Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời Busan về lại Seoul mọi thứ đều đã trở lại bình thường, cô và Eunjung vẫn theo như kế hoạch cũ vẫn đang rất hạnh phúc. Nhưng hôm nay Jiyeon cảm thấy có gì đó rất lạ . Tối hôm trước Eunjung có điện thoại nói là sáng nay sẽ không đưa Jiyeon đi làm được, vốn chỉ tưởng Eunjung đùa nên cô cũng không thèm để ý nhưng đến sáng mới biết là Eunjung nói thật. Cô ra khỏi nhà như thường lệ nhưng không hề có xe của Eunjung, cứ đinh ninh là Eunjung đến trễ đứng đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Eunjung nhưng đầu dây bên kia không bắt máy. Jiyeon đành phải gọi cho chú tài xế đến đón cô đi làm. Bước vào công ty với vẻ mặt không được vui, chẳng hiểu Eunjung làm gì mà không đến đón cô kia chứ, định là sẽ lên hỏi Eunjung nhưng khi lên đến phòng thì không thấy Eunjung đâu, cứ nghĩ là Eunjung vào trễ, tranh thủ lúc đợi Eunjung thì Jiyeon ngồi làm tiếp những công việc đang dang dở của cô. Làm một lúc lâu thì mọi thứ cũng đã làm xong, nhìn lại đồng hồ đã gần đến giờ trưa rồi. Do nãy giờ lo làm nên cô cũng không để ý được là Eunjung đã vào chưa, cô bỏ bút xuống đi đến phòng Eunjung xem sao, mở cửa ra cũng không thấy ai.. không lẽ bữa nay Eunjung không đi làm. Không lý nào Eunjung của cô là người tham công tiếc việc lắm mà... Không lẽ xảy ra chuyện gì? Lần này thì tâm trạng của Jiyeon từ tức giận chuyển sang lo lắng, vội chạy về chỗ ngồi cô liền lấy điện thoại gọi cho Eunjung. Bên đầu dây vẫn không hề có tín hiệu trả lời. Đang lúc định điện lại lần nữa thì cô bất ngờ nghe có tiếng hát của mọi người xung quanh

" Happy birthday to you... happy birthday to you ... happy birthday... happy birthday... happy birthday to Jiyeonie.. Jiyeonie sinh nhật vui vẻ nha em!!! "

Tiếng hát tiếng chúc mừng sinh nhật của các chị nhân viên làm Jiyeon mới chợt nhớ ra bữa nay là sinh nhật của cô. Đúng là bên cạnh Eunjung riết rồi cô không nhớ những thứ khác, trong đầu cứ nghĩ về Eunjung miết thôi. Cô mỉm cười hạnh phúc bỏ điện thoại xuống đưa tay đón chiếc bánh kem từ tay các chị, cô thổi nến, mọi người cùng nhau vỗ tay rồi thay nhau tặng quà cho Jiyeon .

- Yah ngày sinh nhật cấm khóc - Chị nhân viên thấy mắt Jiyeon ươn ướt liền nói

- Xí ngày sinh nhật của người ta mà cấm hết cái này tới cái kia... - Jiyeon bỉu môi bất mãn

- Thôi mình đi ăn trưa đi rồi sẵn xử luôn cái bánh kem này

- Ok được đó, đi thôi Jiyeon

- À dạ, đợi em một tý

Jiyeon nhìn điện thoại một lúc cô cũng bỏ điện thoại vào túi xách, sắp xếp hồ sơ lại rồi cũng đi ra rồi đi ăn trưa với mọi người . Trong lúc ăn mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ, xử lý chiếc bánh kem nho nhỏ rồi cả nhóm cùng nhau quay trở về công ty lại bắt đầu với những công việc đang còn chưa làm xong. Jiyeon rất vui rất cảm động, rất biết ơn mọi người. Dù là tâm trạng đã khá lên nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho Eunjung, cả buổi cô cứ ôm khư khư cái điện thoại gọi cho Eunjung liên tục, cũng may là công việc bữa nay không nhiều cô đã làm xong tất cả nên giờ có thể ngồi nghỉ ngơi. Chiếc điện thoại trong tay cô thì lại không một giây nào để nghỉ, cứ gọi cho Eunjung liên tục hết lần này đến lần khác cũng không biết đã gọi bao nhiêu cuộc rồi, càng ngày cô càng lo lắng hơn, vẫn cố chấp gọi đến lúc đầu dây bên kia bắt máy :

- Alo

- Jung đang ở đâu thế?

- À Jung có tý việc có gì không em???

- À không em thấy Jung không đi làm, vả lại sáng giờ cũng không gặp Jung nên hơi lo thôi.

- À ra vậy?? - Eunjung trả lời một cách hời hợt làm Jiyeon cảm thấy không vui

- Bữa nay Jung sao vậy??

- Jung đâu có sao??

- Em cứ thấy Jung lạ đó!!

- Tại em suy nghĩ nhiều quá thôi

- Ừ. Jung ... có nhớ bữa nay là ngày gì không?? - Jiyeon thoáng buồn nhưng vẫn cố gắng hỏi cho hoàn thành câu

- Bữa nay?? Bữa nay ngày gì hả em??

- Jung .... Thật sự không nhớ sao?? - Giọng nói của Jiyeon lộ rõ sự thất vọng

- Ừ Jung không biết ngày gì vậy em??

- Ngày ... - Jiyeon còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia có giọng cô gái khác

- " Jungie lại đây nè nhanh lên, em thấy cái này đẹp nè, đẹp lắm luôn " - Jiyeon bất ngờ đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe Eunjung nói với cô gái kia - Ừ em đợi tý Jungie tới liền - Nói rồi cô nói với Jiyeon - Jiyeon thôi nha, Jung bận tý việc nói chuyện với em sau

Chưa kịp để Jiyeon nói là Eunjung đã cúp máy một cách không thương tiếc. Cô ngồi đó cơ hồ vẫn không thể tin được những gì vừa nghe. Hóa ra Eunjung không đi làm, không nghe điện thoại của cô chỉ vì đi chơi với người con gái khác thôi sao?? Còn gọi nhau bằng Jungie nữa chứ thân mật ghê nhĩ?? Quá đáng đến nỗi không nhớ cả ngày sinh nhật của cô. Cũng tại Eunjung mà ngày sinh nhật của Jiyeon trở thành ngày ảm đạm nhất. Tâm trí không thể nào tập trung cho công việc, cứ suy nghĩ tại sao Eunjung lại làm như vậy? có phải Eunjung đã chán cô không?? Cô gái đó là ai?? Cô có quen không?? Bla bla bla . Cảm thấy sự chịu đựng đạt đến đỉnh điểm, cô không thể ngồi làm việc được nữa rồi, cũng may là công việc cũng đã xong nên cô không muốn ở lại đây nữa. dọn dẹp mọi thứ, chào mọi người rồi đi về nhà . Cả buổi tối đó cô được ba mẹ tổ chức tiệc sinh nhật, mẹ cô đích thân làm bao nhiêu món ăn ngon cho cô, dù là rất cảm động, rất vui nhưng nỗi buồn vẫn còn đọng lại. Cô xin phép ba mẹ trở về phòng vì sợ để nhỡ cuộc gọi nào đó của Eunjung. Cầm điện thoại lên xem lại thất vọng một lần nữa. Từ lúc cô điện thoại nói chuyện xong là Eunjung cũng không điện lại nữa, cũng không nhắn tin hay giải thích gì cả. Bỏ điện thoại xuống khóe mắt đầy nước, cảm giác này thật sự rất khó chịu. Không hiểu mình đã làm sai những gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mới hôm qua còn rất ngọt ngào với nhau ấy vậy mà. Cuối cùng nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống. Giờ thì cô cũng mặc kệ để những giọt nước nóng lăn dài trên má, nỗi đau này nếu không được tỏa ra ngoài chắc cô sẽ điên mất. Đang nằm khóc thì có điện thoại gọi đến, mới đầu cô không thèm nghe nhưng người điện đúng là dai thật cứ gọi liên tục không ngừng, cô bực dọc chụp lấy cái điện thoại xem ai điện thì thấy tên Jungie hiện lên. Cô quẹt những giọt nước mắt còn vương trên má đi, lấy lại giọng rồi mới bắt máy

- .... - Cô im lặng không lên tiếng

- Alo Jiyeon em có đang nghe không?? - Eunjung không thấy Jiyeon trả lời nên hỏi

- Có, em đang nghe - Hiện giờ cô đang rất giận rất giận cái người này

- Em sao vậy?? có chuyện gì sao?? Giọng em sao lại có vẻ không được vui vậy???

- Không có gì! Jung điện em có chuyện gì không??

- À Jung có chuyện muốn nhờ em. Tài liệu bữa Jung đưa cho em đó, hiện Jung đang cần gấp em có thể đem ra đưa cho Jung không?

- Tài liệu cho cuộc gặp mặt với đối tác ngày mai đó hả? - Jiyeon như rớt xuống 18 tầng địa ngục, cứ nghĩ là Eunjung nhớ mà chúc mừng sinh nhật với cô... đúng là cô hy vọng nhiều quá để làm gì chứ

- Ừ ừ đúng rồi nó đó

- Jung điện cho em chỉ để nhờ em đem đồ ra đưa Jung à??

- Ừm giờ em có ra đưa được cho Jung không?? Jung đang cần gấp lắm

- Em .... Ừ gặp ở đâu - Cô tức đến muốn nói là không, nhưng miệng vô thức lại nói có. Thực ra do cô muốn nhìn thấy Eunjung cả ngày nay cô không được gặp Eunjung cô thực sự rất nhớ, dù cho không muốn nhưng vẫn phải ra

- À giờ Jung đang đi ăn ở chỗ gần công viên hôm nọ, em sẵn đem ra luôn đi không cần phải đến nhà Jung xa lắm. Em bắt taxi đi cho nhanh.

- Ừm, em biết rồi

Cô trả lời hời hợt rồi tắt máy ngay, nước mắt bắt đầu chảy xuống cô mà còn nói nữa chắc là sẽ không kiềm được mà khóc trong điện thoại luôn quá. Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại rồi thay đại một cái áo thun , cũng chẳng thèm thay quần dài cứ mặc chiếc quần Jean ngắn vậy mà đi thôi, áo khoác cũng không buồn lấy, dù bên ngoài nhiệt độ cũng rất lạnh nhưng giờ không cảm giác được nữa rồi, không thấy lạnh chỉ thấy trong lòng trống trải. Chiếc taxi cô gọi cũng đã đến, mệt mỏi bước vào xe nói địa điểm cho người tài xế rồi phóng tầm mắt ra phía bên ngoài. Hiện giờ cô mệt lắm không muốn nói nhiều cũng không muốn nghĩ gì nữa, mọi chuyện để qua ngày hôm nay đi rồi tính tiếp. Đi một lúc cũng đến nơi, bước xuống xe cô nhìn xung quanh kiếm Eunjung, lấy điện thoại ra gọi

- Em đến rồi sao?

- Ừm, em đến rồi

- Em đang đứng đâu vậy??

- Em đang đứng chỗ hôm trước

- À à Jung thấy em rồi

Jiyeon xoay lại nhìn thấy Eunjung đang đi đến, tắt điện thoại trên môi cũng không có nụ cười nào. Eunjung vui vẻ chạy đến trước mặt Jiyeon . Jiyeon không nói 2 lời liền đưa tập tài liệu cho Eunjung, giọng lạnh nhạt nói :

- Của Jung. Jung xem có phải cái này không??

- Đúng rồi cám ơn em, hỳ hỳ - Eunjung lật lật ra coi rồi đóng lại

- Ừm không gì nữa em về đây

Jiyeon nói xong liền dứt khoát quay lưng đi, cô không hy vọng nữa, không hy vọng Eunjung sẽ nhớ ra ngày sinh nhật của mình nữa. Gặp cũng gặp rồi, cái cần đưa cũng đưa rồi, vả lại tâm trạng cũng đang không tốt nên để mai bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau . Xoay lưng vừa bước được 1 bước đã bị Eunjung níu lại

- Khoan đã Jiyeonie

Jiyeon xoay lại nhìn Eunjung rút tay ra khỏi tay Eunjung giọng đều đều hỏi

- Jung còn để quên gì??

- Không có em lại đây Jung có chuyện muốn nói với em

Jiyeon hiện giờ không còn suy nghĩ gì được nữa, như người vô hồn Eunjung nói gì thì làm theo, cô, ngăn không cho mình suy nghĩ nếu không nước mắt sẽ vô thức lại xuất hiện, cô không muốn, không muốn khóc trước mặt Eunjung như vậy, nên cứ thuận theo ý Eunjung mà làm để có thể về nhà nhanh chóng . Đợi Jiyeon lại gần Eunjung đưa tay che mắt Jiyeon lại . Jiyeon giật mình kêu lên :

- Jung làm gì vậy?? Bỏ ra em không thấy đường

- Cứ đi đi Jung sẽ chỉ đường cho em

Jiyeon lúc này cũng chả buồn cãi lại cứ im lặng mà đi theo. Đến nơi Eunjung ra hiệu cô dừng lại, bỏ tay ra khỏi mắt cô. Cô chầm chậm mở mắt. Ngạc nhiên bởi cảnh tượng trước mắt mình. Công viên đã được trang trí rất lộng lẫy, nào là đèn, nào là hoa còn có cả 1 chú gấu bông to đang ngồi trên cầu trượt, tay còn có một bó hoa rất lớn... Jiyeon như không thể rời mắt được. Chuyện này là ...

Quay trở lại 1 tuần trước

- Mọi người giúp em đi năn nỉ đó. 1 lần này thôi , đi mà ?? - Eunjung nhỏ giọng xin xỏ

- Hứ lúc cần thì van xin này nọ, lúc không cần thì thẳng chân đá bọn tui ra đường - Soyeon bức xúc nói

- Đâu có em nào có vậy lúc nào em cũng cần mọi người mà, giúp em đi - Eunjung van xin nài nĩ

- Tại sao phải giúp unni chứ, unni đi Busan cũng đâu thèm nhớ đến bọn em - Hyomin cũng hùa vào

- Lỗi tại Jung tại Jung năn nỉ mà hiu hiu , giúp giùm đi mà

- MÀ em đã có kế hoạch gì chưa?? - Qri nhàn nhạ lên tiếng

- Có rồi, em định là sẽ hẹn gặp Jiyeon tại chỗ mà tụi em gặp nhau lần đầu, trang trí chỗ đó lại cho nó lộng lẫy hơn, tạo cho Jiyeon bất ngờ

- Ew sao mà sến rện vậy - Boram đang ăn cũng phải nhăn mặt chề môi nói

- Đúng là sến thiệt. Mà có kế hoạch rồi còn nhờ vả gì nữa ?? - Soyeon hỏi

- Quấn đề là em không thể vừa trang trí vừa đi mua đồ được nên ít nhất phải có 1 người cùng em trang trí, còn mấy người khác tiếp tế đạo cụ

- Yahhh, sao mà như tụi tui làm công cho cô vậy hả? - Boram bức xúc ngưng ăn hỏi

- Thì nghĩ vậy cũng được - Eunjung theo quán tính mà trả lời lại chứ chưa kịp suy nghĩ gì

- CÁI GÌ?? -Cả 4 người đồng thanh hét lên làm Eunjung giật mình vội chữa

- Không phải em lộn, là chụy em, chứ không phải làm công.. đi mà giúp em đi hiu hiu

- Thôi được rồi giúp nó đi, không nó không cho cả bọn về mất - Soyeon nói

- Ừm thôi được rồi giúp thì giúp - Boram nói và nhận được 2 cái gật đầu từ Qri và Hyomin

- Yeee, chời ơi yêu 4 người nhiều nhiều

- Thôi được rồi khỏi nịnh. Giờ trong ngày đó unni sẽ không thể ở lại phụ em trang trí rồi unni có hẹn với đối tác nên chỉ có thể giúp em mua những thứ em cần thôi - Soyeon

- Unni chắc cũng chỉ có thể tiếp đạo cụ thôi, cái đống công việc ở nhà unni không thể bỏ được - Boram

- Unni có thể giúp em trang trí nhưng chỉ có thể làm nữa buổi thôi, chiều unni có hẹn với khách hàng rồi - Qri

- Unni đừng lo em sẽ phụ unni, mai công việc của em cũng không có gì nhiều nên chắc là không sao

Eunjung nhìn 4 người mà lòng thầm cảm động, chỉ vì chuyện của cô mà 4 người phải hao tâm tổn trí như vậy. Thật ra 4 người cũng rất muốn giúp đỡ cho Jiyeon và Eunjung, Eunjung đã từ lâu lắm mới lấy lại được nụ cười và hạnh phúc, nhìn Eunjung dạo này đã tươi tỉnh hẳn lên tất cả đều là nhờ Jiyeon. Lúc trước cả 4 người cùng cố gắng nhưng vẫn không thể làm cho Eunjung hạnh phúc như bây giờ. Vả lại 4 người cũng rất thích Jiyeon nên càng muốn giúp hơn

- Cám ơn mọi người nhiều - Eunjung cảm động

- Ơn nghĩa gì cái con nhỏ này, mà nè theo unni nghĩ nếu như vậy có vẻ không vui lắm

- Ý unni ( em) là sao - Mọi người đồng thanh hỏi Soyeon

- Nè thử nghĩ đi nếu Eunjung vẫn sáng đưa Jiyeon đi làm, trưa quay về công ty đưa đi ăn, rồi tối làm như thế này chả có gì cảm động nữa, theo em mình nên cho tâm trạng tuột xuống tận cùng rồi hãy nâng lên có vẻ hiệu nghiệm hơn đó

Sau khi Soyeon nói xong ai cũng hiểu liền "À" lên 1 tiếng chỉ có Eunjung là không hiểu hỏi lại

- Ủa vậy là sao

Dứt câu liền nhận được cái liếc của Soyeon . Nhẫn nhịn giải thích lại cho ai kia hiểu

- Là nguyên ngày hôm ấy em đừng có mà gặp Jiyeon cũng đừng điện thoại chỉ cần ....

- Không được, em không làm được - Soyeon chưa nói hết là Eunjung đã nhảy vào nói

- Giờ có muốn tụi tui giúp không hả?

- Ừ thì muốn nhưng mà có chút ...

- Em cứ làm theo không sai đâu. Bữa đó đừng liên lạc gì với Jiyeon, Jiyeon có gọi cũng để hồi lâu rồi mới bắt máy trả lời lạnh lùng vào. Làm cho Jiyeon buồn sau đó công bố bí mật lúc đó Jiyeon sẽ vui hơn nhiều

- Thật không?? - Eunjung nhìn Soyeon với cặp mắt nghi ngờ

- Giờ sao? Không tin tui khỏi giúp à

- Ơ Ơ tin tin mà unni đừng nóng

Thế là 5 người xúm tụm lại với nhau nên bàn nhau mua những gì trang trí như thế nào là đẹp. Một món quà được chuẩn bị thật tỉ mỉ, kế hoạch đã được đề ra tất cả chỉ chờ ngày thực hiện. Liệu Jiyeon có cảm động như mọi người nghĩ ??? ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net