[10] Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Gia Nhĩ đã hai lần bị mất mặt trước cậu bạn Ân Ân của mình, lần này quyết khôi phục lại thể diện mà nằng nặc đòi chơi trò ném phi tiêu. Phác Chân Vinh nghiến răng nghiến lợi nhịn nhục khó khăn lê cái thân dưới không ít đau nhứt đi theo đám nhỏ. Nếu không phải vì bác Thôi thưởng cho anh tiền bằng một phần ba tháng lương đầu, anh nhất quyết không đi làm mấy việc trông trẻ con phiền phức này.

Bạn học Vương chơi rất giỏi trò này, mỗi lần ném lại mỗi lần trúng tâm điểm, trông rất ngầu. Trái lại với ông anh, Hữu Khiêm lại dở tệ. Đối với cậu nhắm vào tâm điểm là một chuyện, ném lại là một chuyện, rất khó khăn a. Hữu Khiêm chật vật ném đi vài phát, kết quả lại là đều trượt khiến Bảo Bảo đứng bên cạnh không khỏi mất mặt thúc một cái vào người Hữu Khiêm, nói nhỏ:

- Khi nãy cậu cười to như vậy giờ thì nhục nhã rồi!

Tiểu Khiêm thở hắt một hơi dài, không đáp lại lời người kia. Ở đây không chỉ có mình Gia Nhĩ giỏi, cả Tể Phạm cũng không tệ. Vương Gia Nhĩ trúng một cú, Lâm Tể Phạm lại trúng một cú ngay sau đó, thật sự ngang tài ngang sức. Cậu em Tiểu Khiêm nhìn bọn họ mà bất lực, biết điều đã lui ra sau làm khán giả với cậu bạn thân. Phía bên trái kia Thôi Vinh Tể cầm phi tiêu nhắm nửa ngày sau đó mới vụng về ném đi. Có trúng vào tâm điểm nhưng tốc độ lại thua xa hai con người nhiệt huyết nọ, thế là khán giả hội khán giả lại tăng thêm một người.

Trong số phần thưởng có một chú thỏ bông rất to, vì Đoàn Nghi Ân thích nó nên Vương Gia Nhĩ trước khi chơi đã vỗ vai cậu bạn, vẻ mặt "hãy tin tớ" nói với Nghi Ân:

- Tớ sẽ lấy nó cho cậu.

- Được! - Đoàn Nghi Ân vui vẻ.

Để lấy được chú thỏ to bự kia thì yêu cầu phải ném trúng tâm liên tiếp 20 lần. Bạn học Vương đã ném được 17, sắp đạt được mục tiêu dây thần của bạn học kinh căng ra không ít. Team khán giả ôm nhau hồi hộp, Ân Ân ánh mắt mong chờ chăm chú theo dõi. 18! 19 rồi! Hai mươ... Hụt?!

Nhĩ Nhĩ tức khắc hóa đá, trong đầu vọng lên một tiếng "Whattt~" thảm thương, vài giây đồng hồ sau đó "A" lên một tiếng thất vọng, hai tay ôm mặt mình. Khán giả line thở thầm một hơi dài, Hữu Khiêm quay sang nói nhỏ:

- Anh Nhĩ chắc chắn khóc luôn cho coi...

- Có nghiêm trọng quá không? - Vinh Tể không tin hỏi lại

- Không sai đâu, anh ấy chú tâm vào một việc nào đó nhưng kết quả không tốt sẽ thất vọng nặng nề tới khóc luôn.

Sợ Vinh Tể không tin, Bảo Bảo bên cạnh còn gật gật đầu phụ họa.

Gia Nhĩ cúi thấp đầu nhìn bàn tay rỗng của mình, nó đang khẽ run. Cảm nhận được có ai vỗ vai mình, bạn học Vương theo bản năng đưa mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt trong veo của Ân Ân không một tia thất vọng:

- Cậu như vậy đã rất giỏi a!

Là người ta đang an ủi cậu, vai Vương Gia Nhĩ khẽ run. Team khán giả line đằng sau nhìn rõ nhất cử nhất động của ông anh, Hữu Khiêm cuốn quýt vỗ phành phạch lên vai Vinh Tể:

- Sắp rồi, sắp rồi! Anh ấy sẽ khóc đó...!

Một bên hai người chăm chú như xem phim đến khúc gay cấn, một bên một người xoa cằm lảm nhảm:

- Anh Nhĩ, chẳng nhẽ lại là thụ sao?

- Thụ?! - Hữu Khiêm cả kinh nhìn người bên trái

- Thụ là gì? - Vinh Tể ngơ ngơ nhìn người bên phải

- ... - Bảo Bảo nhìn Vinh Tể lại quay sang cậu bạn thân - Còn không phải? Anh ấy cái gì cũng sợ, hoàn toàn dựa dẫm vào anh Nghi Ân. Chắc chắn là thụ rồi!

- Chậc, anh trai tôi... - Hữu Khiêm xìu đôi vai sau đó liền đá lông nheo với Bảo Bảo một cái rồi tâm quyết nói - Sau này tớ nhất định phải là công a!

Bảo Bảo khinh bỉ trả lời:

- Ngủ mơ!

Phác Chân Vinh ngồi ngay gốc cây gần đó quan sát bọn nhóc, tất nhiên cuộc nói chuyện kia anh nghe được tất. Bọn nhóc con này, bé tẹo đã biết đến 'công' rồi lại 'thụ'? Mắt Chân Vinh giật giật mấy cái, đi đến tẩn hai nhóc con kia một đấm. Thấy anh họ, Tiểu Tể ngơ ngơ giật giật áo anh trai, hỏi:

- Anh, thụ là gì?

Một giọt mồ hôi trượt theo góc cạnh gương mặt của Phác Chân Vinh xuống. Còn chưa kịp sắp xếp đúng từ ngữ để trả lời thì đã nghe Lâm Tể Phạm đứng bên cạnh từ lúc nào lên tiếng:

- Là cậu đó!

- Hở?

Nội tâm lúc này của anh họ Phác gào lên một tiếng dài: "Nhóc connnnn!". Trong khi một đám đang loạn cào cào đột nhiên Vương Gia Nhĩ đi đến.

Không phải anh ấy nghe mấy lời đó rồi chứ? Em trai Hữu Khiêm đầu nấm kia bắt đầu chột dạ. Ở góc nhìn của Bảo Bảo, nhìn về Vương Gia Nhĩ là thấy luôn cả Đoàn Nghi Ân phía sau. Tiểu Bảo kinh ngạc:

- Lấy được con thỏ bông rồi sao?!

Những con mắt khác nhanh chóng nhìn theo trừ Lâm Tể Phạm. Rõ ràng đã biết nguyên nhân về con thỏ bông kia rồi còn nhìn làm gì chứ?

Quay về lúc vai Nhĩ Nhĩ run lên và team khán giả vì một chủ đề khác mà bỏ qua tình huống này. Nhĩ Nhĩ của chúng ta cảm giác rất hỗn độn, vừa tức giận vừa tiếc nuối lại vừa thất vọng vậy nên đôi vai nhỏ khẽ run, cậu bạn hoàn toàn không khóc. Lúc này mũi tên cuối cùng trong tay Phạm Phạm đã trúng một cái phóc vào tâm điểm, đạt thành tích 20 lần trúng tâm liên tiếp, tương đương với phần thưởng là chú thỏ bông to bự kia. Nhìn thấy cậu bạn cùng lớp đang không vui vẻ của mình, sau cùng Phạm Phạm đi đến muốn giúp người nhưng giọng lại mấy phần ngạo nghễ:

- Tôi lỡ tay ném trúng 20 lần, nhưng lại thích phần quà cậu đạt được. Hay là, trao đổi không?

Rõ ràng phần quà là gì cậu ta còn không biết nữa huống gì là thích? Tiểu Phạm vốn không thích mấy đồ trong trò chơi đại loại như này, đa phần có toàn đem vứt. Dù sao con thỏ bông kia cậu cũng không cần chi bằng đem làm người khác vui vẻ. Tể Phạm biết nếu đem cho không sẽ biến thành mình thương hại người ta mất, cậu biết người khác không thích như vậy nên thôi thì lấy cớ trao đổi.

Nghe bạn học nói vậy Nhĩ Nhĩ chớp chớp mắt:

- Thật sao?

- Ừ.

Thế là Vương Gia Nhĩ nở nụ cười thật tươi, chìa tay nhận lấy chú thỏ bông từ người chủ khu trò chơi. Đến lượt Tể Phạm nhận quà, thay thì tươi như hoa như người kia, mặt cậu lại kéo dài xuống mấy tia hắt tuyến đen đặc. Cặp áo thun in hình một con rái cá, một màu xanh dương một màu hồng... Lâm Tể Phạm hận không thể vứt nó ngay lập tức.

Quay về hiện tại, cả đám vay quanh chú thỏ bự thật bự kia, ra sức sờ sờ lại khen thật mịn thật thích.

- Phải rồi, Tể Phạm chơi cũng tốt lắm, phần thưởng của cậu là gì a? - Tiểu Tể quay sang hỏi.

Nghe vậy Phạm Phạm liền cầm hai cái áo, lấy một cái màu hồng dúi vào người Thôi Vinh Tể:

- Cho cậu đấy!

Vì đã nói thích nên không thể đi vứt ngay được, đành đem cho vậy, Tể Phạm tự khen bản thân một câu đầu óc mình thật nhanh nhạy. Vinh Tể cầm lấy chưa gì đã mở miệng chê bai:

- Ế? Sao lại màu hồng chứ?!

- Thụ thì nên mặc màu hồng - Tể Phạm không chớp mắt trả lời.

Vinh Tể mở áo ra xem thấy một con rái cá rất đáng yêu được in trên mặt áo, cậu rất thích, mặc kệ màu sắc đi đẹp là được a!

Áo là kích cỡ của trẻ em đương nhiên hai đứa trẻ này mặc vừa. Tiểu Tể thích thú muốn mặc nó ngay bây giờ nên đã kéo tay bạn học vào tolet gần đó thay cho bằng được. Tiểu Phạm ngàn vạn lần không muốn mặc. Tủ đồ nhà cậu toàn bộ đều mà đồ tối màu, tính cách cậu trầm ổn nên màu sắc yêu thích cũng vậy. Bắt Lâm thiếu gia mặc cái áo xanh lè này, chẳng khác nào tra tấn cậu!

Năm con người còn lại đứng chờ dưới gốc cây to phủ một mảnh bóng râm. Mặt anh họ Phác không chút biểu tình thầm nghĩ ngợi. Cái đó là áo đôi, Tiểu Tể là thụ, thế chẳng lẽ bọn nó là một cặp? Phác Chân Vinh nheo nheo đôi mắt nhìn quanh một vòng. Vậy thì, Gia Nhĩ với Nghi Ân này, Tiểu Tể với Tể Phạm này, Bảo Bảo với Hữu Khiêm này, mình với... Nghĩ tới đây Chân Vinh lại không vui, anh quay mặt méo mó của mình sang chỗ khác. Bọn con nít ranh thôi! Còn nhỏ mà bày đặt, hừ!

Cả đám lượn lờ khắp cả khuôn viên rộng lớn, ăn uống vui chơi chán chê, giờ đã đến lúc về rồi. Không đi lẻ tẻ như lúc hẹn, khi về xe của Thôi gia sẽ tới đón bọn họ.

Thôi Vinh Tể năng động chạy nhảy lung tung bây giờ đã thấm mệt. Liếc nhìn một cái đã thấy chiếc xe màu đen bóng loáng quen thuộc đỗ ven đường, cậu dùng lực mở cửa rồi chui vào trong. Lâm Tể Phạm cũng nhanh chân chui vào, cậu cũng cạn sức rồi, tất cả đều tại tiểu rái cá kia kéo đi khắp nơi!

Phác Chân Vinh mở cửa xe, lo chỗ ngồi cho hai chú nhóc nhỏ tuổi Bảo Bảo và Hữu Khiêm. Nửa người anh chui vào trong xe, nhắc nhở hai tiểu quỷ này không được phá phách bỗng nghe tiếng Gia Nhĩ hét lên:

- Này mấy người làm gì vậy!

Phác Chân Vinh giật mình xoay người ra ngoài đã thấy một tên to con nào đó ăn mặc bặm trợn một tay ôm lấy người một tay cầm tấm khăn trắng bịt miệng Đoàn Nghi Ân chạy tới chiếc xe đen gần đó. Hình như tấm khăn đó có tẩm thuốc, Tiểu Ân đã bất tỉnh rồi. Vương Gia Nhĩ hét toáng lên không ngừng ăn vạ, một tay ôm lấy chân gả kia một tay đánh đấm thùm thụp lên chân hắn.

Phác Chân Vinh phát hoảng chạy đến. Thấy Gia Nhĩ phiền phức gã kia ném Nghi Ân vào trong xe sau đó ném luôn cả Gia Nhĩ vào. Chiếc xe khởi động máy sẵn liền lái rời đi. Sức người sao có thể so sánh với máy móc trong khi nó còn đang muốn bỏ trốn chứ? Phác Chân Vinh bị bỏ xa một đoạn dài.


----

Thank you readers <3333

End chap [10]











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net