#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Chủ tử như thế nào, nô tỳ như thế đấy. Một tên Nam Quan hèn mọn năm đó chỉ may mắn cứu chủ tử ngươi xóa tên khỏi thất trảm sớ đã quá cao cả rồi. Báo tin à? Ngươi nghĩ lần này Hoàng Thượng sẽ mang ta trao đổi mạng cho ả ta? Hay nghĩ... Hắn ta giúp ngươi rút độc cho Tiêu Vân Hoàng Hậu?"

"Bốp..."

Một đòn trời giáng in trên khuôn mặt nàng.

-"Kẻ thấp hèn như ngươi, như chủ tử ngươi mà đòi đấu với ta? Lại mạnh miệng khoe chức danh Nam Quan Tướng Quân chung quy cũng chỉ vô dụng, vịt lặn dưới bùn lại muốn sánh cùng long phượng hoàng cung."

Nếu như nói trước kia Tiêu Vân còn là Đương Kim Hoàng Hậu cao cao tại thượng thì những lời nói của Lan Mặc Oa lúc nào cũng trở thành "khẩu xuất cuồng ngôn" nhưng hiện tại, ả không có lý do gì để giả vờ cung kính. Có thể nói, Lan Quý Phi một bước từ thê thiếp trong hậu cung, tự tin kiêu ngạo vững chắc ngồi lên ngay bên cạnh Long Ngai Thiên Tử, thị nữ, thị vệ khắp cung dường như đều là người ả có thể sai khiến.

Lan Mặc Oa trợn mắt, bỏ tay ra khỏi Tiểu Ức, bạt tay vừa rồi ấn năm ngón đỏ thẫm. Ả đứng dậy, nhìn hai Cung Nữ đè chặt Nha Hoàn thân cận của Hoàng Hậu liền thấy hả hê, cười khinh một tiếng rồi dồn hết lực dùng chân đạp vào lồng ngực Tiểu Ức ngã nhào về phía sau.

-"Quý Phi Nương Nương... Xin người rũ lòng thương... Cứu Hoàng Hậu... Nô tỳ tình nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho người..." - Nàng gượng dậy, lê thân lại gần hơn một chút, bám lấy chân Lan Mặc Oa liền bị ả tàn độc dẫm lên mu bàn tay bé nhỏ.

-"Ý ngươi là bổn cung chỉ xứng cho trâu ngựa các ngươi cung phụng sao?"

-"Nô tỳ... Không dám có ý đó... Nô tỳ..."

-"Có hay không ta tiễn ngươi xuống địa ngục tự mình kiểm điểm."

Khóe môi cong lên nham hiểm, Lan Quý Phi vuốt ve, mân mê con dao, cầm chắc trên tay hướng một nhát đến lồng ngực Tiểu Ức chợt dừng lại.

-"Bẩm Nương Nương, có người muốn tham kiến..."

-"Là ai?"

Cung nữ thận trọng thì thầm vào tai Lan Mặc Oa khiến ả có chút biến sắc, liếc nhìn Tiểu Ức.

-"Hôm nay coi như ngươi may mắn."

Ả cho người lui, gấp gáp chạy đi. Nàng đau đớn không đứng được, bàn tay bị dẫm thê thảm giống như sắp dập nát.

Xung quanh chẳng có bóng người bỗng xuất hiện tiếng nói thỏ thẻ, định mở lời nhờ giúp nhưng cuộc trò chuyện càng nghe càng thấy nhiều uẩn khúc...

--------------------

Giờ chính Thân hôm ấy, Mộ Dật cùng rất nhiều Thái Y tiến vào Lãnh Cung, hắn bất ngờ vì chẳng nhìn thấy bóng dáng Nha Hoàn Tiểu Ức thường ngày hầu hạ Tiêu Vân.

Hắn để Thái Y bắt mạch cho nàng, trông thấy mái tóc nàng dần dần khác hơn lúc trước rất nhiều... Khác hơn bởi vì, một màu trắng bạch kim phủ lên sắc đen óng vốn có, mặc dù nói là ít nhưng mang so sánh với người bình thường có khác biệt hơn, có lạ lùng hơn, có bất thường hơn... Liệu hắn có cảm nhận được không?

-"Bẩm Hoàng Thượng... Tình trạng của Hoàng Hậu ngày càng chuyển biến xấu hơn... Thần chỉ còn có thể kéo dài một ít thời gian ngắn... Còn về phần Hoàng Hậu Nương Nương chịu độc dược hành hạ đau đớn khắp tứ chi, thần không thể giúp được..."

-"Chỉ cần để nàng ta sống, chuyện còn lại ta không quan tâm."

-"Vậy... Còn thuốc giải độc thì có cần..."

-"Hoàn thành việc của ngươi rồi lui ra ngoài."

Thái Y cảm thấy bản thân nhiều lời, liền cầm một viên đan dược đút vào miệng cho Tiêu Vân, giúp nàng nuốt xuống rồi nhanh chóng cáo lui.

Mộ Dật từ từ đến gần giường của nàng, chợt tự trong lòng hắn mới chột dạ hồi tưởng xem lần cuối cùng nàng nói chuyện hình như là vào khoảng 2 năm về trước...

Hắn khoác áo gấm Long Bào, nàng nằm chiếu rơm, cỏ rác. Thất trảm sớ năm ấy ghi tên nàng, gạch tên nàng... Nét mực đậm vẫn còn nguyên, sống không bằng chết chắc cũng là một hình phạt thích đáng cho kẻ phạm tội.

-"Aaaa..."

Tiếng thét kinh hoàng phát ra từ Cung Quý Phi khiến Mộ Dật kinh hồn, phát hoảng phủi lưng chạy đến, khắp gian phòng Lan Mặc Oa là hình ảnh đống bừa bộn bị ả ta bới tứ tung.

Mộ Dật nhìn thấy ả đầu tóc rối mù, ngồi bệt xuống nền, mặt cắt không giọt máu kéo theo tâm trạng hắn trở nên thất thần.

-"Có chuyện gì vừa xảy ra??"

-"Bẩm Hoàng Thượng... Lúc nãy có thích khách lẻn vào cung ăn trộm của Nương Nương chiếc bình ngọc cẩm thạch..."

-"Ngươi câm miệng..."

Ả điên loạn hét lên khiến Cung Nữ giật điếng người sợ hãi.

-"Nếu có kẻ trộm, ta liền cho người tìm lại cho nàng... Nàng đừng..."

-"Không... Hoàng Thượng... Không cần tìm... Việc này thần thiếp tự mình lo được... Không cần phiền đến người... Tuyệt đối không cần..." - Ả ta càng cố gắng bình tĩnh, thần sắc lại càng tái xanh... Ai cũng có thể nhận ra tột cùng của trạng thái sợ hãi không giấu vào đâu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net