2412

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu Lee Minhyung gặp người đàn ông đó là năm cậu 7 tuổi.

Cậu sinh ra ở một ngôi làng nhỏ, cũng tính là khá cổ hủ và lạc hậu, đến tận năm 15 tuổi, sau khi lên thành phố, Minhyung mới biết ngày người đàn ông đó tới không phải chỉ là một ngày mùa đông cuối năm lạnh giá bình thường, mà đó là ngày Giáng Sinh.

Lee Haechan là một công nhân viên chức bình thường, à, nếu mà tính chỗ làm việc của anh là ở trên Trời, và mọi người hay gọi bọn anh là thần gì đó thì cũng không tính là bình thường cho lắm. Có thể mọi người không biết, ông già Noel có ở khắp mọi nơi, tuỳ từng khu vực sẽ do từng người phụ trách. Thậm chí bọn anh còn không biết dưới dương gian mọi người lại gọi bọn anh là ông già Noel, chắc là mấy vị đồng nghiệp ở phương tây được gọi như thế, chứ bọn anh chắc hẳn là chẳng già một chút nào, trái lại còn trẻ trung đẹp trai, gọi như thế quả thật quá oan uổng.

Bọn anh chỉ đơn thuần gọi nhau là 2412, vì đó là ngày bọn anh phải xuống dương gian, theo cách tính ở dưới đó, chứ thời gian thì hoàn toàn khác biệt. Ngày nào với bọn họ cũng là ngày 24 tháng 12, 1 ngày trên trời bằng 1 năm dưới hạ giới. Cơ chế hoạt động của bọn họ cũng giống như bất cứ ông già Noel nào mà bạn biết, xuất hiện vào đêm 24, tặng quà cho những đứa trẻ ngoan.

Nếu xét về tiêu chí là một đứa trẻ ngoan, ít nhất là thường thấy qua miệng của những bậc phụ huynh châu Á, Lee Minhyung hoàn toàn đạt tiêu chuẩn. Không quậy phá, không đòi hỏi, thành tích học tập tốt, cực kỳ hiểu chuyện, yên tĩnh và còn có một vẻ ngoài đáng yêu nữa.

Trẻ ngoan như thế, chí ít điều ước không nên là "Ước gì mình không đi tìm cái chết trước năm 30 tuổi".

Trong suốt 300 năm đổ lại gần đây (tất nhiên là tính theo luật dương gian), Haechan chưa bao giờ thấy một điều ước nào lạ lùng như thế. Điều ước lạ lùng trước đó là "Ước gì tên của mình ngắn lại". Nói chung, những điều ước hướng đến cái thiện, không tổn hại đến người khác, không vi phạm vào 7 tội lỗi căn bản, đến từ những đứa trẻ ngoan nhất định phải được thực hiện.

Trước tiên, với tư cách là trưởng đội, Haechan được giao cho nhiệm vụ này. Điều ước nghe lạ nhưng thật ra cũng không khó thực hiện mấy, bởi theo Haechan điều tra được, cậu bé chẳng mắc bệnh nan y, cũng không nghèo khó đến độ như thế.

Mỗi 2412 đều có thể đọc được linh lực của điều ước. Đây là một điều ước được đưa ra sau những quyết định rất kỹ càng, xét thấy mức độ khá khẩn thiết, cấp trên cho phép Haechan theo sát cậu bé đến năm 30 tuổi, miễn cho đừng để chuyện bất trắc xảy ra là xong.

Lee Haechan là một người làm việc theo hiệu suất, cực kỳ ghét cuộc sống 8 tiếng dính mông ở văn phòng nên lúc tốt nghiệp Thần Viện mới chọn công việc này. Đùa đi, dính với một đứa trẻ đến khi "nó" 30 tuổi? Đối với anh thì chỉ tầm nửa tháng nhưng cũng đủ chán chết rồi.

Việc đầu tiên Haechan làm là đến âm phủ, hỏi xem số mệnh của cậu nhóc. Vốn những 2412 là người tạo phúc, mỗi lần xuất hiện đều đem đến may mắn và phước lành, thế nên Diêm Vương thấy anh là niềm nở, vui đến cười toe toét, tưởng là chuyện sẽ thuận lợi, ấy thế mà ông nhất định không chịu tiết lộ thiên cơ. Tuy nhiên, mặt ông ta có vẻ tái đi, lúc về mới ái ngại bảo mệnh đứa trẻ này mỏng manh, làm Haechan lại lo lắng thêm một chút.

Rốt cuộc vì lý do gì mà một đứa trẻ 6 tuổi lại ước như vậy nhỉ?

2412 bọn họ khi xuống trần làm nhiệm vụ đa phần đều tàng hình, năm nay cũng là năm bắt đầu thực hiện điều ước cho cậu bé nọ, những 2412 có 12 tiếng làm nhiệm vụ, tính từ lúc trời bắt đầu tối đến khi bình minh ló dạng.

Anh bắt đầu đi theo cậu ta để tìm hiểu xem, rốt cuộc vì sao mà gương mặt chẳng khác gì một chú báo con đáng yêu đó lại khổ sở đến vậy.

Gia cảnh của cậu bé hoàn toàn không nghèo khó, thậm chí, ở vùng này, như thế đã có thể tính là giàu có. Cậu sống với mẹ kế, cha thường xuyên đi làm ăn xa. Nhưng người mẹ kế này nhìn qua thì thấy rất bình thường, tuy Haechan không trông đợi bà ta sẽ yêu Minhyung như con đẻ, nhưng quả thật tình cảm còn tốt hơn những cảnh mẹ ghẻ con chồng ngoài kia chán. Bà ta có một đứa con gái, đứa bé này bằng tuổi Minhyung, cũng rất ngoan ngoãn, không quấy phá gì.

Một đứa trẻ mới 6 tuổi, vòng quan hệ có thể lớn đến đâu? Ở giai đoạn này, ảnh hưởng lớn nhất đến nó chỉ có thể là gia đình. Phòng trường hợp người mẹ kế kia âm thầm bạo hành Minhyung, Haechan vẫn tiếp tục lén lút theo dõi. Ở ngôi làng này, họ không biết Giáng Sinh là gì, ăn cơm và đi ngủ rất sớm.

Ngoài trời, tuyết giăng đầy, tuy thần thì không cần ăn uống nhưng thực chất họ vẫn ăn, vì những ngày sống dài đằng đẵng thật sự rất buồn chán, họ tìm thử nhiều cách để tận hưởng tuổi thọ không bao giờ kết thúc của mình. Thế nên mới có cảnh Haechan nhìn bàn ăn mà bất giác chảy cả nước bọt.

Nghe nói người mẹ kế này là một đầu bếp, bàn ăn này có vài món đơn giản nhưng nhìn rất ngon mắt, lại còn cân đối dinh dưỡng. Minhyung đúng là một cậu bé ngoan, cậu không kén chọn gì cả, ngược lại, cô em gái khó chiều hơn, mẹ cô phải ngồi bên cạnh để bón, mấy đứa trẻ tầm này biếng ăn chẳng có gì là lạ. Haechan cẩn thận ngồi lại quan sát, tuy bận bón cơm cho con, người mẹ kế vẫn gắp thức ăn cho Minhyung, không khí hài hoà êm ấm, không có gì sai cả.

Ăn xong, Minhyung lên lầu làm bài tập. Haechan tò mò bài tập của mấy đứa nhóc có gì mà hầu như đứa nào cũng mong làm bài tập được điểm cao, hoặc bài tập dứt khoát biến mất luôn nên tò tò bám theo.

Mấy thuật toán gì gì đó của con người trong lúc Haechan buồn chán có xem qua, đứa nhóc này khá thông minh, nháy mắt mà bài tập đã làm xong, thấy cậu lại lom khom moi gì đó dưới bàn ra, Haechan chắc mẩm là truyện tranh hoặc đồ chơi gì đấy, hoá ra lại là một quyển sách toán khác.

6 tuổi đã giải toán của cấp 2, gì đây? Siêu trí tuệ à?

Vì tò mò, Haechan cũng đưa mắt nhìn thử, hoá ra thằng bé giải được thật, có vài câu hỏi rất khó, cậu hơi dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc. Nói là một lúc, Haechan tính nhẩm cũng phải cả tiếng đồng hồ, cũng đã khuya rồi, phòng cô em vọng lại tiếng hát ru của người mẹ kế, hình như hai mẹ con đang đùa nghịch gì đó với nhau. Minhyung chỉ cắm cúi làm bài tập, Haechan cảm thấy thằng nhóc này quả đúng là có chút cô đơn, nhưng làm gì đến độ tạo ra một điều ước như thế?

Lúc Minhyung cuối cùng cũng bỏ cuộc vì bài tập quá khó và chuẩn bị đi ngủ, Haechan mới thở phào, chẳng hiểu sao trong mình lại mang theo tâm lý phụ huynh lo lắng cho con. Cậu rửa chân xong, chuẩn bị leo lên giường rồi thì đột nhiên lại đứng tần ngần trước kệ sách, như có như không suy nghĩ gì đó. Haechan hoảng sợ, cho rằng Minhyung sẽ tiếp tục giải đề, nào ngờ, cậu lôi qua một quyển sổ da, nhìn qua lớp bìa thì có thể biết có lẽ tuổi đời của nó còn hơn cả cậu. Hoá ra đó là một quyển nhật ký.

Hay lắm, nếu có thể xem quyển nhật ký thì ngay lập tức sẽ biết lý do Minhyung đưa ra điều ước kỳ lạ như vậy rồi, Haechan hồ hởi nghĩ. Đợi lát nữa Minhyung ngủ, anh sẽ trộm lấy quyển nhật ký rồi đọc. Là 2412 khu vực Hàn Quốc, Haechan dĩ nhiên biết đọc và nói tiếng Hàn, trong lúc chờ cậu nhóc hí hoáy viết, Haechan cũng đọc lỏm vài dòng.

"Hôm nay mãi mà trời không mưa, mình cố tình mang áo mưa cho em, mang giày màu đen và túi nilong để bọc cặp sách, vậy mà trời chỉ kéo mây một chút thôi.

Mình muốn nói chuyện bài tập cho ba lần tới ba về nhà, vậy mà giải mãi vẫn không được, lại không có chuyện gì để kể với ba rồi, tại sao mình lại vô dụng đến thế nhỉ?

À, hôm nay ăn cơm, thật ra mình cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét ớt chuông nhưng mà mình vẫn ăn, mình hơi nhăn mặt một chút thôi, tuy dì không nhận ra vì mải bón cho em...

Ước gì mình không đi tìm cái chết trước tuổi 30 nhỉ?"

Nếu như không tận mắt chứng kiến, Haechan khó mà tin những dòng nhật ký này do một đứa trẻ 6 tuổi viết ra. Tuy lời lẽ và cách diễn đạt ngô nghê, không có ngữ cảnh nên Haechan chẳng hiểu gì cả, nhưng thấm trong từng câu chữ là sự buồn bã và thất vọng, thứ cảm xúc tiêu cực không nên xuất hiện ở độ tuổi chỉ biết ăn và ngủ này.

Sau khi viết xong, Minhyung cẩn thận xếp quyển sổ lại, cất lên giá, quy củ tắc đèn rồi leo lên giường, trùm chăn cực kỳ ngoan ngoãn. Haechan bỗng thấy nhói lòng. Anh gặp rất nhiều đứa trẻ, cũng thấy rất nhiều đứa trẻ hiểu chuyện, lần nào anh cũng cảm thấy khó chịu như thế.

Cậu nhóc nằm trên giường được một lúc thì cửa mở hé ra, người mẹ kế từ bên phòng bên kia đến kiểm tra, thấy cậu đã ngủ thì lia mắt về phía vở bài tập trên bàn, sau khi thấy hai câu khó nhất trong bài toán vẫn bị bỏ ngỏ, Haechan thề là đã thấy khoé miệng bà ta nhếch lên một chút.

Cuối cùng, công cuộc kiểm tra đã qua, người phụ nữ kia cũng rời đi, đương lúc Haechan nghĩ Minhyung đã ngủ, một tiếng khóc rấm rứt bắt đầu vang lên. Đó là một tiếng khóc kiềm nén, không giống tiếng khóc của một đứa trẻ 6 tuổi chút nào. Haechan không muốn làm chuyện "bất chính" kia (đọc nhật ký) chút nào nữa. Anh lặng yên nghe đứa trẻ khóc, giá mà anh có thể ôm nó vào lòng.

Mắt thấy trời đã sắp sáng, Haechan đành phải nhanh nhanh làm nhiệm vụ của mình. Anh len lén cầm quyển nhật ký, tìm một chỗ sáng sủa, giở từ trang đầu tiên, bắt đầu đọc. Lúc này, có vẻ như cậu bé vừa biết viết không lâu, còn sai chính tả và nét chữ khá xiêu vẹo, mỗi ngày vỏn vẹn chỉ đôi ba câu.

"Năm nay là năm đầu tiên sau khi mẹ mất, ba rất buồn, con cũng rất buồn, con nhớ mẹ lắm!"

"Ba rất bận, mình biết ba khó lòng vừa làm việc vừa chăm sóc mình, bà hàng xóm giúp ba, bà rất tốt, bà còn có mùi bánh nướng rất thơm, mình yêu bà."

"Nhà bà có một con chó rất to, tuy to như vậy nhưng nó rất hiền lành và đáng yêu, bà gọi nó là Bé Bự, mình thích chơi với Bé Bự lắm."

"Ba bắt đầu lên thành phố làm việc, ba nói mình không thể gửi cho bà chăm sóc nữa, ban ngày mình đi học, chỉ có đêm về ăn cơm và ngủ tại nhà bà cũng không được sao? Mình không thích cô Park chút nào, cô lúc giận sẽ nhéo tai mình, đau lắm!"

"Cuối cùng ba cũng biết chuyện mình bị cô Park nhéo tai, ba có vẻ không muốn đưa mình lên thành phố, mình năn nỉ ba nhiều lắm, lên thành phố mình vẫn có thể sống một mình rất tốt, miễn là mình có thể sống cùng ba. Từ khi mẹ mất, ba đối xử với mình rất kì lạ."

"Ba nói ba sẽ lấy vợ mới. Người này sẽ giúp ba chăm sóc mình. Cô nấu ăn rất ngon, con gái của cô bằng tuổi mình, nhưng chẳng phải vợ chồng là phải ở bên nhau sao? Tại sao ba bỏ lại mình cho cô để tiếp tục ở thành phố? Mình chỉ muốn ở với ba thôi."

"Dường như ba rất ghét việc phải về nhà. Mình bị ốm, cô gọi cho ba, ba nói ba sẽ về, nhưng rồi ba cũng không về. À, mình biết lý do ba không thể tiếp tục gửi mình cho bà rồi. Bà cũng có con, cháu của bà rất nhiều, lần này họ chuyển về quê sống. Mình chơi một mình trong sân, nhìn qua thấy Bé Bự chơi rất vui vẻ với các bạn nhỏ khác ở nhà bên đó, bà có gọi mình sang vài lần nhưng mình rất ngại, mình cảm thấy mình không nên chen vào cuộc sống của người khác. Hình như Bé Bự cũng quên mình rồi, mình gọi nó không thèm chạy sang chơi với mình như trước nữa."

"Mình nghe được cô và ba nói chuyện. Mình là một đứa trẻ ngoan, mình không nghe trộm, lúc đó mình chui vào gầm giường để nhặt kẹo bị lăn vào thôi. Mình không phải con ruột của ba có nghĩa là sao? Con ruột khác với con trai à? Mình phải tìm hiểu thêm trong sách mới được. Ba nói mình có một người ba khác, chờ khi nào mình lớn sẽ đến tìm người kia trả mình, mình không muốn như vậy. Mình chỉ muốn ở với ba thôi."

"Tại sao mình luôn là người bị thừa? Ba và cô mới là một gia đình, em là con của ba, vậy mình là ai? Tại sao không có thứ gì thuộc về mình? Bà, Bé Bự, ba, cả mẹ nữa. Tại sao mình phải tồn tại trên cuộc đời này? Mẹ mất vào năm mẹ 30 tuổi, còn bao lâu nữa thì mình 30 tuổi nhỉ?

Ước gì mình không tự tìm cái chết trước năm 30 tuổi."

Về sau, những câu chữ quay trở lại một quyển nhật ký thông thường, chỉ khác là dòng chữ cuối kia liên tục được lặp đi lặp lại. Có lẽ Minhyung không biết Giáng Sinh là gì, cậu nhóc đơn thuần ghi vào quyển nhật ký như một lời cầu xin khẩn thiết, và vô tình, nó trở thành một điều ước.

Haechan không nhận ra mắt mình đã đỏ hoe từ lúc nào. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh biết Minhyung là một đứa trẻ rất đáng thương, nếu cậu cần một ai đó thuộc về mình, anh sẽ cho cậu.

Thế là năm Minhyung 7 tuổi, cậu gặp người đầu tiên và duy nhất thuộc về mình, cho đến mãi về sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#markhyuck