Hồ băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minhyung rất thích chơi trượt băng. Phía sau nhà là một cái hồ, không sâu lắm, bọn họ sống ở một vùng núi phía Bắc, giữa mùa đông, chiếc hồ biến thành một sân trượt băng lý tưởng. Tuy nhiên, người ở đây luôn hiện hữu một nỗi sợ kỳ quặc, sân băng này trở thành sân chơi của riêng Minhyung.

Tất nhiên, cậu chẳng có giày trượt hay quần áo bảo hộ, cậu từng thấy mẹ trượt băng, mẹ có một đôi giày, cất sâu trong kho, sau này mẹ mất, cậu lén giấu đôi giày thật kỹ bởi hình ảnh mẹ trượt băng vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu, dù lúc ấy cậu chỉ mới 3, 4 tuổi.

Cũng không phải kiểu chuyên nghiệp gì, hoàn toàn là một đứa nhóc thích thú với việc di chuyển qua lại trên mặt băng mà thôi. Haechan ngồi trên một nhánh cây gần cái hồ, nhàn nhã quan sát. Cấp trên sau khi nghe trình bày thì cấp phép đặc biệt, Haechan có thể xuất hiện dưới hạ giới được 36 tiếng mỗi năm, tức là ngày 23, 24 và 25 tháng 12. Kế hoạch của anh là sẽ âm thầm giúp đỡ cậu nhóc kết bạn, học hành, sau đó là đổi đời, thoát khỏi chỗ này, cho cậu bé tự tìm thấy chân trời mới, tìm ra ý nghĩa cuộc sống và những điều thật sự thuộc về mình.

Minhyung chơi rất hăng say, nháy mắt đã đến giờ ăn trưa. Haechan càng lúc càng nóng ruột, sợ người khác tìm ra cậu nhóc thích chơi ở chỗ nguy hiểm này nên cấm đoán, thầm mong cậu chỉ một lần thôi nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay, thế nhưng, thứ duy nhất Minhyung làm là bắt chước động tác xoay vòng tròn trên mặt băng đầy vụng về, sau đó tất nhiên là ngã đánh oạch.

Ngã chừng vài lần như vậy, không biết là có đau không nhưng Minhyung có lẽ đã nhận ra lớp băng quá già ở rìa bờ hồ không thích hợp để thực hiện động tác này, cậu bắt đầu di chuyển ra xa hơn, hoàn toàn không một chút phòng bị. Haechan đang mất tập trung, chỉ nghe tiếng vật nặng rơi xuống nước, chú bé mặc áo bông xanh đã chìm nghỉm dưới hồ băng lạnh giá.

Anh không kịp suy nghĩ, cả phép tàng hình cũng không dùng, ngay lập tức bay đến chỗ đó, vội vàng cứu cậu lên. Đặt được người lên bờ rồi mới nhận ra Minhyung bình tĩnh đến lạ, cậu chỉ tròn xoe mắt nhìn anh lúc ho sù sụ vì sặc nước, môi tím tái bởi cái lạnh, bất quá chỉ là một cậu bé 7 tuổi, Haechan đang suy nghĩ ra một cái cớ để lấp liếm rồi dùng phép hong khô cho cậu, sau đó sẽ xoá trí nhớ sau, Minhyung lại đột nhiên nhoẻn miệng cười:

- Quả nhiên là như vậy.

Nụ cười đó quá ngây ngô và xinh đẹp, Haechan chợt nhận ra, kể từ sau lần gặp từ năm ngoái, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu cười. Đã phóng lao thì phải đâm theo lao, anh mau chóng làm khô rồi dùng phép sưởi ấm cho cậu. Thế nhưng, khi nhớ đến tình huống vừa rồi, một cơn bực bội bỗng từ đâu kéo tới.

- Em có biết là chơi như vậy rất nguy hiểm không hả? Nếu không có anh thì sao đây?

Nói xong, Haechan mới nhận ra, lúc rơi xuống hồ, cậu bé thật sự rất bình tĩnh, không vẫy vùng, không la hét, nháy mắt đã chìm nghỉm xuống hố băng. Nói không chừng, đây là cách thức đi tìm cái chết của cậu. Haechan càng nghĩ càng hoảng hốt, anh quay phắt sang, dò hỏi:

- Tại sao em lại chơi ở đây? Tại sao lúc rơi xuống không kêu cứu?

Quả nhiên, Minhyung trả lời bằng gương mặt hết sức bình thản:

- Nếu như đây không phải cái chết định mệnh của em thì sẽ có ai đó cứu em, em đã suy nghĩ như thế lúc rơi xuống.

Nội dung và giọng nói non nớt đó hoàn toàn không ăn khớp với nhau, khiến Haechan bỗng dưng có chút sợ hãi. Lẽ nào đứa bé này không xoá trí nhớ trước khi đầu thai chuyển kiếp hay sao?

- Em nói linh tinh gì thế, mau về nhà đi, đến giờ cơm trưa rồi.

Minhyung vạch xem đồng hồ trên tay, hình như cậu bé không chú ý đến việc mình khô ráo đến kỳ lạ sau khi bị rơi xuống hồ băng. Thấy kim ngắn chỉ đến số 11, cậu lại tiếp tục nở một nụ cười lịch thiệp, vừa cười vừa nói:

- Anh ăn chung với em không? Anh đã cứu em mà.

Nhớ đến bàn ăn đầy ắp món ngon lúc trước, Haechan bất giác chảy nước bọt. Có thể ăn rồi xoá trí nhớ cả nhà họ sau, việc này cũng không tính là khó, nghĩ vậy, Haechan hồ hởi đồng ý.

- Anh ơi, anh cõng em về nhà được không? Ban nãy chơi nhiều quá, giờ chân em lạnh cóng, đi khó khăn lắm.

Đứa trẻ nào thì cũng thích làm nũng thôi, Haechan thậm chí có chút vui mừng vì cậu vẫn cư xử như một đứa trẻ bình thường, hào phóng cõng cậu lên. Minhyung nhẹ đến bất ngờ dù lớp quần áo trên người rất dày.

- Anh ơi, anh không lạnh ạ?

Thần thì làm sao mà biết lạnh, thế nhưng xuất hiện dưới dạng người thường mà chỉ mặc một cái quần da ôm và áo sơ mi cuối tháng 12 thì quả thật có hơi tâm thần, vành tai anh nhanh chóng đỏ lên, bịa đại một cái cớ.

- Không phải là tại nhóc sao? Anh đi từ xa thấy nhóc như thế nên vứt cả áo khoác chạy lại cứu đấy, nhà nhóc gần đây chứ?

Minhyung bỗng dưng lại dùng tay choàng kín lấy cổ anh, thực hiện tác dụng như một chiếc khăn choàng bằng thịt, ngăn từng đợt gió lùa vào chiếc cổ mảnh mai.

- Lát nữa anh mặc áo của ba về nhé, không sẽ bị cảm đấy.

Quả nhiên là trẻ ngoan, dịu dàng đáng yêu còn biết quan tâm đến người khác, nếu thật sự có một đứa con, Haechan rất mong nó sẽ ngoan ngoãn giống Minhyung vậy.

Bàn ăn trong tưởng tượng của Haechan chẳng thấy đâu. Anh thất vọng nhìn vào chén kim chi đặt trơ trọi giữa bàn và nồi mì gói được nấu hết sức vụng về của một đứa trẻ 7 tuổi, hơi hối hận vì đã nhận lời đến đây.

- Cái gì đây? Đồ ăn mẹ em nấu đâu?

Minhyung lại chẳng xem nồi mì gói tồi tàn ấy có gì không tốt, cậu vui vẻ lấy bát rồi múc ra bắt đầu ăn, vận động từ sáng đến giờ đã đủ mệt lắm rồi.

- Dì mở quán ăn, cũng không thể dẫn anh ra đó mà.

Haechan thở dài, cũng chẳng buồn chất vấn tại sao Minhyung lại nói như thế bởi anh biết rõ cậu là một đứa nhóc cực kỳ thông minh và nhanh nhạy. Mới đó mà đã biết anh không tiện xuất hiện trước mặt người khác.

- Ngày nào em cũng ăn thế này à?

Khi nãy cõng Minhyung anh đã cảm nhận được rồi, cậu quá gầy so với một đứa trẻ 7 tuổi. Chiều cao thì vẫn phát triển tốt, tuy nhiên trên mặt lại chẳng có chút thịt nào, khác hẳn năm ngoái.

- Dì bảo nếu muốn ăn thì cứ ra tiệm, nhưng mà tiệm rất đông, em ra thì cứ lăng xăng phụ chỗ này chỗ kia, dì sợ em vất vả nên không cho ra tiệm nữa, bảo em ở nhà. Có ngày dì nhớ thì để lại đồ ăn, không thì em tự nấu. Dì dạy em rồi nên em biết nấu.

Haechan đứng dậy, xem xét tủ lạnh, trong đó chứa nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng anh không tin là Minhyung biết nấu ăn, cậu nhóc chỉ giả vờ là mình làm tốt thôi.

- Nhóc ngồi đó đợi anh chút, đừng ăn mì gói nữa.

Minhyung ngoan ngoãn ngồi đợi thật, sau độ nửa tiếng, một dĩa trứng xào hẹ, cốt lết chiên và một tô canh bí nóng hôi hổi được đặt trên bàn, vô cùng thơm ngon. Mẹ đỡ đầu của Haechan là thần Bếp Núc, anh cũng được thừa hưởng khả năng nấu ăn, tuy không cực kỳ xuất sắc nhưng cũng rất đáng để thử. Cậu nhóc tròn xoe mắt nhìn những đĩa đồ ăn trước mặt, rõ ràng là rất thèm nhưng vẫn ngoan ngoãn xới cơm ra, mời Haechan cẩn thận rồi mới dè dặt gắp ăn.

Có vẻ đã lâu lắm rồi Minhyung mới ăn được một bữa ngon như thế, cậu bé vùi đầu ăn hết một bát cơm lớn, sau đó cũng húp non nửa tô canh, ăn đến mức không thể nhét vừa cái bụng nhỏ của mình rồi mới dừng lại.

Ăn xong, dù sắc mặt của Minhyung hơi kỳ lạ, Haechan vẫn cho rằng đó là vì cậu hơi buồn ngủ, căng da bụng chùng da mắt là chuyện thường tình. Minhyung rủ Haechan cùng chơi trò chơi điện tử trên tivi, là một tựa game xếp hình rất đơn giản, vậy mà Haechan không sao thắng nổi. Anh bắt đầu bực tức, vì lý gì anh lại chơi thua một đứa trẻ 7 tuổi cơ chứ? May sao, sau 5 ván thua trong ê chề, tại ván thứ 6, Haechan cũng giành chiến thắng. Anh quay sang bên cạnh, muốn trêu cậu nhóc một chút thì đã thấy tay cầm bị vứt chỏng chơ, Minhyung chạy biến vào toilet mất rồi.

Hậu quả là vì ăn quá no, Minhyung nôn hết ra, cậu nhóc nôn xong thì bình tĩnh súc miệng rửa mặt, còn cố ý xoa dịu Haechan đang lo lắng đứng bên ngoài hỏi vọng vào. Nhưng ra đến phòng khách, thấy Haechan chuẩn bị khoác áo ra về thì bật khóc, khóc đến mức Haechan chẳng biết làm sao. Anh thử lại gần, ôm cậu, chẳng ngờ Minhyung cũng ôm chặt lấy anh.

- Anh nấu thêm cho nhóc đồ ăn, để trong tủ lạnh rồi, ngày mai anh lại đến chơi với nhóc nhé?

Nghe ngày mai anh sẽ quay lại, quả nhiên Minhyung vui đến quên cả khóc, cậu nhóc rất ngoan, đến lau nước mắt nước mũi mà cũng gọn gàng cẩn thận, nhẹ nhàng hỏi lại anh:

- Anh ơi, em có thể sống với anh không?

Đáy lòng của Haechan nhanh chóng trào lên sự xót xa. Trẻ con tầm tuổi này cha mẹ đối với chúng vẫn là cả thế giới, vậy mà chỉ gặp anh một buổi chiều ngắn ngủi, cậu nhóc đã ngỏ lời muốn sống cùng anh. Tình trạng cuộc sống một năm trước của Minhyung vốn đã tệ, Haechan đã định bụng đêm nay sẽ tàng hình tìm hiểu xem sự tình một năm qua đã biến chuyển thế nào, căn cứ vào tình hình này, có lẽ một năm qua đối với cậu nhóc chẳng dễ dàng gì.

- Em chỉ nói đùa thôi, mai anh đến chơi với em nhé!

Thấy nét chần chờ trên mặt Haechan, Minhyung ngay lập tức nhoẻn miệng cười, bàn tay đang siết chặt gấu áo anh cũng buông ra. Trên mặt cậu không còn vẻ khẩn thiết như lúc nãy nữa, cũng không rõ lúc đề nghị muốn sống cùng anh có phải là nói thật hay không, quả thật diễn rất tốt. Rốt cuộc là Minhyung đã phải trải qua những gì cơ chứ?

Khuya hôm đó, Haechan lại tàng hình tìm đến ngôi nhà. Anh rất bất ngờ khi trông thấy cha của Minhyung. Chiếu theo thái độ của Minhyung vào năm ngoái, nếu cha cậu có ở nhà, Minhyung đáng lẽ đã kể với anh rồi, hoặc chí ít sẽ không chơi ở nhà một mình mà bám theo cha mình mới đúng. Haechan không loại trừ trường hợp ông mới trở về nhà, tuy nhiên sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa ông và người mẹ kế kia, anh nhanh chóng hiểu được mọi thứ.

- Anh đã nói chuyện với anh ta chưa?

Giọng của người phụ nữ rất mất kiên nhẫn. Có lẽ là vì đứa con gái đang ngủ trong phòng, họ kéo nhau ra ban công đứng nói chuyện, cũng dễ dàng cho Haechan nghe lén hơn.

- Anh đã dặn với em như thế nào? Dục tốc bất đạt, em xem thằng nhóc gầy nhom như thế, em lại đi tối ngày, nó làm sao sinh tình cảm với chúng ta để sau này báo đáp?

Người mẹ kế hoàn toàn lột đi chiếc mặt nạ giả vờ nho nhã, bà ta khoanh tay, giọng điệu chẳng khác gì một con mụ bán cá chanh chua ngoài chợ.

- Anh ở nhà với nó thử xem? Anh có biết nó đáng sợ đến mức nào không? Mỗi lần đôi mắt đen lay láy của nó nhìn vào tôi, tôi tưởng nó sắp vạch trần tôi không chừng, tôi không thể chịu đựng được khuôn mặt của nó nữa. Lúc nó còn nhỏ, thi thoảng nó vẫn lộ ra một ít tâm tư, còn bây giờ, đêm nào tôi cũng mơ nó thật sự sẽ cầm dao đâm chết tôi đấy.

Người đàn ông cũng mất kiên nhẫn không kém nhưng ông ta rõ ràng chẳng có hướng giải quyết nào tốt hơn, chỉ đành hạ giọng dỗ dành.

- Chính tên cha đẻ kia yêu cầu anh phải xa cách với nó chứ anh muốn em phải chịu khổ sao? Em biết tên khốn đó có thân phận như thế nào mà, con trai của hắn cũng là một con quái vật thôi. Em phải dùng tình thương để cảm hoá một con quái vật, có như vậy sau này chúng ta mới có thể lợi dụng nó.

Haechan cười khẩy. Mấy người này cũng khoa trương quá rồi, sự tình đầy sơ hở như thế, Minhyung sớm đã phát hiện từ lâu mà không hề hay biết, còn ở đây bày mưu tính kế.

- Hay là bây giờ chúng ta cứ giao nó quách cho anh ta đi, lấy một cục tiền rồi đưa Hayoung rời khỏi chỗ này, em thấy bất an lắm. Anh nói xem, mẹ của nó cũng chết bất đắc kỳ tử như vậy...

Người đàn ông như bị chạm phải nọc, mắt ông ta long sòng sọc lên, vô cùng khó coi, người mẹ kế kia sợ đến mức lùi lại vài ba bước, trông ông ta như thể sẽ nhào đến bóp chết tươi người vừa nói ra câu đó vậy.

- Đây là kết cục con điếm đó đáng phải nhận khi không nghe lời tôi, cứ mỗi lần nghe đến là tôi như muốn phát điên lên. Em đừng nhắc về nó nữa, tôi cấm!

Người phụ nữ dường như đã biết sợ, bà ta liếm môi, gật gật đầu, coi chừng đã bị thuyết phục bởi chồng.

- Quán cũng bước vào giai đoạn ổn định rồi, sau này sẽ gọi nó ra ngoài đó nhiều hơn. Mà này, hôm trước, tôi chỉ không muốn nó vất vả nên nói mấy câu, vậy mà sau đó nó quyết tâm tự ăn uống ở nhà luôn đấy. Đến cả bà hàng xóm già đời còn tin vào diễn xuất của tôi, chắc nó không phát hiện ra gì đâu nhỉ? Về chuyện cái quán ấy...

Haechan dỏng tai lên nghe, thì ra còn chuyện thú vị về cái quán ăn của người mẹ kế nữa, thế nhưng, rất không may là tiếng đẩy cửa khe khẽ trong phòng đã đánh động đến hai người. Người phụ nữ ghé mắt vào phòng, nhận ra con gái thức dậy nửa đêm đang đi tìm mình, bà ta bỏ dở câu chuyện, quay người đi vào trong. Người đàn ông ở lại hút thuốc một chút trong lúc trầm tư suy nghĩ gì đó.

Haechan chờ chán vẫn không có chuyện gì xảy ra bèn lẻn vào phòng Minhyung, định bụng sẽ đánh một giấc trong đó. Lại nói thêm, thần thì không cần ngủ, đây chỉ là một thú vui khác trong cuộc đời bất tử nhàm chán của họ mà thôi.

Trượt xuống khỏi mái nhà, Haechan men theo bờ tường, thầm hối hận vì ngày xưa không học phép dịch chuyển tức thời cho đàng hoàng, ngày đó vẫn còn trẻ, anh nghĩ bay sẽ ngầu hơn, không tính toán đến chuyện phải đột nhập vào nhà của người khác vào nửa đêm thế này. Đang loay hoay tìm lối vào, cố nhớ phép đi xuyên tường làm thế nào, suýt chút nữa Haechan đã giật mình suýt ngã xuống đất. Minhyung không nằm ngủ trên giường mà đứng giữa phòng trong bóng tối nhá nhem, chẳng biết là vừa đi đâu về, dép trong nhà cũng không thèm mang.

Máu trong người Haechan đông cứng lại, đấy là nếu anh có máu, anh suy nghĩ đến phương án tệ nhất, đó là Minhyung đã nghe được câu chuyện vừa rồi. Sau đó, Minhyung chỉ ngáp một cái, thật sự giống đứa nhỏ đi vệ sinh giữa đêm rồi quay lại giường, mắt mũi kèm nhèm lại tiếp tục ngủ. Haechan ngồi ở đầu giường cậu, sau khi chắc chắn cậu không khóc nữa mới thở phào, có lẽ anh đã lo lắng thái quá, cậu hoàn toàn không có nghe được.

Hai ngày sau, Haechan vẫn len lén quan sát biểu hiện của Minhyung, cậu bé chẳng có gì lạ, chỉ là chơi cùng "người bạn mới" này rất vui nên luôn trong trạng thái tinh thần rất tốt.

Haechan mua cho cậu một đôi giày trượt băng, sau khi phù phép cho cái hồ, anh bắt đầu dạy cậu trượt băng đơn giản. 2412 bọn anh, vì để làm màu, những thứ liên quan đến băng tuyết đều vô cùng thành thạo. Minhyung chưa bao giờ tiếp xúc với loại hình thể thao này, vô cùng lúng túng. Bình thường mang đôi giày thể thao cũ kia của mình cậu đã đứng không vững, mang đôi giày trượt băng này càng tăng độ khó. Haechan cười đến đau cả bụng khi trông thấy cậu ngã cả chục lần. Nhưng Minhyung học rất nhanh, hoặc có lẽ cậu có thiên phú trong chuyện này, chỉ trong một ngày mà đã có thể tự do trượt hết cả hồ, còn nài nỉ Haechan chỉ mình một vài cú xoay người như cậu hay thấy trên tivi nữa.

Trượt băng cũng là một môn học mà Haechan học rất tốt lúc còn ở Thần Viện. Anh để cậu nhóc ngồi ở ven hồ, mình bắt đầu với những đường trượt cơ bản để lấy đà, nói là thế nhưng anh tốt nghiệp cũng lâu rồi, động tác khá cứng nhắc. Khi thực hiện cú xoay ba vòng trên không rồi tiếp đất, anh còn không thể tiếp đất bằng một chân. Anh hơi thất vọng, trượt lại chỗ Minhyung, muốn bắt đầu dạy, lại thấy cậu ngồi ngẩn ngơ nhìn mình không chớp mắt. Nghĩ lại thì vừa nãy mình trượt cũng rất đẹp, đối với một đứa trẻ 7 tuổi, như thế này cũng đáng ngưỡng mộ lắm rồi. Haechan nhanh chóng bật chế độ tự mãn, cúi xuống xoa xoa đầu cậu nhóc:

- Thế nào? Muốn ngầu như anh đây thì phải chịu khó học nhé!

Nào ngờ, cậu nhóc chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, vô cảm hỏi:

- Chẳng phải đó là một tư thế tiếp đất sai sao? Em muốn học cách đúng cơ.

Rồi ngưng một lúc, như thể không chịu nổi những ý nghĩ trong đầu, cậu lẩm bẩm.

- Sau khi mẹ bị thế này, mẹ đã rất buồn, mẹ còn khóc nữa, mẹ nói đó là một tư thế không tốt.

Được rồi, xem ra Haechan đã đánh giá quá thấp Minhyung. Anh ngượng ngùng xoa xoa tai, ho húng hắng:

- C-cũng lâu lắm rồi anh mới trượt lại, nhóc thông cảm đi, bây giờ nhóc vẫn chưa thể xoay trên không như thế đâu, anh sẽ luyện thêm, rồi dạy tư thế hoàn hảo nhất cho nhóc nhé!

Minhyung cực kỳ dễ dỗ, cậu bỏ hoàn toàn vẻ mặt rầu rĩ thất vọng khi nãy, đôi mắt cũng sáng lên, hồ hởi hỏi anh:

- Khi nào thì em có thể làm được ạ?

Haechan nhẩm tính, lúc trước hình như anh mất khoảng 3 tháng thì làm được. Thật ra anh hơi ăn gian một chút, vì anh là thần, anh còn biết bay nữa, những cú xoay thế này không cần tập, lúc đó anh mất 3 tháng để luyện theo cách của con người, may mà cuối cùng vẫn nhuần nhuyễn tuy hay bị bọn Renjun chi nhánh Đông Bắc cười nhạo. Nhưng 3 tháng nữa thì anh không có ở đây, cái hồ này cũng không thể đóng băng mãi, Minhyung phải làm sao nhỉ?

- C-chắc là năm sau. Em còn nhỏ mà, sức vẫn chưa đủ, vả lại cần nhiều động tác bổ trợ cần học trước đó nữa.

Minhyung mỉm cười, đứng dậy, cũng tiếp tục thực hành bài cơ bản hôm qua đến giờ được Haechan dạy. Đến khi mặt trời gần lặn, đã lạnh đến mức chân không còn cảm giác, Minhyung hoàn toàn nắm vững các tư thế cơ bản, nhỏ xíu mà đã có thể tự tin trượt qua lại, xoay vòng cơ bản quanh hồ rồi.

Haechan rất luyến tiếc nhưng dù gì thời gian cũng sắp hết, anh đưa cho cậu một đôi giày trượt cỡ lớn hơn một chút, dặn dò cậu có lẽ thời gian tới mình sẽ không đến. Những tưởng Minhyung sẽ khóc, hoặc tra hỏi, hoặc nài nỉ anh, cuối cùng cậu chỉ vui vẻ vẫy tay chào anh, còn cẩn thận gập người cúi một góc 90 độ thật lễ phép thêm lần nữa.

- Em sẽ luôn chờ anh mà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#markhyuck