[30]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghyuck tới nhà của Minhyung với tâm trạng vừa vui vừa buồn. Nhưng có lẽ không nên buồn khi ở cùng Minhyung. Trên đường về cậu cố tình kể mấy câu chuyện mà nó vô cùng xàm xí, cậu còn không biết mình đang muốn nói cái gì. Chỉ biết là nếu như không nói hoặc không làm gì khác thì đầu cậu sẽ tự nhảy về mấy câu chuyện kia. Minhyung cũng biết vậy nên hùa theo em mà cười. Minhyung cười như không cười nhưng cảm giác nó lạ lắm. Dù nghe Jeno kể chuyện nhạt nhẽo đến mức không thể cười được mà chỉ cần nghe điệu cười của anh là mọi người ai cũng có thể phá lên cười. Không cần làm gì cả, nghe anh cười thôi cũng khiến cậu cười cả ngày. Về đến nhà mới nhận ra là trong tủ lạnh không còn gì để nấu, Minhyung liền tỏ ý muốn cậu đi siêu thị cùng mình. Mà Donghyuck lại không muốn đi nữa, vừa vào nhà đã nằm phịch xuống ghế. Đành vậy thôi chứ biết làm sao, Minhyung lại đi một mình. Donghyuck thấy anh ra khỏi cửa thì bật dậy đi tìm bánh kẹo rồi mở ti vi lên xem.

Nhà của Minhyung, đồ ăn của Minhyung nhưng Minhyung là của mình thì tất cả đều là của mình.

Cậu cứ thoải mái như ở nhà của mình, anh mà hé miệng kêu ca thì cậu sẽ bảo chẳng lẽ anh không phải của em, anh yêu người khác sao? Được rồi, của em tất, của em hết.

Tiếng cạch cửa kêu lên, cậu ngạc nhiên tại sao anh lại về sớm như thế. Tuy ngạc nhiên nhưng mắt vẫn dán chặt lên màn hình ti vi. Đã thế cái tên Minhyung này hôm nay còn nhây nhây, thích đùa cơ. Trời thì lạnh mà đi vào không chịu đóng cửa gì cả. Cậu còn cảm nhận được luồng gió lạnh lùa vào nhà làm cậu rùng mình một cái. Tức giận cậu rời mắt khỏi màn hình, quay sang định mắng người kia một câu

"Này anh đi và- ", đột nhiên cậu dừng lại.

"Donghyuck!"

Là bạn cậu, hội Dream. Ba người họ đứng ở đấy một hồi lâu mà không nói gì, tới khi cậu nhìn thấy ngón tay của Jeno đang đứng đằng sau run lẩy bẩy

"Đừng đứng ngoài đó, một là vào hai là ra. Chứ đừng có mở cửa như thế. Lạnh!"

"Donghyuck, bọn mình nói chuyện đi!", Jaemin đề nghị

Cậu cũng không nói gì thêm

"Chuyện bọn tao nhận tiền từ bố mày là đúng"

Donghyuck hẫng một nhịp

"Thế nhưng việc bọn tao thân với bọn mày không phải vì số tiền ấy"

Donghyuck cố gắng điều chỉnh nhịp thở, mắt vẫn cố định nhìn lên màn hình ti vi. Bộ phim trên màn hình vẫn cứ chạy, còn cậu thì không để tâm tới nội dung của nó nữa rồi

"Bố mày làm như vậy cũng vì mày, muốn mày được vui vẻ tại trường mà thôi."

Là vì cậu...

"Bác ấy nhất quyết bắt bọn tao nhận tiền dù bọn tao đã từ chối. Tất cả là vì..."

"Thôi đi!" , cậu đứng dậy hét lớn

"Đúng! Cái gì cũng là vì tôi, tại tôi hết! Được chưa?"

"Ai cần các cậu giải thích? Tôi đã không muốn nhớ tới rồi mà sao các cậu lại nhắc tới? Các cậu cứ...", rồi đột nhiên cậu không biết phải nói gì. Cánh tay đang giơ cũng vô lực mà hạ xuống. Thở mạnh, quay vào lấy cặp sách rồi đi ra khỏi nhà.

Đoạn đường cậu đi là đi qua thư viện gần trường, nên lúc nào cũng có rất nhiều học sinh, sinh viên đi qua. Donghyuck dần có linh cảm rằng những người xung quanh đang nhìn hướng về mình, bỗng chốc cảm giác khó chịu thôi thúc chân cậu bước nhanh hơn. Nhưng biết đi đâu bây giờ...

"Donghyuck à, em về nhà đi. Không ai đang ở dưới tầng hết."

Tin nhắn từ anh Jaehyun gửi tới, thôi thì về nhà vậy...

Vào tới phòng là cậu nằm phịch cái xuống giường, úp mặt vào gối. Thông báo từ tin nhắn lần lượt kéo tới làm cậu bật dậy. Đùa chứ, chưa bao giờ cậu lại thấy mất tự nhiên như thế này. Không hiểu sao con người lại có thể vô duyên đến như vậy, soi mói người khác rồi đem lên mạng khoe cho thiên hạ xem. Donghyuck đang đọc bài viết mới nhất của một cái trang vớ vẩn nào đó ở trường cậu. Mọi người thi nhau tag cậu vào. Là bài viết từ trang lá cải của trường đại học. Một bạn học đã nói rằng mình là bạn của Donghyuck và nói đính chính rằng Donghyuck và Jaehyun là anh em sinh đôi nhưng vì Jaehyun tài năng xuất chúng còn Donghyuck kém hơn nên phải học lại!?

Mé cái quái quỷ gì đây?

Donghyuck chửi thầm trong đầu, rõ ràng là cậu rất chăm chỉ, cố gắng.Cậu thấy mình mệt rồi, cậu thấy mình đã vất vả trong suốt thời gian qua và đến bây giờ cậu cần để bản thân mình nghỉ ngơi, đầu óc thông thoáng và không phải nghĩ gì nữa. Nhưng cậu chợt nhận ra, xung quanh mình ai cũng đều cố gắng, làm việc chăm chỉ, có khi còn hơn cậu. Mà đâu có ai than vãn, kêu ca. Họ luôn vui vẻ, tươi cười cơ mà. Cớ sao cậu lại than thở? Tiếng chuông điện thoại kêu lên, là Mark. Cậu bắt máy, nhưng không nói gì cả, im lặng chờ đầu dây bên kia.

"Em mệt sao? Donghyuck à, nghe anh này. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đừng nghĩ ngợi gì nữa."

"Donghyuck à!"

Nếu bạn kiệt sức, hãy cho trái tim đã kiệt sức ấy một khoảng lặng

Cho bản thân thời gian để nghĩ về những điều thật sự yêu thích

Nếu cần thời gian một mình

Tôi mong bạn sẽ có đủ dũng khí để một mình.

Và nếu bạn đang mông lung và thật sự mỏi mệt

Hy vọng câu chuyện về sự thành khẩn của chính tôi trong quyển sách này

Sẽ trở thành một niềm an ủi đối với bạn.

Dành cho bạn, người đêm nay thấy lòng rũ rượi

Hoặc chẳng yêu thích bất cứ điều gì.

Hôm nay cũng với một lòng muốn làm tốt, kiên cường trải qua một ngày dài

Bạn đã vất vả rồi. [1]

Mark nói thật chậm, thật chậm rãi. Để rồi khiến Donghyuck rơi lệ.

Minhyung tắt máy ngay sau đó vì biết rằng vào những lúc như thế này thì chỉ cần cậu mở miệng ra nói thôi cũng khiến bao cảm xúc trong cậu bùng lên. Và Minhyung không muốn cậu khóc chút nào...

Cậu thiếp đi ngay sau khi anh tắt máy.

Bất kỳ ai giữa cuộc sống,

Đều sẽ có khoảnh khắc kiệt sức hoặc chẳng còn yêu thích bất cứ điều gì.

Đó là khoảnh khắc bản thân trở nên yếu đuối nhất trong cuộc đời.

Đừng tự trách bản thân đã trở nên yếu đuối như thế.

Lý do bạn kiệt sức, lý do bạn không còn yêu thích điều gì

Đều không phải lỗi của bạn.

Chỉ là bạn đã luôn muốn phải làm thật tốt.

Để rồi bỗng dưng kiệt sức

Hoặc bỗng dưng không biết bản thân yêu thích điều gì hoặc đã lỡ mất điều gì.

Vì chỉ loay hoay với việc phải làm tốt

Vì chỉ mãi nghĩ xem phải sống thế nào [1]

Mọi nỗ lực của bạn đều được ghi nhận, những người khác không biết bạn đã trải qua những khó khăn như thế nào. Những người khác không biết bạn đã mệt nhọc và áp lực như thế nào. Nhưng bạn biết, bạn biết mình đã làm những gì, bạn trải qua những gì, bạn đã quyết tâm cố gắng như thế nào. Và bạn biết, cơ thể mình mệt mỏi đến nhường nào. Muốn hay không muốn đều là ở bạn, cuộc đời của bạn và bạn có quyền thay đổi nó theo mong muốn của bạn. Nếu bạn mệt, hãy nghỉ ngơi! Nếu bạn buồn, hãy khóc! Đừng so sánh công sức của mình với người khác. Bạn đã làm rất tốt, dù kết quả có như thế nào thì bạn đều rất giỏi. Hãy yêu quý bản thân mình như cách bạn cố gắng!



Donghyuck tỉnh dậy khi trời đã sầm tối, giật mình khi phát hiện bố mẹ đã ngồi ngay bên cạnh giường

"Donghyuck?"

"Con bây giờ không muốn nghe gì hết"

"Dù con muốn nghe hay không muốn nghe thì hôm nay bố vẫn nhất định nói hết ra. Vào mấy năm trước khi con bị bắt nạt đến mức muốn tự tử, bố đã rất lo sợ và ám ảnh. Thời điểm giữ tay đang cầm dao muốn cứa vào cổ tay của con bố đã hoảng sợ vô cùng. Bố nghe con nói muốn chết, không muốn sống nữa khiến bố thấy mình thật khốn nạn. Bố đã chuyển trường cho con ngay tức khắc. Thậm chí đã mời chuyên gia tâm lý về để con có thể tích cực hơn. Lúc bố nhìn thấy con cười đùa với Jaemin, khoảnh khắc lúc ấy khiến bố thấy thật hạnh phúc khi con vui vẻ cùng bạn bè. Bố sợ rằng khi các bạn ấy không chơi cùng con nữa làm con trở về những ngày tháng kinh khủng. Thế nên bố mới gặp Jaemin, lúc đó còn có Jeno và Renjun đi cùng. Bố đã đưa tiền cho các bạn và nói hãy giữ bí mật, chỉ cần mãi ở bên con là được. Các bạn ấy nhất quyết không chịu nhận. Hàng tháng bố sẽ chuyển một khoản tiền, nhưng các bạn ấy đều trả lại. Dần dần con cởi mở hơn, năng động hơn và tình bạn của các con vẫn được duy trì. Các bạn của con không nhận tiền từ bố, vậy nếu bố khiến mấy đứa hiểu lầm thì bố xin lỗi. Con với các bạn cũng làm hoà đi nhé!"

Nói xong là bố cậu đứng dậy xoa đầu cậu một cái rồi ra khỏi phòng.

"Việc ép con thi vào ngành con không muốn thì là do mẹ. Trước kia mẹ cũng thích vẽ, thích thiết kế. Nhưng vì điều kiện gia đình khiến mẹ không thể theo học. Mẹ đã làm mọi cách để có thể tiếp tục được học. Khi đỗ thủ khoa đầu vào, mẹ được trao học bổng và được đi du học. Nhưng có một người bạn đã không thích điều này nên đã hại mẹ. Người bạn ấy liên tục có hành động xấu với mẹ, và kinh khủng nhất là có ý định giết mẹ. Khi xem những bức tranh của con, biết được mong muốn của con, mẹ rất ủng hộ nhưng không muốn con lặp lại quá khứ của mẹ nên một mực từ chối. Mẹ sẽ không cấm con vẽ tranh, không cấm con tham gia các cuộc thi nữa. Mẹ sẽ ủng hộ con."

Tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn sau khi nghe mẹ nói. Dù gì cậu cũng không phải vẽ giấu giếm nữa rồi.

Bố cậu từ lúc nói chuyện với cậu xong là ngồi lì ở trong phong làm việc.

Thật ra là ông nghĩ tới lời Donghyuck nói, ông đứng nghe lén cậu và mẹ nói chuyện với nhau.

"Con không cần vẽ, con không cần giải thưởng. Nhưng con cần bố mẹ. Bố mẹ là nguồn động lực duy nhất từ trước đến giờ của con. Mỗi ngày con đều cố gắng, đều chịu đựng vì bố mẹ. Mẹ biết tại sao con bị bắt nạt không? Khi đó công ty của bố phát triển rất nhanh. Trong lớp con có bạn là con của chủ tịch một công ty từng hợp tác với công ty bố. Lần hợp tác đó không thuận lợi khiến gia đình bạn ấy chật vật một thời gian. Sau đó bạn đấy quay ra tẩy chay con. Nhưng con cũng chẳng dám phản kháng lại vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng công ty. Con nhẫn nhịn chịu đựng những lời nói khó nghe. Cuối cùng thì con vẫn không chịu được mà trở nên bi quan hơn. Con nhỏ nhen lắm mẹ à, con ghen tỵ với những bạn được bố mẹ đưa đi học, được bố mẹ đến dự buổi họp phụ huynh, được bố mẹ đứng chờ ngoài cổng khi thi xong. Nhưng tất cả con cũng chẳng có, suốt bao nhiêu năm chỉ có con, anh Jaehyun và bác giúp việc ở bên cạnh nhau. Dường như mọi người nghĩ con là con của bác giúp việc luôn rồi. Con cũng muốn được đón sinh nhật cùng bố mẹ. Mong muốn của con đơn giản mà. Chỉ cần một ngày cũng có thể hoàn thành được. Không đúng, chỉ cần vài tiếng đồng hồ là được mà. Dành cho con vài tiếng cũng không được sao?"

"Dành cho con vài tiếng cũng không được sao?"

"Dành cho con..."

"Vài tiếng..."

Đúng thật, trước giờ ông nghĩ rằng mình kiếm thật nhiều tiền rồi mua này mua nọ là con sẽ thấy hạnh phúc. Nhưng đến nay khi ông nghe con mình nói như vậy thì có chút buồn lòng. Thời gian ông dành cho công việc còn nhiều hơn thời gian ông dành cho hai con. Mà bọn chúng có đòi gì nhiều đâu, chỉ vọn vẹn vài tiếng đồng hồ. Không cầu kì, xa hoa, không đắt đỏ, khó khăn mà sao lại chưa thực hiện được?

. . .

Minhyung đang ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào điện thoại. Là đang mong chờ tin nhắn hoặc điện thoại từ Donghyuck đó, xoay xoay điện thoại trên tay vài cái, chán nản bỏ xuống rồi đi xuống tầng. Vừa đi đến cửa thì nghe thấy chuông điện thoại. Nghĩ là cậu gọi đến liền chạy nhanh tới đến mức chân đập vào thành giường còn không thấy đau. Nhưng mà có phải cậu gọi đến đâu, Xiaojun gọi

"Nói!"

"Đang đâu?"

"Nhà"

"Giờ này còn ở nhà?"

"Sao?"

"Lúc này mà còn ở nhà thì bồ mày bỏ mày là đúng."

"Nói lại"

"Bồ mày đang ôm ấp thằng nào đây này. Trông vui vẻ lắm, đấy kia kìa. Tay trong tay, mắt đối mắt thế này thì..."

"Địa chỉ?", anh nghe tới đó lòng đã nháo nhào hết lên

"Chuyển khoản 500?"

Bạn bè gì mà hoạn nạn kêu nhau chuyển khoản

"Được! Đọc địa chỉ nhanh lên"

"Khu đi bộ gần nhà Donghyuck"

Minhyung như tên lửa lao xuống giường, vớ tạm cái áo khoác mỏng, rồi phi ra khỏi nhà. Đến chỗ Xiaojun bảo thì đã thấy nấp ở bụi cây không chỉ có Xiaojun mà còn có Hendery

"Đúng là mấy đứa lắm chuyện"

Anh cũng nấp xuống theo, ngó nghiêng tìm Donghyuck mà có thấy đâu. Lại còn bị Hendery vỗ bốp vào đầu

"Ngu, ngu... Đúng là mất hết giá"

"Em ấy đâu?"

"Em nào?"

"Donghyuck"

"À, đang đi ăn kem với người ta ở đằng kia cơ."

"Thế sao mày ngồi đây?"

"Đang ngồi canh bạn thân của anh tao với người yêu"

"!?"

Minhyung tức điên lên ý, đúng là toàn chuyện ở đâu. Nghe bạn mình nói "người ta" mà càng sốt ruột hơn. Giục bạn dẫn mình đi đến chỗ của cậu. Hai đứa bạn kia bị giục đến bực mình

"Ai bảo tự dưng mày gọi tao?", Minhyung nói

"Mày tự đi đi, ngay chỗ ngã tư kia kìa!"

"Tụi bây đi cùng tao"

"Tại sao?"

"Tao sợ tao nhìn thấy không kiềm chế được mà lao vào đánh nhau mất."

Thế là người bạn đứng dậy dẫn anh đi. Mà đi có gần đâu, xa lắc xa lơ. Đi qua tận hai ngã tư rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng em người yêu đâu.

"Kia kìa"

Xiaojun chỉ vào hàng ghế đá, anh ngờ ngợ nhận ra bóng lưng của em trong ánh sáng yếu ớt. Nhưng làm gì có người nào ngồi cạnh em đâu?

"Thì người ta ngồi trong lòng nhau chứ có ngồi cạnh đâu mà thấy."

Nghe bạn nói vậy thì máu ghen của anh nổi lên. Bừng bừng máu lửa đi tới, anh chắc rằng mình có thể nổi điên lên khi nhìn thấy rõ cảnh tượng ấy mất.

"LEE DONGHYUCK!!! THẰNG KIA MÀY LÀ AI?"

Đi gần tới hàng ghế đá mà cậu ngồi, anh hét lên, thành công thu hút sự chú ý của họ

"Tại sa-?", chưa kịp nói thì anh cứng đờ. Ngã ngửa nhận ra "thằng kia" theo lời bạn mình nói đó chính là Jisung!?

Donghyuck sau khi nói chuyện với bố mẹ xong thì ra khỏi nhà luôn. Tâm trạng vui vẻ, nhẹ nhõm khiến cậu muốn sang nhà Jisung chơi. Bố mẹ em ấy sau khi ly hôn xong thì cũng chuyển đi nơi khác. Bố em ấy ra nước ngoài làm ăn, còn em ấy chuyển về sống cùng mẹ ở gần nhà cậu. Mẹ em thường xuyên đi về muộn nên cũng chỉ có em và bác quản gia ở nhà. Thi thoảng rảnh rỗi thì cậu hay rủ Jisung đi chơi, mua đồ cho em. Hôm nay cũng vậy, tự dưng trời lành lạnh nên muốn ăn chút kem. Sau khi xin cho Jisung ra ngoài thì hai anh em dắt nhau ra khu đi bộ gần đó. Jisung để ý kĩ lắm, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ em thấy anh Donghyuck cười nhiều lắm, có lúc còn tự dưng đánh em một cái

"Anh có chuyện gì sao? Trông anh vui vậy?"

"Jisung à, em có chuyện gì bí mật không? Hoặc chuyện gì mà em giữ kín trong lòng ý! Nói ra sẽ giúp em thoải mái hơn đấy."

"Em... Không có chuyện gì hết!"

Đấy đấy thấy chưa, cái vẻ mặt kia chắc chắn là đang nói dối rồi.

"Nói đi, anh không kể cho ai đâu. Thật đấy!"

"Hôm trước em có ra toà cùng bố mẹ. Bố em có con riêng rồi. Em ấy được hai tuổi vào tháng trước. Bố em nói mẹ em vô dụng vì đã sinh ra em. Em thật đáng ghét nhỉ? Vì đã khiến bố mẹ thành ra như thế này."

Trời ơi, một đứa trẻ chỉ mới gần 10 tuổi thôi mà có thể hiểu chuyện như thế. Những đứa trẻ hiểu chuyện thường rất thiệt thòi.

Chưa kịp nói thêm gì thì anh người yêu hùng hục đi đến.

Không phải nói chứ lúc Minhyung nhìn thấy Donghyuck với Jisung đang ngồi thủ thỉ với nhau thì muốn lấy quần hoa đội lên đầu rồi. Đầu còn toả ra làn khói tức giận dành cho hai đứa bạn khốn nạn kia.

Jisung nhanh chóng được giao cho Hendery và Xiaojun.

"Em có vẻ rất vui khi ở với Jisung nhỉ?"

"Ừm, thằng bé đáng yêu lắm!"

Ừ đúng rồi, thằng bé đáng yêu lắm. Đâu có nhạt nhẽo như anh đâu... Ở cạnh anh em toàn cáu giận, suốt ngày mắng anh chứ có nhìn âu yếm như em nhìn Jisung đâu...

Donghyuck nhìn anh cúi mặt, hai bàn tay xoắn xuýt lại với nhau, miệng lầm bầm gì đó thì cũng đoán ra rồi. Là đang dỗi đấy, anh người yêu nhà em còn hay dỗi hơn em. Hở tí là dỗi, hở tí là kêu em hết yêu anh, em chán anh, em ghét anh. Khổ nỗi Donghyuck lại chả thích đi dỗ cơ, cứ kệ cho thích làm gì thì làm. Thế là anh người yêu tự dỗi xong tự dỗ mình. Chẳng công bằng tẹo nào khi mình dỗi thì em mặc kệ, đến lúc em dỗi thì mình lại quắn quýt chạy đi dỗ.

"Ai cần anh dỗ đâu!", ừ cũng đúng, ai cần mình dỗ đâu. Thế nhưng không dỗ thì sẽ thấy em gần gũi, thân thiết với người khác, đã thế còn không được thơm hôn em. Thôi thì thiệt cũng được...

Nhưng tôi phải yêu tôi phải quý lắm mới ôm ấp hôn hít nhà anh. Chứ anh nghĩ xem đã có ai được tôi thơm như anh không? Ngồi đó mà kêu ca!

Cũng đúng nhỉ?

Quay trở về thực tại, Donghyuck bất lực với anh người yêu. Mặt mày phụng phịu đang chờ được dỗ đây mà.

"Sao thế?"

Donghyuck ngồi nhích lại gần, gác một chân mình lên chân anh. Đây là một thói quen rồi. Đầu ngả vào vai anh, nhỏ giọng nói

"Chuyện của em, thật ra không như em nghĩ đâu."

"?"

"Đúng là bố em đưa tiền cho hội Dream, thế nhưng mấy em đấy không nhận. Với lại, mấy bạn trong khoa của em không hề nhận tiền để chơi với em. Họ nhận tiền là để thanh toán bữa ăn hôm đấy. Bố em sợ em ăn nhiều quá nên mới lo trước một bước."

"?!?"

"Giống như là bố mời các bạn em ăn một bữa ý."

Minhyung quay lại đối mắt với cậu, trong đôi mắt ấy không biết đang chứa cảm xúc gì. Đặt nụ hôn phớt lên môi em, dặn em rằng hãy nói chuyện với các bạn đi. Dù gì ai cũng đều có lý do riêng hết.

Trở về nhà Donghyuck lấy điện thoại ra, vì cậu tắt nguồn nên vừa mới mở được mười mấy giây, hàng đống thông báo được gửi tới. Chiếm phần lớn trong đó là cuộc gọi từ ba đứa bạn. Chỉ vài giây sau tiếp tục là một cuộc gọi đến.

. . .

"Minhyungggg?"

"Lee Minhyung"

Donghyuck hét lớn, cậu đang ở dưới nhà anh.

"Ôi trời Donghyuck ơi!", Minhyung hốt hoảng khi nhìn thấy cậu đứng dưới nhà mình với chiếc áo khoác mỏng manh.

Nhanh như cắt anh lao xuống dưới, choàng thêm áo cho cậu

"Lạnh như thế này mà còn ăn mặc phong phanh thì anh biết phải làm sao?"

Cậu không đáp lại, chỉ cười hì hì

"Sao thế? Có chuyện gì mà cười mãi?"

"Tụi em làm hòa rồi!"

"Vậy sao?"

"Ừm"

Cả hai đứng ở ngoài mân mê một lúc thì có người gọi Minhyung

"Con làm gì ở ngoài mà lâu thế?"

Là mẹ anh.

"A Jaehyun đến chơi sao? Con với Minhyung dạo này vẫn ổn chứ?"

Donghyuck bỗng chốc thấy khó xử, đưa tay gãi đầu.

"Mẹ, đây là người yêu con, Donghyuck."

Mẹ anh vẫn chưa kịp hiểu những gì anh vừa nói.

"Là em trai của Jaehyun mẹ ạ!"

"Ôi trông cháu giống Jaehyun thật đấy! Đáng yêu ghê ha! Trông như một người ý, đáng yêu quá!"

Donghyuck vào nhà ngồi chơi một lúc thì đi về. Trên đường về cậu còn gật gù trên vai anh. Cuối cùng là ngủ luôn...

Khi đưa cậu vào nhà, Jaehyun vẫn còn ngồi ở đó. Thấy anh, Jaehyun chỉ đưa tay về phía cầu thang. Đặt cậu xuống giường, trải chăn xong xuôi thì đi xuống tầng. Từ lúc chính thức biết rõ thân phận thì không ít lần anh đến đây. Tuy nhiên lần này vào phòng cậu anh có chút lạ lẫm. Ngay lúc đi ra ngoài thì anh bị thu hút bởi khung ảnh để bên cạnh. Bức ảnh này chắc được chụp lúc cậu 7,8 tuổi. Và nó trở nên quen thuộc hơn khi anh nhận ra người đứng bên cạnh cậu khi đó là mình. Anh dễ dàng nhớ ra đây là bức ảnh chụp trước khi cậu ra viện. Hai người đã có chụp một tấm ảnh kỉ niệm. Ngay từ lúc ngờ ngợ khi nhìn thấy vết sẹo trên lông mày cùng vẻ na ná với cậu bé hồi đó thì anh đã tin rằng mình đã tìm được cậu bé mà mình thầm thích.

"Minhyung?", tiếng mở cửa kêu lên, Jaehyun bước vào

Hai người cùng nhau xuống phòng khách nói chuyện để tránh ảnh hưởng tới cậu.

"Hồi nhỏ em tôi có gặp tai nạn, thời gian thằng bé ở viện điều trị thì gặp một người bạn. Có vẻ như là con của đối tác quen của công ty bố tôi. Donghyuck nhà tôi quý bạn đấy lắm, nhưng mà khi xuất viện thì chắc quên luôn người ta rồi. Trẻ con mà..."

Hai người họ nói nhảm một lúc thì anh cũng về. Vừa về đến nhà mẹ đã kéo vội xuống ghế. Hành động rõ là khẩn trương, mong chờ, như kiểu hi vọng gì ở anh vậy!

"Thế nào? Hai đứa đến mức nào rồi?"

"Mức nào là mức nào hả mẹ?"

"Ý là hai đứa yêu lâu chưa? Định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net