Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cứ làm và làm. Làm một mạch đến trưa, mọi người gọi đi ăn cô cũng nói là không đói không muốn đi. Đến khi làm không nỗi nữa rồi đứng dậy vươn vai, vặn mình cho đỡ nhức mỏi, nhìn xung quanh thì mọi người đã đi ăn trưa hết rồi. Tự bản thân cũng cảm thấy lạ sao lại không thấy đói??. Nhúng vai cho qua kéo ghế định ngồi xuống làm tiếp thì cô bị một cánh tay nắm và kéo đi. Là Eunjung.. Eunjung bất ngờ xuất hiện nắm lấy cổ tay cô làm cô giật mình. Cố vùng vẩy để kéo tay ra nhưng không được, càng vùng vẫy Eunjung càng siết chặt làm tay cô đau. Đành im lặng mà đi theo. Eunjung kéo cô vào phòng mình khóa trái cửa lúc này Jiyeon mới nhăn mặt nói

- Cô bỏ tay ra... đau tui - cô giựt tay ra khỏi tay Eunjung. Xoa xoa tay mình mới thấy 5 dấu tay của Eunjung in hằn trên đấy.

- Xin lỗi, cô có sao không? - Eunjung thấy bộ dạng Jiyeon có vẻ đau lắm, cũng tự thấy khi nãy mình dùng hơi quá sức, cầm tay Jiyeon lên xem rồi hỏi thăm. Jiyeon bất ngờ giựt tay lại giọng lạnh lùng hỏi

- Không cần cô quan tâm, cô lôi tui vào đây làm gì?? Có gì muốn nói, nếu là chuyện khi nãy thì đúng là lỗi của tui, tui nhận sai cô muốn làm gì làm, phạt thế nào thì phạt, về nói với Appa tui cũng được, tui không ý kiến. Chứ đừng có... - Jiyeon đang nói thì bị Eunjung cắt ngang

- Tại sao ban sáng cô lại khóc? - Cô không nói gì về lỗi của Jiyeon trong lúc họp khi nãy. Thay vào đó là một câu hỏi khác. Câu hỏi này làm Jiyeon cũng hơi bất ngờ, nhưng rồi cô lạnh lùng trả lời lại

- Liên quan gì đến cô. Không lẽ cô kéo tôi vào đây chỉ để hỏi như thế này thôi à?

- Đúng vậy tôi chỉ muốn hỏi thế này thôi. Cô trả lời đi - Eunjung thẳng thừng đáp lại

- Không có gì cả - Jiyeon bị đơ một tý trước sự thẳng thắng của Eunjung, nhưng vài giây sau cô cũng bình tĩnh lại, trả lời hời hợp rồi định bước ra. Thì bị Eunjung chụp cổ tay kéo lại làm cô đau liền la lên

- AA , đau - Eunjung nắm ngay chỗ bị đau của Jiyeon vừa nãy, lần nãy cô cũng không kiềm chế được sức mạnh của mình lại làm Jiyeon đau

- Cô chưa trả lời tôi tại sao lại khóc hả?

Bị Eunjung nắm ngay chỗ vừa mới bị đau, lần này Eunjung cũng dùng sức làm cô càng đau hơn. Nước mắt vô thức chảy xuống. Lúc này Eunjung mới biết mình hơi quá. Nhìn giọt nước mắt lăn xuống má của Jiyeon làm cô cảm thấy có lỗi . Lấy tay lau đi nước mắt cho Jiyeon thì bị Jiyeon hất tay ra rồi nói

- Cô bỏ tay ra

- Xin lỗi tôi không cố ý, Cô trả lời câu hỏi của tôi đi!!! Tại cô không trả lời nên tôi mới không kiềm chế mình được mà làm đau cô đấy!!

Đã bị làm cho đau còn bị nói là lỗi do mình. Lúc này Jiyeon thật sự rất tức vội lớn tiếng nói :

- Tôi khóc hay cười thì liên quan gì đến cô??? Không phải hôm qua chính cô là người nói tôi không cần để ý đến việc của cô sao? Vậy thì cô cũng đừng để ý đến chuyện của tôi nữa. Không phải chúng ta chả là gì của nhau sao?? Vậy giờ cô hỏi, cô để ý đến tôi để làm gì? - Vừa nói nước mắt cô vừa rơi, chính cô cũng không hiểu sao nước mắt lại rơi

Eunjung bất ngờ trước sự giận dữ của Jiyeon .Câu nói mà Jiyeon nói với cô nó làm tim cô đau. Giờ cô mới biết được cảm giác của Jiyeon hôm qua khi nghe cô nói những câu đó. Hẳn là đau hơn cô rất nhiều. Nhìn vào ánh mắt bi thương của Jiyeon trước mặt. Cô thật rất muốn ôm lấy Jiyeon vào lòng. Cô cứ đứng nhìn Jiyeon khóc mãi không ngừng, đưa tay lên lau 2 hàng nước mắt của Jiyeon rồi nói :

- Xin lỗi ... thật sự xin lỗi

Nghe xong Jiyeon càng khóc nhiều hơn, cô đẩy Eunjung qua một bên rồi mở cửa chạy đi . Eunjung đứng đó lòng quặn đau khi thấy Jiyeon khóc mà lỗi đó do chính mình gây ra. Cô đã làm gì thế này. Tại sao lại phải làm cả 2 cùng đau khổ vậy?? Phải chi cô đừng nói những câu nói làm tổn thương Jiyeon. Phải chi cô chịu kiềm nén tình cảm của mình lúc đầu. Phải chi cô không thấy cảnh Jangwoo va Jiyeon ôm nhau thì có lẽ đã tốt hơn rồi. Vội mở cửa đuổi theo Jiyeon. Khi cô chạy ra thì đã không thấy Jiyeon đâu, trên bàn làm việc cũng không có túi xách. Vội chạy lại thì thấy thang máy đang đi xuống đến lầu 6 rồi. Cô vội mở cửa thang bộ, chạy nhanh hết mức có thể. Mồ hôi chảy dài trên trán. Lúc cô xuống thì thang máy đã xuống trước một lúc rồi, vội chạy về phía cửa ra vào. Lúc cô vừa chạy gần đến thì Jiyeon đã ngồi trên chiếc xe taxi mà đi mất rồi. Cuối xuống chống 2 tay lên đầu gối điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhìn theo hướng chiếc taxi vừa khuất bóng. Lấy điện thoại ra gọi cho Jiyeon, nhưng không liên lạc được. Cô đứng đó một hồi lâu rồi mệt mỏi trở lại văn phòng. Cả buổi cô không thể tập trung làm được gì cả... Cứ ngồi như thế đến giờ tan làm rồi đi về nhà như người vô hồn

Jiyeon cũng không khác hơn Eunjung là bao, khi cô vừa lên xe thì liền bảo bác tài cứ chạy đi, chạy đi ... Cô thấy chứ, thấy rõ bóng dáng Eunjung đứng đó bất lực nhìn cô. Cô quay đầu nhìn bóng dáng ấy tim quặn thắt, cô khóc nấc. Đợi đến khi cô bình tâm lại mới nói với bác tài rằng hãy đưa cô đến một nơi nào đó thoáng mát và yên tĩnh, hiện giờ cô muốn một mình. Trùng hợp thay người tài xế đã chở cô ra một nơi mà Eunjung cũng rất hay ra khi buồn. Sông Hàn , có lẻ đây là địa điểm lí tưởng cho những người có tâm trạng buồn nhĩ?. Jiyeon bước đi thẩn thờ phóng tầm mắt ra khoảng không vô định. Cô cứ đi như thế mãi đến khi mặt trời khuất bóng đi, lúc ấy sương cũng buông xuống làm cô rùng mình. Nhìn lại đồng hồ thì cũng tối rồi. Giờ này đáng lẽ cô phải ở nhà rồi chắc ba mẹ đang lo lắm. Dẫu sao tâm trạng cũng khá hơn một tý, suy nghĩ rồi cô đi về. Lúc này Eunjung cũng vừa đi tới, chả là cô tan làm về nhà nhưng vẫn thấy tâm trạng nặng nề đành lê bước ra chỗ cô thích, cũng là chỗ Jiyeon đang đi dạo. Dù đi chung với nhau trên một con đường nhưng là 2 hướng khác nhau, nhìn 2 hướng khác nhau, nên không ai thấy được đối phương. Cả 2 cứ như thế đi lướt qua nhau nhưng trong đầu đều đang nghĩ về đối phương.

Nhà Jiyeon

Jiyeon về đến nhà thì trời cũng đã tối rồi, vừa bước vào cô nhìn thấy 2 gương mặt lo lắng xen lẫn chút tức giận đang nhìn mình. Nhìn thấy Jiyeon về ông bà Park liền thở phào nhẹ nhõm. Ông Park tức giận lên tiếng:

- Con đi đâu đến giờ mới về công ty có việc làm đến giờ này sao?? Con có đi đâu cũng phải điện thoại về báo với ba mẹ biết một tiếng với chứ. Điện thoại thì tắt máy đi thì đến giờ mới về con muốn ba mẹ lo chết con mới vừa lòng sao? Thật là, có phải thương quá con hóa hư rồi không?

- Appa omma con xin lỗi - cô vừa cuối đầu vừa nói . Thấy ông Park có vẻ giận bà Park liền lên tiếng khuyên :

- Thôi ông à, con về rồi ông đừng giận nữa, con nó cũng biết lỗi rồi, đừng la nữa. - Nói đến đây bà xoay sang nói với Jiyeon - Con lên phòng tắm thay đồ rồi xuống ăn với ba mẹ

Jiyeon chỉ vâng một tiếng rồi buồn bã đi lên. Nhìn cô con gái của ông như vậy ông đau lòng lắm, nói ra những lời trách móc Jiyeon ông cũng là người đau nhất, nhưng không thể kiềm chế được mình. Dù giận thì giận nhưng lo thì lại nhiều hơn. Nhìn Jiyeon ông thở dài rồi đến sofa ngồi . Jiyeon lúc này lê những bước chân mệt mỏi lên phòng. Vừa mở cửa ra cô liền nằm ngay xuống giường. Mấy bữa nay là ngày cô mệt mỏi nhất từ đó đến giờ. Tự hỏi tại sao chuyện nhỏ như vậy mà mình cũng không giải quyết được vậy. Tính ra nhìn lại quãng đường cô đã đi, mọi việc cô làm mọi trường cô học đều đã được ba mẹ định hướng và trải đường sẵn cả rồi. Lúc nào cô cũng là người được bảo vệ che chở, nên giờ khi phải tự mình giải quyết cô thực sự không biết phải làm gì. Cảm giác vô dụng ùa đến, nước mắt cũng như thế mà rơi tiếp. " Thật vô dụng đã có chuyện gì mà mày tự làm được chưa hả Park Jiyeon, đã làm được gì cho ba mẹ bằng chính sức của mình chưa? Đã nấu được bữa ăn nào cho ba mẹ chưa... Chưa , tất cả đều chưa. Vậy mà giờ còn làm cho ba mẹ lo .. Đồ bất hiếu, đồ vô dụng ". Cô nằm đó tự trách mình và khóc. Đúng lúc ấy bà Park bước vào phòng thì thấy Jiyeon đang nằm khóc, bà nhẹ nhàng ngồi xuống ôm cô vào lòng rồi nói

- Sao vậy con?? Sao lại khóc? Mấy bữa nay con có chuyện gì nói cho omma nghe!! - Vừa nói bà vừa vuốt tóc Jiyeon

- Omma ... Có phải con vô tâm lắm không, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình mình, chưa bao giờ nghĩ cho ba mẹ, chưa bao giờ làm được việc gì cho ba mẹ vui đúng không ạ?? Chỉ làm ba mẹ lo, rồi chăm sóc cho con. Con xin lỗi, xin lỗi - Cô vừa nói vừa khóc nức nỡ

Đẩy nhẹ cô con gái đang mít ướt ra, bà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô, chỉnh lại tóc cho cô rồi ôn tồn nói :

- Aigoo sao con lại nghĩ vậy? lo lắng chăm sóc cho con là trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ mà con, con là món quà ông trời ban cho ba mẹ. Chỉ cần con sống hạnh phúc, thành đạt thì đã là chăm sóc, báo hiếu cho ba mẹ rồi ngốc ạ - Nói rồi mà mỉm cười nụ cười nhẹ nhàng

- Thật không ạ??

- Con bé ngốc này, đừng bao giờ suy nghĩ như vậy nữa biết chưa . Có phải khi nãy tại những lời của ba làm con như vậy. Thật ra ông ấy chỉ tại lo cho con mà không kiềm chế được mình mà thôi, con cũng đừng giận appa làm gì.

- Con không có giận appa, con biết appa lo cho con nên mới như vậy .

- Ừm con nghĩ được vậy thì tốt. Thôi con tắm đi rồi xuống ăn cơm - Bà Park nói rồi chuẩn bị đứng dậy thì bị Jiyeon níu lại

- Omma, con có thể tâm sự với omma chút không?

- Ừm, sao ?? có chuyện gì mà con nghiêm túc vậy?? - BÀ mỉm cười rồi ngồi xuống nhìn Jiyeon hỏi

- Con thật sự đang rất rối. Con không xác định được tình cảm của mình. Người con quý thì không biết vì gì mà lại xa lánh và tránh né con, nói những câu làm con thật rất đau lòng, con cũng không biết vì sao lại đau long khi nghe câu chúng con không là gì của nhau, còn người mà con thương thì lại lừa dối con, đùa giỡn với lòng tin của con hết lần này đến lần khác. Bây giờ con không biết phải làm sao, cùng một lúc 2 chuyện con không biết phải làm gì !!

Bà Park im lặng hồi lâu rồi nói :

- Omma hỏi trước người thứ 2, khi phát hiện người đó lừa dối con, con có đau lòng như khi nghe câu nói của người thứ nhất không?

- Con ... khi con biết mình bị lừa dối đúng là con có chút đau nhưng hình như nó không bằng. Câu " Chúng ta chả là gì của nhau" làm con đau lòng hơn

- Vậy liệu người thứ 2 giải thích con có còn tin nữa không??

- Không

- Trong tình yêu nếu không còn niềm tin thì mọi thứ coi như đã đổ vỡ cả rồi con ạ, tình yêu vỡ rồi thì còn vung đắp lại được chứ niềm tin mà mất đi rồi không thể nào khôi phục lại đâu. Với lại nghe con nói có vẻ con đã không còn gì với người thứ 2 rồi, vì người nào quan trọng với mình nhất cũng là người là mình đau nhất, con thương người thứ 2 nhưng lại bị một câu nói của người thứ nhất làm cho đau lòng hơn. Thì con nên xem lại tình cảm của mình được rồi. Mẹ chỉ khuyên con hãy làm theo trái tim con mách bảo

- Con biết rồi cám ơn omma

Nhờ những lời khuyên của bà đã làm Jiyeon suy nghĩ thông suốt cô đã nở nụ cười rồi. Gương mặt cũng tươi tỉnh hơn vừa nãy. Cứ thế 2 người ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc. Đến khi nghe tiếng ông Park làm 2 người giật mình

- Thật là 2 mẹ con định để tôi nhịn đói có phải không?

- A tôi quên mất, để tôi xuống hâm nóng đồ ăn lại. Con đi tắm lẹ đi rồi xuống ăn - Nói rồi bà đi xuống để lại ông Park và Jiyeon trong phòng

Ông Park từ từ đi về phía Jiyeon ngồi rồi xoa đầu cô :

- Con sao rồi, có còn giận appa không? Khi nãy appa hơi nóng nên nói với con như vậy

- Con hiểu mà, là tại con sai khi đi mà không điện thoại cho appa. Lần sau con sẽ không vậy nữa hứa luôn!! - Vừa nói cô vừa làm Aeygo mà cô hay làm khi nịnh nọt ông

- Hứa là nhớ giữ lời đó, thôi con đi tắm đi ba mẹ đợi con

- Tuân lệnh

Nói xong cô liền lấy đồ đi vào nhà tắm. Ông Park nhìn thấy Jiyeon cũng đã vui vẻ trở lại thì cũng bớt lo. Ông mỉm cười rồi bước ra. Tối đó cả nhà đều vui vẻ ngồi ăn cơm rồi xem TV . Khi trở về phòng, cô nằm đó suy nghĩ về những lời mẹ nghĩ. Tự cảm thấy bây giờ cái gọi là tình yêu với Jangwoo có lẽ đã chết rồi, cô không còn thấy nuối tiếc Jangwoo nữa. Coi như vấn đề Jangwoo đã giải quyết xong, còn lại Eunjung ... Sao lại khó nghĩ như vậy chứ. Nghĩ đến Eunjung cô liền lấy điện thoại ra, mở nguồn kiểm tra tin nhắn để xem Eunjung có nhắn tin cho cô không. Hơi buồn khi không có tin nhắn nào. Thôi thì cũng tốt cứ tạm thời tránh mặt nhau đi, có lẽ thời gian sẽ làm mọi thứ trở lại bình thường. Nói rồi cô bỏ điện thoại xuống rồi tắt đèn và chìm vào giấc ngủ ... Hy vọng rồi mọi thứ sẽ trở về như ban đầu ...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net