Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: HThanh346, Lơ

___________________

Thành phố Thanh Dặc cổ kính, sông nước tự nhiên nhẹ nhàng vắt ngang chia nơi đây thành Thanh Nam và Thanh Bắc, rất giàu tính lịch sử nhân văn. Nhưng vì diện tích nhỏ, lại thêm dòng sông Ô Nam như đai ngọc chảy qua phố phường, nên đặc điểm khí hậu gió mùa rất rõ ràng, mùa hè vô cùng ẩm thấp, thường xuyên mưa dầm liên miên mấy ngày không nghỉ.

Tầng mây mưa dày mỏng không đều phía chân trời đến rồi lại đi, đi rồi lại khóc nức nở, cứ liên tục ngoái đầu lưu luyến như cực kỳ không nỡ. Quần lót áo ba lỗ phơi ra ngoài mùa này khó có thể khô ráo thơm mùi nắng; giẻ lau để trong nhà cũng thường mọc nấm xám xịt, ai mà bối rối chụp ảnh đăng lên thì ắt là quá thiếu kiến thức.

Nơi như Thanh Dặc uể oải đáng sống, đúng là lạc hậu kém phát triển nhưng mang danh thảnh thơi yên bình, rất có hương vị "Ngày xưa ngựa xe rất chậm*". Năm ngoái chẳng hiểu sao nơi đây được bình chọn là một trong những thành phố hạnh phúc nhất đất nước, giữ vị trí thứ chín, nổi tiếng ngắn ngủi một thời gian rồi lại vô danh như trước.

Lý Diên đặt cằm lên khuỷu tay, cánh tay duỗi dài, ngón tay đón những hạt mưa tí tách rơi xuống từ mái hiên, nước mưa trong trẻo như ngọc. Có lúc mưa rơi liên tiếp, có lúc chỉ hai ba giọt. Cơn mưa Thanh Dặc thường mang mùi tanh mặn đắng của rêu xanh.

Sau lưng có tiếng đóng cửa và một câu lễ phép nho nhỏ: "Tạm biệt thầy."

Lý Diên quay sang, nghiêng đầu nhìn Bành Tiểu Mãn qua khe hở giữa khuỷu tay và nách; động tác nhìn trộm không tự nhiên thành ra thô thiển, bỏ qua tư thế kỳ cục này, Lý Diên đã nhìn được đầy đủ nội dung: từ đầu đến chân Bành Tiểu Mãn.

Bành Tiểu Mãn giản dị và mảnh khảnh, áo đồng phục mùa hè mỏng manh chẳng bao giờ căng lên.

Đường may vai áo trễ xuống cánh tay, lớp vải và lồng ngực cách nhau một khoảng trống lớn, đến nỗi lúc cậu bước đi cũng không thể nhìn rõ đường cong và chuyển động cơ thể; lưng quần rộng, thắt lưng da nhân tạo cũng quá dài, chìa ra như vòi voi, buông thõng một đoạn dài dọc theo đường hông.

Vì thế khung cảnh thường thấy nhất trên hành lang là lão Ban cầm cốc sắt như Thác Tháp Thiên Vương*, vừa phủi bụi phấn trên vai áo và cổ áo, vừa sai khiến cậu ôm chồng bài tập đi trước, vừa trêu chọc cậu từ phía sau.

"Ôi, cẩn thận dẫm vào ống quần ngã dập mặt đấy!"

Lão Ban họ Ban, 60* tuổi, kính viễn thị không rời tay, lúc nào cũng không biết xấu hổ tự nhận là con cháu Ban Siêu*, tổ tiên rạng rỡ. Lão là người gốc Thanh Dặc, nói giọng địa phương, phát âm chữ "Lạc" tròn xoe như đang ngậm viên kẹo mơ chua bên má, cằm cứ chực chìa ra phía trước. May mà lão chỉ dạy toán, A Hoa* đọc thành Ca Mã, nghe tạm hiểu là được.

"Nhóc chân ngắn quên xắn ống quần kìa."

Bành Tiểu Mãn bình tĩnh ôm chồng sách bài tập cao như ngọn núi nhỏ, lớp cơ bắp mỏng trên cánh tay dùng sức, lộ ra đường cong dẻo dai đẹp đẽ; cậu vừa quay đầu hất hất chân về phía sau như con lừa con đá hậu, muốn đá ống quần lên, vừa chuyển từ bước nhanh như gió sang bước hoa sen*: "À không sao, không sao ạ, em hất lên là được!"

Du Khải Phong từng lén lắm miệng với Lý Diên hai câu, nói cái tên Bành Tiểu Mãn, hình dung sao đây, nghe vừa nữ tính lại vừa trẻ con. Lúc thanh xuân tuổi trẻ đỉnh cao huy hoàng, cái tên này còn có phần hoạt bát, quay đi quay lại đã 40, 50, 60, tóc mai nhuộm sương trắng, có con có cháu, ra đường người ta gọi một câu — Ôi! Tiểu Mãn ơi!

Lại chẳng ghét đến hốt hoảng à?

Du Khải Phong không đọc sách không xem báo, chỉ có lo chuyện bao đồng là chăm chỉ hơn ai hết. Lý Diên hỏi cậu ta có biết "Tiểu Mãn" là gì không mà bày đặt lo nghĩ hộ người ta? Có câu "Giữa tháng tư, tiết Tiểu Mãn*, vạn vật sinh sôi, nhỏ bé mà no đầy.". Câu này vừa nói về khí tiết, vừa nhắc nhở người ta giữ tấm lòng sáng trong rộng mở, biết bao dung, là lời chúc cực kỳ tốt đẹp. Hiểu chưa?

"Đi thôi."

Chợt có tiếng sấm nhỏ, đâu đó trong tầng mây dày vang lên âm thanh trầm đục. Bành Tiểu Mãn bỏ ba lô xuống, duỗi tay qua rào chắn đón cơn mưa nhỏ, "Mưa lại to hơn rồi — Shhhh."

Bành Tiểu Mãn há to miệng kéo theo vết nứt trên khóe môi, cơn đau xuyên tim qua đi, gương mặt cậu nhăn nhó vo viên lại như cục bột, ngón tay xoa xoa ấn ấn vết thương loang lổ.

"Ăn mì à?" Nghe Bành Tiểu Mãn ngồi sau nghiến răng nghiến lợi xuýt xoa, Lý Diên buồn cười bắt chước cậu nhíu mày xuýt xoa theo, rồi ghé sát lại cúi đầu nâng cằm cậu, "Để tớ xem cho."

Nâng cằm cậu như thế là biết người gầy. Cằm đặt trong tay như một cái khuôn cốt thép, vỏ ngoài cứng chỉ được bao bọc bởi lớp da mỏng trắng xanh, may là cơ thể ấm áp trơn mịn, cảm giác cũng hơi hơi mềm mại. Vết bầm tím trên khóe miệng như đám mây đen được gió thổi qua, gieo vần cùng sắc trời mênh mông không hiểu lý lẽ.

"Rõ lắm nhỉ, thấy chưa?" Bành Tiểu Mãn ngửa đầu hỏi.

Tròng mắt cậu nâu vàng, mí mắt có nếp gấp mỏng manh như vầng trăng non. Dáng mắt hình hạnh nhân, phần giữa no đủ, hai đầu nhòn nhọn.

"Hỏi thừa." Lý Diên ước lượng bằng đốt ngón tay, "To hơn cả miệng cậu." Lý Diên cứ chăm chú nhìn vết thương, tiếp tục cười nói, "Hai đứa kia đánh ác ra phết."

"Nói ác thì tớ mới ác." Mí mắt Bành Tiểu Mãn nhấc lên, nếp gấp kia lập tức biến mất như không có gì, đúng là mắt mí lót Á Đông điển hình. Hai mắt cong cong, cậu nói: "Đưa chân đá lúc người ta chưa kịp chuẩn bị thì nói làm gì, cậu thấy thằng đầu quiff* đi khập khiễng không? Ông đây dẫm đấy."

Người thấp như cây gậy trúc, ấy thế mà hễ mở miệng ra là "ông đây".

Lý Diên bóp chặt ngón trỏ và ngón cái, tay kia đút túi, nghe xong bật cười: "Mới gây được tí thương tích mà cậu đã sĩ đến hỏng cả người, mất hai mí mắt rồi kìa."

"Thương tích ít nhiều không quan trọng, dùng được là được." Bành Tiểu Nhiễm tặc lưỡi nhướng mày, vừa ăn đòn tàn nhẫn xong mà chẳng có bao nhiêu chán nản, cậu nửa đùa nửa thật nói: "Lần sau gặp hai đứa kia tớ còn dẫm nữa! Dù sao cũng có thù rồi, có giỏi thì đánh tớ què luôn đi, bằng không tớ phải dẫm chết chúng nó mới coi như xong."

Trông cậu phải tiết chế nói chuyện vì vết thương trên khóe miệng, hung dữ có thừa mà khí thế không đủ, chẳng hiểu sao Lý Diên lại buồn cười, giơ tay chỉ cho chàng ninja miệng sẹo thấy cửa văn phòng, "Đừng có giả ngầu với tớ, đằng sau quay, bước đều bước, có giỏi thì nói rõ ràng rành mạch với thầy giám thị đi."

"Không được." Bành Tiểu Mãn sờ sờ chóp mũi, "Thầy cho tớ công ăn việc làm, tớ phải giữ mặt mũi cho thầy chứ."

Lý Diên cười nhạo chẳng nể nang, đưa tay đeo ba lô Bành Tiểu Mãn lên vai, "Không có việc gì thì về đi." Lý Diên xoay người đi trước, bước dọc hành lang hẹp dài của khu giảng đường về phía cầu thang, được hai bước cậu dừng chân quay đầu nhìn đỉnh đầu Bành Tiểu Mãn: "Không đi xe, phiền ngài chở tôi một đoạn đến chỗ phố đập."

Bành Tiểu Mãn và Lý Diên không thân thiết.

Đúng ra Bành Tiểu Mãn không thân thiết với bất kỳ ai trong lớp 11/2. Cậu chuyển đến trường Trung học phổ thông Lộ Châu số 1 sau kỳ nghỉ đông năm lớp 11, mới học chung với cả lớp được hai ba tháng là cùng. Bành Tiểu Mãn còn chưa nhớ hết tên các bạn cùng lớp. Nhưng đám thiếu niên trai gái 17 18 tuổi chào đón bạn mới hết lòng hết dạ, vốn chẳng để ý chuyện nhà quê thành phố, thế nên cậu hòa nhập rất nhanh chóng dễ dàng; chưa kể trước giờ "văn hóa lớp" của lớp 11/2 luôn luôn cởi mở, Bành Tiểu Mãn cũng là người sáng sủa hay cười, tính tình nhẹ nhàng, thoải mái rộng rãi.

Nhưng ai cũng cảm thấy thằng nhóc này đang giấu giếm điều gì đó, giống như là tự vẽ một vòng tròn chặn yêu quái*, xây một bức tường kính trong suốt sạch sẽ, che đi một bản thân hơi khác. Không nói được rõ ràng nhưng chỉ cần tiến thêm một bước là thực sự có thể quan sát và cảm nhận. Nếu cố tình hỏi vì sao lại thế, cậu sẽ cười tủm tỉm, đưa một ngón tay búp măng lên trước miệng ra dấu im lặng, rồi hài hước lắc đầu nhún vai, đáp một câu lấp lửng đánh trống lảng.

"Cậu đoán xem."

Người rảnh rỗi mới lo chuyện bao đồng, ai thích đoán thì đoán, Lý Diên không đoán.

Bành Tiểu Mãn đi chiếc xe đạp Giant màu đen với lớp sơn hoàn toàn đen, xe lúc nào cũng láng bóng như gương, sạch sẽ không một giọt bùn. Ai đó cực kỳ tài giỏi đã lắp thêm yên sau và giỏ tre bằng trúc phía trước, biến phương tiện di chuyển rất ngầu thành chiếc xe mang hương vị tháng năm, vô cùng hợp đặt một bó hoa cúc dại vào giỏ.

Lý Diên phục sát đất.

Bành Tiểu Mãn đá chân chống, kéo mũ áo mưa màu xanh đen đội lên đầu, siết chặt dây ni lông buộc mũ che kín gương mặt. Phía sau mũ áo mưa nhô lên thành một hình nón nhòn nhọn, nhìn thoáng qua trông Bành Tiểu Mãn giống như công chúa Ida* nho nhỏ trong Monument Valley.

Bành Tiểu Mãn xốc một bên vạt áo mưa to rộng lên, nói với Lý Diên, "Chui vào đi, tớ đạp xe vững lắm, cậu yên tâm."

Lý Diên sửng sốt — chui vào áo mưa á?

Thôi khỏi đi. Từ hồi tiểu học cậu đã thôi không chui vào áo mưa của bố mẹ nữa rồi, chứ đừng nói là người không thân, tư thế đó rất xấu hổ.

Lý Diên sờ sờ mũi, nhếch môi xua tay, giả vờ lịch sự từ chối: "Đừng đừng, không sao đâu, tớ ngồi sau che ô."

"Nghỉ đi, cậu ngồi sau che ô lực cản lớn lắm, lát gió thổi xe bay như con diều mất."

Lý Diên thu ô gấp, lại sờ mũi, bám vào yên xe nhấc chân dài ngồi lên, "Vậy tớ không che ô nữa, cậu cứ đạp xe đi."

Bành Tiểu Mãn chưa từ bỏ, chân trái chống xuống vũng nước trên mặt đất, thân hình mảnh khảnh đỡ sức nặng của cả hai người mà không run tí nào. "Này, sao cậu ghét bỏ tớ thế?" Cậu nghiêng đầu cười, nhanh tay kéo cái mũ trên đầu tạo hai tiếng rẹt rẹt, rồi ngẩng lên ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Cậu có biết con chấy không?"

"Con gì?" Lý Diên nhướng mày.

"Một loài côn trùng nhỏ màu đen, người đi mưa đầu tóc ẩm ướt nhiều vi khuẩn, thời gian dài chấy sẽ ký sinh trên da đầu, hút máu da đầu để sống, sau đó chúng còn đẻ trứng trên tóc, sinh sôi nảy nở càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh. Đầu người có chấy cực kỳ ngứa, càng ngứa càng gãi, càng gãi càng ngứa, nếu gãi trúng con chấy là vi khuẩn gây bệnh sẽ tràn ra, khi vi khuẩn gây bệnh chui vào mạch máu..."

"Ê cậu dừng ngay!" Lý Diên giơ tay, khóe miệng run rẩy không thể không cắt ngang tràng phổ cập kiến thức khoa học, "Tớ mặc tớ mặc, miệng đau thì nói ít thôi, dừng lại được không?"

Người này xấu bụng quá đi?

Mẹ kiếp chân mình nhũn hết ra rồi.

Một tay Lý Diên hùng hổ xốc áo mưa lên, một tay kẹp chiếc ô gấp dính đầy nước mưa, chui vào áo mưa không chút do dự. Áo mưa màu xanh đen sột soạt phủ trên đầu, trời như chợt tối. Lý Diên bám yên xe ngồi sát lên, vô tình chạm vào lưng người kia. Hình như quần áo Bành Tiểu Mãn được giặt rất sạch sẽ, mấy nếp gấp trải dọc trên lưng như dòng sông hẹp dài rẽ nhánh, thoang thoảng mùi xà phòng. Áo ướt mưa, vết nước loang lổ chụm thành một chùm nho nhạt màu.

Lý Diên không nhịn được cười. Cẳng chân Bành Tiểu Mãn dùng lực, vững vàng khởi động xe, cậu nâng lưng cong eo, nhẹ nhàng dẫm bàn đạp theo quán tính, " Ngồi chắc chưa? Đi nhé!"

Học sinh trường Trung học phổ thông Lộ Châu số 1 đã về hết. Xe ra khỏi cổng chính, băng qua cây cầu dài lát đá xanh trơn nhẵn, nước dưới cầu chầm chậm chảy xuôi, sông Ô Nam hẹp dài xanh thẫm trôi về xa xôi như tới tận chân trời.

Thời Nam Tống, Thanh Dặc có tên là Thanh Châu.

Lúc ấy, vị quan tri phủ họ Lâm ở Thanh Châu đã dâng tấu lên triều đình, khởi công xây dựng một học viện rộng lớn, lầu các tinh tế đan xen giữa dòng Ô Nam, đầu vùng Lộ Châu. Khuôn viên học viện có nhiều công trình kiến trúc bằng gỗ độc đáo như Thanh Phong Viện, Bạch Thuật Đường, Văn Tinh Đài, gió nhẹ mưa bay, nhìn từ bên kia bờ sông Ô Nam, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Từ đó về sau, học viện Lộ Châu trường tồn trăm năm cùng Thanh Dặc, sét đánh lửa đốt, gió mưa mài giũa; đời đời tri phủ Thanh Châu nhiều lần trùng tu mở rộng, không ngừng sửa chữa; nơi đây nổi danh "Năm dặm ba Trạng nguyên, chín trai mười tri châu.", nuôi dạy ra rất nhiều văn hào, thi nhân mà đến phụ nữ và trẻ con thời đó cũng biết tới. Lịch sử phong phú dài lâu của học viện được khắc lên một tấm bia đá, bảo tồn cẩn thận trong Bạch Thuật Đường. Địa chỉ cũ tồn tại đến ngày nay đã trở thành trường Trung học phổ thông Lộ Châu số 1 ở Thành Nam, Thanh Dặc hiện tại, đứng đầu số ít trường trọng điểm cấp tỉnh của thành phố Thanh Dặc, quanh năm "long tranh hổ đấu" thi đua với tám trường cấp ba khác của thành phố Thanh Dặc.

Có tiền thân thanh cao tốt đẹp như thế, trong lời đồn thổi, trường Trung học phổ thông Lộ Châu số 1 luôn mang cảm giác thâm sâu cổ kính, lại thêm vị trí tọa lạc giữa lòng sông Ô Nam như nơi ẩn dật chốn núi rừng, cao siêu không thể tìm thấy. Phong cảnh xinh đẹp quả thực không chỉ để khoe khoang ngoài miệng, bốn mùa tuần hoàn, lá vàng lại xanh, lúc nào các bác bảo vệ cũng phải ngăn cản mấy nhóm người lẻn vào trường chụp ảnh cưới.

Nhưng thực ra học sinh trong trường hiểu rõ hơn ai hết, trường trọng điểm tỉnh thì đã sao, di sản nên thơ thì đã sao — vẫn học bộ sách giáo khoa đó, vẫn nói thứ tiếng địa phương đó, vẫn lo lắng vò đầu bứt tai, lòng như lửa đốt vì chỉ tiêu thi đỗ không được nhắc đến hàng năm.

Tuy dính chút hào quang của các bậc văn nhân, nhưng vẫn cứ trọng lý khinh văn như thế.

Lý Diên sinh ra ở Thanh Dặc, lớn lên ở Thanh Dặc, con đường vào cấp ba thẳng tắp thuận lợi, vì não rất hữu dụng nên trên đường cậu còn phóng khoáng nhảy qua năm lớp chín, đi trước các bạn cùng tuổi một bước. Nhưng dù học sinh cấp ba 17 18 tuổi có thể nhảy cao đến đâu, thì cũng vẫn là thế giới đó, nơi chốn đó, tạm thời cậu chưa thể nhảy ra khỏi bầu trời quang đãng của Thanh Dặc.

Lý Diên sờ sờ đuôi tóc sau gáy dưới lớp áo mưa, dặm tay, cậu nhìn chằm chằm đôi chân mình co quắp bên yên sau không có chỗ đặt, di chuyển thế nào cũng thấy chẳng vừa. Nước mưa gõ lộp bộp bắn lên giày, ngay khi cậu đang cân nhắc xem có nên nhấc hẳn chân lên không, tay trái Bành Tiểu Nhiễm chợt xốc cao áo mưa, tay phải lần mò trước ngực Lý Diên lấy chiếc tai nghe màu trắng.

"Này, cậu có nghe không?"

Trong chốc lát, thân xe bỗng lắc lư rất nhẹ, bánh xe nghiền mặt đường nhựa ra vệt nước hình chữ S.

Lý Diên vội đưa tay nắm lấy thanh sắt trên yên cho ổn định, "Đang đi đường đừng giả ngầu, đằng sau cậu có người đấy." Nói rồi cậu cầm lấy tai nghe, nhẹ nhàng kéo sợi dây mỏng manh, ghé sát lại nhét tai nghe vào tai phải.

"Cậu cứ tin tưởng kỹ thuật của tớ, tớ đỉnh vãi luôn." Bành Tiểu Mãn vừa nói vừa cố ý bỏ hai tay ra khỏi tay lái cho Lý Diên xem.

"Cậu còn làm tới nữa." Giai điệu trong trẻo trong tai nghe tràn vào tai, âm lượng rất vừa vặn. Lý Diên sờ sờ vành tai, không tin, "Xe này không cần bằng lái, làm gì có bằng chứng."

"Cổng trường, lần sau giờ đọc bài* cậu ra hành lang mà nhìn xem, hôm nào cậu phải nhìn tớ phi qua cổng trường đúng lúc chuông reo, giây phút sống còn ấy có khi vận tốc lên tới 180km/h ấy chứ, bánh xe tóe lửa luôn, nhìn thấy là cậu khắc tin."

Nghe xong, Lý Diên không nhịn được áp lòng bàn tay lên sống lưng gầy mảnh phía trước, tựa trán vào mu bàn tay cúi đầu thấp giọng cười.

Tốc độ đạp xe rất chậm, gần bằng rùa bò. Bành Tiểu Mãn tiện tay bấm chuông leng keng, rẽ vào ngõ nhỏ hai bên trồng đầy cây long não cao lớn, tán cây đan vào nhau trên không trung, bất giác trông như một mái hiên xanh mướt. Các cửa hiệu nhỏ rải rác bên mặt đường, chủ yếu là những quầy hàng đồ ăn vặt lẻ tẻ chiếm vài mét vuông, thỉnh thoảng trà trộn một hai cửa hàng bán đồ người lớn cực kỳ kín đáo. Mùi bún nấu trong niêu đất hòa cùng mùi nước dùng lòng bò thơm nức vô tình lan khắp phố, chui vào lỗ mũi khách qua đường, bắt lấy cái bụng đói ngấu.

"Này, thật đấy, cậu đừng có không tin."

Bành Tiểu Mãn không chịu được quay đầu nhìn, nhưng quay rồi cũng chẳng thấy ai, vì người ta đang ở trong áo mưa.

Chiều nay Bành Tiểu Mãn xô xát với hai học sinh độc miệng lớp 11/1, giằng xé xô đẩy tới tận nhà vệ sinh nam tầng hai. Lý Diên chỉ trùng hợp đi rửa tay, thoáng trông thấy nên dừng lại xem một lát, sau đó cậu lập tức nhíu mày khó chịu — đệch, hai đánh một bắt nạt lớp người ta mà coi được hả?

Gặp chuyện bất bình, một tiếng hét. Lý Diên tiện tay giúp bạn hạ gục một tên bằng một đấm, mắt tím tiêu chuẩn.

Trận náo loạn rất lớn, khán giả đông đảo, hành lang toàn người là người, vỗ tay huýt sáo, khen ngợi khích tướng, người xem người gác, chỉ thiếu mỗi bước ném tiền, náo nhiệt hơn cả xiếc khỉ đầu phố. Kết quả đúng như dự đoán, sự việc đến tai thầy cô, sau giờ học tất cả phải đến văn phòng giám thị nghe dạy dỗ, hay còn có cái tên mỹ miều là tư vấn giáo dục.

Thầy giám thị, thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm lớp bên cạnh ngồi thành một hàng ngang, lần lượt lắc đầu nhăn trán, vẻ mặt nghiêm nghị, giận dữ không thôi, hận không thể dùng ngón tay chọc ra một cái lỗ trên bàn làm việc.

Quá quắt.

Vẫn còn là học sinh, tại sao lại như thế?

Đánh nhau từ bao giờ?! Đừng quên trong số các anh có người là học sinh lớp chọn!

Học kỳ hai lớp 11 mà vẫn chưa chịu tập trung?

Thầy cô thi đại học hộ các anh được chắc?

Hay các anh đi thi đại học hộ thầy cô?!

Có đánh nhau hay không chẳng liên quan gì đến có học bài hay không và có học lớp chọn hay không. Câu chuyện xa tám đời mà cũng có thể quy ra thi đại học cho được. Lý Diên nghe tai này lọt tai kia, mất tập trung gãi gãi đầu rồi cúi thấp xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lý do nào từ miệng học sinh ra cũng là ngụy biện, thầy cô cứ xua tay không nghe rồi kiểu gì cũng phải làm theo quy trình: xin lỗi, nhận lỗi, cảnh cáo, xử phạt; bản kiểm điểm 3000 chữ, sáng sớm mai nộp, không được thiếu chữ nào; giáo viên chủ nhiệm các lớp đưa học sinh về, nói đạo lý một hồi, đến giờ sinh hoạt lớp lại tiếp tục phê bình, giáo dục đúng trọng tâm.

Có giết người phóng hỏa thì cũng vẫn là quy trình này thôi, không báo phụ huynh là đã chừa cho họ một con đường sống.

Lý Diên không sợ đánh nhau cũng không sợ viết bản kiểm điểm, nhưng ngẫm lại mới thấy vừa oan vừa vui. Ba tháng cậu ngồi bàn trên bàn dưới với Bành Tiểu Nhiễm còn chưa nói chuyện được nhiều như thế, cậu cũng không biết con gà luộc này tuy vóc người nhỏ nhưng sức bật rất lớn, rất ngang ngạnh, mẹ kiếp cũng rất ác, rất biết đánh nhau.

Bành Tiểu Mãn nghe một bài hát tiếng Nhật, ca khúc "My all" tiếng tăm vang dội thời Heisei* của ca sĩ Ayumi Hamasaki, tiết tấu giai điệu mạnh mẽ, Lý Diên không nhịn được rung chân đánh nhịp suốt quãng đường, đến nơi rồi mà hình như vẫn còn muốn ngâm nga theo.

--------------------

Editor: nỗ lực chửi nhau với nhỏ em gái học cấp hai để gia tăng vốn từ miêu tả bọn trẻ trâu

--------------------
Chú thích:

1) Ngày xưa ngựa xe rất chậm: câu thơ trong bài thơ "Ngày xưa chậm rãi" của nhà thơ Mộc Tâm, về sau được Lưu Hồ Dật phổ nhạc.

2) Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh: một nhân vật thần thoại dân gian và là một vị thần tiên trong Đạo Giáo. Lý Tịnh còn là nhân vật trong tác phẩm Phong thần diễn nghĩa và Tây Du Ký - nguyên là quan Tổng trấn ải Trần Đường dưới thời vua Trụ Vương nhà Thương. Lý Tịnh là cha của Na Tra. (Ảnh: Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh cầm Lung linh bảo tháp)

3) Tuổi nhĩ thuận: chỉ người già 60 tuổi, bắt nguồn từ sách Luận ngữ viết: "Lục thập nhi nhĩ thuận" (Sáu mươi tuổi tai đã thuần, nghe điều gì là phân biệt, hiểu rõ được ngay).

4) Ban Siêu: nhà quân sự, nhà ngoại giao thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ban Siêu đã nhiều lần lập chiến công đánh dẹp quân Hung Nô. Ông là người bảo vệ an toàn vùng Tây Vực và khai thông con đường tơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net