Chương 14: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Vâng thưa quý vị! Trận đấu thứ hai có tên là "ĂN NGƯỜI"! Nghe rất thú vị có phải không ạ?

Triệu Cẩn híp mắt lại xem phản ứng của mọi người.

- "ĂN NGƯỜI"? Tôi chưa tình nghe qua a. Sao nghe cái tên thấy sợ quá vậy nhỉ?

Một thiếu niên mặc vét đen tầm tuổi đôi mươi thì thầm với quý bà ngồi bên cạnh mình. Bà ta nghe cậu hỏi liền nhíu mày lại nói:

- Giác quan của tôi cho thấy có điều gì không hay sẽ xảy ra trong ngày hôm nay. Thật kì lạ.

- Đúng là rất kì lạ!

- Kì lạ thật đó!

....Vv...vv...mm....

Vv....mm....

Mọi người ngồi ở trên khán đài cứ thế người truyền ta, ta truyền người tứ lung tung các kiểu.

Các tổ đội thì vẫn bình chân như vại không lo không nghĩ về trận đấu tiếp theo. Chỉ riêng An Nhiên lại cảm thấy vô cùng khó thở, chiếc vòng trên cổ cô sáng chói lên một màu hắc ám ảm đạm như đang báo hiệu cho chủ nhân mình biết về việc gì đó vô cùng nguy hiểm sắp đến.

Nhận thấy phản ứng như mong đợi, Triệu Cẩn bắt đầu lớn giọng thông báo luật lệ thi đấu.

- Trận đấu này, chúng tôi sẽ thả ra những con "Chuột" của năm ngoái đã được Tổ Chức thử nghiệm thuốc. Bọn chúng sẽ như những con thú hoang hơn là "Chuột" nên hãy cẩn thận, chúng chỉ biết cắn xé người mà thôi! Không như dự định lúc đầu là sẽ thi đấu trong bốn ngày, lần này cấp trên của chúng tôi quyết định sẽ chỉ có hai ngày! Vì vậy, trận này sẽ coi như là trận quyết định của mỗi đội nên chúng tôi trong bất kì trường hợp nào sẽ không có việc bỏ cuộc giữa chừng! Chỉ có... ĐẤU ĐẾN CHẾT!

- Đấu... đấu đến chết sao? Thật thú vị!

Alex hét lên một tiếng, ánh mắt lấp lánh hừng hực quyêt tâm chiến đấu. An Nhiên nhìn cả ba người một lượt rồi lên tiếng nhắc nhở:

- Lần này mọi người phải cẩn thận. Tôi cứ thấy không an tâm thế nào ý!

- Ừ, cậu cũng cẩn thận._ Tuyết dịu dàng mỉm cười đáp lại.

- ĐƯỢC RỒI MỌI NGƯỜI! TRẬN ĐẤU... XIN ĐƯỢC PHÉP... BẮT ĐẦU!

- MỜI CÁC TỔ ĐỘI VỀ LẠI SÂN THI ĐẤU CỦA MÌNH!

Vào vị trí ổn định, hắn ta phất tay cho bọn thuộc hạ mở lồng.

Bóng tối che mất đi thứ đang dần đi ra...

Nó đi loạng choạng, loạng choạng ra ngoài từng tí một...

======      ======      ======      ======      ======      ======

1 giờ 57 phút 38 giây trước:

- Con không đồng ý về quyết định này, thưa cha!

Trong căn phòng kín sang trọng được cải tiến cách âm toàn bộ xung quanh với bên ngoài. Ở đây, chúng ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng đó là Hoắc Yến Bạch, Vũ Thiên cùng với hai người đàn ông khác đang ngồi vị trí đầu tiên.

Chẳng biết họ nói về việc gì mà đột nhiên Hoắc Yến Bạch đứng dậy cố gắng ẩn nhẫn để nói chuyện tử tế với người đàn ông đang ngồi thưởng trà kia.

Thấy hắn vô lễ như vậy nhưng ông ta cũng không có vẻ gì là tức giận mà đều đều lên tiếng:

- Thí nghiệm này là thứ duy nhất có thể phát triển nhân loại một cách vượt bậc cũng như nó chính là thứ mà trước lúc ra đi, mẹ con đã giao lại cho ta. Chẳng lẽ... con không muốn thực hiện ước nguyện của mẹ mình chăng?

- Thử nghiệm lên con người đã là chúng ta sai! Vậy mà cha vẫn định lấy cuộc thi đấu tháng này để thử nghiệm lần nữa sao?! Nếu vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta, sự việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn đất nước! Thậm chí là dẫn đến toàn thế giới!

Hắn gằn lên từng tiếng nói với cha mình để mong rằng ông sẽ hiểu hậu quả của việc này nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng... không như Hoắc Yến Bạch dự đoán. Ông ta_ Hoắc Thanh Sơn đã điên rồi! Điên từ khi mẹ hắn mất! Điên đến nỗi ông muốn hủy diệt cả thế giới này, khiến cho nó tan thành tro bụi cùng vợ mình!

- Nói chung, con sẽ không để cha làm chuyện này!

Xong câu chốt, Hoắc Yến Bạch cùng Vũ Thiên xoay người đi ra khỏi phòng.

Nhưng Hoắc Thanh Sơn đã nhanh tay hơn, ông ta phất tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình là Vũ Hàn_ cha của Vũ Thiên tiến đến có ý định bắt hay người lại.

Cũng may Vũ Thiên phản ứng nhanh liền đỡ lấy chiêu thức của cha mình. Lẩm bẩm:

- Ông ra tay đúng thật thâm độc.

Vừa rồi Vũ Hàn ra tay liền xuất ra mười phần công lực. Đã thế, ông ta còn dùng chiêu thức thứ năm hệ cơ bản của "Ảnh Tông" nữa chứ. Hắn vẫn chưa thể lĩnh ngộ được chiêu này.

Ông thật đúng là... không niệm tình cha con chút nào cả mà.

- Ngươi vẫn chưa thể lĩnh ngộ được chiêu thức thứ năm sao? Thật thảm hại. Khôn hồn thì đừng chống lại ông chủ, ta sẽ tha mạng cho ngươi._ Vũ Hàn giọng lạnh băng nói với con trai mình.

- Tùy ông.

Cả hai cha con lao vào đánh nhau. Nhưng có vẻ Vũ Thiên lép vế hẳn so với cha của mình.

Về phía Hoắc Yến Bạch, hắn đã bị con chíp phía bên tay trái do chính cha mình gắn vào làm cho hắn lên cơn đau tim dữ dội, miệng cắn chặt không phát ra âm thanh, hai tay ôm lấy ngực của mình mà lăn ra sàn ngất lúc nào chẳng hay.

Bên kia...

Vũ Hàn ra đòn nào cũng đều là hiểm. Nhưng dường như...

Lúc khi gần tới điểm trí mạng của Vũ Thiên, Vũ Hàn liền né sang mà chỉ đánh cho hắn thừa sống thiếu chết mà thôi.

- Ngươi mềm lòng, Vũ Hàn._ Hoắc Thanh Sơn bình thản lên tiếng.

- Đánh nhanh đi rồi mang cả hai nhốt vào căn phòng số 7.

Nói xong ông ta liền đi mất dạng không còn thấy đâu nữa...


******      ******      ******      ******      ******      ******

NM: Vote, cmt and fl nhé!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net