Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Máu Muỗi 14

Châu Kha Vũ im lặng không nói gì, Trương Gia Nguyên thấy vậy thì rũ mắt, ngồi xuống bên giường anh cân nhắc cả nửa ngày, rồi mới lên tiếng: "Châu Kha Vũ, bây giờ anh có thể mắng em rồi, em sập phòng rồi." Em không dám ngẩng đầu lên, vì sợ phải đối diện với đôi mắt của anh.

Châu Kha Vũ lại không tỏ thái độ châm chọc như mọi ngày, có lẽ thần kinh của anh đã bị rượu làm cho tê liệt rồi, anh chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào em , chẳng nói gì, một lúc lâu sau lại cúi đầu, nói ra một câu không liên quan: "Xin lỗi."

Trương Gia Nguyên quả thật là có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó em đã bình tĩnh trở lại. Châu Kha Vũ dựa vào đầu giường, hai vành tai đỏ bừng lên trông có vẻ đang rất suy sụp.

Trương Gia Nguyên mở từng đầu ngón tay của Châu Kha Vũ ra, cầm lấy chiếc bát không, quyết định để anh ở lại tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng vẫn tốt bụng, trước khi ra khỏi cửa vẫn quay người lại dặn dò Châu Kha Vũ: "Thuốc cảm và cốc giữ nhiệt đặt trên tủ đầu giường, lát nữa anh đừng quên uống đấy, ngày mai còn phải làm việc cho Long tổng nữa, ngủ sớm đi."

Người kia vẫn giữ nguyên tư thế cúi gằm mặt, chẳng khác gì nhân vật nam thứ tỏ tình bị thất bại rồi dầm mưa suốt đêm trong mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết cả.

Ngày hôm nay của Trương Gia Nguyên là một ngày đầy thăng trầm, may mà không làm hỏng việc gì, lâu lắm rồi em không bị mất ngủ, vừa mặc đồ ngủ vào, nằm lên giường là có thể ngủ luôn.

Trương Gia Nguyên ngủ một mạch đến tận sáng sớm, theo thói quen lần mò cuốn sách tiếng anh, nhưng lại chẳng sờ thấy gì, sau đó mới chợt nhận ra kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, và kết quả sẽ được công bố sau hai ngày nữa. Thấy trời còn chưa sáng, thì lại nổi máu tải Vương Giả Vinh Diệu về máy, xem qua hướng dẫn cho tân thủ, nhưng sau đó cũng chẳng biết chơi, thế là liền quyết định thoát ra ngoài, không chút thương tiếc mà xóa game luôn, chấp nhận số phận mở đấu địa chủ ra, thầm nghĩ bàn cờ thẻ bài này đúng là vị cứu tinh cho mấy cái game rác trên di động.

Khoảng bảy giờ kém, Trương Gia Nguyên xuống giường, cẩn thận nhỏ thuốc nhỏ mắt, rồi xỏ dép đi xuống lầu. Vừa thở dài một hơi thì chuông cửa vang lên. Trương Gia Nguyên nhìn qua mắt mèo, trông thấy bên ngoài có một nhân viên chuyển phát, chưa kịp nghĩ gì thì đã bất giác chạy lên lầu lấy điện thoại, quả nhiên là đã nhận được một tin nhắn trên wechat.

6:56 Giang Dụ: Chào buổi sáng, ăn sáng thôi.

Trương Gia Nguyên không nhịn được cười khúc khích, chạy một mạch xuống lầu, mở cửa ra, người giao hàng có vẻ đã hơi sốt ruột mất kiên nhẫn gõ cửa liên tục, em mỉm cười xin lỗi người ta, nhận lấy mấy túi đồ, không cần nhìn cũng biết là có mười một phần, Trương Gia Nguyên bày chúng lên bàn ăn, xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp, rồi chụp ảnh gửi cho Giang Dụ: [Hình ảnh] ngồi vào chỗ, ăn sáng thôi nào.

Vài giây sau đối phương đã gửi tới một hình mặt cười: Bây giờ vẫn còn sớm, em buồn ngủ thì ngủ thêm một đi

Trương Gia Nguyên nhìn mấy cái túi, chọn một cốc sữa đậu nành, rón rén đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, rep tin nhắn của Giang Dụ: Hết buồn ngủ rồi, đang ngồi trong phòng khách nè, mấy người khác còn chưa dậy nữa.

Trương Gia Nguyên nhìn điện thoại, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác rất lạ, đã lâu lắm rồi em không được người khác coi như là một đứa trẻ mà đối xử như thế này.

Dù sao em cũng không thể dựa vào thứ tình cảm gọi là tình yêu của bản thân mà sống hết cả đời được, trước đây em cố gắng từng chút một cầu xin một lời hồi đáp của Châu Kha Vũ, nhưng bản thân em lại chẳng xứng để người ta đặt trong lòng.

Bây giờ không thích nữa cũng chẳng sao cả, một tình cảm đẹp là một mối nhân duyên ngọt ngào chứ không phải mang vị mặn đắng, bây giờ em có thể an tâm được người khác chăm sóc, không còn ai cầm chứng minh thư của em trách em đã hơn mười tám tuổi rồi, ngược lại còn có thể đường đường chính chính làm một đứa trẻ, từ trước đến giờ tình yêu chưa bao giờ được quy định là buộc phải có cảm xúc mãnh liệt cả, cứ bình yên thoải mái hòa hợp như này là quá đủ với Trương Gia Nguyên rồi.

Giang Dụ: Vậy em ăn nhiều chút nhé, anh chọn đại đấy, nhìn xem có món nào thích ăn không.

Trương Gia Nguyên cắm ống hút vào cốc, mùi thơm nhè nhẹ của sữa đậu lành tuột thẳng vào dạ dày, không ngọt nhưng rất ngon.

Trương Gia Nguyên: Sữa đậu ngon lắm nha, mấy cái khác em còn chưa mở nữa.

Giang Dụ: Em nhớ cho kem vào tủ lạnh đấy, bây giờ thì không được ăn!

Trương Gia Nguyên bật người khỏi ghế sofa, đi vào bếp, cẩn thận giở túi đồ ra, tìm thấy một hộp kem, rồi cất vào tủ lạnh, sau đó vui vẻ trả lời tin nhắn: "Hi hi, em nhìn thấy rồi ạ, yên tâm em không ăn vào sáng sớm đâu ~"

Em có một chấp niệm vô cùng sâu sắc với kem, nên cho dù mấy tháng nay không được ăn nhưng khi nhắc đến thì vẫn theo phản xạ mà trở nên tươi tỉnh hẳn, Trương Gia Nguyên cắn ống hút, nghĩ xem làm thế nào để qua mắt được đồng đội, lén ăn đồ ngon.

Giang Dụ: Nói rồi đấy nhé.

Trương Gia Nguyên vừa gõ xong chữ 'Quân tử nhất ngôn', Bá Viễn đã xuống lầu, vào nhà bếp chào hỏi em với bộ dạng nhếch nhác sáng sớm, dọa Trương Gia Nguyên giật mình đánh rơi cả điện thoại.

Bá Viễn nhìn em chằm chằm: "Số đồ ăn này đều do em mua à?"

Trương Gia Nguyên bị nhìn chằm chằm liền dựng hết lông tơ, ấp úng nói: "Phải, nhưng cũng không phải, aiya, nói thế nào nhỉ... à mấy cái đó, anh ăn trước đi, em bỏ độc à không không không em không bỏ độc đâu..."

Bá Viễn híp mắt lại, bán tín bán nghi cầm bánh quẩy lên nhai rộp rộp, những người khác cũng đã vào bàn ăn, ngồi thành vòng tròn, Lâm Mặc để đầu ổ quạ, cầm cái gì đó nhét vào miệng, máy móc nhai mấy cái rồi nhảy dựng lên nói: "Trương Gia Nguyên ___"

Trương Gia Nguyên lại phải chạy từ phòng khách vào phòng ăn, đối diện với mười cặp mắt.

Lâm Mặc trừng mắt nhìn em: "Nói! Bữa sáng là ai mua?"

Trương Gia Nguyên nhìn Bá Viễn cầu cứu, nhưng có vẻ như đối phương đã đoán ra là Lâm Mặc sẽ nổi trận lôi đình, nên chỉ nhún vai ra hiệu cho em tự cứu lấy mình.

Em cười gượng nói: "Cái đó, Mặc Mặc anh cứ ăn trước đi, ha ha."

Lâm Mặc vẫn không bỏ qua: "Bữa sáng là ai mua vậy?"

Trương Gia Nguyên đương nhiên biết Lâm Mặc đã đoán ra rồi, em nhìn quanh một vòng, thấy Châu Kha Vũ ngồi ở mép bàn ngoài cùng cúi gằm mặt bấm điện thoại. Không tham gia vào câu chuyện của bọn họ, cũng không động đến đồ ăn trên bàn, chỉ yên lặng ngồi đó, thờ ơ với tất cả mọi thứ.

Trương Gia Nguyên chỉ nói một câu: "Bạn trai em mua đấy."

Lâm Mặc đã sớm biết đáp án rồi, nghe xong cũng không tức giận. Những người khác không bận tâm chuyện này lắm, cả đám người vẫn còn lơ ngơ buồn ngủ, ngồi quanh bàn ăn như đang thực hiện nghi lễ gì đó.

Khi đi làm, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ ngồi chung xe, không nói với nhau câu nào. Vốn dĩ với quan hệ của bọn họ thì cũng chỉ nên dừng lại ở mấy câu giao tiếp cơ bản nước sông không phạm nước giếng như 'xin chào', 'làm phiền chút'. Trương Gia Nguyên cũng vắt óc suy nghĩ rồi, nhưng chẳng nghĩ được ra cái gì để nói, thế là đành mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Giang Dụ.

Trương Gia Nguyên: Em đã nói chuyện của chúng ta với đồng đội rồi, anh có biết Lâm Mặc không?

Giang Dụ: Biết chứ, cậu ấy nói sao?

Trương Gia Nguyên: Tối nay anh ấy sẽ cùng Quầng Thâm Mắt xử em. [Khóc đây]

Giang Dụ: Ha ha ha ha vậy em tính sao

Trương Gia Nguyên: Cứ nói thật thôi

Giang Dụ: OK đấy

Trương Gia Nguyên bất giác mỉm cười, mà không biết rằng người bên cạnh đang vô cùng ủ rũ, tâm trạng không tốt chút nào.

Cả ngày hôm đó em vô cùng vui vẻ, nhưng đến tối lại không vui nổi nữa.

Bọn họ gồm sáu người, chia bốn màn hình, em, Lâm Mặc và Lưu Chương, Trương Đằng, Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng trong cuộc gọi video trên wechat, bắt đầu một phiên tòa xét xử.

Lâm Mặc không giải thích tại sao rõ ràng mình và Trương Gia Nguyên ở chung một tòa ký túc xá mà cũng phải chia ra ngồi hai phòng khác nhau, chỉ đẩy Lưu Chương đang quấn lấy mình ra, bắt đầu nói: "Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để tìm hiểu tình hình tình yêu của bạn tốt của cả bọn, Trương Gia Nguyên."

Phó Tư Siêu và Trương Đằng cổ vũ phần khai mạc này vô cùng nhiệt liệt, Lâm Mặc hắng giọng nói tiếp: "Trương Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên chảy mồ hôi hột, cứng rắn nói: "Có."

Lâm Mặc cười lạnh: "Họ tên."

Trương Gia Nguyên thành thật đáp: "Trương Gia Nguyên."

Lâm Mặc dùng âm lượng to như cái loa của Lưu Chương, hét vào mặt Trương Gia Nguyên: "Ai hỏi mày! Anh hỏi người kia! Tên! Là! Gì!"

Trương Gia Nguyên cao giọng nói: "Giang Dụ, Giang trong Giang Dụ, Dụ trong Giang Dụ."

Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng nhẹ nhàng hơn nhiều, làm ra bộ dạng như cha mẹ già, tiếp tục hỏi: "Làm nghề gì?"

Trương Gia Nguyên đáp: "Bác sĩ."

Trương Đằng như sắp khóc trách móc đứa trẻ này tiêu đời rồi, sau đó lại như người cha già hỏi tiếp: "Bao nhiêu tuổi?"

Trương Gia Nguyên nhanh chóng chia màn hình ra, nhắn tin cho Giang Dụ: Bác sĩ, anh bao nhiêu tuổi rồi?

Giang Dụ lập tức trả lời em: Năm nay hai mươi tư. Bọn họ bắt đầu hỏi em rồi sao?

Trương Gia Nguyên nhìn vào màn hình máy tính tự tin trả lời: "Năm nay hai mươi tư."

Rồi lại đến Lâm Mặc: "Nhà ở đâu?"

Trương Gia Nguyên thành thực lắc đầu, em không định hỏi cái này, còn chưa đến mức hỏi về cái này mà.

Phó Tư Siêu cau mày hỏi: "Gặp nhau từ bao giờ?"

Trương Gia Nguyên mở lịch ra nói: "Hơn mười ngày rồi."

Trương Đằng ở trong màn hình, đập bàn nói: "Mày mới quen người ta được bằng ấy ngày mà đã yêu nhau rồi sao!? Trương Gia Nguyên, bao giờ mày mới làm cho người khác bớt lo lắng đây!"

Trương Gia Nguyên lắc đầu: "Người ta đối xử với em tốt lắm, hỏi tiếp đi."

Lâm Mặc vò đầu gãi tai một hồi lâu, cuối cùng để cho Lưu Chương buột miệng hỏi một câu: "Có nhà có xe không?"

Trương Gia Nguyên không nói gì mà nhắn tin thẳng cho Giang Dụ: Anh có nhà có xe không? Hỏi thêm một câu hỏi phụ, cứu cái mạng già của em đi.

Giang Dụ đáp: Có, em yên tâm.

Trương Gia Nguyên trả lời y hệt,

Phó Tư Siêu liếc nhìn Ngô Vũ Hằng bên cạnh hỏi: "Không phải vô học đấy chứ?"

Trương Gia Nguyên khổ sở gửi tin nhắn cho Giang Dụ: Học lực thì sao?

Giang Dụ đáp: Nghiên cứu sinh 985, cũng từng đi du học.

Trương Gia Nguyên tự nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, miệng thì nói: "Bác sĩ xịn, tốt nghiệp nghiên cứu sinh 985, em còn chưa có kết quả thi đại học đây này, Phó Tư Siêu anh quá kén chọn rồi đấy.", tay thì nhắn tin: Oa, vậy chắc anh giỏi tiếng Anh lắm nhỉ?

Giang Dụ: Cũng không tồi.

Trương Đằng không nghĩ ngợi mà hỏi thêm một câu: "Yêu bao nhiêu người rồi?"

Trương Gia Nguyên cũng muốn biết, liền quay sang hỏi Giang Dụ: "Thế anh... đã yêu ai bao giờ chưa?

Giang Dụ nhanh chóng trả lời: chưa, kinh nghiệm bằng không, phải nhờ Gia Nguyên chỉ giáo thêm.

Sau khi Trương Gia Nguyên truyền đạt thì mấy người kia thất vọng ra mặt. Quả nhiên mấy người đang muốn ăn dưa mà.

Có vẻ như Lâm Mặc đã để dành câu hỏi này từ rất lâu rồi, cậu đợi mọi người yên tĩnh hẳn, thì mới làm như vô ý mà nói ra một câu: "Ngày thường lúc nào mày cũng nhìn Châu Kha Vũ, sao mắt nhìn người không cải thiện được chút nào thế?"












____

Zky không ăn sáng thế có ăn dừa không, chị ship cho mấy quả


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net