môi tái, nhưng cô bé ngoan cường này vẫn không hề hé răng nữa lời. Ông đặt kính xuống, nói với Bách Thảo đang cúi đầu:
" Không phải ta đã dặn cháu không thể hoạt động mạnh, phải dưỡng thương trong vòng 3 tháng hay sao. Giờ thì hay rồi, vết thương ngày càng nặng thêm. Cháu tính để mình bị mất một chân phải không?"
Khi nghe được lời nói của ông, Bách Thảo như chợt tỉnh. Không được cô đã phản bội lời hứa của mình với sư phụ. Cô không thể nào lại tiếp tục phản bội lai lời hứa với Nhược Bạch sư huynh. Lòng cô vô cùng hoảng loạn.
Thấy Bách Thảo như vậy, Hiểu Huỳnh rất đau lòng. Cô biết Bách Thảo coi trọng cái chân này đến mức nào, coi trọng lời hứa với Nhược Bạch sư huynh đến chừng nào. Hiểu Huỳnh liền quay sang nhìn vị bác sĩ:
" Cái chân này của bạn cháu khi nào mới lành lại? Khi nào mới có thể tập taekwondo trở lại? Một tuần sau cô ấy phải thi đấu rồi "
" Còn muốn tập taekwondo? Còn muốn tham gia thi đấu" Vị bác sĩ già cực kỳ nổi giận. " Tình hình của cô bé bây giờ đã rất xấu, phải hơn ba tháng mới có thể đi lại bình thường. Còn việc luyện tập Taekwondo thì tạm gác lai đi, nếu không, cả đời này con bé đừng mong tập được nữa."
Hiểu Huỳnh nghe xong liền bị đả kích cực độ. Không thể tập taekwondo nữa ư? Nhìn người con gái đang cúi đầu lặng lẽ, cô cảm thấy trời đất như sụp đổ. Đẩy Bách Thảo ra khỏi phòng của bác sĩ, Hiểu Huỳnh liền sốc lại tinh thần. Bách Thảo ngốc nghếch đó đã như vậy, cô không thể nào lại suy sụp tinh thần. Cô phải là chỗ dựa cho Bách Thảo.
" Bách Thảo, mình đẩy cậu sang chỗ của Nhược Bạch sư huynh. Cậu phải lên tinh thần, nếu không Nhược Bạch sư huynh sẽ lo lắng cho cậu. Cậu cũng không muốn để anh ấy thấy cậu như hiện tại đúng không?"
Bách Thảo ngây ngốc, đúng vậy, cô không thể để Nhược Bạch sư huynh thấy cô như bây giờ. Bách Thảo lấy tay gạt nước mắt vẫn còn vương lại trên má, nhìn lên Hiểu Huỳnh gật đầu mạnh:
"Ừ... cậu với mình đến thăm Nhược Bạch sư huynh, nhưng cậu đừng nói gì về chân của mình cho anh ấy biết. Mình không muốn anh ấy lo lắng cho mình"
Hiểu Huỳnh thấy Bách Thảo như vậy, cô cũng yên tâm được phần nào.
Trước cửa phòng cấp cứu chỉ có một mình Diệc Phong ngồi đấy. Anh rất lo lắng cho Nhược Bạch. Vừa mới nãy khi Bách Thảo bị Đình Nghi nhắm vào chân phải mà đánh, Nhược Bạch đã xảy ra biến cố. Nhịp tim đột nhiên tăng lên, làm gián đoạn thời gian làm phẫu thuật. Nhược Bạch, cái tên ngốc này, nếu để Bách Thảo biết, cô ấy không phải càng lo lắng, tự trách hơn sao. Hiểu Huỳnh càng tự trách bản thân.
Khi Hiểu Huỳnh đẩy Bách Thảo đến nơi, Diệc Phong đã thấy vết thương trên chân của Bác Thảo càng nghiêm trọng. Nhược Bạch mà biết, cậu ấy chắc chắn sẽ tức điên lên.
" Bách Thảo, chân cô sao rồi?"
Hiểu Huỳnh lườm Diệc Phong. Cô đã không muốn nhắc đến chân Bách Thảo rồi, cái tên này lại...
" Diệc Phong sư huynh, chân em không sao.... Nhược Bạch sư huynh sao rồi, đã phẫu thuật xong chưa?"
Diệc Phong biết cô đang nói dối, nhưng anh không tiện vạch trần, chỉ nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
"Còn hơn một tiếng nữa mới xong, cô ngồi đây đi, tôi đi mua nước. Cô chắc đói rồi."
Nói rồi, anh kéo Hiểu Huỳnh ra một góc, để Bách Thảo một mình ngồi đó
"Anh lôi lôi kéo kéo em như vậy làm gì? Bách Thảo đang bị thương như vậy, em phải về chăm sóc Bách Thảo."
" Anh kéo em ra đây cũng vì chuyện này. Tuy Bách Thảo nói không sao, nhưng vết thương trên chân cô ta..."
Diệc Phong nói đến đây liền im lặng, anh nhìn Hiểu Huỳnh đang rơi nước mắt. Cô gái ngốc này sao có thể chịu được. Anh kéo Hiểu Huỳnh vào lòng, để nước mắt của cô thấm vào áo anh.
"Bách Thảo thắng rồi, cô ấy thực sự chiến thắng Phương Đình Nghi, nhưng lại khiến chân cô ấy ngày càng nặng. Phương Đình Nghi cũng bị cô ấy đánh đến ngất đi. Bây giờ, cô ấy không thể tham gia thi đấu giải quốc tế lần này. Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Rốt cuộc là tại sao?"
"Hiểu Huỳnh, ngoan nào. Đừng khóc nữa."
Diệc Phong để Hiểu Huỳnh khóc ra hết, tay anh vỗ nhẹ lên lưng cô, như muốn chia sẻ gánh nặng cho cô.
Như đã nói ra hết mọi chuyện trong lòng, Hiểu Huỳnh dựa vào ngực Diệc Phong thầm thì:
" Nhược Bạch sư huynh nếu biết được, anh ấy có giận không? Bách Thảo lo anh ấy sẽ giận nên dặn em không được nói. Nhưng nếu em không nói, lỡ Bách Thảo xảy ra chuyện gì, Nhược Bạch sư huynh chắc chắn sẽ không tha thứ cho Bách Thảo. Bách Thảo ngốc đó sẽ nghĩ quẫn mất."
" Em yên tâm. Nhược Bạch sẽ không giận, ngược lại cậu ấy sẽ đau lòng và tự trách nhiều hơn. Cứ nói cho Nhược Bạch, anh tin, Nhược Bạch sẽ có cách của cậu ấy."
Diệc Phong lấy tay lau mặt cho Hiểu Huỳnh, anh nói:
" Em nhìn em xem, mặt như con mèo hoa vậy đó." Anh nắm tay Hiểu Huỳnh, kéo đi. " Đi lau mặt và mua chút gì đó cho Bách Thảo đi."
Hiểu Huỳnh nhìn tay mình bị Diệc Phong nắm lấy, liền nhớ đến một chuyện. cô vùng vẫy muốn giật tay mình ra. Diệc Phong biết cô muốn làm gì nên lập tức quay đầu:
" Em muốn ầm ĩ thì về võ quán mà ầm ĩ. Ở đây là bệnh viện."
Nói rồi anh nắm tay cô càng chặt hơn, đề phòng cô rút lại. Anh dắt cô đến căn tin ở bệnh viện, chọn một vài món thích hợp cho vết thương của Bách Thảo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net