[15] Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Quay lại lúc Phác Chân Vinh nhận được cuộc điện thoại ở thư phòng Thôi gia]

Thôi Vinh Minh chăm chú quan sát biểu tình của Phác Chân Vinh. Chờ đến khi anh nghe xong điện thoại rồi mới mở miệng.

- Chân Vinh, có chuyện gì vậy?

Phác Chân Vinh nhìn người trung tuổi đối diện, tâm trạng hiện giờ vô cùng phức tạp.

- Bác Thôi. Người đầu dây bên kia quả đúng là tên bắt cóc tống tiền. Họ đòi phải giao dịch trong nay mai, nếu không sẽ khử hai đứa nhỏ.

Thôi Vinh Minh cau mày.

- Nhưng mà, có một điều hết sức kì lạ. Người đầu dây bên kia... có giọng nói vô cùng giống con.

Đầu Thôi Vinh Minh 'oang' lên một tiếng, biểu tình ngạc nhiên khó che giấu. 

'Giọng nói giống ư? Lại là bà ta?'

Đối với loại chuyện kì quặc này cũng không đến mức quá bất ngờ, nhìn biểu cảm của Thôi Vinh Minh, Phác Chân Vinh nghi ngờ ông đã biết được thứ gì đó.

- Bác Thôi, bác biết chuyện gì sao?

Thôi Vinh Minh nhìn anh. Ông im lặng suy nghĩ, liệu có nên cho anh biết sự thật này hay không.

Bản tính mê cờ bạc của Lô Phương là chuyện trong nhà ai cũng biết từ lâu. Phác Vinh Minh khi xưa đã rất không thích bà ta. Loại người như Lô Phương chắc chắn sẽ không thể nuôi con cho tốt. Chính vì vậy ngày Phác Khương Gia quyết định ly hôn, ông đã đề nghị Phác Khương Gia hãy giữ lấy hai đứa con nhưng vì Lô Phương đã có tính toán từ trước nên tòa đã phán quyết mỗi người giữ một. Bây giờ gặp loại chuyện này quả là không ngờ được.

Khi Phác Tâm Vinh lên mười, Lô Phương đã dắt anh ta trở về, lấy anh ta làm lí do mà đòi chia tài sản. Chuyện của năm đó vô cùng gay gắt nhưng Phác Chân Vinh lại không hề hay biết vì ngày hôm đó anh đã đi cắm trại ở trường. Bây giờ cũng đã gần 10 năm, liên lạc đã cắt đứt từ lâu, ông không ngờ Lô Phương lại giở chiêu trò bắt cóc để moi tiền một lần nữa.

Thôi Vinh Minh thở dài, nói:

- Chân Vinh, ta đã không có ý định nói con nghe chuyện quá khứ bởi ta nghĩ tất cả đã kết thúc rồi. Nhưng bây giờ, có lẽ con nên biết một chút.

- Năm xưa mẹ con đã hạ sinh song thai. Con còn có một người anh trai tên là Phác Tâm Vinh, nhưng nó đã cùng mẹ con bỏ đi rồi. Có lẽ cho đến tận bây giờ, Lô Phương vẫn chưa bỏ được tính cờ bạc, vì thiếu túng nên đã cho người bắt cóc hòng moi tiền từ chúng ta.

- Sao ạ?!

Chuyện về mẹ anh đã được nghe kể lại nhưng về người anh trai tên Phác Tâm Vinh thì vẫn chưa. Cảm xúc càng thêm rối rắm, trong đầu trống rỗng. Bỗng dưng lại nhớ đến một chuyện, Phác Chân Vinh cau mày.

Cách đây hai tháng, Phác Chân Vinh đã đi đến tiệm sách để mua vài cuốn mới, trên đường đi thì chứng kiến phải một vụ va chạm xe. Là giữa một thanh niên chở nước và người đi đường.

Sự tình trước mắt không thể làm ngơ, bản tính Phác Chân Vinh vốn lương thiện tốt bụng đã liền chạy đến giúp đỡ.

Khi mọi việc đã ổn hơn, anh còn có lòng hỏi han quan tâm người thanh niên chở nước: "Này anh chở nước, anh không sao chứ?"

Nhưng anh ta lại lạnh lùng nhìn anh một cái, đáp: "Không cần quan tâm." Rồi leo lên xe lái đi.

Vì anh ta đeo khẩu trang nên anh không rõ mặt chỉ nghe giọng nói người đó vô cùng giống anh. Phác Chân Vinh khi đó đã nghĩ rằng mình nghe nhầm. Bây giờ ngẫm lại càng hoài nghi, liệu người khi đó có phải là anh trai anh hay không?

- Chân Vinh. Ta thấy tốt nhất nên để cảnh sát can thiệp chuyện này. Không thể cứ tiếp tục để Lô Phương lộng hành được.

- Nhưng bác Thôi, còn anh Tâm Vinh. Anh ấy cũng trực tiếp dính vào vụ này.

- Chân Vinh à, bà ta là người xấu con nghĩ Phác Tâm Vinh sẽ là người tốt hay sao? Tốt nhất hãy để cảnh sát dọn dẹp, bọn họ đáng bị như vậy.

Phác Chân Vinh chuyển tầm mắt nhìn tủ sách lớn bên cạnh, im lặng không trả lời.

'Nếu người chở nước ngày hôm đó là Phác Tâm Vinh vậy thì anh ấy chắc chắn không phải là người xấu mà phải không?...'

[...]

- Bác Thôi, mọi thứ bác hãy để con lo liệu nhé?

Phác Chân Vinh vẻ mặt đầy nghiêm túc, trong đôi mắt như có một vệt sáng.

---

Phác Chân Vinh mặc trên người một bộ đồ tối màu, đội nón lưỡi trai đen. Anh bỏ những thứ cần thiết vào balo, cài đặt hết tất cả số của cảnh sát và người cần thiết vào mục 'cuộc gọi khẩn cấp' trong điện thoại, ra khỏi nhà.

Đón một chiếc taxi đi thẳng về hướng ngoại thành của thành phố, anh gọi điện cho ai đó:

- Tôi đang trên đường tới.

- Ồ~ cũng nhanh gọn đó chứ. Tao thích mấy loại người nhanh gọn như vậy.

Đầu dây bên kia hài lòng trả lời, giọng nói không khác Phác Chân Vinh một li.

- Nhưng nhớ! Đừng hòng mơ đến chuyện báo cảnh sát. Không thì hai đứa cỏn con kia sẽ không toàn mạng đâu.

- Tôi đi một mình.

- Tốt!

- ... Này. Anh xuất thân từ giang hồ phải không?

- Không cần quan tâm.

Đầu dây bên kia ngắt máy, bên tai Phác Chân Vinh chẳng còn âm thanh gì nữa.

Phác Chân Vinh cười trừ, hờ... tra hỏi thẳng như vậy anh ta sẽ trả lời chắc? Phác Chân Vinh à, mày điên rồi.

---

"Happy birthday to you~ happy birthday to you~ happy birthday happy birthday, happy birthday to you~"

Phác Khương Gia hát xong thì vỗ tay, hối thúc con trai: "Phác Chân Vinh, mau thổi nến rồi ước đi con."

"Dạ!!"

Một cậu bé trắng trẻo hào hứng chu chu đôi môi nhỏ hồng thổi tắt chiếc nến nhỏ trên bánh kem sinh nhật. Sau đó chấp tay ước nguyện. Người cha bên cạnh lại vỗ tay khuyến khích.

"Tuyệt vời. Tiểu Vinh này, con vừa ước cái gì vậy?"

Cậu bé nhanh nhảu trả lời, nụ cười ngây ngô thuần khiết như phát sáng: "Con ước con có một người anh trai!"

Nét cười trên khuôn mặt Phác Khương Gia biến mất, đọng lại trên đó một chút xót xa: "Sao lại ước điều đó?" Ông vuốt tóc con trai.

"Papa biết không, mấy bạn chơi chung với con đều có anh có chị. Mấy bạn ấy thật hạnh phúc papa nhỉ? Con cũng muốn có."

"Thật sự nếu có anh trai chắc sẽ rất tuyệt a... anh ấy nhất định sẽ bảo vệ con."

"Con với anh ấy sẽ cũng chơi với nhau, cùng ăn cơm rồi cùng ngủ nữa."

Phác Khương Gia cắt bánh kem cho vào đĩa, không nói gì nữa.

Từ khi còn nhỏ, Phác Chân Vinh đã khao khát có một người anh trai thật nhiều.

---

Phác Chân Vinh cho điện thoại vào túi quần, dựa vào lưng ghế nhìn cây cối cứ lướt qua bên ngoài cửa kính.

Sau gần hai giờ đồng hồ ngồi xe rốt cuộc cũng đến nơi. Vì căn nhà hoang mà Phác Tâm Vinh hẹn nằm ở khu đất trống bỏ hoang, cây cối um lùm nên bắt buộc phải đi bộ. Phác Chân Vinh xuống xe, hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng, đi theo con đường mòn nhỏ.

Trời hiện tại đã lờ mờ tối, anh hy vọng mình có thể đón bọn trẻ về sớm.

Đi được tầm 15 phút đồng hồ thì đến một cái đường lớn. Trước mặt anh bỗng nhiên xuất hiện hai đứa trẻ con quen thuộc ở bên kia đường đang cố gắng chạy thật nhanh. Phác Chân Vinh ngạc nhiên, đó chẳng phải là Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân hay sao?!

Anh kích động đi nhanh vài bước, ánh đèn pha vàng của xe tải đột ngột chiếu đến. Phác Chân Vinh giật mình, nhìn hai đứa nhóc vẫn chưa hay biết mà cố chạy hốt hoảng hét lên.

- NGUY HIỂM!!!

Một thân ảnh lao tới từ phía sau cố gắng ôm trọn Nhĩ Ân vào lòng. Ngã lăn trên đất vẫn cố ghì thật chặt không buông tay.

Là che chở.

Tiếng còi xe, tiếng ma sát của bánh xe và mặt đường, tiếng tim đập sợ hãi tạo nên một âm thanh hỗn độn.

Phác Chân Vinh cứng đơ cả người. Người đó có phải là... Phác Tâm Vinh?



End chap [15]
------------------

Ehehe, xem ra tuần này mình up được hai chap nhỉ?

Mình tính sẽ trung bình sẽ up 1tuần/chap. Có thể xê xích sớm hoặc vài ngày.

Vào khoảng nghỉ tết mình có lẽ sẽ up nhanh hơn 1 chút. Hy vọng mọi người hãy ủng hộ mình nhé!

Thank you readers ♡





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net