CHAP 17: THẬT LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Anh...anh nói gì vậy?- Woohyun trố mắt nhìn anh, thiệt là cậu vẫn không thể hiểu được anh.

_Cậu, tôi nói cậu là của tôi!- anh kiên nhẫn lập lại lần nữa.

_Đùa sao? Anh nghĩ anh là ai? Có quyền và tư cách đó sao? Không phải lời anh nói lúc nào người khác cũng phải nghe theo đâu! Với ai anh cũng có thể dùng giọng điệu này mà ép buộc nhưng với tôi...tuyệt-đối-không!

_Sao cậu không bao giờ xem lời tôi nói là sự thật! Trong mắt cậu tôi là con người như vậy sao?- anh bắt đầu khó chịu vì những lời cậu nói, không lẽ với cậu anh chính là loại không nói lí lẽ, luôn bắt ép người khác sao?

_Xin lỗi! Anh chưa bao giờ làm tôi tin tưởng, một chút cũng không!

_Trong 1 năm qua, những gì tôi làm trong mắt cậu đều không là gì hả? Tôi chưa đủ tốt với cậu sao? Sao cậu không thử để mắt đến tôi một lần!- anh vừa lớn tiếng vừa bước đến trước mặt cậu, 2 tay giữ chặt vai cậu, buộc hai người đối diện với nhau. Giờ cậu có muốn tránh nè ánh mắt của anh cũng không được.

_Anh đã làm gì vậy? Tôi không nhớ đã nhận được gì từ anh! Với tôi, ngay cả một người xa lạ anh cũng không bằng, vì sao anh biết không? Hưm... vì anh đã tổn thương tôi! Tôi cũng đã từng nói...tránh xa tôi ra!- cậu trưng ra nụ cười nhếch mép khinh bỉ, thật sự cậu không bao giờ muốn thấy mặt anh, những tưởng hôm nay sẽ nói chuyện rõ ràng một lần, nào ngờ anh lại như vậy, khiến cậu càng lúc càng chán ghét.

_Thật sự...trong mắt cậu tôi chỉ có như vậy sao? Một chút cũng không đáng có được tình cảm của cậu sao?- sắc mặt của anh ngày càng khó coi, không lẽ, mãi mãi cậu cũng không nhìn về phía anh?

_Thật đáng tiếc! Tình cảm của tôi không thể dành cho anh...vì có người xứng đáng hơn anh rất nhiều!- cậu quay mặt nhìn về cửa sổ, khi nói ra câu này, nơi tận sâu trong lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một cơn sóng nhỏ. Đúng là hận anh, ghét anh, không muốn gặp anh, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cậu không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, trong một năm qua, những gì anh làm cậu đều thấy, đều biết. Những lần cậu sốt cao, mỗi đêm anh đều âm thầm chăm sóc cho cậu mà không ngủ, kết quả là cậu vừa khỏi thì anh lại lăn ra bệnh. Có lần cậu vì luyện tập mà té trật chân, không thể đi lại bình thường, cũng không thể luyện tập, mỗi ngày sau khi ăn cơm cậu đều thấy một gói thuốc để sẵn trên bàn, lúc đầu cứ ngỡ là Hoya hay mấy người kia để cho cậu, sau này cậu mới biết là anh âm thầm quan tâm cậu. Lúc cậu làm gì sai, sắp bị Bố mắng cho một trận, nào ngờ anh lại đứng ra nói chuyện, cuối cùng người bị mắng là anh...Một năm qua, cậu không những được mọi người bảo bọc, còn được anh âm thầm lo lắng, chăm sóc, nhưng anh chưa một lần đứng trước cậu mà quang minh chính đại quan tâm, cậu cũng vì thế mà mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, không biết, một mực phủ nhận tấm lòng của anh. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện phức tạp, khó nói, mối quan hệ giữa anh và cậu chính là một ví dụ điển hình. Thật lòng nhiều lúc cậu rất muốn mở miệng cám ơn anh, nhưng nghĩ lại, vì cái gì chứ mà phải làm vậy, anh còn nợ cậu một tiếng xin lỗi mà, cớ gì cậu phải đi cảm ơn anh! Thế là một năm qua, những gì anh làm cậu đều nhận ra, chỉ là cậu giấu kĩ quá thôi!

_Ai?- anh bắt đầu nổi nóng thật rồi! Một câu nói có người khác của cậu đã vô tình đả kích anh.

_Anh không cần phải biết nhiều vậy đâu?- cậu hất tay anh ra.

_Nói! Cái gì mà không cần biết! Cậu đừng có chọc giận tôi!- anh gằn giọng nói, cậu chính là mãi mãi không chịu hiểu tâm ý của anh sao? Vì cậu mà một năm qua anh cũng không còn quan tâm đến chuyện tìm kiếm cô nữa, hầu như tất cả thời gian anh đều dán mắt vào cậu! Dường như anh đã bỏ quên tình cảm dành cho cô cũng như mục đích trở thành ca sĩ! Trong mắt anh bây giờ chỉ có người con trai này.

_Anh nghĩ sao nếu tôi nói đó là Hoya!- cậu nhướng mày, một hành động dường như là đang thách thức người khác.

_Thật?- anh không tức giận, không khó chịu, nhưng lạ cảm thấy thú vị, không biết là cậu thật lòng hay đang chọc giận anh đây?

_Tin hay không thì tùy. Nhưng sau này phiền anh đừng có lại gần tôi!- cậu vừa nói vừa phẩy phẩy cái tay, hành động nhỏ cũng đủ thấy đáng yêu rồi.

_Tôi tin cậu, nhưng xin lỗi, tránh xa cậu tôi không làm được!- anh cười khẽ, sự tức giận vừa rồi đã không còn nữa, với giọng điệu này của cậu thì có ma mới tin cậu thích Hoya.

_Anh về đi! Tôi muốn nghĩ ngơi!

_Cậu cứ nghỉ đi, tôi ở đây trông chừng cậu!- anh ngã người ra sô-fa, 2 mắt nhắm lại như là đang ngủ. Anh đây là không muốn bị cậu đuổi ra đây mà!

_Tùy anh!- cậu kéo chăn đắp kín người, cơn buồn ngủ làm cậu không còn hơi sức đâu mà nói chuyện với anh, thôi thì cứ mặc kệ anh đi.

_Mà nè! Chuyện khi nãy tôi nói không phải đùa đâu! Bất quá tôi sẽ chờ tới lúc cậu thích tôi, chắc chắn sẽ có ngày đó. Bởi vì số cậu đã định là của tôi rồi, có chạy tới chân trời góc biển tôi vẫn sẽ tìm được cậu, sẽ bắt cậu ở bên tôi mãi mãi! Dù cậu có thích ai thì vẫn như vậy thôi! Đừng bắt tôi phải làm mọi người tránh xa cậu đó! Tốt nhất là yên phận đi! Nè, có nghe tôi nói gì không đó!- ai đó vẫn cứ luyên thuyên, ai kia thì đã chìm vào giấc mộng đẹp mất rồi! Thật tình với bất kì ai, bất kì chuyện gì anh đều có cách giải quyết, nhưng chỉ có với cậu, dù là gần 1 năm rồi nhưng vẫn chưa có cách giải quyết! Cậu chả bao giờ chịu nghe anh nói cả! Haizz, với cậu quả thật anh sắp bó tay rồi.

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, anh đã vội rời đi, cậu thì đến gần trưa mới mở mắt dậy. Sau trận sốt hôm qua, dù là không phải bệnh nặng gì nhưng vẫn làm cậu đầu óc choáng váng, tay chân thì cử động cũng cực đau nhức, vì thế nên suốt ngày cậu chỉ nằm một chỗ, buồn sắp không chịu nổi. Muốn xuất viện để trở về luyện tập cùng mọi người nhưng mà bác sĩ một mực không cho, gọi điện nhờ Bố thì bị Bố mắng cho một trận, bắt là phải nghỉ cho khỏe mới được trở về, nếu không Bố sẽ đánh cho bỏ nói luôn. Ngậm ngùi, câm nín, đúng là mọi người quá mức kĩ tính, kêu cậu nằm ở đây cũng có giúp được gì đâu, cậu là sợ không theo kịp mọi người nha! Nằm trách mắng người ta một hồi ngủ quên luôn. Đến khi giật mình thức dậy thì trời đã chập chờn tối rồi, vừa mở mắt ra thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là nụ cười nhăn nhở của Dongwoo dọa cậu đến hét ầm lên, kết quả là gần như tắt tiếng luôn. Cậu hầm hầm trừng mắt với Dongwoo, ngay sau đó là mấy gương mặt cực kì quen thuộc, quen thuộc đến mức ám ảnh rồi!

_Hyung à! Hyung khỏe hẳn chưa, có thấy đau ở đâu nữa không?- Myungsoo là người đầu tiên mở miệng. Từ lúc ở với nhau đến giờ, cậu nhóc này vẫn luôn đối xử với cậu đặc biệt tốt, dù trước mặt người ngoài cậu ấy luôn ít nói, trầm tính nhưng khi ở cạnh cậu, bao nhiêu mặt đáng yêu, tốt bụng đều thể hiện hết ra.

_Hyung có sao đâu! Khỏe như trâu ấy mà!- cậu cười khì khì khi thấy mọi người xuất hiện.

_Nè nè! Không biết tự lo cho mình, còn để chuyện này xảy ra nữa thì em xử hyung đó!- Sunjong chống tay, trừng mắt quát cậu.

_Aishhh! Hyung biết rồi, biết rồi..mọi người đừng giận cũng đừng có mắng hyung nữa mà!- cậu cuối thấp đầu, mặt mũi bí xị, với cái mặt đáng yêu đến ám sát người ta thế này thì ai mà nỡ mắng nữa chứ! Biểu cảm của cậu làm mọi người phì cười, quả là tiểu quỷ lắm chiêu trò dụ dỗ người ta, đến anh đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua cậu cũng giật mình, biết rõ cậu vô cùng đáng yêu rồi, không ngờ còn có thể đáng yêu hơn nữa...nhưng, biểu tình này của cậu anh chưa bao giờ được nhìn qua, cậu chưa bao giờ thể hiện trước mặt anh, anh phải làm thế nào để cậu mở lòng với anh, để cậu chịu ở bên anh???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net