Chap 3:Mình Xa Nhau Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào,có ai còn nhớ tớ không.Cô bé tên Mỹ Ngọc hiền lành ít nói,sống nội tâm nhưng lại rất chất và đam mê hip hop.Còn được mấy ai nhớ tớ và Trí chứ.Hy vọng là các bạn vẫn còn nhớ mọi thứ giữa tớ và Trí trước đây.

Sau khi đã hẹn hò với Trí một thời gian lâu dài.Tớ càng trở nên thân với hai anh em nhà Trí hơn.Về phần bé Tiên,sau khi biết được tin tớ và Trí yêu nhau con bé khá là vui.Bé Tiên còn đòi theo tớ đi học nhảy hip hop và do cá tính vui nhộn nhoi nhoi nên con bé khá gần gũi với lớp học,nhảy rất hay và sắp tới Tiên sẽ cùng tớ biểu diễn một số tiết mục văn nghệ,còn gì tuyệt vời hơn...Còn Trí tớ nhận ra một điều rằng,Trí là một người con trai rất tốt và khá hoàn hảo nhưng mỗi tội là nghèo.Tuy nghèo nhưng vẫn biết phấn đấu vươn lên.Tớ ngưỡng mộ trí lắm,đã đến lúc tớ nên cho ba mẹ tớ biết về mối quan hệ này rồi.

_Ra là hai đứa cặp với nhau lâu rồi đó à

_Dạ phải thưa hai bác

_Thế cậu tên gì ??

_Dạ cháu tên Trí

_Cậu quen con Ngọc nhà tôi bao lâu rồi ??

_Dạ đã ba tháng rồi ạ

_Thế cậu ở đâu ??

_Dạ mẹ,Trí thuê nhà ở gần chỗ làm của con ạ

_Im lặng,mẹ không có hỏi con

_Vậy hiện tại cậu làm việc ở đâu,lương bổng như thế nào ??

_Dạ cháu là nhân viên bảo vệ ở khu thương mại.Lương một tháng ba triệu thưa bác trai.

_Hơ...lương một tháng ba triệu mà đòi quen con gái tôi à.Cậu muốn làm cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga à ??

_Kìa ba,sao ba lại nói vậy ??

_Ba không có nói con,con đi ra ngoài để ba mẹ nói chuyện riêng với Trí.

Tớ đi ra ngoài mà trong lòng vẫn còn ấm ức hậm hực.Không biết ba mẹ tớ có chịu chấp nhận tớ và Trí không.Tớ lo lắm,hình như có điều gì đó không lành.

_Còn cậu nói tiếp đi

_Dạ thưa bác tuy cháu làm bảo vệ lương thấp.Nhưng cháu làm từ hai bàn tay chứ không làm gì xấu xa cả.

_Tuy nó không xấu xa nhưng Mỹ Ngọc đường đường là con gái của tổng giám đốc mà lại đi quen tên bảo vệ cùi như cậu thì thật là mất thể diện.Không được.

_Dạ cháu biết,nhưng làm bảo vệ rồi từ từ sau này thăng tiến sẽ có cơ hội được lên làm trưởng phòng bảo vệ,kiếm ra được lương cao hơn.Cũng có tương lai giống như những người khác mà bác.

_Làm cái nghề đó mà cũng có tương lai nữa à.Ta khinh.Nói tóm lại là con gái ta không thể nào giao cho cậu được.

_Xin bác cho cháu biết lí do tại sao được không ạ ??

_Cậu làm bảo vệ đồng lương ít ỏi,nuôi bản thân còn không đủ chứ nói chi lo cho con gái tôi.Huống hồ con gái tôi từ nhỏ đã được nuôi dạy tốt,được ăn sung mặt sướng.Phận làm cha làm mẹ như tôi đây không thể nào thấy con gái mà mình nuôi bấy lâu nay lại phải chịu cảnh nghèo khó đói khổ được.

_Dạ cháu hiểu lí do của bác rồi.Không có cha mẹ nào không thương con,huống hồ hai bác làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho Ngọc thôi.

_Cậu hiểu thì tốt rồi

_Nhưng cháu cũng mong hai bác hãy hiểu rằng nghèo không phải là một cái tội.Tuy cháu nghèo nhưng cháu biết phấn đấu làm ăn lương thiện chứ không làm những việc xấu xa phạm pháp,trái với xã hội.Do gia đình không có điều kiện nên buộc cháu phải như thế.Không ai có quyền lựa chọn cuộc sống của mình cả.Xin hai bác hãy thay đổi cách nhìn về người nghèo chúng cháu.Chào hai bác.

Trên đường chở tớ về nhà trọ,Trí không nói một lời nào cả mặc cho tớ cứ hỏi đi hỏi lại nhưng Trí dứt khoác im lặng.Tớ cũng chẳng biết chuyện gì mãi cho đến vài ngày sau khi cả hai đã rãnh rỗi,Trí hẹn mình vào quán cafe.

-Mình chia tay đi em nhé

_Hỡ anh đùa đó à ??

_Không anh nói thật đấy

_Hi hi vậy anh cho em biết lí do được không rồi em mới cho anh đi

_Anh không giỡn.Anh thật sự muốn chia tay em,anh cảm thấy mình không hợp với nhau nữa rồi

_Anh bị điên à,có gì đâu mà không hợp ??

_Em nghĩ đi,em đường đường chính chính là con gái giàu có,là tiểu thư.Còn anh là gì,anh chỉ là một nhân viên quèn thôi

_Thế thì đã sao,chuyện đó đâu có liên quan gì,miễn sao em chấp nhận yêu anh là được rồi

_Nhưng vấn đề ở đây không phải là chỗ đó,em cứ nghĩ coi.Anh đi chơi với em có biết bao nhiêu cặp mắt nhìn vào hai đứa mình.Em thì ăn bận xì tai còn anh thì ăn mặc cứ như hai lúa,cù lần.Đã vậy đi chơi thì anh đi xe em xăng em đổ,đi ăn thì tiền ai nấy trả.Còn lúc đi shopping thì em luôn là người tự trả tiền,có khi em còn mua đồ cho anh nữa.Mọi người nhìn vào cứ tưởng anh đang dụ dỗ lừa gạc em không đó,em biết không ??

_Nhưng mà miễn sao mình yêu nhau thật lòng là được rồi,còn chuyện ai nghĩ gì đi nữa em mặc kệ

_Đúng em có thể mặc kệ nhưng anh thì không,anh cũng có lòng tự trọng chứ em.Anh đâu thể sống trong nhục nhã được,ngày nào cũng có người dòm ngó anh,xem anh như là một tên ranh ma sống dựa vào phụ nữ và quen em chỉ vì tiền của em.Anh chịu hết nổi rồi mình chia tay đi.

_Được thôi,em cũng không nhịn nổi anh nữa rồi.Chia tay thì chia tay.

Tớ thật sự là rất tức giận,chả biết phải nói gì lúc này.Vừa buồn vừa tức,tự nhiên hôm nay Trí lại giở chứng với tớ.Bình thường có bao giờ Trí như vậy đâu.Hay là có chuyện gì đã xảy ra với Trí.

Những ngày sau khi chia tay,có vẻ như Trí đã thay đổi hẳn.Không thèm quan tâm đếm xỉa gì đến tớ.Dù cho tớ có nhiều lần hỏi thăm,bắt chuyện làm hoà nhưng kết quả vẫn là sự lạnh nhạt của Trí.Riếc rồi đâm ra tớ nản không muốn nói nữa.Thất vọng tràn trề,có lẽ nào Trí đã thật sự hết yêu tớ.Cái giá của đồng tiền là đây sao,trước đây quen nhau có bao giờ Trí lo nghĩ đến chuyện tiền bạc hay sỉ diện như vậy đâu mà tại sao bây giờ Trí lại phải nghĩ vậy.Dù cho Thái có hay trách móc và bé Tiên có năn nỉ cỡ nào đi chăng nữa,Trí vẫn dứt khoác cắt đứt quan hệ với tớ.

Vài tuần sau đó...

_Thái,hôm nay Trí có đi làm không,sao tôi không thấy nó ??

_Ngọc không biết gì à,thằng Trí nghỉ làm rồi

_Cái gì,nó nghỉ khi nào ??

_Hôm qua,tui thấy nó viết đơn xin nghỉ rồi nộp lên cho ban quản lý rồi

_Thật sao,vậy Thái có biết lí do Trí nghỉ làm không ??

_Haizz,nói chứ tôi cũng không giấu diếm gì Ngọc.Nó xin nghỉ là để lánh mặt Ngọc đó.

_Tôi có làm gì đâu mà phải lánh mặt tôi

_Làm sao tôi biết,tôi có khuyên nhưng Trí không chịu nghe.Mà thôi Ngọc đừng buồn nữa,cố lên nè.

_Ừ tôi biết rồi,cám ơn Thái nha

Như có cái gì đó bối rối và tan vỡ trong tớ.Tớ không mếu máo và khóc xướt mướt như những cô gái khác mà thay vào đó tớ sẽ cố gắng kềm chế cảm xúc.

Những ngày không có Trí thực sự quá khó khăn với tớ.Không ai giúp tớ trông coi cửa hàng mỗi khi tớ đi vắng.Không còn ai vác những món hàng nặng nề,kiểm tra và dọn dẹp shop giùm tớ.Ngay cả khi đi ăn trưa cũng chỉ còn mình tớ lẽ loi.Tớ nhớ Trí lắm,mỗi tối sau khi tan ca,mình tớ bước đi trên con đường có biết bao nhiêu là kỷ niệm.Nơi mà lần đầu tiên mưa to gió lớn có một người đã tốt bụng đưa cho tớ cây dù sau đó dầm mưa đi về rồi cảm sốt lì bì phải nghỉ làm nằm ở nhà.Nơi mà một người đã dũng cảm chở che tớ để rồi bị cả đám năm người khác đánh hội đồng tơi tả nhưng vẫn cứ nhất quyết bảo vệ tớ cho bằng được.Và cũng chính con đường này,nơi mà cách đây vài tháng trước Trí đã từng đứng đây tỏ tình tớ và tình yêu của chúng tớ bắt đầu từ đây.Nghĩ lại,tớ không thể nào cầm nước mắt.Đây là lần đầu tiên tớ biết thế nào là đau vì yêu,tớ biết rơi lệ rồi đấy.

Những ngày thật dài với bộn bề công việc,tớ quay về nhà,ngán ngẩm với mọi thứ.Bỏ mặc tất cả tớ nằm vật ra dòm trần nhà rồi nghĩ đến Trí.Không biết dạo này Trí sao rồi,sống có tốt hay không,từ lúc chia tay nhau đến giờ tớ không hỏi thăm Trí.Rồi những lần đi học nhảy,nghe những bài hát nói về tình yêu cảm động,tớ không thể nào cầm được nước mắt rồi lại trốn vào nhà vệ sinh bậc khóc.Cũng may là có bé Tiên đi học chung an ủi nên tớ cũng nguôi đi được phần  nào.

Tớ nhận ra sau mỗi ngày tan ca,một mình bước trên đường về nhà,hình như có ai đó đang đi sau lưng và theo dõi tớ.Những ngày đầu tớ có ra vẻ bình thường không để ý cho lắm nhưng người ấy cứ theo tớ suốt nhưng mỗi lần tớ quay lại là người ấy cứ như mất dạng.Rồi một ngày,vì tò mò muốn biết xem người đó là ai,sao lại phải bám theo tớ.Tớ cố tình đi thật nhanh và thật nhanh để cắt đuôi người ấy.Tớ rẽ vào một con hẻm để cố cắt đuôi người ấy xem người ấy là ai nhưng không may...

_Đứng im,không được la

Có ai đó đứng sau lưng chỉa một vật gì đó nhọn vào lưng tớ rồi lấy tay bịch miệng tớ lại

_Mày mà la một cái là tao đâm chết

Tớ sợ lắm,tay chân muốn rụng rời.Trong phút chốc,Trí từ đâu xuất hiện đứng trước hẻm ngó qua ngó lại như đang tìm cái gì đó.Tớ cố gắng mạnh dạng gạt tay,đạp vô chân tên cướp rồi la lên

_Trí cứu em

Như phản xạ Trí quay lại chỗ tớ.Tớ vội chạy đến chỗ Trí rồi nắm tay Trí chạy thật nhanh.

_Chuyện gì đã xãy ra vậy Ngọc,sao lại chạy ??

_Cướp...cướp...em gặp cướp

Tớ vừa chạy vừa la làng lên "Bớ người ta cướp,cướp,ăn cướp".Tên cướp rượt theo một đoạn nhưng thấy tớ la "Cướp" hắn liền bỏ chạy thục mạng.

 _Em làm cái gì thế ??

_Em vừa mới gặp cướp

_Hả ???

Trí ôm chầm lấy tớ

_Em làm anh lo quá,có bị gì không đó,hắn có làm gì em không ??

_Không,em không sao đâu mà,anh đừng lo

Tớ đẩy Trí ra

_Tại sao anh lại phải bám đuôi em ??

_Em nói gì thế anh bám đuôi em hồi nào

_Anh đừng giả bộ nữa,em biết hết rồi.Tại sao hả Trí,tại sao hằng ngày anh lại phải lén lút đi theo em từ chỗ làm về đến tận nhà.Anh nói đi ??

_Anh không có,anh không biết gì hết

_Vậy tại sao anh lại có mặt ở trước con hẻm đó lúc em bị gặp nạn hả.Làm gì có sự trùng hợp đến như vậy ??

_Anh chỉ tình cờ đi ngang qua đó thôi

_Anh có biết là vừa rồi vì anh mà em suýt bị tên cướp đâm chết không hả,vậy mà bây giờ anh còn nói dối em nữa hả ??

_Thôi mệt quá,ừ thì anh bám đuôi theo em đó.Vậy thì đã sao ??

_Tại sao Trí,tại sao anh lại phải cố tránh mặt em.Rõ ràng anh còn yêu em còn quan tâm em mà,vậy tại sao anh lại đòi chia tay khiến em đau hả Trí.Anh nói đi,nói đi,tại sao ??

 _Em muốn biết sự thật không ??

_Sự thật là gì,anh nói đi ??

_Anh đã hứa là không được nói với em.Nhưng chuyện đã đến nước này,có lẽ anh phải nói cho em biết thôi.Anh chia tay em là vì ba mẹ em đó...

_Sao lại là ba mẹ em.Rõ ràng họ khen anh dữ lắm mà,còn nói tốt cho anh.Sao lại có chuyện gì ba mẹ em cấm em yêu anh ??

_Họ khen anh là tại vì không muốn em buồn thôi chứ thật chất họ không bao giờ muốn em quen anh

 _Thật sao ??

_Em nhìn mặt anh không nhẽ đang nói đùa

_Vậy nếu anh nói do ba mẹ em cấm hai đứa mình yêu nhau.Vậy anh nói lí do cho em biết có được không ??

_Đơn giản thôi vì anh nghèo,em đi theo anh sẽ không tương lai.Em là một tiểu thư quyền quý được ăn sung mặc sướng thì làm sao có thể quen một kẻ nghèo nàn như anh được.

_Em không tin,đó là những lời nói mà ba mẹ em nói

_Em có quyền không tin nhưng những gì anh nói với em hoàn toàn là sự thật.

Tớ nắm lấy tay Trí kéo đi,Trí giật tay lại

_Đi theo em,em sẽ dẫn anh đi gặp ba mẹ em nói chuyện

_Thôi,Ngọc à.Nghe anh nói đi,em đừng làm như vậy nữa

_Tại sao ??

 _Em đừng làm anh khó xữ nữa có được không.Anh không đáng để em làm vậy đâu

Trí ôm tớ thật chặt vào lòng.

_Ngoan nào,nghe lời anh,ba mẹ em làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.Họ không muốn em chịu khổ đâu.Đừng làm họ phải lo lắng cho em nữa,dù gì em cũng đã lớn rồi.Vả lại anh và em có duyên không phận quen nhau không xứng đâu,mình quên nhau em nhé...!!!

_Em biết rồi,duyên phận ý trời

_Hứa với anh nha,sau khi quên được anh rồi phải cố gắng nghe lời ba mẹ.Dọn về nhà sống với ba mẹ,đừng làm họ phải lo lắng vì em nữa.Anh nghĩ ba mẹ em bắt anh và em chia tay cũng có lí do thôi,em đừng trách họ và đừng cho họ biết anh đã gặp em nha.

_Được rồi,em hiểu rồi.Vậy còn anh,anh sẽ sống sao ??

_Anh hả,anh vừa mới nhận được việc làm ở một nhà hàng,lương có vẻ kha khá nên chắc anh sẽ đi học lại rồi ráng ra trường sớm tìm việc làm phụ giúp gia đình.

_Vậy em chúc anh thành công trong công việc và trong cuộc sống nha.Hy vọng sẽ có nhiều may mắn đến với anh.

_Ừ anh biết rồi,em cũng vậy

_Đến phút cuối,có một câu hỏi em vẫn muốn hỏi anh

_Em muốn hỏi gì ??

_Anh có yêu em không ??

_Dĩ nhiên là có,anh mãi mãi vẫn luôn yêu em mà.

_Vậy sau này nếu thành đạt,có sự nghiệp vững chắc anh sẽ tìm em chứ ??

_Nếu được,nếu lúc đó em chưa có người yêu anh nhất định sẽ tìm em

_Vậy được rồi,tạm biệt anh

_Hẹn gặp lại

Cả hai quay lưng lại với nhau.Vừa bước đi,tớ vừa mĩm cười hạnh phúc "Em sẽ chờ..."  

...Kỉ niệm qua khiến tim nhạt nhòa

Một người đau, một người bỏ lại phía sau

Một tình yêu giống như là mơ

Mà vì sao chỉ còn mình tôi mãi chờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net