[14] Kẹo vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy thật nhanh về phía trước. Bọn chúng chỉ biết chạy, chẳng rõ phương hướng.

Miệng vết thương ở cánh tay Vương Gia Nhĩ vẫn liên tục giày vò, sẽ vô cùng đau đớn đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi da dẻ còn mỏng manh.

Miếng vải trắng quấn bên ngoài vết thương đã loang một lỗ lớn màu đỏ tươi. Đoàn Nghi Ân vừa chạy, đôi lúc lại liếc sang nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Vương Gia Nhĩ cũng không phải là không biết, cậu lên tiếng trấn an bạn thân, siết chặt bàn tay đang nắm thêm một chút:

- Tớ không sao đâu mà.

Vẻ mặt không có lấy một tia mệt mỏi hay chịu đựng, ánh mắt ôn nhu còn có chút trấn an. Đoàn Nghi Ân nhìn hồi lâu rồi mới gật đầu:

- Tớ biết rồi.

Cố gắng chạy nhanh hơn một chút.

So với sức chạy của trẻ em và người trưởng thành, không cần suy nghĩ ai cũng biết đương nhiên người trưởng thành sẽ chạy nhanh hơn. Khoảng cách giữa Nhĩ Ân và Phác Tâm Vinh ngày càng bị rút ngắn.

---

- Ai da~ Xem ra tôi lại gom bạc nữa rồi~ hahaha.

Tại một ngôi nhà cũ khá sơ sài, tuy bên ngoài rất bình dị đơn sơ như những ngôi nhà xung quanh khác nhưng bên trong nó lại là nơi tập hợp những tay cờ bạc. Xem ra dáng vẻ bên ngoài của căn nhà chỉ là để ngụy trang.

Bên trong có không ít các sòng bạc, bé to đủ cả. Tại một sòng lớn nhất nằm ở bên trái căn nhà - nơi có màn che vô cùng kính đáo, người chơi toàn bộ đều là phụ nữ.

Bọn họ ai cũng mang nhiều vòng vàng trang sức, trang điểm đậm diêm dúa, còn nói năng vô cùng chua ngoa. 

Một người đàn bà mắt nhọn híp, khuôn mặt dài đang hả hê đắt ý mà gom hết toàn bộ số tiền về phía mình, không ngừng cười lớn.

- Số tôi hôm nay rất đỏ, quả như ông thầy bói nói ~ hahahaha.

Bà ta rất tự cao, thích khoe khoang và châm biếm người khác. Kèo này bà ta thắng, những người còn lại không ai mấy vui vẻ.

- Mẹ kiếp!

Lô Phương một bụng tức giận toan đứng dậy bỏ về. Hôm nay chưa làm ăn được gì lại thua sạch, còn toàn vào tay ả Y Lan kia.

Y Lan và Lô Phương trước đây từng là bạn học rất thân nhau như chị em ruột thịt. Cả hai người đều có sở thích và thích cách giống nhau. Nhưng vì tình yêu mà cắt đứt tình nghĩa, từ bạn thành thù. Sau này dấng thân vào con đường cờ bạc, hai người họ vẫn luôn xem trò dìm đối phương xuống là thú vui, không nể tình mà thẳng tay giở chiêu trò.

Thấy Lô Phương đã tức giận đỏ đầy mặt, trong lòng Y Lan vô cùng hả hê:

- Này Lô Phương, sao lại không chơi tiếp vài ván nữa. Mới khởi động đã bỏ cuộc rồi.

- A tôi quên mất~ Hết sạch tiền rồi còn đâu, nhỉ?

Chị em đánh bạc xung quanh cười to. Lô Phương hận không thể giết chết Y Lan, nghiến răng keng két hậm hực bỏ về.

Bà ta vừa đi vừa gọi điện thoại cho con trai:

- Alo! Hết tiền rồi, tới đưa tao tiền gấp đi.

Phác Tâm Vinh bên kia giảm tốc độ lại trả lời điện thoại:

- Sao lại hết rồi? Mẹ à con vừa mới đưa mẹ hôm qua mà.

- Mày còn dám hỏi nhiều! Mau đến đưa tao tiền gấp, không thì mày chết với tao!!

Lô Phương quát nạt vào điện thoại di động cũ mèm trên tay. Đôi mày chau lại, khuôn mặt giận dữ trông bà ta vô cùng ác độc lại khó coi.

- Bây giờ thì con không có tiền.

- Mày nói cái gì?! Không có tiền á? Mày đã làm gì mà còn chưa có tiền! Mày phụng dưỡng mẹ mày thế sao thằng con bất hiếu này! Hai thằng ranh con kia đâu, đã tống tiền chưa!!

- Bọn nó bỏ trốn. Con đang đuổi theo. Mẹ đừng lo sắp tóm được rồi.

- Khốn kiếp! Một thằng vô tích sự. Mày chả làm được cái gì ra hồn cả. Đến hai đứa nhãi ranh còn giữ không xong thì đi chết đi! 

- ...

Phác Tâm Vinh im lặng chẳng nói gì nữa. Ánh mắt tối lại chẳng có chút ánh sáng nào. Bàn tay cầm di động mạnh bạo bóp chặt đến run run, gân tay nổi lên thấy rõ. Dứt khoát tắt điện thoại.

Suốt bao nhiêu năm qua sống với Lô Phương, Phác Tâm Vinh chưa từng biết sự yêu thương từ người mẹ là gì. Anh không được đi học, từ nhỏ đã bị bà ta bắt đi làm lụng vất vã, khi làm hỏng việc hoặc không kiếm được nhiều tiền liền bị bà ta đánh. Phác Tâm Vinh đã khóc rất nhiều, đã hét lớn cầu xin bà ta ngừng tay, xin đừng đánh anh nữa. Nhưng với lời nói tầm thường này, bà ta sẽ nghe sao? Không, sẽ không, không bao giờ...

Có một ngày nọ, không biết từ đâu mà lá gan lại to như vậy, có lẽ là do sự tổn thương đã quá lớn Phác Tâm Vinh đến trước mặt Lô Phương, nhìn thẳng bà ta bằng đôi mắt trong veo khao khát của một đứa trẻ hỏi một câu:

"Mẹ, mẹ không thương con sao?"

Phác Tâm Vinh lúc đó chỉ mong muốn nghe một lời nói dối từ bà ta rằng "mẹ rất thương con". Một lời nói dối thôi cũng khiến anh sẽ tin tưởng nó tuyệt đối mà cảm thấy hạnh phúc. Ao ước chỉ nhỏ bé như vậy, một lời nói dối ấm áp.

Nhưng với bản tính của Lô Phương, đương nhiên đáp án sẽ là không.

Bà ta đã đáp rằng: "Mày chẳng là cái thá gì mà tao phải yêu thương. Lo ngoan ngoãn mà kiếm tiền chăm chỉ cho tao đi!"

Kể từ khi ấy, Phác Tâm Vinh như bị rơi xuống vực thẳm. Không còn bất cứ một thứ ánh sáng nào có thể tin tưởng.

Kí ức thoát chớp lại hiện trong đầu, Phác Tâm Vinh ánh mắt đầy chán nản lẫn căm ghét hừ lạnh một tiếng.

Tầm mắt bỗng xuất hiện hai hình bóng quen thuộc phía trước, anh ta nhếch mép, tăng tốc chạy thẳng về phía trước.

---

Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân đã chạy gần đến mép của con đường lớn nào đó. Vì quá mệt nên đã dừng lại để nghĩ ngơi.

Đoàn Nghi Ân vẫn luôn chú ý đến vết thương của cậu bạn, rụt rè hỏi:

- Cậu đã bớt đau chưa?

Vương Gia Nhĩ duỗi thẳng chân lắc lắc qua lại để đỡ mỏi, ra hiệu Đoàn Nghi Ân cũng làm giống mình.

- Đương nhiên. Cậu băng bó cho tớ rất tốt a. Tớ hết đau liền luôn, sau này nhất định Ân Ân sẽ trở thành một bác sĩ thật tài giỏi!

- Thật sao?!

Đoàn Nghi Ân được khen rất thích thú, đôi mắt sáng lên, khóe miệng cong cong vui vẻ, hai chân lắc lắc theo nhịp như người bên cạnh.

Gió chiều thổi lành lạnh, hai mái tóc mềm cứ bay bay. Cả hai đều im lặng, nghe tiếng gió xào xạc nơi đám cỏ.

Ít lâu sâu Vương Gia Nhĩ lại lên tiếng:

- Ân Ân, cậu có đói bụng không?

Đoàn Nghi Ân gật gật.

Vương Gia Nhĩ lấy trong túi quần một cái kẹo loại mà đầu năm đã mua cho cậu, đưa.

- Nè, ăn cái này không no nhưng sẽ cảm thấy đỡ hơn một tẹo.

- Cảm ơn cậu.

Lúc này trong lòng tự dưng dấy lên một cơn lo sợ, Vương Gia Nhĩ bất an quay lại đằng sau nhìn liền giật bén, hét to:

- Ân Ân, anh ấy đuổi kịp rồi!!

Đoàn Nghi Ân sợ đến run lên, cả hai đồng thời bỏ chạy mà không ý thức được mình đang chạy thẳng ra đường lớn. Một chiếc xe tải từ đâu lao tới, ánh đèn pha sáng chói chiếu thẳng trực tiếp vào hai đứa trẻ. Tiếng còi xe, tiếng ma sát của bánh xe và mặt đường tạo nên một âm thanh hỗn độn.

Một thân ảnh cao lớn lao đến che chắn hai đứa trẻ ở trong lòng.

Một thân ảnh y hệt đứng bên kia đường, mắt mở to hết cỡ như không tin vào mắt mình.

Cái kẹo mà Vương Gia Nhĩ vừa đưa Đoàn Nghi Ân, vỡ tan trên mặt đường.


End chap [14]
--------------

Heyy ~ giờ này chắc mọi người đã ngủ hết rồi nhỉ? Nửa đêm rồi mà :3

Mình viết xong sẽ up lên luôn nên dính vào cái khung giờ này có chút kì nhỉ T v T

Mọi người đã đoán ra hai cái thân ảnh bí ẩn kia là ai chưa? ㅍ v ㅍ mau cmt cho toi biết với nào keke~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net