CHƯƠNG 45: CƯỜNG ĐẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tết rồi, ta tặng chương mới cho mina nè, mina thấy ta có thương mina không nè!?!... 😘😘😙

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Tiếp tục cuộc hành trình, trên xe Nhạc Thiên Quân muốn ngồi kế bên Nhạc Phượng Hy, nhưng mà lúc anh đang định ngồi xuống thì tiểu Bạch liền nhe răng ra với Nhạc Thiên Quân (tg: lúc Nhạc Thiên Quân mất tích thì tiểu Bạch còn nhỏ nên không biết mùi của Nhạc Thiên Tuấn) đối với kẻ lạ tiểu Bạch sẽ không cho ai đến gần cô, ngay cả 3 anh em kia cũng không gần gũi được với nó, nó chỉ thích đi theo cô và bên cạnh cô. Nhạc Phượng Hy vuốt ve đầu tiểu Bạch nhẹ nhàng lên tiếng

- "Tiểu Bạch, ngoan! Đây là anh của tao!!".

Tiểu Bạch hiểu được lời chủ nhân của mình, liền ngoan ngoãn dụi đầu vào chân cô, nằm xuống ngay chân cô. Nhạc Thiên Quân nhớ trước đây Nhạc Phượng Hy có nuôi một con sói trắng được thuần chủng nhưng không nghĩ con vật to lớn này lại là nó, Nhạc Thiên Quân nhìn nó rồi ngồi xuống

- "Tiểu Hy nhi, đây chính là tiểu Bạch sao??? Sao nó lại to lớn như vậy???".

- "Thật ra thì lúc đầu nó không giống thế nhưng vì có một số chuyện xảy ra nên tiểu Bạch mới biến hóa như vậy!!". Nhạc Phượng Hy đáp

- "Vậy sao?? Nhưng còn màu mắt này của em là như thế nào?? Tại sao lại...??". Nhạc Thiên Quân biết rõ màu mắt đặc trưng của cô với Nhạc Thiên Tuấn là màu xanh biếc nhưng giờ lại là màu tím than

- "Được rồi, để em kể lại cho!". Nhạc Phượng Hy nhìn người anh trai của mình

Rồi cô kể lại mọi chuyện, từ thành phố D bắt đầu biến đổi, gặp tang thi cấp 2, dơi kiến và nhện, lúc tiểu Bạch bị thương nặng nên Nhạc Phượng Hy đã dùng nước thánh bên trong không gian dự trữ, hết tất cả mọi chuyện kể cả đôi cẩu nam nữ kia cho Nhạc Thiên Quân nghe. Nhạc Thiên Quân nghe xong trầm mặc, anh ta không phải vì chuyện của cô mà không nói mà là liên quan đến đôi cẩu nam nữ kia, nếu để anh ta gặp anh ta nhất định sẽ giết không tha, nếu như vô tình để ba người kia biết thì không biết chuyện gì xảy ra nhỉ?!! Nhạc Thiên Quân đang suy nghĩ đến khi gặp Nhạc Thiên Long và Nhạc Thiên Tuấn sẽ nói cho cùng hai người họ nghe.....

- "Này, chúng ta chính thức làm quen lại nhé!!". Lăng Dạ Triết ngồi kế An Vũ đi xuống gần chỗ Nhạc Phượng Hy và Nhạc Thiên Quân lên tiếng

- "Được, Nhạc Thiên Quân - anh họ của tiểu Hy nhi!". Nhạc Thiên Quân nhàn nhạt trả lời

- "Tôi là Lăng Dạ Triết, người lái xe là An Vũ còn đây là..... Lăng Dạ Triết chưa nói xong thì Nhạc Thiên Quân chen ngang

- "Lãnh Dật Thần - đại thiếu gia Lãnh gia đúng chứ??".

Lãnh Dật Thần nhếch mép cười

- "Không nghĩ đến Nhạc thiếu gia đây cũng biết đến tôi!".

- Chẳng phải tiểu Hy nhi vừa rồi kêu tên anh sao?? Tôi chỉ đoán thôi, và tôi cũng muốn biết quan hệ của anh và em gái tôi là như thế nào??". Nhạc Thiên Quân lạnh nhạt nói, ánh mắt lành lạnh nhìn thẳng Lãnh Dật Thần

- "Quan hệ đặc biệt!!". Lãnh Dật Thần khí thế không chịu thua, cười như không cười

Ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm Lãnh Dật Thần khi nghe câu trả lời của anh, Nhạc Thiên Quân cũng giống như ba người Nhạc Thiên Long Nhạc Thiên Tuấn và Nhạc Thiên Huy vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô công chúa duy nhất của Nhạc gia, bất kỳ ai đụng vào cô hay làm cô khóc đều có kết quả không tốt. Lãnh Dật Thần này là một tên hồ ly tuyệt đối không cho hắn đến gần tiểu Hy nhi nhà mình, nhất định khi đến thủ đô phải nói cho ba người kia biết mới được. Vẻ mặt âm trầm của Nhạc Thiên Quân, cô nhìn liền biết anh lại muốn tính kế người ta. Không khí lạnh ngắt khiến cho Lăng Dạ Triết đứng gần đó mà lạnh sống lưng, hắn biết điều liền lập tức rời xa chỗ băng cực này, một người đã muốn chết giờ thêm người nữa,đúng thật là.....anh em Nhạc gia giống nhau quá...

- "Phượng tỷ tỷ! Anh trai này là anh trai chị sao???". Hiên Viên Minh từ hàng ghế đằng sau tiến lại gần chỗ của cô hỏi

- "Ừ! Quân ca, đây là tiểu Minh đi cùng em từ thành phố D!". Nhạc Phượng Hy gật đầu rồi hướng Nhạc Thiên Quân giới thiệu tiểu Minh

Nhạc Thiên Quân đưa mắt dò xét Hiên Viên Minh làm cho cậu nhóc có chút lo lắng liền lui về sau lưng cô (thật ra lúc này là cô đã đứng lên)

- "Quân ca, tiểu Minh rất tốt với em!". Thấy Hiên Viên Minh sợ người anh trai của mình, cô liền khều tay Nhạc Thiên Quân nói

- "Được rồi, anh cũng không có nói gì! Chào em, tiểu Minh!!". Nhìn cô em gái thì anh biết cô rất quý thằng nhóc này

- "Còn đây là Ánh Nguyệt cùng Minh Nguyệt!". Nhạc Phượng Hy không quên hai cô em gái sinh đôi kia

- "Chúng em chào anh!". Ánh Nguyệt và Minh Nguyệt đồng thanh

- "Chào hai em!". Đối với 2 cô bé này, Nhạc Thiên Quân không chút lạnh nhạt nào cả

- "Này này, tên kia quên bà cô đây rồi à!". Doãn Sa thấy Nhạc Thiên Quân không thèm liếc nhìn mình thì bực bội lên tiếng

- "Chào en gái, chị là Doãn Sa là bạn đồng hành của tên mặt lạnh này!!". Doãn Sa cũng không đợi Nhạc Thiên Quân đáp thì đã nói luôn

- "Chào chị!!". Nhạc Phượng Hy đối với Doãn Sa lần đầu gặp, chỉ nhàn nhạt đáp

- "Chậc...anh em các người quả nhiên giống nhau!". Doãn Sa chặc lưỡi nhìn Nhạc Phượng Hy, cảm thán

Nhạc Thiên Quân trừng mắt nhìn Doãn Sa, cô nàng chỉ nhún vai rồi ngồi xuống ghế phía trước chỗ Nhạc Phượng Hy. An Vũ tuy tập trung lái xe nhưng y cũng nghe ngóng được, nhìn sắc mặt của Nhạc Thiên Quân đối với Lãnh Dật Thần thì rõ biết anh trai người ta không thích Lãnh Dật Thần. Nhưng Lãnh Dật Thần rất mặt dày so với tường thép còn dày hơn. Y quan sát đường đi không có một bóng tang thi hay bất cứ khu dân cư nào cả, có lẽ là sắp đến thủ đô rồi phải tăng tốc thôi. Nhưng người tính không bằng trời tính, tiểu Bạch đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh Nhạc Phượng Hy, không biết sao lại nhõm người dậy, nhe răng grừ grừ, Nhạc Phượng Hy nhíu mày xoa đầu tiểu Bạch

- "Tiểu Bạch, ngoan!".

Mỗi lần tiểu Bạch như thế thì chắc chắn có tang thi xuất hiện hoặc có thể là thú biến dị lại xuất hiện, đưa mắt nhìn ra ngoài, tuy không thấy bóng dáng tang thi nhưng cô lại thấy khói bụi từ xa.

- "Tiểu Hy, có phải lại xuất hiện??". Cảm nhận được biểu hiện khác thường của cô, Lãnh Dật Thần mở miệng hỏi

Phải, xuất hiện rồi!". Nhạc Phượng Hy gật đầu

An Vũ đang lái xe đột nhiên thắng gấp khiến người cô ngã về phía trước cũng may có Nhạc Thiên Quân đưa tay đỡ nếu không dập mặt rồi.

- "Không lẽ sắp có nguy hiểm sao??". Lăng Dạ Triết ngồi kế bên An Vũ, quay xuống hỏi hai người

- " Có phải chúng ta sắp đi qua một trấn nhỏ không? Đi tới đó, cần cẩn thận. Tang thi lần này không phải dạng bình thường, là tang thi biến dị cao cấp!"Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng Nhạc Phượng Hy cũng đối với mọi người nói ra cảnh báo.

- "Quả thực có nguy hiểm sao?". Lăng Dạ Triết sửng sốt, hắn đoán bừa vậy mà cũng trúng?!!

- "Tôi không chắc lắm, cẩn thận vẫn hơn!". Cô lắc nhẹ đầu.

Ở trong kiếp trước, thời điểm đi qua khu vực đó, cô đã bị đồng đội trong đội ngũ hãm hại, mà tiểu Bạch cũng chết tại nơi đó. Hiện tại cô không rõ con tang thi cấp 4 hệ hỏa chết tiệt có còn ở đó hay không?! Nếu nó vẫn ở đó, năng lực của nó vẫn như đời kiếp trước hay là đã mạnh hơn rồi?! Tóm lại, cô không dám chắc bất cứ điều gì. Tất cả đều là bởi vì cô dựa vào những gì tại kiếp trước đã xảy ra để suy đoán mà thôi.

- "Tiểu Hy đã nói thế thì cứ cẩn thận đi!!". Lãnh Dật Thần đối với Lăng Dạ Triết gật đầu ra hiệu, dù sao có phòng bị trước vẫn còn hơn không. Nếu thật sự linh cảm của cô chính xác, bọn họ sẽ không bị luống cuống tay chân.

- "Tiểu Bạch..." Nhạc Phượng Hy khẽ cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt màu tím khối lạnh lẽo như băng. Cô vươn tay, vuốt ve bộ lông trắng mềm mại như nhung của tiểu Bạch đang gối đầu trên đùi mình, thấp giọng thì thào.

Nếu con tang thi hệ hỏa cấp 4 kia vẫn thật sự có ở đấy, tao với mày nhất định phải giết chết nó!

Kiếp trước cô vô năng, thực lực kém, không đấu được nó. Thế nhưng kiếp này, nó muốn đấu, cô nhất định sẽ cho nó biết hai chữ 'thê thảm' là gì

Tiểu Bạch, nhất định... phải báo thù cho kiếp trước của mày!

Chiếc xe đi không bao lâu liền tới gần khu vực thị trấn nhỏ. Mọi người còn đang cẩn trọng đề phòng chú ý bốn phía xem có nguy hiểm hay không thì đã thấy vài chiếc xe điên cuồng lao về hướng bọn họ. An Vũ cùng Lăng Dạ Triết ngồi ở hai bên tay và phụ có thể thấy rõ ràng được sắc mặt của những người đang trên những chiếc xe khác ngoài kia. Những người đó ai ai cũng vô cùng kinh hãi, dường như đang sợ hãi và bị thứ gì đó đuổi theo sau. Thậm chí có không ít người đã gào khóc tuyệt vọng, tiếng khóc lan ra cả bên ngoài.

"Chuyện gì vậy?" An Vũ và Lăng Dạ Triết nhíu mày quay sang nghi hoặc nhìn nhau.

- "Anh chị, Ánh Nguyệt nói phía trước có tang thi cao cấp! Số lượng khá là nhiều!!". Hiên Viên Minh vẻ mặt lo lắng đi lên thông báo với cô và anh.

- "Cô em đúng là dự đoán như thần vậy á!". Doãn Sa vừa nghe tiểu Minh thông báo đưa ánh mắt thán phục nhìn cô.

- "Em thật giỏi, Phượng Hy! Lần này lại đoán đúng nữa rồi!!". An Vũ dù đã chứng kiến rất nhiều lần cô cảnh báo nguy hiểm chính xác, thế nhưng lần nào cũng vẫn cảm thấy thực khó tin. Nếu không phải biết rõ Nhạc Phượng Hy là song hệ dị năng băng phong thì hắn còn tưởng cô có dị năng hệ tinh thần nữa kia.

- "Chú ý chuẩn bị chiến đấu!" Lãnh Dật Thần điềm nhiên nói. Bọn họ muốn tới thủ đô, nhất định phải băng qua được khu vực này. Cho dù có tang thi cao cấp xuất hiện đi chăng nữa thì vẫn phải đương đầu, kiểu gì cũng phải chiến một phen.

KÉT!!!

- "Này, mau chạy đi, đằng sau có tang thi, một đàn tang thi!!!". Một số người ở trên những chiếc xe đang điên cuồng lao về phía đội ngũ bọn họ thấy bọn họ liền gào lên ầm ĩ nhắc nhở.

- "Chết tiệt! Mặc kệ bọn họ! Muốn chết thì để bọn họ chết đi! Tang thi sắp lao tới tận mông rồi kia kìa!!!". Có người trên xe bên kia thấy bên phía đội ngũ của Lãnh Dật Thần không ai thèm để tâm tới lời cảnh báo, tức giận quát người lái xe.

Những người lái xe bên đoàn xe kia chần chừ một chút, thấy quả thực đội ngũ của Lãnh Dật Thần căn bản không sợ chết, cắn răng phóng xe vượt qua. Mạt thế nguy hiểm, người với người chả khác gì bèo nước gặp nhau, ai quản người khác sống chết ra sao chứ! Nói cho cùng, con người cũng là loại động vật ích kỉ. Một khi đã dính tới lợi ích của bản thân, bọn họ đâu thèm để tâm tới cái gì khác nữa, những việc tàn khốc nhất cũng có thể làm ra.

- "Tốt lắm, tang thi tự tìm tới tận cửa, đỡ mất công phải đi tìm!".Nhóm Lãnh Dật Thần đối với sự tuyệt tình của những người kia cũng chẳng thèm để tâm, An Vũ cười lạnh một tiếng.

- "Anh, cùng mọi người xuống em sẽ tranh thủ tạo bức tường băng để ngăn cản bọn tang thi!!". Nhạc Phượng Hy đối với Nhạc Thiên Quân lên tiếng

- "Được, nhưng em cũng phải cẩn thận!". Nhạc Thiên Quân tin tưởng Nhạc Phượng Hy, gật đầu nói

Nhạc Phượng Hy thấy xe dừng, vươn tay ra hiệu cho Lăng Dạ Triết. Lăng Dạ Triết gật nhẹ đầu, ấn vào cái nút cạnh vô lăng, mở ra phần cửa thông gió ở nóc xe. Nhạc Phượng Hy đứng dậy, từ cửa thông gió, nửa người xuất hiện bên ngoài xe, vung tay một cái, lập tức ở trước chiếc xe của đội ngũ bọn họ, một bức tường băng thật lớn xuất hiện.

- "Tường băng!". Nhạc Phượng Hy ra tay dùng chiêu thức một cái, thực lực trâu bò tới độ khiến người người ghen tị căm phẫn, thế nhưng nét mặt của cô lại bình thản lạnh nhạt vô cùng.

Tường băng trong suốt thi thoảng ánh lên những đợt ánh sáng màu băng lam, dưới ánh mặt trời phát ra những tia hàn khí lạnh lẽo mờ nhạt màu trắng. Doãn Sa trợn tròn mắt nhìn bức tường cao sừng sững 6 - 7 mét, dày cả chục centimet đang chặn lại cả một đội quân tang thi kia, hít một ngụm khí lạnh.

Thực - quá - trâu - bò!!!

Doãn Sa không khỏi âm thầm tặc lưỡi... quả nhiên có phong phạm cao thủ ~

Lãnh Dật Thần từ hai bên hông lôi ra hai khẩu súng màu bạc, kiểm tra đạn một lần. Sau khi chắc chắn rằng số đạn đủ dùng để chiến đấu, anh liền mở cửa xe cùng Nhạc Thiên Quân, An Vũ, Lăng Dạ Triết và Hiên Viên Minh, Ánh Nguyệt cùng Minh Nguyệt kể cả tiểu Bạch xuống xe.

Ánh mắt mọi người sáng như sao khi thấy tiểu Bạch cũng xuống, lần trước sau khi tiểu Bạch biến đổi thì ngay cả cơ thể tiểu Bạch cũng thay đổi, Nhạc Phượng Hy có nói lần thay đổi này khiến tiểu Bạch thành sói biến dị và cũng dị năng, họ rất chờ mong xem dị năng của tiểu Bạch là gì đây?!?

- "Tang thi số lượng khá nhiều, cho nên chút nữa mọi người cố gắng 2 người một tổ ra tay chiến đầu, tiện thể để đề phòng giúp đỡ cho nhau". Tang thi cấp cao đã có một chút trí năng, tốc độ nhanh lại biết đánh lén, không thể không cẩn thận

Tường băng của Nhạc Phượng Hy không khỏi là thực lực của dị năng giả cấp 4, bức tường kéo dài ngăn chặn, khiến cho lũ tang thi không ngừng gào thét va đập nhưng vẫn không vượt qua được. Chỉ tới khi tang thi cấp cao không còn nhẫn nại nữa, chúng rít gào một tiếng thật dài, đẩy ra lũ tang thi cấp thấp đứng chắn phía trước, sau đó sử dụng dị năng liên tục tàn phá, trên vách tường băng mới bắt đầu hiện lên những vết nứt. Thế nhưng, từng đó thời gian kéo dài đã quá đủ để những người khác trong đội ngũ chuẩn bị.

- "Tường băng sắp bị phá, mọi người chuẩn bị chiến đấu!". Tiếng hô cảnh báo của An Vũ vừa kết thúc, tiếng ầm ầm vang lên, tường băng bị dị năng của đám tang thi cao cấp phá vỡ thành từng tảng, vụn băng mang theo hàn khí lan ra khắp trong không khí.

Tang thi phá được tường băng, vui thích rít gào, chúng nhao ra như một bầy ong vỡ tổ, hướng về phía 'thức ăn' trước mắt lao tới. Đối với tang thi, người bình thường đã rất có sức hút, thế nhưng máu thịt của dị năng giả, đặc biệt là những dị năng giả cấp cao thì càng khiến cho chúng nó phát cuồng hơn. Không thể không nói, đám người Nhạc Phượng Hy tại trong mắt bọn tang thi lúc này đã trở thành 'những miếng thịt' tươi ngon nhất.

Nhưng... 'những miếng thịt' tươi ngon cũng không hề hiền lành. Muốn ăn được 'những miếng thịt' tươi ngon này, cũng phải cần xem xem chúng nó có bản lĩnh hay không.....

- "Mọi người chú ý một chút, em cảm nhận thấy có sự tồn tại bất thường. Thế nhưng vì lý do nào đó, em nhìn ra được thực lực của đối phương!". Ánh Nguyệt cùng Minh Nguyệt ngay từ lúc xuống xe đã dùng tinh thần lực cảm nhận bốn phía. Hiện tại cảm giác được có bất thường, cô bé lập tức nghiêng đầu đối với ba người cảnh báo.

- "Là tang thi cấp 4!!". Nghe tới đây, trong mắt Nhạc Phượng Hy lóe lên một tia sắc lạnh. Cô vươn tay, theo bản năng vuốt ve bộ lông của tiểu Bạch đang đứng bên cạnh.

Quả nhiên là nó! Nó vẫn tồn tại... giống như kiếp trước!

- "Grừ!!". Giống như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân không tốt, tiểu Bạch gầm một tiếng an ủi. Nhìn thấy đôi mắt vàng kim xinh đẹp như bảo thạch của nó, tâm trạng của Nhạc Phượng Hy có chút buông lỏng. Phải rồi, hiện tại dù là cô hay tiểu Bạch cũng không phải phế vật mặc con tang thi kia dày xéo như kiếp trước nữa rồi!

- "Tiểu Bạch, lát nữa tận lực giết chóc đi nhé." Chọc chọc vào tai xù lông của tiểu Bạch, Nhạc Phượng Hy mỉm cười, trong nụ cười không khỏi lây dính một chút tàn khốc huyết tinh.

- "Tiểu Hy, cô khẳng định có tang thi cấp 4 sao?" Lãnh Dật Thần nghe thấy giọng cô chắc chắn như vậy, có chút hơi bất ngờ. Tuy mở miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng anh cũng đã có đáp án xác định. Có thể nói, đối với lời của Nhạc Phượng Hy, Lãnh Dật Thần hiện tại gần như là tín nhiệm tuyệt đối.

- "Ừm, lát nữa nếu con tang thi đó xuất hiện, tôi muốn tự mình chiến đấu với nó." Ý muốn Lãnh Dật Thần hay bất cứ người nào khác cũng đừng nhúng tay vào.

- "Tiểu Hy nhi, rất nguy hiểm!!". Nhạc Thiên Quân không đồng ý lắm. Tuy Nhạc Thiên Quân hiện tại là dị năng giả cấp 4, thế nhưng thực lực của tang thi cấp 4 cũng không phải nói chơi. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, một mình đối mặt với tang thi cấp 4 rõ ràng không phải là một ý kiến hay.

- "Để tiểu Bạch cùng em chiến đấu là được rồi!". Cũng biết Nhạc Thiên Quân lo lắng cho mình, cô không tức giận cũng không phản bác, khéo léo lấy cớ để thuyết phục anh ta

- "Em cũng muốn thử sức với thực lực của mới của tiểu Bạch nhà mình một chút. Nếu thật sự không chịu được áp lực của tang thi cấp 4, khi ấy anh và Dạ Thần ra tay trợ giúp cũng không muộn mà!".

- "Đúng thế, nếu cô gặp nguy hiểm, tôi nhất định ra tay..." Lãnh Dật Thần nghe thấy cô không quên đề cập tới mình, trong lòng vui vẻ vô cùng, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Quả nhiên... dạo gần đây Nhạc Phượng Hy đã dần bắt đầu tin tưởng ỷ lại vào anh rồi!

- "Hừ!". Nhạc Thiên Quân nghe thấy cô gộp thêm Lãnh Dật Thần thì nụ cười ôn hòa trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng

Cái tên đáng ghét! Vui cái gì chứ? Không phải tiểu Hy nhi chỉ là tiện mồm thêm tên của anh vào thôi sao? Anh so được với Nhạc Thiên Quân tôi chắc!!!

Nhạc Thiên Quân cảm thấy cái người tên Lãnh Dật Thần này quả thực... càng nhìn càng thấy ngứa mắt! Không chỉ có ý tứ không trong sáng với tiểu Hy nhi, còn mua chuộc con sói trắng tiểu Bạch kia, Đúng rồi, lại còn không biết lừa gạt thế nào, có thể khiến cho em gái bảo bối của anh ta đồng ý đeo chung vòng đôi nữa chứ!!!

Tóm lại, Nhạc Thiên Quân từng bước từng bước xếp Lãnh Dật Thần vào danh sách đen của mình.

- "Anh~" Nhạc Thiên Quân mãi không trả lời, Nhạc Phượng Hy vươn tay kéo kéo tay anh ta.

- "Thôi được rồi... em phải cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị thương!". Hậm hực một chút, thế nhưng cuối cùng Nhạc Thiên Quân vẫn thỏa hiệp. Anh ta vươn tay, xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng nhắc nhở.

Nhạc Phượng Hy làm nũng, Nhạc Thiên Quân làm sao có thể từ chối nổi. Aiz ~ ai bảo anh ta cưng Nhạc Phượng Hy như vậy cơ chứ?! Em gái muốn đánh, anh ta đành phải nhường, ngoan ngoãn lui về sau làm hậu phương vững chắc cho em gái.

Mà thời điểm này, tang thi cấp cao cũng bắt đầu xông tới. Tang thi triển khai rất nhiều dị năng, những màu sắc đặc trưng không ngừng phóng tới tấn công bọn họ, tiếng rít gào vang bên tai khiến cho người ta đinh tai nhức óc. Những người khác trong đội ngũ biết lực sát thương của vũ khí lạnh cùng súng đối với tang thi cao cấp gần như là bằng 0, vì vậy cũng đã bắt đầu cất đi những vũ khí tùy thân, trực tiếp sử dụng dị năng.

Lăng Dạ Triết đeo bao tay vào, hét một tiếng, bắt đầu dùng dị năng. Những đường cơ bắp nổi lên cuồn cuộn mang theo sức mạnh thật lớn đánh xuống, một lần lại một lần đem cơ thể của những tang thi xung quanh đập nát. Máu tươi cùng dịch vàng hôi thối văng lung tung trên không trung, cảnh tượng rất đáng sợ nhưng lại kích thích sự hung bạo trong huyết quản của hắn.

Doãn Sa vươn hai cánh tay ra, lửa dọc theo da thịt trắng nõn căng mịn mà xuất hiện, hóa thành hai lưỡi dao đỏ rực diễm lệ. Mỗi một lần vung tay, bất cứ tang thi nào ở trong phạm vi hai lưỡi dao lửa khổng lồ kia đều sẽ bị Doãn Sa thiêu chết. Cô ta đứng sát cạnh Lăng Dạ Triết ,kết hợp cùng với hắn, thuận lợi tiêu diệt không ít tang thi cấp cao

Thanh âm nhẹ bẫng nhàn nhạt vang lên, trên bề mặt phẳng nhẵn của những quả cầu đất khổng lồ đang vây nhốt tang thi đột nhiên lõm xuống thành từng lỗ từng lỗ một. Ngay tức thì, những thanh âm gào rít rợn thảm khốc người âm u truyền ra ngoài.

Két... vài chục giây sau, trên những quả cầu đất xuất hiện một vết nứt dài, quả cầu đầu chia làm hai nửa rơi ra, để lộ ra cảnh tượng bên trong. Hóa ra những lỗ lõm xuống trên bề mặt bên ngoài quả cầu đã biến thành gai nhọn ở bề mặt bên trong. Chiêu Cầu gai này của Nhạc Thiên Quân rõ ràng là một lấy ý tưởng từ một loại dụng cụ tra tấn thời trung cổ. Tang thi bên trong quả cầu bị những chiếc gai nhọn dày đặc này đâm cho máu thịt nát bét không ra hình người. Huyết dịch đỏ chảy dòng dòng tạo thành những vũng máu lớn, nhỏ tong tóc xuống mặt đất.

Bên kia hai đôi An Vũ - Hiên Viên Minh, Lăng Dạ Triết - Doãn Sa kết hợp xem như ăn ý, thế nhưng không thể bằng được tổ hợp hung tàn ba dị năng giả cấp 4, một thú biến dị và một dị năng giả cấp 3 hệ tinh thần bên này.

Ruỳnh ruỳnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net