Chương 3: Ngược chết tra nam 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lian

Buổi chiều Phong Tiêu liền làm thủ tục xuất viện cho Tần Tu, trừ bỏ tay phải bị nghiền nát, các vết thương trên người rất nhanh đã biến mất. Bây giờ không cần người quan sát, muốn dưỡng thương về nhà vẫn thoải mái hơn là nằm viện.

Phong Tiêu lái xe đưa Tần Tu trở về chung cư của Phong Tiểu Tân, hắn cho người thu thập vài vật dụng cá nhân như máy tính, điện thoại cho Tần Tu. Lại nhìn đến phòng khách toàn vết máu, trong lòng nghĩ đến em trai mình bị người ta làm hại ở đây. Trong lòng y tràn ngập tức giận hận không thể đem tên Tống Trạch ngay lập tức bóp chết.

Xe ngừng ở dưới lầu, Tần Tu ngồi ở ghế phụ chơi di động chờ Phong Tiêu xuống dưới, biểu hiện rất bình tĩnh. Ánh nắng hoàng hôn thông qua cửa kính của xe chiếu xuống tay y, tay của người chơi dương cầm thường rất đẹp, tay y cũng vậy, ngón tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc, chỉ tiếc tay bên kia lại bị băng bó bằng thạch cao treo trước ngực.

Y kéo cửa sổ lên che nắng, lại nhìn diện mạo của chính mình ở trong gương. Bộ dạng của Phong Tiểu Tân rất ngoan ngoãn, tuy trên mặt có vài chỗ thâm tím nhỏ nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến độ thanh tú của khuôn mặt. Bởi vì được Phong Tiêu sủng ái từ nhỏ, ánh mắt rất thiên chân, 1 bộ dáng không rảnh thế sự. Tần Tu thu miễn chính mình, dấu đi ánh mắt tàn nhẫn vừa lóe.

Y hiện tại là Phong Tiểu Tân, không nên bộc lộ ra cái khi tràng cường đại trước kia. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành Tần Tu cũng không ở thế giới này, nguyên chủ sẽ trở về tiếp tục sống. Vì vậy y phải tuân theo tính cách gốc của nguyên chủ, không thể bộc lộ tính cách của chính mình để mang đến phiền toái cho nguyên chủ.

Phong Tiêu thu thập đồ đạc rất nhanh đã xuống lầu, trong mắt từng đợt sóng ngầm, nhìn thấy người đang ngoan ngoãn ngồi trong xe chơi điện thoại ánh mắt mới dịu lại. Hắn đem đồ đạc bỏ vào cốp xe, ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn cho Tần Tu, lại có chút bá đạo nói: "
Chung cư không ở nữa, sau này về nhà với anh. Từ nay còn dám ở riêng?"

Tần Tu không chút để ý chơi di động, thanh âm lại thập phần chịu thua mà nhỏ giọng nói: "Không dám."

Phong Tiêu vừa lòng mà xoa đầu  Tần Tu một phen, nói"Ngoan."

Phong Tiểu Tân bối cảnh kỳ thật thực rất trâu bò, chính là Thái tử gia.

Tần Tu đứng trước căn biệt thự xa hoa trong lòng có chút trào phúng. Kỳ thực nếu Tống Trạch có đầu óc liền có thể phát hiện ra được manh mối thân phận của Phong Tiểu Tân. Phong Tiểu Tân học ở học viện nổi tiếng bậc nhất trong nước, trên cơ bản chính là nơi bòn rút tiền, học phí mà nói thì chính là giá trên trời. Hơn nữa chung cư mà y ở cũng là chung cư cao cấp. Phong Tiểu Tân đi học cũng không có làm thêm lấy tiền đâu mà trả phí ?

Nếu Tống Trạch quan tâm hoặc tò mò 1 chút là có thể biết được người đứng sau Phong Tiểu Tân là Phong Tiêu. Nhưng hắn vốn là kẻ ích kỉ. Thời điểm Phong Tiểu Tân cảm ốm, hắn không những không chăm sóc mà ngược lại còn oán giận y không chuẩn bị đồ ăn giảm cân cho hắn.

Tần Tu vuốt ve tay phải cảm nhận từng đợt đau đớn truyền đến câu môi mỉm cười. Không biết thời điểm Tống Trạch biết đến thân phận của Phong Tiểu Tân tim có ngừng đập luôn không?

"Đứng ngốc ở đây làm gì?"- Phong Tiêu lấy đồ trong cốp xe ra, ôm vai Tần Tu bước vào trong biệt thự.

Tần Tu thay bộ dáng cười lạnh thành ngoan ngoãn, đi theo Phong Tiêu vào nhà.

Kiệt Y sau khi xong cuộc phẫu thuật lập tức trở về nước, 10 giờ đêm đã đến nơi. Phong Tiêu cho thư kí đến đón hắn, lúc đó Tần Tu đang nằm chơi điện thoại. Y nghe thấy tiếng động dưới lầu cũng không có mang dép, để chân trần đi xuống lầu.

Bỏ kính mắt xuống, đôi mắt xanh của Kiệt Y trán đầy tiếc hận, hắn nhìn biểu tình thấp thỏm của Phong Tiêu nói:" Không phải tôi muốn đả kích cậu, tình huống này tôi cũng không thể nào nắm chắc"

"Không thể là có ý tứ gì?" - Phong Tiêu siết chặt bàn tay, chính hắn khi nhìn tay của em trai liền biết có bao nhiêu thảm trạng. Hắn cũng biết là không thể chữa khỏi. Chỉ là khi nghe khẳng định như vậy vẫn là có chút không muốn tin tưởng.

Kiệt Y thở dài, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa :" Xương tay của Phong thiếu đều đã bị vỡ vụn, bác sĩ đã phải cố gắng hết sức mới không để bị cắt bỏ. Chỉ e là sau này cậu ấy phải từ bỏ việc chơi dương cầm."

Từng câu nói của hắn như búa tạ, hung hăng đánh vào đầu Phong Tiêu làm đầu hắn truyền đến từng cơn đau.

Ngoài thư phòng lúc này vang lên tiếng nhạc điện thoại, ID nhân vật trong trò chơi của Tần Tu đã chết, toàn bộ màn hình trở thành màu xám.

Phong Tiêu cùng Kiệt Y nghe thấy tiếng động không hẹn mà cùng ngẩng đầu. Nhìn thấy thiếu niên mảnh khảnh đứng ở bên ngoài, biểu tình đạm bạc thiên chân, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kì.

"Sao đã tỉnh rồi?" - Phong Tiêu thấy Tần Tu đứng ở ngoài cửa, liền biết y đã nghe hết chuyện hắn nói cùng Kiệt Y, tim đau đớn co rút chậm mất 1 nhịp. Hắn cúi xuống nắm hai bả vai Tần Tu, giọng có chút phát run, cắn răng mà nói: " Tiểu Tân, sở thích có thể thay đổi. Sau này không chơi dương cầm nữa được không?"

Tần Tu chỉ là nhàn nhạt mà cười, hơi hơi nhón mũi chân, tầm mắt lướt qua bả vai của Phong Tiêu nhìn Kiệt Y nhẹ giọng hô: "Kim mao, ta hỏi ngươi, nếu ngươi cố gắng hết sức, tay của ta có thể khôi phục tới trình độ nào?"

"Tiểu quỷ, ngươi lại dám kêu ta là kim mao có tin hay không ta..."- Nhận thấy ánh mắt muốn giết người của Phong Tiêu phóng đến, hắn rụt rụt bả vai cười nói:" Nếu hết sức của ta liền tính ngươi sinh hoạt không gặp vấn đề, có thể viết lách, tuy nhiên muốn chơi lại dương cầm là hoàn toàn không có khả năng."

Tần Tu thở nhẹ một hơi, may mắn có thể cử động, vậy thì không phải lo lắng.

Tiểu Tân......" Phong Tiêu có chút thấp thỏm mà đem Tần Tu ôm  trong ngực, trong lòng đều là thấp thỏm tự trách bản thân.

"Anh hai, em không sao, trên phương diện này kim mao rất giỏi, em tin tưởng hắn có thể làm được"- Tần Tu nở nụ cười đơn thuần nói.

Kiệt Y ở phía sau yên lặng lắc đầu: "Không, ta chữa không khỏi hết."

Hai anh em cũng không để ý tới hắn, Phong Tiêu xoa đầu Tần Tu, thấy y không có suy sụp, nét mặt bình tĩnh cũng có chút an tâm.

Phong Tiêu nắm Tần Tu tay đưa hắn trở về phòng  nhẹ nhàng nói: "Em muốn xả giận Tống Trạch như thế nào cũng được anh hai sẽ chống lưng cho em."

Tần Tu chậm rì rì mà ừ một tiếng, âm cuối kéo lại kéo dài, như là đang  làm nũng giọng nói nghe đặc biệt thoải mái, "Tống Trạch hiện tại nhân khí có chút ổn định, anh hai anh có thể lại đem hắn nổi tiếng hơn không?  Càng nổi càng tốt."

Tống Trạch vốn dĩ là kẻ tự ti, nhưng cố tình cũng là kẻ rất tự ái. Trước kia lúc hắn chưa nổi tự ái bao nhiêu, sau này lập tức sẽ bành trướng. Để loại người này ngã từ trên trời rơi xuống, y tự tin so với cái chết hắn càng thê thảm. Phong Tiểu Tân bị hắn hại thiếu chút nữa thành tàn phế, lúc Phong Tiêu thấy y suýt nữa thì chết lặng. Món nợ này phải hảo hảo đòi Tống Trạch.

"Đương nhiên là được, để anh cung cấp cho hắn vài cái tài nguyên" - Phong Tiêu mang y về phòng, lại rót nước ấm đút y uống thuốc giảm đau nói: " Sao lại đi chân đất?" Dứt lời liền cầm khăn bông ẩm lau bụi trên chân của y.

Tần Tu nuốt thuốc giảm đau trong lòng lại cảm thán vị "Phượng Kiều ca ca" này chăm sóc y như đang chăm sóc con trai.

---------

Tiết San dùng bao nhiêu công sức muốn đề bạt Tống Trạch cũng không bằng 1 câu nói của Tần Tu.

Có sự phân phó của Phong Tiêu tài nguyên trong công ti đều cấp cho Tống Trạch. Tốc độ nổi tiếng của Tống Trạch nhanh đến nức như được ngồi trên tên lửa vậy. Trong khi người khác cũng là đồng dạng tiểu thịt tươi đang phải tham dự gameshow hết sức cọ nhiệt, kiếm phiếu cơm. Còn Tống Trạch hắn đã hợp tác với những kẻ tai to mặt lớn. Hoa Ngu lại cho 5, 6 người trợ lí cho hắn, nghiễm nhiên trở thành nghệ sỹ được quan tâm nhất.

Được tài nguyên tốt như vậy lại thêm khuôn mặt đẹp trai, hắn liền được vô số phú bà muốn bao dưỡng. Đồng thời số người hận hắn cũng theo đó mà tăng.

Nếu không phải Boss của Gia Ngu tận lực phủng hắn, sợ đắc tội với Phong Tiêu, hắn đã sớm bị người ta đánh cho gãy chân. Lấy đâu ra cơ hội nhảy nhót trên truyền hình.

Hôm nay sau khi chụp hình kết thúc, Tiết San đến phòng khách sạn của Tống Trạch thấy hắn đang nằm trên sô pha lướt weibo. Trước kia nếu nhìn thấy hắn nằm trên ghế chơi di động cô chỉ thấy hắn mười phần phế vật. Hiện tại lại thấy là mười phần cảnh đẹp ý vui.

"Hôm nay công việc thế nào? Em nghe nói anh bị mấy cái NG ( * not good). Anh đừng nản chí đóng phim điện ảnh rất khó tìm được cảm giác. Từ từ sẽ tốt thôi".- Nói rồi lấy điện thoại của Tống Trạch trực tiếp nằm trên ngực y.

"Anh làm sao có thể nản lòng. Hiện tại Boss coi trọng anh như thế nào. Anh muốn nghỉ một vài ngày cũng chẳng ai dám nói gì" - Tống Trạch đem Tiết San ôm vào trong ngực, tay sờ đến eo của cô chọc cô cười không ngớt.

Tống Trạch thật sự có bề ngoài rất tốt, ban đêm ánh đèn đem mặt của hắn tân trang đến càng thêm hoàn mỹ, lông mi tuấn tiếu, nói không nên lời mê người, chỉ là này phân tuấn tiếu mang theo một ít tiểu nhân đắc chí, cho nên mặc dù là hắn vinh quang tột đỉnh, cũng như cũ không chiếm được cảm tình của những người tài.

Tiết San lại không để bụng, cô ghé vào ngực Tống Trạch tinh tế quan sát lông mi của hắn, trong lòng thầm khen bản thân lúc trước quả nhiên không có nhìn lầm người.

"Thích?" Tống Trạch nhướng mày.
Tiết San lập tức ôm hắn hôn một cái, "Thích anh muốn chết!"

Hai người lại lăn lộn 1 trận, Tiết San yếu ớt nằm trong ngực của Tống Trạch. Tay cầm điếu thuốc nói: " Em nghe nói Phong Tiểu Tân đã chuyển đi nơi khác, phía trường học cũng đã nghỉ học. Lại không biết hắn đã đi nơi nào. Chắc là đã rời khỏi thành phố"

Tống Trạch không để bụng mà hừ lạnh một tiếng, "Coi như hắn thức thời, tốt nhất cả đời đừng trở về."

(Chương này rất dài...)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net