2A. 22 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đã quen biết với Lee Mark và Lee Donghyuck từ rất sớm, thầy Yoo đã sớm nhận ra vấn đề. Vì thế lần này khi Mark đề nghị sẽ đổi quốc tịch sang Canada dù không chắc có thể được triệu tập vào đội tuyển quốc gia hay không, thầy Yoo tuy rất bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đồng ý.

Tâm trạng của tuyển thủ đóng vai trò rất lớn trong việc thi đấu. Một số người lấy chuyện buồn làm động lực để phát triển, cũng có một số người vì chuyện buồn mà đánh mất phong độ của mình. Lee Mark may mắn nằm ở trường hợp thứ nhất. Dù phải chuyển sang đánh đơn và phải đối mặt với Ahn Jiyoo trong thời gian dài, cậu chưa từng để lộ bất kì vẻ mặt quá khích nào của mình mà chỉ lặng lẽ luyện tập và trở nên tốt dần theo thời gian.

Báo chí hăm doạ Lee Mark rằng cậu sẽ không được trọng dụng ở đất nước lá phong đỏ bởi ở nơi ấy, cầu lông ít khi nào được đánh giá cao. Nhưng thầy Yoo lại nghĩ khác, ông vỗ vai Lee Mark an ủi rằng:

"Với tính cách và ý chí cầu tiến của con, thầy tin chắc rằng con đi đến đâu cũng sẽ thành công."

Lee Mark rưng rưng sau câu nói, ngoài mặt thì ôm chầm lấy thầy Yoo liên tục nói lời cảm ơn và xin lỗi, trong lòng thì thầm oán trách bản thân chỉ là một con người thất bại, yếu đuối.

Điện thoại Lee Mark reo lên vài tiếng, cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem, thấy Lee Donghyuck nhắn đến thì lập tức khoá máy và giấu điện thoại vào nơi sâu nhất cậu có thể vươn tay đến trong balo. Mark thở dài một tiếng, quay sang nhìn bố mẹ và anh trai, cố gắng nén nước mắt, khó nhọc lên tiếng:

"Con...con không biết quyết định như thế này có đúng hay không... Xin bố mẹ hiểu cho con, con thương gia đình mình rất nhiều... Con sẽ sớm thành tài và quay trở về nhà..."

"Không sao, bố mẹ vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định mà con chọn. Con trai, đừng khóc mà hãy cười nhiều lên. Nếu thấy vất vả quá thì về đây, vẫn luôn có người đợi con." Bà Lee vuốt tóc Mark, người bà run run, cũng muốn vỡ oà. Vì sao nghe tin con trai trở lại nơi mà bản thân đã sống gần nửa đời người lại cảm thấy không nỡ?

Có lẽ trên đời, mỗi người đều có sẵn một phần ích kỉ. Lee Mark cũng từng rất ích kỉ, đã muốn giữ Lee Donghyuck cho riêng mình, đã muốn Lee Donghyuck khi nhắc đến cầu lông thì sẽ nhớ mình đầu tiên, đã muốn Lee Donghyuck cười rạng rỡ mà gọi mình hai tiếng "thích anh". Nghe có vẻ bi đát, nhưng Lee Mark lại cười rất to, thật tốt vì mọi thứ liên quan đến Lee Donghyuck đều xuất hiện thêm từ "đã".

Đi xa rồi sẽ không vấn vương về nhau, dù sang Canada cậu có thất bại ê chề, Lee Donghyuck cũng sẽ không có cơ hội đến xem cùng với Ahn Jiyoo và cười hả hê khoảnh khắc Lee Mark đang ở gần đỉnh núi mà bỗng rơi xuống vực thẳm. Thật ra, Lee Mark vừa hi vọng bản thân có thể xoá Lee Donghyuck ra khỏi cuộc đời mình vừa mong em ấy sẽ luôn thật hạnh phúc và khoẻ mạnh.

Lee Mark kéo vali đến xe buýt trung chuyển, trên quãng đường đến máy bay không ngừng nhìn ra bên ngoài. Seoul hôm nay mưa lớn, hi vọng Lee Donghyuck đã nhặt được tờ giấy mà mình để lại. Nhưng liệu với bản tính vụng về của em ấy, Donghyuck có kịp đọc nó trước khi mực nhoè đi vì những cơn mưa không? Mark nghĩ là không, Lee Donghyuck một là sẽ không biết gì về sự xuất hiện của nó như cách em đã ngó lơ tấm lòng của cậu trong suốt nhiều năm qua, hai là sẽ để ý nhưng không may làm nó bị trôi hoặc bị thổi đến đâu đấy, lúc này chế độ lười biếng cũng sẽ bắt đầu bật công tắt, không thèm đi nhặt tờ giấy luôn. Lee Mark tự suy nghĩ rồi tự cười một mình.

Có lẽ cậu vẫn cần một thời gian dài mới có thể xoá nhoà được bóng dáng của Lee Donghyuck trong tâm trí mình. Không dễ, nhưng để buông tha cho Donghyuck và cho cả bản thân, Lee Mark sẽ cố gắng. Việc sang Canada là phần mềm đầu tiên được chính Lee Mark tải xuống để chống chọi lại em virus mang tên Lee Donghyuck.

Lee Mark lợi dụng sự chênh lệch độ ẩm, hà hơi lên cửa kính xe buýt, phóng khoáng viết "Good night, LD".

Chính là chúc ngủ ngon, không hẹn gặp lại.

Thật ra, Lee Mark trước khi đi cũng đã đến tìm gặp riêng Ahn Jiyoo và đấm một cú làm cậu ấy ngã ngay lập tức. Mark quỳ một chân cạnh bên tay của Ahn Jiyoo, cúi xuống thì thầm: "Jiyoo, tôi biết chúng ta cũng không thân thiết gì, nhưng hãy bảo vệ và yêu thương Lee Donghyuck cho tốt. Đấy là việc chính, còn việc phụ thì hẹn ngày gặp lại cậu ở chung kết Thế vận hội để giải quyết."

Ahn Jiyoo bị đấm xong thì đã định bật dậy để trả đũa nhưng sau khi bị Lee Mark gửi gắm mấy câu thì nghệch mặt ra, miệng lẩm bẩm cậu bị điên à. Lee Mark cười khúc khích, đưa tay ra chờ Ahn Jiyoo nắm lấy rồi kéo cậu ấy đứng dậy. Mark cho hai tay vào túi quần rồi chào tạm biệt Jiyoo, tiếng bước chân vang lên từng nhịp bên trong nhà thi đấu vắng người. Đi gần đến cửa ra vào, Lee Mark quay lại nhìn Ahn Jiyoo, phong thái giống như kẻ bề trên làm cho Jiyoo không thể nhìn ra nét tiếc nuối sâu thẳm bên trong đáy mắt của Mark.

Lee Mark thở dài rồi hét lớn. "Ahn Jiyoo! Được đấu cùng cậu tôi vui lắm! Tôi nghĩ tôi điên nặng rồi nên không thể chăm sóc cho Lee Donghyuck được nữa! Bảo vệ em ấy giúp tôi! Chân thành cảm ơn cậu, bạn không tốt của tôi!"

Có lẽ chỉ mỗi Lee Mark mới có thể hiểu rõ sự "điên" của mình thuộc loại nào. Tất nhiên bệnh này bác sĩ không thể cứu chữa, chỉ có Lee Donghyuck mới có thể mà thôi. Tiếc là từ dạo sau khi em ấy có người yêu, em ấy mới chính là tác nhân làm tăng mức độ nghiêm trọng của bệnh.

Lee Mark đã từng cố tình ngỏ lời mời Lee Donghyuck sang Canada bầu bạn cùng mình những lúc Mark gặp vấn đề, nhưng em ấy rất thật thà từ chối, còn bảo rằng "Đến mức đó thì không được đâu". Lee Mark rất muốn hỏi thêm, vậy cỡ nào thì được? Nhưng đáng tiếc cậu không có quyền để hỏi sâu như thế. Lee Donghyuck vẫn còn gia đình, việc học và tình yêu cả đời của em ấy ở đây, mà có thể là vì thức ăn nữa. Không lí nào em ấy có thể dễ dàng chấp nhận việc sang Canada một tháng mà buông bỏ tất cả chỉ vì bạn thân của em ấy bảo rằng anh rất mệt được.

Lee Mark đã nghĩ, có lẽ bản thân là kẻ điên vì tình yêu mà lại tỉnh táo nhất trên thế giới này. Cậu ấy khi vừa đáp xuống sân bay quốc tế Toronto đã ngay lập tức chặn Lee Donghyuck trên mọi nền tảng mạng xã hội, bí mật đổi số điện thoại mà không để cho em ấy biết, chính thức cố gắng cắt đứt liên lạc với em ấy, giúp cả hai dễ thở hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net