Chương 4: Ngược chết tra nam 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tần Tu lúc này đang cùng Kiệt Y chơi trò chơi đánh vần (-_-), liền hắt xì một cái, làm Phong Tiêu đang cắt hoa quả cho y chú ý đến.

"Bị cảm?" - Phong Tiêu đem bàn tay ấm áp đặt lên trán Tần Tu.

" Chắc là vậy đi. Thời tiết gần đây bắt đầu chuyển lạnh" - Tần Tu cầm lấy quả táo hắn đã gọt sẵn cắn 1 miếng.

Phong Tiêu nhíu mày nói: "Anh đi lấy thuốc cho em, thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ đi."
Tần Tu lập tức đứng dậy bước về phòng ngủ, Kiệt Y ở phía sau mà kêu to: "Hắc! Ta khẳng định có thể thắng, ngươi không thể đi!"

" Ta hơn ngươi 40 điểm, mà ngươi chỉ còn 5 chữ mẫu. Ngươi quả thật là người Mĩ sao? Bộ đầu tóc vàng kia của ngươi không phải là đi nhuộm chứ?"

Chơi trò chơi đánh vần tiếng Anh, sử dụng tiếng mẹ đẻ mà còn thua, Kiệt Y là sâu sắc thất bại cùng oán niệm.

Phong Tiêu thấy chuyện này chỉ là dung túng mà cười cười, Tần Tu theo sau hắn gặm quả táo cười với Kiệt Y:" Thời gian này cảm ơn cậu, lão bằng hữu" - Nói xong vỗ vỗ vai Kiệt Y, gặm quả táo về phòng.

Tần Tu về phòng, hơi dùng sức cử động tay phải, một cỗ đau đớn ập tới. Qua nửa tháng phẫu thuật điều trị theo phương pháp của Kiệt Y, tay hồi phục rất từ từ. Mặc dù y đã chịu đau sử dụng biện pháp của bản thân nhưng tay vẫn không thể nhúc nhích.

Tần Tu lần đầu tiên gặp tình huống này. Có chút hối hận lúc trước đã tiếp thu hạn chế cả hệ thống.

Tần Tu không thuộc bất kì thế giới nào. 9000 thế giới đều có cấp bậc phân chia khác nhau, vì không muốn để cho ngoại nhân như Tần Tu làm ảnh hưởng đến cân bằng của thế giới nên đã hạn chế năng lực của y. Thế giới cấp bậc càng thấp hạn chế năng lực lại càng lớn.

Mà thế giới của Tần Tu đang ở lại là thế giới cấp thấp nhất cấp D. Nếu nói năng lực, sức mạnh của y là 1 đại dương mênh mông thì ở thế giới này nó chỉ bằng 1 bát nước. Mà cố tình bát nước này vì phải rút ra lực lượng để môi giới xuyên qua đến mức tay y bị thương nặng mà không thể dùng.

Ngoài việc phải chịu đừng đau đớn, đến sinh hoạt cũng gặp phải khó khăn. Y đường đường là mTần Môn Thế Tông thiếu tông chủ khi nào chịu qua việc này, cuộc sống cũng gặp phải khó khăn?

Phong Tiêu bưng thuốc vào phòng, nhìn thấy Tần Tu mặt đầy hấp tấp giống như vật nhỏ bị chọc giận đứng ở giữa phòng, sắp muốn phát giận bộ dáng, hắn cười cười, đi vào đem khay thuốc đặt xuống bàn, "Đợi lát nữa lại uống thuốc, anh đi pha nước tắm cho em."

Nói xong, Phong Tiêu cởi áo khoác, xoa đầu Tần Tu một phen, sau đó xắn tay áo vào phòng tắm.

Tần Tu chớp chớp mắt, đúng lúc đem lệ khí trong mắt che dấu, ánh mắt một lần nữa trở nên ngoan ngoãn lên.

"Anh hai, mai mang em ra ngoài chơi sao?" - Y đi theo Phong Tiêu, đứng ở cửa phòng tắm nói.

"Ở nhà rất buồn chán à ?" Phong Tiêu ngẩng đầu nhìn y một cái, sủng ái mà cười nói. Hắn quỳ 1 đầu gối ngồi xổm bồn tắm trước, trên người mặc áo sơ mi đắt tiền tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay dẻo dai hữu lực, mở vòi nước tắm giơ tay nhấc chân đều hiện ra khi thế tùy ý kiêu căng, kẻ chỉ dựa vào mặt để kiếm sống như Tống Trạch hoàn toàn không thể bằng được.

Tần Tu ho nhẹ một tiếng nói: "Đi đến đoàn phim《 Long Thành 》 đoàn phim được không?"

"Được". - Đối với yêu cầu của em trai Phong Tiêu chưa bao giờ từ chối. Kể cả biết việc đoàn phim sẽ có Tống Trạch ở đó nhưng hắn cũng không hỏi Tần Tu lí do đến đó. Tóm lại thì dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng nhất định không để em trai mình bị khi dễ, tên Tống Trạch, để hắn là kẻ đầu tiên đi tìm đường chết cũng không tồi.

Phong Tiêu thử nước độ ấm nước, thấy đã được mới đứng lên đi đến cạnh Tần Tu, mười ngón tay ướt đẫm cởi áo sơ mi của y làm lộ ra lồng ngực tinh tế trắng nõn. Tần Tu cảm thấy có chút không được tự nhiên, lõa thể trước mặt một người đàn ông thì cũng không phải chuyện gì ghê gớm, huống hồ gì y còn đang bị thương mà người trước mặt này lại là "anh trai" của y...

Không được tự nhiên ở chỗ y cảm thấy ánh mắt mà Phong Tiêu nhìn mình tràn đầy dục vọng, phảng phất như chỉ cần y gật đầu, Phong Tiêu sẽ ngay lập tức hóa thú đem y ăn vào bụng, một chút xương thừa cũng không nhả.

Phong Tiêu rất yêu thương em trai của mình, Tần Tu lại không phải là Phong Tiểu Tân chân chính, y không phân biệt được chính xác có phải là Phong Tiêu có ý khác với mình không, là tình cảm không phải anh em đơn thuần... Nhưng y cẩn thận nghĩ lại, cho dù đó có là sự thật thì tình cảm này cũng là đối với Phong Tiểu Tân chứ không phải là Tần Tu, chỉ cần y hoàn thành xong nhiệm vụ Phong Tiêu Tân thực sự cũng sẽ quay trở về.

Nghĩ như vậy khiến cho y cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, sau khi bị Phong Tiêu lột sạch sẽ, y thong thả cuộn người ngồi vào trong bồn tắm.

Phong Tiêu nhìn phía sau lưng lõa thể của Tần Tu ánh mắt hơi lóe, yết hầu theo bản năng mà nuốt xuống, theo sau tắm rửa cho y, hai anh em đều mang ý xấu mà trò chuyện với nhau.

Sáng sớm hôm sau, dưới sự trợ giúp của Phong Tiêu, Tần Tu được ăn mặc chỉnh tề, trên đầu đội cái mũ Beret chuẩn bị đến nơi quay phim của đoàn làm phim để tham ban. Phong Tiêu bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác ngoài là một chiếc áo gió màu đen, nắm tay Tần Tu cùng nhau bước xuống lầu, tư thế bảo vệ như thế này chẳng khác gì ba ba trẻ tuổi đang dắt con trai bảo bối đi nhà trẻ.

 Kiệt Y bưng một ly sữa bò đi ngang qua, hai mắt trợn trắng, nếu không phải hắn cùng Phong Tiêu là bạn thân thì hắn tuyệt đối sẽ không tin hai người này là anh em ruột thịt. Dính nhau ngọt ngào như vậy thì có khác gì là người yêu đâu.

 Đến giữa trưa, Phong Tiêu mang Tần Tu đến chỗ của đoàn làm phim, hắn cũng không có cho người thông báo trước mà lại trực tiếp mang Tần Tu qua khiến cho tất cả nhân viên công tác cảm giác như sét đánh giữa trời quang. 

 " Phong tổng, sao ngài lại đến đây?"Phó đạo diễn vội vàng chào đón, gấp đến độ chảy cả mồ hôi, vị trước mặt này là nhà đầu tư duy nhất lớn nhất đó, tuyệt đối không thể đắc tội, hắn ta như thế nào mới có thể thấy không khẩn trương? Huống hồ gì bây giờ diễn viên chính còn đang phát giận ở đoàn làm phim.... 

 Tần Tu chú ý tới trung tâm đoàn làm phim đang rối loạn, hỏi:" Có chuyện gì xảy ra sao?"Phó đạo diễn cũng không dám đánh giá thiếu niên tay bị bó bột trước mặt, có thể đi theo Phong tổng tất nhiên cũng là nhân vật không tầm thường, hắn lau mồ hôi lạnh trả lời:" Tống lão sư quay phim liên tục bị NG (* No Good: những cảnh quay hỏng, phải quay lại.), hắn bất mãn với diễn viên Lý, đóng được vài lượt thì cãi nhau..."

 " Cãi nhau? Tôi thấy động tĩnh như vậy chắc chắn là đánh nhau rồi" Tần Tu nói.

 Phó đạo diễn co quắp mà chà xát tay, xem như cam chịu. Phong Tiêu nắm tay Tần Tu đem y đến chỗ trung tâm ồn ào, nhân viên công tác thấy được người đến là Phong Tiêu tất cả đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. 

 "Phong tổng, ngài đã tới." Đạo diễn nhận được thông báo cũng không dám chậm trễ. 

 "Không phải muốn đuổi kịp tốc độ với chương trình năm mới sao, sao bọn họ lại đánh nhau?" Trên mặt Phong Tiêu lộ rõ vẻ không vui nhưng không phải là vì việc quay phim chậm trễ mà là do nhìn thấy Tống Trạch. Gặp kẻ này hắn luôn có cảm xức muốn băm nát hắn rồi cho chó ăn.

 Vóc dáng của Tần Tu có chút thấp bé, đứng ở bên ngoài phải nhón chân lên mới nhìn thấy rõ được tình huống bên trong, chỉ thấy Tống Trạch ở chính giữa miệng đang phun tục đánh một nam diễn viên khác trên mặt đất.

 Nam diễn viên kia tên là Lý Đình, cũng có chút tiếng tăm, cũng đã từng nhận không ít giải thưởng giành cho nhân vật phụ, vốn là một người rất được tôn trọng hiện tại lại bị tiểu bối đánh cho đến mức mặt mũi bầm dập, có thể thấy được Tống Trạch thật sự cuồng vọng đến không ai bì nổi. 

 《 Long Thành 》 là bộ kịch bản đề tài huyền huyễn rất xuất sắc, được trau chuốt đến hơn một năm, tất cả chi phí quay phim chụp ảnh,... đều do Phong Tiêu làm nhà đầu tư với điều kiện nam chính phải đổi thành Tống Trạch. Việc chế tác như vậy, diễn viên đối với đoàn làm phim như một con dao hai lưỡi, diễn tốt thì nó nhất định sẽ là tác phẩm tiêu biểu, nhưng nếu không tốt thì...

 Tống Trạch trước kia được Phong Tiêu phủng hết mức, đã sớm quên mất vị trí của mình. Tác phẩm lớn như vậy Boss cũng đưa cho mình đóng, có thể thấy được Boss cực kì coi trọng hắn, Tống Trạch càng cuồng vọng không sợ hãi gì.Hiện tại ở giải trí Hoa Ngu hắn chính là nghệ sỹ được Phong tổng ưu ái nhất, ai dám không nghe theo hắn?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net