Phần13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Máu Muỗi 13

Châu Kha Vũ bước xuống sân khấu, lòng bàn tay vẫn còn phảng phất chút hơi ấm. Ngoại trừ concert rã đoàn, thì đây chính là lần cuối cùng anh được nắm tay Trương Gia Nguyên một cách quang minh chính đại.

Trong khoảnh khắc đó tất cả ham muốn của anh như thể đều đã bị vấy bẩn và được phóng đại đến cực hạn, anh quả thực là có chút không cam tâm --- nhưng cảm xúc này lại không có quá nhiều, chỉ có một chút thôi. Anh vốn thực sự không thể thờ ơ với tất cả mọi thứ, ngoài mặt Châu Kha Vũ vô cùng bình thản, nhưng lại vẫn không thể che giấu được tham vọng đang sôi sục của mình.

Đột nhiên Châu Kha Vũ nhớ tới đêm thành đoàn năm 2021, trước khi ôm chầm lấy Oscar, anh cũng từng ôm trọn Trương Gia Nguyên vào lòng, chúc em thành đoàn vui vẻ.

Trương Gia Nguyên là ham muốn duy nhất trong hai mươi năm cuộc đời của anh.

Sau mỗi lẩn trình diễn họ đều sẽ tụ tập ăn uống, lần này cũng không ngoại lệ.

Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đứng rất xa nhau, Trương Gia Nguyên chỉ có thể nháy mắt ra hiệu, còn tay thì liên tục gửi tin nhắn nhắc nhở Châu Kha Vũ bị ốm rồi, uống ít rượu thôi, nhưng sau đó người kia cứ như cái xe điện lao thẳng vào ngõ cụt vậy, anh cứ mặc kệ coi như không biết mà uống cạn ly rượu trong tay. Mặc cho gió thổi hướng nào thì cứ thổi, ta uống chưa đủ thì còn uống tiếp. à còn câu này nữa.

Trên đường trở về, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên ngồi chung xe, thì thầm bảo nhau, cứ ném AK và Châu Kha Vũ sang một xe, mặc cho hai con ma men đó tự battle với nhau.

Lâm Mặc dè dặt nhìn em, sau đó đưa điện thoại cho Trương Gia Nguyên: "Không phải, hai người thân thiết đến mức này rồi sao? Trương Phi sẽ thắt dây lưng cho Quan Vũ sao?"

"Cái quái gì thế." Trương Gia Nguyên không uống rượu, lẩm bẩm nhìn vào màn hình điện thoại: "Phó Tư Siêu kết hôn xong liền bị ngốc rồi sao? Cái này có gì đáng ship chứ."

Lâm Mặc trợn mắt nói: "Anh nói mày nghe, Nguyên Châu Luật là cp dễ ship nhất trên đời này đấy, mày xem diễn xuất của Châu Kha Vũ kìa, quá là đỉnh luôn."

Trương Gia Nguyên liếc nhìn tin nhắn trong nhóm chát của Quầng Thâm Mắt, bật cười: "Cái quái gì đâu, Thần Nguyên Hoàng hậu canh y cho Kha Đế? Đang rủa em đấy à, Thuần Nguyên chết lâu lắm rồi đấy."

Lâm Mặc sát lại giật lấy di động: "Trẻ con không biết gì, bây giờ mày mới nhìn thấy sao."

Giữa đường, Trương Gia Nguyên bảo tài xế dừng xe lại ở một tiệm thuốc, dưới ánh mắt đã trợn ngược lên của Lâm Mặc.

Trong lúc Trương Gia Nguyên vào wechat để thanh toán, thì lại thấy Giang Dụ gửi cho mình tên và số điện thoại của ai đó, em liền gọi điện qua, đối phương bên kia nhanh chóng bắt máy: "Alo, Gia Nguyên?"

Trương Gia Nguyên cười cho có lệ: "Bác sĩ, anh gửi cho tôi số của ai thế?"

Giang Dụ cởi mở trả lời: "Hiện tại anh không giúp được em, khụ, cũng không phải, chỉ là bây giờ anh không thích hợp làm bác sĩ tâm lý cho em, đây là số của một bác sĩ khác, đây có thể coi là thầy giáo lâu năm của anh, rất đáng tin cậu, anh và người đó cũng có chút qua lại ở bệnh viện, lần này em đến lấy số rồi đến gặp người đó luôn cũng được."

Trương Gia Nguyên hơi khó hiểu: "Hả? Bác sĩ, anh không cần tôi nữa sao?"

Giang Dụ vội vàng đáp: "Không phải anh không cần em, sau này em đến bệnh viện là có thể gặp anh rồi mà."

"Vậy tại sao anh lại không cần tôi nữa?" Trương Gia Nguyên cảm thấy mấy lời này đã hơi vượt quá giới hạn rồi, vừa nói xong liền nuốt mấy lời định nói và trong lòng, em vẫn còn đang thấp thỏm không yên, thì Giang Dụ bên kia lại im lặng vài giây, sau đó vẫn dịu dàng nói:

"Gia Nguyên, anh thích em, bác sĩ tâm lý mà thích bệnh nhân, thì không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp lắm."

Trương Gia Nguyên ngẩn ngơ cầm túi thuốc đứng nguyên tại chỗ. Điện thoại trên tay rơi xuống chân, làm em xót xa kêu lên một tiếng, em cúi xuống nhặt điện thoại lên, điện thoại không vỡ cũng không đơ, còn người ở đầu bên kia vẫn còn đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của em.

"Hả? Anh thích em hả, hả? Không phải, anh thích em ở điểm nào chứ?"

Giang Dụ vừa định nói gì đó, Trương Gia Nguyên lại bồn chồn, không kịp hít thở mà nói liền một hơi: "Anh nhìn xem, em cũng không xinh đẹp, tính tình không tốt, lại còn lười biếng, các mối quan hệ với đồng đội cũng chẳng ra sao, điều đó chứng tỏ em cũng chẳng tốt đẹp gì, cái đó, anh đừng chỉ nhìn khi ghi hình thôi, đằng sau ống kính em khác lắm, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào chứ?"

Khi đứng đổ mồ hôi lạnh trước cửa hiệu thuốc giữa tiết trời nóng bức, Trương Gia Nguyên cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không mua chiếc quạt nhựa trên bảng quảng cáo của nhà thuốc, tim em bắt đầu đập dồn, thực ra điều em muốn hỏi không phải là mấy lời nhảm nhí đó. Kỳ thực Trương Gia Nguyên vốn nghĩ, bản thân không xứng để người khác yêu thích, em muốn cho Giang Dụ một cơ hội để hối hận, như vậy chính em mới có thể thoải mái hơn một chút.

"Trương Gia Nguyên." Giọng nói của Giang Dụ thanh mát như suối nguồn Dinh Khẩu cách đó 620 dặm vậy: "Em rất đẹp, rất tuyệt vời."

Vẫn luôn có người yêu thích em mà.

"Em rất chăm chỉ, fans vẫn luôn nhìn ra điều đó, dù cho em có là tay guitar của Hệ Ngân Hà, hay là Idol trong nhóm nhạc nam INTO1."

Vẫn luôn có người thích em nhiều hơn cả những lời nói ác ý ngoài kia.

"Em đối xử với tất cả mọi người rất tốt, trước ống kính hay sau ống kính vẫn đều là em, khi ở trước máy quay,ở trước ống kính là những thứ em thể hiện cho người khác thấy, còn ở sau ống kính thì sao, tôi có đủ tư cách được biết không

Vẫn luôn có người bất chấp vạn dặm để tới yêu em.

Khóe mắt Trương Gia Nguyên bắt đầu cay cay, em run rẩy ngắt cuộc gọi, nhìn chằm chằm vào khung chat trên wechat một lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đáp lại một chữ 'được'.

Coi như một lời xác nhận.

******

Khi về đến ký túc, em qua nhà A trước, mượn bếp đun một nồi canh giải rượu nhỏ, sau đó đi tới gõ cửa phòng Châu Kha Vũ. Căn phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng cam ấm áp, Trương Gia Nguyên vừa mở cửa đi vào, mùi rượu lập tức xộc lên mũi em, Châu Kha Vũ đang nằm trên sàn, đến điều hòa còn chẳng bật, mồ hôi thì chảy đầm đìa như tắm.

Trương Gia Nguyên tìm điều khiển bật điều hòa lên, ngồi xổm xuống bên cạnh Châu Kha Vũ, nhẹ nhàng hỏi anh: "Lưu Vũ đâu? Anh nằm đây làm gì."

Châu Kha Vũ ậm ừ đáp: "Anh ấy ghét mùi rượu, sang phòng Tiểu Cửu ngủ rồi." Anh chợt im lặng, nước mắt tủi thân bắt đầu ứa ra: "Nóng quá, sao bây giờ em mới tới giúp anh bật điều hòa."

Trương Gia Nguyên không nhịn được mà bật cười: "Thế anh không tự bật được à?"

Người kia nghiêng đầu sang như thể đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dứt khoát trả lời: "Không! Biết!"

Trương Gia Nguyên dùng kỹ năng dỗ trẻ em cấp mười của mình ra, cố gắng nói thật nhẹ nhàng: "Không biết thì thôi, Châu Kha Vũ không biết bật điều hòa cũng được. Vậy Châu Kha Vũ dậy cái đã, có được không?"

Châu Kha Vũ được Trương Gia Nguyên đỡ ngồi dậy, dựa vào cạnh giường trong vòng tay của em, giấu đôi mắt đã ngập nước sau lớp áo khoác.

Trương Gia Nguyên nhìn bộ dạng đó của anh, thì bất lực thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy đi xuống bếp bưng bát canh lên, rồi quay lại phòng ngủ, Châu Kha Vũ lại lên giường nằm, quay lưng về phía cửa, Trương Gia Nguyên đứng ở trước cửa phòng, nhìn thấy cảnh đó, thì cũng vui vẻ thì thầm một câu: "Đại lang, uống thuốc đi."

'Đại Lang' lật người lại, không nói gì nhưng lại nhìn Trương Gia Nguyên với ánh mắt sáng rực. Trương Gia Nguyên bị nhìn mà hoảng, nhưng vẫn đi tới, đút canh cho anh, tay nghề nấu nướng của em vẫn rất tuyệt, Châu Kha Vũ được ăn ngon thì vui vẻ chủ động há miệng, đợi đút thìa tiếp theo.

Trương Gia Nguyên cũng đâu có ngoan ngoãn phục tùng như vậy, em không chút khách sáo xách người kia lên, đặt bát và thìa vào tay anh, nghiêm giọng nói: "Tự uống đi."

Châu Kha Vũ ngoan ngoãn cúi đầu xuống húp canh.

Trương Gia Nguyên cầm bông tẩy trang nhúng vào chút nước, lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt, còn anh thì vừa uống canh, vừa ngước mắt lên nói: "Nguyên Nhi, anh muốn nói chuyện."

Trương Gia Nguyên nhìn bộ dạng muốn nói nhưng miệng vẫn ăn của anh, liền bật cười nói: "Anh muốn nói thì nói đi."





___________

Ngủ điiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net