Tiền truyện: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thường dẫn binh, cưỡi ngựa trở vào thành, phía sau là đoàn quân chiến thắng cùng đám tù binh Đông Tề. Mặc Kì ngồi trên ngựa phía sau lưng nàng, tay hắn cồng kềnh xích.
" Quảng Vũ tướng quân trở về rồi!"
" Ngài thắng quân Tề rồi!"
Dân đen hai bên đứng reo hò, ném đồ vào đám tù binh. Họ ném loạn về phía quân Tề. Rác rưởi, sỏi đá bay loạn xạ. Chúng hướng về phía Mặc Kì. Hạ Thường kéo dây cương chắn trước Mặc Kì. Viên đá làm xước khoé mắt nàng. Phí Thời lên thúc ngựa lên trước, túm cổ tên dân đen quỳ xuống. Nàng chỉ vẩy tay tha cho tên đó rồi nhanh chóng trở lại đoàn về quân doanh trong thành.
"- Giam 50 tù binh kia vào một trại, trông chừng cẩn thận. Thái tử điện hạ, mời ngài vào đại doanh trướng."- Tịnh Quân lãnh đạm ra lệnh.
Sau khi trở về quân doanh, Hạ Thường vào trại doanh của mình. Linh Lan tiến đến giúp nàng cởi giáp còn dính máu khô. Trên cánh tay nàng, một vết rạch dài suốt cánh tay, máu đầm đìa. Linh Lan đau lòng xoa thuốc cho nàng:
- Tướng quân, ngài lại bị thương rồi!
- Vết thương nhỏ thôi, ta có việc phải xử lí .
Nàng đứng vội lên, vết thương còn chưa kịp băng xong, Linh Lan băng vội lại cho nàng. Hạ Thường đi dứt khoát ra ngoài trướng, tiến về phía đại doanh.
Mặc Kì tay bị còng lại bằng xích, hắn ngồi ở vị trí dành cho khách, trên bàn là chén trà còn ấm. Hạ Thường bước vào, nàng hành lễ cúi chào hắn. Mắt hắn ánh buồn, nhìn nàng, gọi cái tên mà hắn đã lâu không gọi đến
- Nha đầu...

Hạ Thường im lặng, lần tránh ánh mắt của hắn. Một trên lính chạy vào, hành lễ, rồi thầm vào tai nàng. Hạ Thường ngạc nhiên, nàng bảo tên lính lui rồi ngồi đối diện Mặc Kì
- Kinh vương sắp tới, phiền thái tử điện hạ đợi một chút.
Nói rồi nàng ngồi ở phía đối diện hắn.
Hai mắt giao nhau, chuyện trước đây thật nhiều.
_____________***____________
7 năm trước, Tây Kinh
Tây Kinh luôn nhộn nhịp, hôm nay lại càng nhộn nhịp hơn. Đoàn sứ thần từ Đông Tề sang, đi đến đâu tung tiền đến đây, dân chúng hào hứng xem đoàn khách phương xa tiến vào kinh thành.
Tại Hạ Tướng phủ
- Bẩm lão gia, tiểu thư đã chờ ngài ngoài sân rồi ạ.
Lão tướng quân Hạ Lãi từ trong đại viện bước ra. Hạ Thường đứng chờ ngoài sân chờ cha. Nàng thở dài, hôm nay nàng phải vào cung cùng cha. Một tiểu thư không chức danh gì như nàng mà cũng vào được nguyên là do lần hoàng cung mở đại yến chiêu đãi đoàn sứ thần của nước Đông Tề đến, mà đoàn sứ lần này cả bát hoàng tử Tề quốc cũng sang, các đại thần bàn nhau bát hoàng tử tuổi chưa đến 20, còn trẻ vậy mà đã vào sứ đoàn, thầm nghĩ chắc hẳn tên hoàng tử này không tầm thường liền tranh thủ tìm liên hôn. Hết ông này lại ông kia tranh để tiểu thư nhà mình tiếp bát hoàng tử, cuối cùng hoàng thượng ra lệnh cho mời tất cả lệnh lang lệnh nữ tới, bát hoàng tử muốn ai tiếp là việc của bát hoàng tử.
Vậy là nàng phải miễn cưỡng đi cùng cha.
- Thường nhi, đại ca con đâu?
- Thưa, ca ca đã đến quân doanh ngoài thành rồi ạ.
Hạ Thiền đã trốn đi trước, bỏ nàng lại, Hạ Thường bực tức trong lòng.

Ngồi trong kiệu, Hạ Thường đã gật gù, Linh Lan lay nàng dậy khi đã tiến vào cung.
Nàng bước xuống kiệu, hoàng cung thật rộng lớn, tối nay lại thắp nhiều đèn lồng hơn, sáng rực cả một trời. Hạ Thường bước theo Hạ Lãi tiến vào Yến điện. Người đã gần như đủ hết nhưng bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, sau khi được cung nữ chỉ đường vào chỗ ngồi, nàng yên vị một lúc rồi rón rén ra ngoài.
Yến uyển ở ngay phía sau điện, nàng đi một mình, xung quanh là một vườn hoa. Nàng loanh quanh rồi lạc lúc nào không biết. Từ phía xa, Hạ Thường thấy một tiểu đào lâm liền hiếu kì tiến tới. Tiểu đào lâm không lớn lắm nhưng vẫn đủ nhuộm chung quanh tiểu viện sắc hoa đào.
- Nhà ngươi đang làm gì ở đây vậy?
Một giọng nam tử phía sau lưng vang lên, Hạ Thường giật mình quay lại.
Hắn thật đẹp. Ngũ quan tinh tế, môi mỏng mày kiếm, mũi cao, gương mặt sắc xảo làm sao! Nàng nhìn đến ngây người. Nam tử lại hỏi lần nữa:
- Tên kia ngươi là ai mà dám xông vào nơi của bổn hoa..."
Hắn chưa nói xong, Hạ Thường đã chen vào:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi cho ta biết thực danh được không?
Mày hắn giật giật mấy cái. Cái gì cơ! " tiểu mỹ nhân" sao?!
- Nha đầu, ngươi nói ai là tiểu mỹ nhân vậy?!- Giọng hắn gần xuống nhấn mạnh cụm từ "tiểu mỹ nhân".
- Ngươi đó!- Nàng vẫn thản nhiên đáp lại.
Hắn bực tức. Đường đường là một đại nam nhân, "tiểu mỹ nhân" cái gì mà "tiểu mỹ nhân". Ta phỉ!
- Nha đầu, ngươi là ai mà gan to vậy?
Nàng ngước mặt lên, hai tay chống nạnh, oai phong nói:
- Mỹ nhân, ta là con gái duy nhất của lão đại tướng quân Hạ Lãi, ca ca của ta là Kinh Vũ tướng quân Tây Cực, gia thế ta lớn như vậy, tiểu mỹ nhân có làm người của ta không!
Ha! Nha đầu này muốn trêu ghẹo sao! Trông còn nhỏ mà đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Thù này hắn ghi.
Con gái Hạ Lãi tướng quân chứ gì. Hắn biết rồi.
Nam tử quay đầu bỏ đi, Hạ Thường định đuổi theo nhưng một cánh tay kéo nàng lại. Là Linh Lan.
- Tiểu thư yến tiệc sắp bắt đầu rồi! Lão gia tìm người sắp phát giận rồi, quay lại thôi!- Nói rồi nàng ta kéo nàng đi vội về Yến điện.
Trong điện giờ đã kín mít người. Nàng ngồi phía bên dưới, cạnh nàng là các khuê các váy áo xúng xính. Cha nàng là đại công thần triều đình cho nên mặc dù ngồi dưới nhưng ở vị trí của nàng vẫn thấy được cha.
Thái giám tổng quản bước vào đầu tiên, lưng khom dẫn đường phía trước, giọng lạnh lảnh
- Thánh Thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!
Cả đại điện đứng dậy, đồng loạt hành lễ. Sau khi hoàng thượng đã ngồi bàn chủ trì, chúng thần mới ngồi xuống.
- Đoàn sứ thần Đông Tề: bát hoàng tử Mặc Kì đại diện.
Một nam tử thanh bào khảng khái bước vào chính giữa điện. Hắn quỳ xuống hành lễ
- Thánh thượng vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế!
Hoàng thượng uống chén rượu vẩy tay bảo hắn bình thân. Mặc Kì đứng dậy, hắn liếc một vòng xung quanh. Ngồi phía trên là hoàng thượng đang nhâm rượu hết chén này đến chén khác. Ngồi dưới là các nhất phẩm quan thần đang dò xét hắn. Phía dưới điện là các tiểu thư công tử đang xôn xao thưởng thức tiệc. Các khuê các rồi công chúa đang chú ý đến hắn. Hắn anh tuấn, ngũ quan thực đẹp như điêu khắc, đúng là mỹ nhân thật.
Một bóng dáng quen quen đập vào mắt hắn. Là manh nha đầu ban nãy. Nàng chán chường nghịch cái đĩa trước mặt, không thèm để ý xung quang. Hắn lui về chỗ, rót chén rượu.
Thái giám tổng quản vỗ tay hai cái, một đoàn vũ nữ ăn mặc lộng lẫy tiến vào, nhạc nổi lên, tiệc chính thức bắt đầu. Mặc Kì vẫn đặt tâm tư ở chỗ nha đầu đang ngồi.
Một cung nữ từ phía sau lưng nàng, thầm vào tai nàng gì đó. Nàng đứng dậy lặng lẽ đi theo cung nữ đó. Hắn không kiềm chế được mà nhìn theo. Một viên quan áo tím* đứng dậy mời rượu hắn. Hắn uống chén nữa, quay đang mới để ý vị ngồi bên dưới  không biết đã đi đâu. Hắn nhếch môi cười.
*áo tím: quan nhất phẩm
Phía sau Yến điện
Hạ Thường ngơ ngác nhìn xung quanh. Cung nữ kia chỉ nói có người tìm nàng phía sau điện. Thấy cung nữ mặc trang phục nhị đẳng, nàng đoán là người hoàng thất nên đứng dậy.
Mắt nàng đột nhiên tối đi, một bàn tay to lớn ấm áp che mắt nàng. Nàng cười
- Dịch huynh!
Huyền Dịch Tông bỏ tay khỏi mắt nàng, than
- Tiểu Thường, muội chẳng vui gì cả!
- Trò này của huynh chẳng bất ngờ gì cả, thấy cung nữ mặc đồ Hàn Dịch cung là ta đoán ngay! Huynh nhạt thật!
- Muội...muội..
- Mà huynh gọi ta ra làm gì vậy?
- Thì mãi hôm nay muội nói có dịp vào cung, lâu lắm rồi không gặp muội, ta nhớ muội thôi!
- Huynh không sợ bị phát hiện à?
- Mọi người còn đang chú ý đến hoàng tử Đông Tề không để ý đâu!
- Đông Tề hoàng tử hả... Trông thế nào vậy?
- Muội không để ý hả!- Mắt Dịch Tông sáng lên, may quá nàng không để ý tên hoàng tử kia.
- Hôm nay ta gặp một tiểu mỹ nhân trong cung hắn xinh đẹp lắm!
- Có đẹp bằng ta không? - Huyền Dịch Tông hỏi
- Ừm..- Nàng suy nghĩ một lát- ta nghĩ hắn đẹp hơn huynh nhiều!
Huyền Dịch Tông cười sảng, tiểu cô nương mới 14 tuổi đã thích ghẹo con gái nhà người ta rồi
- Ta có lễ vật tặng muội!
Mắt Hạ Thường sáng lên, nàng háo hức
- Dịch huynh huynh tặng ta gì vậy?
Huyền Dịch Tông lấy từ trong tay áo một chiếc vòng bạch ngọc. Nàng thất vọng nhìn chúng, Huyền Dịch Tông liền giải thích:
- Chiếc vòng này đặc biệt lắm muội đeo thử đi!
Hắn đeo chiếc vòng lên tay nàng, chiếc vong bạch ngọc liền đổi sang màu tím nhạt, ánh sáng tím nhẹ nhàng tỏa ra xung quanh cổ tay nàng.
Nàng liền thích thú ngắm
- Chiếc vòng này là quốc bảo đấy lần trước phụ vương vừa ban cho ta ta liền tặng cho muội! Muội thấy tâm ý của ta chưa!
Hạ Thường vẫn đang bị thu hút bởi chiếc vòng, hắn tiếp tục nói
- Đây là một đôi, muội một chiếc ta một chiếc, Bạch Tử Quang chỉ đổi màu khi đứng cạnh nhau thôi!
Nàng vẫn không chú ý. Huyền Dịch Tông chau mày gọi nàng
- Hạ Thường, muội nghe ta nói không vậy !
Nàng gật gật nhưng vẫn không để ta tới hắn. Cung nữ vừa rồi quay lại chỗ hai người nàng nói với Huyền Dịch Tông, hắn chỉ gật đầu rồi vỗ vai Hạ Thường
- Đến giờ phải quay về rồi ! - Giọng hắn nuối tiếc
Hạ Thường nhìn hắn, ôm hắn một cái
- Dịch huynh ta thích lắm cảm ơn huynh!- Rồi nàng quay đi.
Huyền Dịch Tông đứng đó, hắn ngây người, Hạ Thường vừa ôm hắn, tiếp xúc thân thể thật gần, tim hắn vừa chệch một nhịp. Hắn nở nụ cười vui sướng quay về hướng ngược lại.
Trở vào trong điện, Hạ Thường yên vin. Mặc Kì vẫn để ý nàng từ lúc nãy, thấy nàng trở về, vẻ mặt không còn buồn chán nữa, hắn hiếu kì
- Bát hoàng tử, sứ đoàn sẽ ở lại đây khá lâu, ở đây có rất nhiều các vị tiểu thư công tử tầm tuổi hoàng tử, có lẽ bầu bạn với ngài sẽ hợp hơn là mấy ông già chúng ta.- Quan Lễ- Tể tướng nói.
Mặc Kì liếc một vòng, nha đầu vẫn chưa chú ý. Hắn cong môi mỏng
- Cảm ơn ngày Tể tướng quan tâm, ta mới đến quý quốc còn chưa quen nay có người cùng bầu bạn sẽ đỡ tẻ nhạt, ta và tiểu thư nhà Hạ Đại tướng quân đã quen từ trước, ta thấy nàng là hợp lí nhất rồi.
Vừa dứt lời, Hạ Lãi sững người, chén rượu trên tay còn chưa hạ xuống. Huyền Dịch Tông quay về phía hắn, ánh mắt sâu xa rồi trầm xuống. Hạ Thường vừa nghe xong nàng còn giật mình hơn. "Quen từ trước" nàng đâu có quen vị hoàng tử kia. Mọi ánh mắt đổ dồn về nàng. Hạ Thường đưa mắt nhìn lên. Là tiểu mỹ nhân lúc trước!
Tên xinh đẹp đó là bát hoàng tử sao! Nàng...nàng đâu có biết. Lỡ trêu chọc hắn rồi bây giờ hắn kéo phiền phức vào nàng. Hạ Thường tức giận nhìn vào mắt hắn. Tên đáng ghét kia đang đắc ý cười


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net