Chap 16: KÌ LẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trước cổng công ti, Myungsoo không kịp thở đã chạy vọt lên phòng tập, vừa thấy thấp thoáng bóng dáng 2 anh lớn liền không kiêng kị gì rống họng kêu to:

_Yah! Có chuyện rồi!- vừa dứt lời chịu không nổi liền thở hắt ra, thiếu chút nữa là mất luôn hô hấp.

_Gì vậy?- 2 người cùng quay đầu nhìn cậu, nhưng chỉ mình Dongwoo lên tiếng.

_Hyunnie...hyung...ấy...- đến lúc này thật nói không ra hơi nữa rồi.

_Cậu ta làm sao?- lần này không phải Dongwoo lên tiếng nữa mà là anh, vừa nghe đến tên cậu liền đanh mặt.

_Ngất!- Myungsoo dần lấy lại nhịp thở của mình.

_Cái gì! Bây giờ hiện ở đâu?- Dongwoo hớt hãi la to, anh chỉ trầm mặt chờ cậu nói tiếp.

_Bệnh viện gần nhất!- Myungsoo vừa dứt lời, anh đã xoay người bước đi, nói là bước chứ không khác gì đang bay, Dongwoo cũng nhanh chân chạy theo, chỉ tội cho Myungsoo vừa chạy bán sống bán chết đến đây chưa kịp nghỉ ngơi lại phải chạy theo 2 vị anh lớn này.

Tại bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, bên ngoài có 3 dáng người đang cúi đầu chờ đợi, trong lòng hết sức thấp thỏm , lo âu cho cái người đang nằm trong kia. Tự nhiên sáng nay còn khỏe mạnh, giờ lăn đùng ra xỉu như vậy ai mà không lo cho được. Cái con người này, quả thật có tài quay người ta đến hoa mắt chóng mặt mà. Hoya, Sungyeol, Sungjong chỉ biết ngồi chờ đợi, nhưng thật sự không hiểu cậu bị cái gì mà cấp cứu lâu đến vậy.

_Em lo quá!- Sungjong run run nói.

_Không sao đâu! Cậu ấy chắc chắn sẽ không có gì mà!- Sungyeol dù lo lắng nhưng thấy cậu em mình sợ như vậy liền không nỡ mà tiến lại an ủi. Hoya chỉ trầm mặc, lo lắng đến mức chỉ hận không thể xông vào đó. Tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài hành lang, cả 3 cùng ngước mặt lên, từ xa có 3 bóng người đi tới, người nhễ nhại mồ hôi, vừa lúc tất cả đều có mặt ở trước cửa phòng cấp cứu thì ánh đèn cũng vừa tắt. Một vị bác sĩ bước ra, cả đám đứng phắt dậy, nhốn nha nhốn nháo.

_Bác sĩ, bác sĩ! Cậu ấy sao rồi ạ!- Sungyeol tiến lên trước.

_Bác sĩ, anh ấy tỉnh lại chưa?- Myungsoo

_Bác sĩ, cậu ấy bị sao vậy ạ?

_Bác sĩ, bác sĩ...

Cả đám cứ luyên thuyên, hỏi đủ thứ.

_Nè nè, các cậu có nghe tôi nói hay không hả?- bác sĩ tức giận quát to lấn áp lại tiếng nhốn nháo không thôi của lũ nhóc kia. Thật là hại mệt chết người khác mà!

_Im hết đi! Cậu ấy sao rồi bác sĩ?- anh nói với mấy đứa kia xong quay ra hỏi bác sĩ.

_Cậu ấy chỉ là mệt mỏi và kiệt sức cộng với suy nghĩ quá nhiều nên ảnh hưởng đến sức khỏe vốn đã không tốt của cậu ấy, một chút sẽ tỉnh. Mọi người nên chăm sóc cậu ấy tốt hơn!- bác sĩ từ tốn nói.

_À vâng, bọn cháu biết rồi! Cám ơn bác sĩ!- cả bọn đồng loạt cuối đầu. Ngay sau khi bác sĩ rời đi, anh một chân định bước vào phòng cậu, nhưng nhanh chóng bị cản lại, Hoya không to không nhỏ nói với anh môt câu:

_Đừng vào! Tránh xa cậu ấy một chút, đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa!

_Lí do?- anh không hề tức giận, vì bây giờ anh chỉ là lo lắng cho cậu thôi.

_Cậu ấy không thích anh, không muốn nhìn thấy anh!- Hoya tuy là vẫn dùng giọng điệu bình thường nói chuyện nhưng người ta vẫn cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ câu nói ấy. Một câu làm cả bọn chấn kinh, anh hơi sững người nhưng mau chóng lấy lại tinh thần:

_Cậu không có tư cách nói chuyện này với tôi! Bây giờ tôi không muốn gây nhau với cậu! Tránh ra!- giọng của anh vẫn luôn bức người như vậy, làm người khác ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng với Woohyun, anh mãi mãi không có ảnh hưởng gì!

_Tôi nói rồi, cậu ấy không muốn thấy anh, anh xuất hiện chỉ làm cậu ấy khó chịu!

_Cậu...

_Hogi à!- một giọng nói cắt ngang câu nói của anh, giọng nói nhẹ nhàng làm bầu không khí bị thay đổi hoàn toàn. Mọi người lo lắng chạy đến bên cậu, còn anh chỉ đứng đó nhìn cậu, không ngờ bao nhiêu người ở đây và bao gồm cả anh vậy mà khi vừa tỉnh dậy người cậu gọi đầu tiên lại là Hoya, lại gọi đến thân mật như vậy. Cậu bước ra từ cánh cửa phòng, gương mặt tiều tụy xanh xao thấy rõ, mất đi toàn bộ sức sống hằng ngày làm người ta xót xa.

_Sao lại ra đây? Cậu đang bệnh mà lại đi lung tung vậy hả?- Hoya khó chịu lên tiếng, chân cũng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cậu.

_Nè nè! Tại mấy người ồn ào quá chứ bộ!- cậu bĩu bĩu môi, giọng nói khan khan như sắp nói không ra hơi.

_Vào trong vào trong, hyung không thể đứng ở ngoài này lâu đâu!- Sungjong kéo kéo mọi người, ai đời lại để người bệnh khó khăn đứng như vậy chứ! Lúc quay người trở lại phòng, cậu vô tình liếc mắt về phía anh một cái, không phải là một cái nhìn chán ghét, khó chịu, mà là một cái nhìn đầy mệt mỏi. Trông anh như muốn nói gì đó, cậu nhanh hơn lên tiếng trước.

_Tôi muốn nói chuyện với anh!- miệng thì nói nhưng mắt đã nhanh dời đi hướng khác, không nhìn anh nữa.

_Nói đi!- hành động của cậu đều bị tầm mắt của anh thu hết vào, một cỗ khí lành từ từ xuất hiện trong đôi mắt anh.

_Mọi người về nghỉ đi, tớ không sao đâu! Nói chuyện xong anh ấy cũng sẽ sớm quay về, không cần ai ở lại với tớ đâu!

_Sao lại vậy được, hyung đang bệnh như vậy sao có thể để hyung một mình.- Myungsoo lập tức phản bác.

_Không sao! Mọi người về đi.- giọng nói dần dần chuyển thành cương quyết, làm người khác muốn cãi cũng không cãi được. Cuối cùng đành nhờ Hoya nói thử xem sao.

_Hyunnie! Tớ và mọi người rất lo lắng, đừng bướng nữa.

_Tớ không sao, cũng đâu phải tay chân không cử động được, ngày mai còn phải tập luyện, đừng vì một mình tớ mà ảnh hưởng đến nhiều người! Về nghỉ đi!- giọng cậu nhẹ nhàng vang lên, nhưng do bệnh nên có đôi chút khó chịu. Nói tới nói lui một hồi mọi người đành cam chịu ra về, Hoya nói sẽ gọi điện cho cậu bất cứ lúc nào, nếu không nghe máy sẽ chết chắc với cậu ta. Anh từ đầu vẫn không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu nói chuyện với bọn nhóc kia, hôm nay cậu rất kì lạ, bọn nhóc kia cũng nhìn ra nhưng không ai nói gì. Sau khi tất cả rời đi, anh và cậu đều lâm vào trầm mặt, cậu ằm trên giường đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn ra cửa sổ, anh ngồi trên ghế sô-fa đối diện nhìn chăm chăm cậu nhưng ánh mắt không hề tỏ ra bất cứ điều gì. Không gian tựa hồ như mặt biển yên ả, phẳng lặng sắp xuất hiện sóng lớn.

_Tại sao?- tiếng nói nhỏ như tiếng mũi kêu, không chút cảm xúc, dường như vô tình phát ra.

_....- người nào đó nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

_Tôi làm gì sai? Hay đắc tội anh chỗ nào!?- vẫn là giọng nói không chút cảm xúc.

_Không- một từ, âm thanh trầm thấp, lạnh lùng.

_Vậy là sao? Vì sao đối xử với tôi như vậy?

_...- im lặng, câu hỏi kia làm anh khó chịu. Vì sao ư? Ngay cả anh còn không biết vì sao!

_Tối chỉ muốn chúng ta làm anh em tốt, dường như anh không muốn!- sau câu nói ấy là một nụ cười khinh, khinh chính mình và khinh cả anh.

_Anh.em.tốt!!!- anh chậm rãi lặp lại 3 chữ ấy, cảm xúc đau đớn cùng tức giận nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể.

_Sao? Không là anh em tốt thì còn có thể làm cái gì?- cậu cũng không nhanh không chậm cất lên từng chữ, cơ thể cũng từ từ ngồi thẳng dậy đối diện với anh.

_Tôi chưa từng mong muốn cậu là anh em tốt.- giọng điệu êm dịu vang lên đều đều.

_Thì ra là vậy!- cậu gật gù, khóe môi lại thuận theo mà nhếch lên.

_Tôi chỉ muốn cậu là của tôi thôi!- anh nhìn xoáy vào đôi mắt kia của cậu, từng chữ từng chữ đều là thật lòng thật dạ mà nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net