Chap 2:Hối Hận Muộn Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thảo

Chắc hẳn các bạn còn nghĩ về mình chứ.Mình là Ngọc Thảo người yêu của Gia Tiến đây này.Mình đoán chắc các bạn còn nhớ đến mình và chuyện tình lâm li bi đát của mình đó.Thôi không dài dòng lôi thôi nữa vô thẳng vấn đề luôn.

Sau khi nghe mẹ Tiến nói Tiến đã tỉnh lại,mình đã khóc,nước mắt của sự hạnh phúc.Mình mừng rỡ cùng với Thịnh và Vy chạy thẳng đến nhà Tiến liền ngay lúc đó.Khi đến nơi,gặp được Tiến thì kết quả không mong đợi như mọi người nghĩ

Gia Tiến

Mình tỉnh lại nhưng đầu óc trống rỗng,không nhớ bất cứ chuyện gì hết.Vậy rốt cuộc mình là ai,là người như thế nào,mình sống ra sao.Những người đang đứng trước mặt mình là những ai,có quan hệ như thế nào với mình.Mình hoàn toàn không nhớ gì hết.

Ngọc Thảo

Tiến bị mất trí nhớ tạm thời.Tiến không nhận ra mình là ai hết.Gia đình Tiến đưa Tiến đi bác sĩ tâm lí để điều trị nhưng vẫn không khá hơn.

_Vậy bạn của tôi có thể nhớ lại không bác sĩ ??

_Chuyện đó tôi không dám chắc nhưng chuyện bạn của em tỉnh lại được là may mắn lắm rồi

_Vậy có cách nào để giúp cho Tiến nhớ lại không ??

_Cái này phải phụ thuộc vào cậu ấy xem cậu ấy có chịu nhớ lại hay không.Trước mắt gia đình và người thân cứ giúp cho cậu ấy hồi tưởng lại cái đã

_Bằng cách nào thưa bác sĩ ??

_Người thân cứ luôn nhắc lại những chuyện cũ đã xảy ra trước đây,những sở thích,thói quen diễn ra hằng ngày của cậu ấy.Hoặc là đưa cậu ấy đến những nơi mà cậu ấy thường hay đến trước đây.Biết đâu sẽ giúp cậu ấy nhớ lại được gì.

Gia Tiến

Sau từng ấy thời gian,mình cũng đã nhớ ra một số thứ.Nhớ ra mình là ai,ba mẹ của mình là người như thế nào và mình còn có hai đứa bạn thân là Vy và Thịnh.Nhưng còn cô ấy,cô ấy là Ngọc Thảo là bạn gái của mình sao ?? Sao mình không có ấn tượng gì về cô gái này hết.

Trong một lần dạo phố một mình,mình gặp được một cô gái tên Á Hân.Như một cái gì đó,mình đã say nắng cô gái này ngay từ cái lần nói chuyện đầu tiên.Đây gọi là yêu sao ??

Ngọc Thảo

Mình đã cố gắng giúp Tiến nhớ lại nhiều thứ nhưng không được gì.Tiến cứ lánh mặt không muốn gặp mình.Mình cho anh ấy xem lại các màn beat box mà anh ấy đã từng diễn trước đây.Hay là những bài nhạc rap mà anh ấy và Thịnh trình bày.Luôn cả môtô là cái mà anh ấy thích nhất nhưng vẫn không làm Tiến nhớ ra chút nào.

Gia Tiến

Mình không thể ngờ,trước đây mình lại rất mê môtô và đua môtô rất giỏi.Thậm chí mình còn là rapper,beat box chuyên nghiệp nữa.Vậy mình là người như thế nào và mình còn có những tài năng gì nữa.Còn Thảo,tại sao cô ấy lại cứ bắt mình phải cố nhớ lại những chuyện trước đây,mục đích của cô ấy là gì.Phải chăng trước kia mình là người khá quan trọng với cô ấy.Nhưng giờ thì không,mình hoàn toàn không có cảm giác gì với cô ấy hết,người mình yêu là Hân.Hân mới tốt với mình và thật sự yêu mình.

Ngọc Thảo

_Tại sao hả ?? Tại sao anh lại cứ phải xa lánh trốn tránh em thế ??

_Vì cô làm phiền tôi quá

_Em chỉ muốn giúp anh nhớ lại chuyện trước đây thôi mà

_Cô đừng làm những việc vô nghĩa đó nữa.Vì cho dù cô có làm gì đi chăng nữa tôi cũng không nhớ thêm được gì đâu

_Anh ráng nhớ lại đi mà.Em xin anh đấy

_Không thể nào đâu.Với lại cuộc sống của tôi bây giờ không tốt sao.Tại sao lại phải nhớ lại những quá khứ đau buồn trước đây làm gì ??

_Nhưng em muốn anh nhớ lại và nhận ra em.Em là bạn gái của anh

_Hơ cô nói chuyện mắc cười quá,cô là bạn gái tôi à.Được thôi tạm chấp nhận đi,nhưng đó là chuyện của quá khứ nhưng hiện tại chỉ có Hân là bạn gái của tôi thôi và tôi chỉ yêu mỗi mình Hân.Được chưa

_Hân là ai ?? Anh quen Hân khi nào ?? Tại sao em lại không biết gì hết ?́?

_Những chuyện đó cô không cần phải biết.Cô chỉ cần biết Hân là người tôi yêu.Cô đừng làm phiền tới cuộc sống tôi nữa.Ok

_Anh nở lòng nào mà đối xử với em như vậy hả Tiến,trước đây anh đâu có như thế...!!!

_Ừ đúng đó,Tiến bây giờ đã thay đổi thật rồi.Mời cô đi giùm cho

_Anh giờ đúng thật đã khác xưa rồi.Nếu anh muốn em đi,rồi thôi em sẽ đi,không làm phiền anh nữa.Tạm biệt anh.

Đó là những lời nói cuối cùng mà mình dành cho Tiến.Tiến giờ đã khác nhiều rồi,nếu là Tiến trước kia sẽ không nói với mình những câu như thế này đâu.Mình thất vọng lắm.Như trước đây,mình lại khóc,hai hàng lệ rơi,mình lại mít ướt nữa rồi.

Gia Tiến

Sau khi đã đuổi Thảo đi mình cảm thấy trong lòng có cái gì đó bức rức lắm.Mình làm vậy có quá đáng với Thảo quá không nhỉ.Dù gì người ta cũng giúp mình nhiều mà mình lại đối xữ với người ta như vậy,nhưng thật sự là với mình bây giờ,mình hoàn toàn không có cảm giác với Thảo.Mình buồn quá,mình phải tìm đến Hân thôi...

_Alô Hân đó à

_Dạ có gì không anh

_Rãnh không dạo phố với anh đi.Anh có chuyện này muốn tâm sự với em.

_Dạ cũng được,dù gì em cũng đang rãnh

Mình hẹn Hân ra quán trà sữa rồi ngồi tâm sự với Hân.Mình cho Hân biết tất cả sự thật về mình,về gia đình,bạn bè mình và đặc biệt là về Thảo.

_Haizz em thật không ngờ anh là một người như thế...!!!

_Ừ giờ anh rối quá,anh cũng không biết sao nữa

_Anh nè,mặc dù em với anh là người yêu của nhau nhưng mà anh làm vậy có hơi quá đáng với Thảo đó.Lỡ Thảo thật sự là người yêu cũ của anh thì sao ??

_Anh không biết,nhưng Thảo vì anh mà đã làm rất nhiều thứ,cũng chỉ để giúp anh nhớ ra Thảo là ai.Nhưng tất cả chỉ là con số không vì thật sự dù đã cố gắng rất nhiều lần nhưng anh vẫn không thể nhớ ra Thảo là ai.

_Em hiểu mà.Anh này,nếu sau này anh có nhớ lại mọi chuyện anh sẽ chọn Thảo hay là em ??

_Anh không biết nữa,nhưng dù gì đi nữa em là bạn gái của anh,tất nhiên anh sẽ chọn em rồi

Đó thật sự chỉ là lời hứa gió bay thôi,vì dù gì đi nữa mình cũng chưa nhớ lại và cũng không muốn làm Hân không vui.Nếu mình thật sự nhớ lại có lẽ mình sẽ suy nghĩ khác với bây giờ.

Ngọc Thảo

Hôm nay tự nhiên con Vy và thằng Thịnh lại tới thăm mình.Mình đoán chắc tụi nó cũng đã biết chuyện gì rồi.

_Thôi mày đừng buồn nữa Thảo à.Chuyện không đáng đâu

_Tao có buồn gì đâu

_Thôi mày đừng giấu tao nữa.Tao với bạn thân bấy lâu nay,mày buồn không lẽ tao không biết

_Hì hì có gì đâu.Dù sao tao cũng không trách Tiến vì thật sự bây giờ Tiến cũng có nhớ ra được gì đâu.

Thịnh nghe vậy tức và phẫn nộ lắm

_Mẹ bà cái thằng này,nghĩ sao mà Thảo giúp nó bấy lâu mà bây giờ nó không nhớ đã đành còn lại phũ phàng như vậy.Chắc phải đập nó một trận cho nó nhớ lại quá.

_Kìa anh,dù gì Tiến cũng bị mất trí nhớ,có biết gì đâu mà trách nó

_Vy nói đúng đó Thịnh à,có gì từ từ nói đi chứ cần gì phải đánh đấm.Bạo lực dữ vậy

_Nếu Thảo đã nói vậy thì tôi đành nghe theo vậy,nhưng tôi sẽ hẹn Tiến ra nói rõ cho nó hiểu để sau này nó không có hối hận hay trách móc ai

_Được không đó ??

_Được mà ,có gì đâu,chuyện đó đơn giản.Dù gì bây giờ Tiến cũng không muốn gặp Thảo.Thôi thì để tôi nói cho.

_Trông cậy vào Thịnh hết đó.

Gia Tiến

Chả hiểu chuyện gì mà Thịnh lại gọi mình ra uống cafe trò chuyện nữa.Mấy người này phiền thật,hết Thảo xong rồi lại tới Thịnh.Cứ ám mình miết.

_Xin chào,lâu rồi anh em mình không cùng nhau đi uống cà phê nhở ??

_Ừ tao cũng không nhớ lần cuối cùng tao đi với mày là khi nào nữa

_Mày bị mất trí nhớ mà,có nhớ éo đâu

_Tuy tao mất trí nhớ nhưng tao vẫn nhận ra mày là may lắm rồi đó con à

_Tiến này,tao hỏi thiệt nha,mày còn yêu Thảo không ??

_Sao mày lại hỏi vậy ??

_Vì tao muốn biết,nếu mày thật sự yêu Thảo thì mày sẽ không bao giờ làm Thảo buồn như vậy đâu

_Tao biết,nhưng mà thật sự  tao không nhớ một chút gì về Thảo hết.Mày cũng biết mà

_Thì không nhớ thì từ từ sẽ nhớ,có ai ép mày phải nhớ liền đâu.Nhưng mà hành động mày xua đuổi Thảo như vậy là quá đáng lắm,mày có biết không ??

_Tao thấy nó phiền tao thì có đó,suốt ngày cứ bắt tao phải nhớ lại cái này nhớ lại cái kia rồi đi đây đi đó để gợi nhớ.Tao phát mệt với nó lắm rồi.

_Thì dù gì nó cũng muốn tốt cho mày,muốn giúp mày nhớ lại thôi mà

_Nó mà tốt cái gì,nó ích kỷ thì có.Mày làm cứ như tao không biết,chủ yếu nó chỉ muốn tao nhớ ra nó là ai,nó là gì của tao và tao phải như thế nào với nó.Nó muốn tao thhuộc về nó,nó thật sự quá ích kỷ.

_Nếu mày nói nó ích kỷ,tại sao mày lại không xem mày đi.Tự đi tìm hạnh phúc riêng của mình,bỏ mặc Thảo trong khi Thảo thì lại cố gắng tìm mọi cách để giúp mày trở lại như trước đây.Còn mày,mày chỉ lo đi cặp kè rồi hạnh phúc với Á Hân gì đó của mày.Nghĩ đi,ai ích kỷ hơn ai ??

_Đó là chuyện của tao,mày không cần biết

_Đúng đó là chuyện của mày,mày muốn yêu ai cặp với ai là tuỳ mày,không liên quan tới tao.Nhưng Thảo là bạn tao,tao có trách nhiệm phải giúp nó.Mày nghĩ đi nếu nó ích kỷ thì nó đã bỏ mặc mày từ lâu rồi.Trong khi có biết bao nhiêu thằng thích nó,nó không đi theo những thằng khác mà lại phải theo mày,giúp mày nhớ lại.Mày nghĩ mày là ai,mày làm như mày có giá lắm à.Mày nghĩ đi.

_................................................................................................................

_Nó vì mày mà mất ăn mất ngủ,bỏ thời gian ra giúp mày tìm lại ký ức.Rồi lúc mày hôn mê,nó xin nghĩ làm ở quán bar để có nhiều thời giờ hơn chăm sóc cho mày.Nó tốt với mày để rồi nhận lại là mày phản bội nó cặp với con khác,làm nó đau,rồi mày chữi,mày đuổi nó đi.Người mà mày cho là ích kỷ là đây đó hả ??

_Thôi đủ rồi,mày đừng nói nữa.Thằng này cặp với ai quen ai là chuyện của thằng này không cần mày lôi ra nói này nọ.Và mày cũng đừng lôi Á Hân ra đi so sánh với Thảo,tao không cần.Đừng bao giờ nhắc tới Thảo trước mặt tao,không thì anh em tao cũng không nể mặt.

_Rồi tao hiểu rồi.Mày đúng là đã khác,biết thế hồi đó lúc Thảo giận mày tao đéo có an ủi rồi giúp mày đóng giả Sơn Tùng M-TP để năn nỉ Thảo,tao thà bỏ mặt mày cho rồi.Rồi lúc mày hôn mê liệt giường tao thà đéo đi thăm mày còn hơn để cho bây giờ mày trả lại cho tao là cục tức.Đéo phải tao kể lễ để mày đền ơn tao đâu,tao không được gì hết đâu.Thứ anh em như mày nói thẳng tao không cần.À mà sẵn tiện cuối tháng này Thảo sẽ đi xa đó...!!!

_Thảo đi đâu ??

_Tao không biết thích thì tự đi mà hỏi nó.Nếu mày còn có tình người thì lo mà giữ nó lại đi.

Tiến bỏ đi,mình ngồi lại thờ thẩn.Tâm trạng mình bây giờ phân vân lắm.Không biết Thảo đi đâu,có nên xin lỗi rồi giữ lại Thảo hay không.Mà nếu mình làm thế thì Á Hân sẽ ra sao.Mình rối lắm,mình nên làm gì bây giờ ??

Ngọc Thảo

Sau những lần nước mắt tuôn rơi,đau khổ và tưởng chừng như tuyệt vọng.Mình đã cố gắng đứng dậy và học cách đi một mình.Mình quyết định rồi,cuối tháng này mình sẽ đi xa vì mình không thuộc về nơi này.Mình phải tập quên và thay đổi cách sống của mình thôi.Vy nghe mình sắp đi cũng rất bất ngờ nhưng nó không cản mình lại vì nó hiểu rằng,cho dù mình có ở lại mọi thứ cũng không khá hơn.

_Mày quyết định đi thật hả ??

_Ừ tao nghĩ kĩ rồi

_Không thay đổi à

_Ừ

_Vậy đi rồi mốt nhớ về thăm tao nha,nhớ mua quà cho tao nha

_Ừ biết rồi

_Ừ ráng mà tập lối sống mới đi,ráng mà thay đổi và quên sạch hết mọi thứ nơi đây đi.Nhưng đừng quên vợ chồng tao là được rồi.

_Há há mày cứ đùa,vợ chồng mày ở lại cũng ráng hạnh phúc nha.Mốt tao về là phải thấy hai đứa bây còn yêu nhau đó nghe không.Không là con mẹ à

_Ò nói thật chứ,bạn thân bấy lâu nay tao cũng không muốn mày đi đâu.Nhưng giữ mày lại cũng không được gì còn khiến mày buồn hơn nên thôi thà cứ để mày đi.Biết đâu sau khi đi rồi mày sẽ tốt hơn bây giờ

Đó là những lời tâm sự trước khi đi giữa mình và Vy.Tuy mình cũng có hơi luyến tiếc nơi đây nhưng Vy nói đúng.Mình nên đi...

Gia Tiến

Mình cứ vì những lời nói của Thịnh mà trằn trọc hằng đêm.Mình không tài nào ngủ được,cứ nhắm mắt lại là Á Hân và Ngọc Thảo lại hiện ra trước mặt mình.Mình trách tại sao ông trời lại đối xử như vậy với mình.Cho mình bị tai nạn xe xém chết là đã quá đáng lắm rồi.Bây giờ còn cho mình mất trí nhớ để rồi giờ đây mình phải khó xử khi đứng giữa hai người con gái mà người nào cũng một lòng một dạ yêu mình.

Mình không còn cách nào nữa,mình tập hút thuốc lá rồi lại là bia rượu dù biết trước đây vì những thứ này mà mình đã suýt mất mạng nhưng có lẽ vì những thứ này mình sẽ khá hơn.Lại một lần nữa,mình lại leo lên chiếc xe nhưng lần này không phải là môtô,nó chỉ là một con xe bình thường thôi.Và rồi lại một lần nữa,tâm trí mình điên loạn,lại tốc độ cao phóng xe bang bang trên con đường dài rộng.Mình thắng gấp để tránh một con chó đang băng qua đường rồi sau đó sượt tay té khỏi xe.Xe văng ra xa,mình té nhào xuống đất,đầu đập mạnh vào mặt đường,máu cứ thế tuôn ra từ những vết trầy ở tay và chân.Ôi sao cái cảm giác này quen quá,có một cái gì đó quen thuộc lắm.Những kí ức bỗng ùa về,thực tại và quá khứ lẫn lộn đang xen nhau.Mình ngượng dậy,đầu óc choáng voáng,mình lượm lại chiếc xe rồi cố gắng chạy thật nhanh về nhà để rồi sau đó bấm chuông rồi nằm ngất liệm ngay trước cửa.

Vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường,kế bên mình là Hân đang ngồi ngủ gục.Mình vội bật dậy,hình như là mình đã nhớ lại tất cả những chuyện trước đây.Hân tỉnh giấc nhìn mình.

_Anh tỉnh dậy rồi hả Tiến,anh có biết là hôm qua anh say lắm không.Té xe tay chân trầy trụa máu me tùm lum.

_Anh biết rồi,mà hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi ??

_Hôm nay là 25 gần cuối tháng rồi

_Thôi chết...

_Chuyện gì thế anh ??

_Anh đã nhớ lại tất cả rồi

_Hả ??

_Anh nhớ lại hết rồi.Anh đã nhớ ra Thảo rồi,Thảo là người yêu của anh

_Thật sao ??

_Đúng vậy,Thảo là người yêu của anh trước đây.Trước khi mà anh bị mất trí nhớ,vậy mà anh không tài nào nhớ ra.Đã vậy anh còn đối xử tệ với Thảo nữa chứ...!!!

_Vậy giờ anh tính sao ??

_Anh không biết nhưng cuối tháng này Thảo sẽ rời khỏi nơi đây đi đến một nơi thật xa.Anh phải ngăn lại không cho Thảo đi

_Ừ anh ngăn lại đi anh.Dù gì hai người cũng là người yêu của nhau.Anh đừng để Thảo đi,không là anh sẽ mất Thảo mãi mãi đó.

_Nhưng mà,nhưng mà còn em thì sao.Em không trách anh chứ ??

_Dĩ nhiên là không.Tại sao em lại trách anh,lúc đó anh bị mất trí nhớ có biết gì đâu.Mà không biết thì không có tội nên thôi em cho qua.Anh mau đi tìm Thảo đi.

_Hứa đừng giận anh nha

_Hứa mà

Lúc này nhìn Hân có vẻ tội.Mình ôm chặt Hân vào lòng.Mình tính sẽ đi tìm Thảo liền nhưng không thể đi với bộ dạng này được.Mình sẽ tìm cách khác.

Ngọc Thảo

Mình đã mua vé tàu lửa rồi và hôm nay mình sẽ khởi hành.Dù mình đã trách Thịnh vì đã nói cho Tiến nghe mình sẽ ra đi,nhưng thật chất mình vẫn mong lắm.Hy vọng là Tiến sẽ tới tiễn mình lần cuối trước khi mình lên xe nhưng đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy Tiến đâu cả.Hết hy vọng rồi...

_Tao có cái này bất ngờ lắm muốn cho mày xem.Đợi xíu nữa đi mà

_Thôi gần sắp đến giờ ga chạy rồi.Tao phải đi

_Đợi thêm tí nữa đi mà

_Không được đâu,trễ chuyến mất

_Nếu bây giờ mày đi mày sẽ hối hận mất

_Tao đâu còn gì  để hối hận

Dù cho con Vy cứ níu kéo mình nhưng mình vẫn cứ quyết phải lên xe.Vừa quay lưng bước đi thì...

_Ngọc Thảo đợi đã...

Mình quay lưng lại thì thấy Tiến và Thịnh đang chạy tới.

_Em đợi đã khoan lên xe

_Anh tới đây làm gì ??

_Anh tới để giữ em lại không cho em đi.Anh đã nhớ lại tất cả rồi.Anh nhớ ra em là ai rồi

_Thì sao,điều đó đâu thay đổi được gì đâu

_Em đừng đi có được không ??

_Không được,em phải đi để thay đổi mọi thứ và tập quên đi những thứ thuộc về nơi đây

_Vì anh mà ở lại được không

_Em không thể,vì bây giờ anh đã có Hân rồi.Em không muốn làm người thứ ba xen vào chính giữa hai người.

_Nhưng anh đã nói Hân nghe về tất cả,về em và em là bạn gái của anh.Hân cũng đã chấp nhận cho anh tìm em...

_Anh không được làm vậy,vì nếu anh làm vậy em sẽ có lỗi với Hân lắm.Em sẽ mắc nợ Hân vì em đã cướp mất đi hạnh phúc của Hân.

_Em đừng đi mà,anh xin em đó 

_Tiến à,đừng làm vậy có được không.Em không thể nào ở lại bên anh được.Hứa với em nha Tiến,sau khi em đi rồi,anh hãy sống vui vẻ với Hân,làm cho Hân vui và hạnh phúc.Và một điều nữa,đừng bao giờ làm Hân buồn và lừa dối Hân.Hứa với em nha...!!!

_Được anh hứa.Vậy em sẽ đi đâu ??

_Em không biết,trước mắt em sẽ tới một nơi xa thật là xa.Không ai quen biết và tập quên đi một số thứ.Một nơi không có sự buồn bã,nơi đó có tình yêu.

_Vậy anh chúc em lên đường thượng lộ bình an,khi nào tới nơi nhớ liên lạc với anh nha.

_Em cảm ơn anh vì tất cả.Chúc anh và Hân hạnh phúc với nhau mãi mãi.Em đi dây.

_Tạm biệt em.Bảo trọng...!!!

Mình và Tiến ôm nhau lần cuối cùng,tạm biệt nhau.Mình lên xe lửa,thở dài đeo tai phone vào rồi nhìn ra cửa sổ nơi phương trời xa xăm.Một màu xanh hy vọng,tạm biệt nơi đây,tạm biệt tất cả và hơn thế nữa.Tạm biệt Tiến...

...Hãy nói hết ra đi

Trong tim em đang cần anh

Đừng giận hờn anh em hỡi với những nỗi đau trong lòng

Anh không biết phải làm sao

Khi em chẳng muốn cần anh

Lòng trống vắng với bao nhớ nhung khi người ra đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net